“Cô chơi đánh lén” hắn ta giận dỗi quát lớn, không đánh lại mà chỉ biết phòng thủ, né đòn của Ngữ Hân đến đỏ mặt.
“Trong thế giới của tôi làm gì có tồn tại bốn từ “quang minh chính đại”, chỉ cần đạt được mục tiêu của tôi, dù người ngoài có nói gì đi nữa tôi cũng không quan tâm. Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi cất công đến đây, nhất định phải dẫn người đi cho bằng được” Giang Ngữ Hân nhếch môi, gương mặt chiến đấu của cô lạnh lùng hẳn, đôi mắt sáng quắc nhìn lướt khắp động này, quả thực muốn thoát ra mà dẫn thêm một người già, mà lại bị thương nữa là rất khó.
“Cô không sợ lão đại phát hiện” tên kia vẫn tiếp tục cùng Ngữ Hân quyết chiến, dường như hắn có phần nhường Ngữ Hân thì phải, nhìn cách đánh của hắn hoàn toàn đều né tránh, không có ý đánh lại cô, Ngữ Hân hừ một tiếng, thâm tâm cô cho rằng hắn coi thường thân phận của mình.
“Tôi không sợ Lãnh”
“Lão đại?”
Giang Ngữ Hân chưa dứt lời, đã ngất đi do bị đánh trúng huyệt cổ từ phía sau. Tên đàn ông cao to, mồ hôi đầm đìa ngơ ngác nhìn Lãnh Mạc bế thốc Ngữ Hân đi khỏi khu cấm địa.
“Xử lý bà ta” giọng Lãnh Mạc vọng lại
“Vâng, thưa lão đại”
Pằng…
Tiếng súng inh ỏi vang lên, người đàn bà trung niên gục ngã xuống đất, bà ta tắt thở ngay lập tức, máu từ ngực trái loang đỏ cả chiếc áo. Trong tức khắc xác của bà ta bị tiêu hủy bằng máy xay thi thể.
Giang Ngữ Hân thất thần tỉnh dậy, hai tay hai chân cô bị trói bằng dây thừng, đưa mắt nhìn căn phòng một màu đen tối, Ngữ Hân nhếch môi, cô thừa biết chuyện cô gây ra ngày hôm qua đã bị Lãnh Mạc phát hiện, dĩ nhiên xử lý cô cũng sẽ do một tay hắn động thủ.
Mùi thuốc lá nồng nặc từ chiếc ghế nạm hình rồng bên trên truyền xuống, đây không phải nhà lớn, mà là…một căn phòng xử lý tù nhân khác của bang Hắc Long. Lãnh Mạc vẫn im lặng nhìn Giang Ngữ Hân, hắn ta cũng mặc bộ đồ đen hắc ám, trong căn phòng le lói một tia ánh sáng nhỏ khiếng Ngữ Hân chói mắt bởi chiếc khuyên tai không rõ hình dạng của Lãnh Mạc, cô chợt nhíu mắt lại.
“Giang Ngữ Hân, cô rất to gan” âm thanh ảm đảm của Lãnh Mạc phát ra, Ngữ Hân biết chắc sau đây lại là một cuộc hành hạ thể xác hắn dành cho cô, nhưng cùng lắm là chết thôi mà, cô cũng không sợ cái chết, nên vẫn ung dung ngồi đó.
“Tôi sẽ không cho cô chết dễ dàng như vậy” Lãnh Mạc như hiểu thấu tâm can của Ngữ Hân, lần này cô bất giác ngạc nhiên, hắn ta có thể đọc được suy nghĩ của mình sao?
Ngữ Hân hiểu mọi chuyện, cô chỉ giữ lại hình tượng cuối cùng của mình, Ngữ Hân nhếch môi “tôi không hối hận những việc mình đã làm”
“Cô cho rằng cô làm đúng?” Lãnh Mạc thở ra khói thuốc, ngả lưng vào ghế hổ phách
“Tôi và anh có quan niệm đúng sai khác nhau, đối với tôi là đúng, nhưng đối với anh là sai, vì vậy tôi không trả lời câu hỏi này” Giang Ngữ Hân nghiêm nghị trả lời, sau đó cô cũng thở dài “tôi với anh trước đây chưa từng đi chung đường, cũng chưa từng cùng chung suy nghĩ, chúng ta lại là kẻ thù của nhau. Anh thuộc người của hắc đạo bao bọc bởi bạch đạo, còn tôi chẳng thuộc thế giới nào cả, chỉ muốn trả thù, bây giờ mục đích của tôi đã xong”
“Hôm nay cô nhiều lời, cô nghĩ tôi sẽ đáp ứng nguyện vọng gì cô sắp nói sao?” Lãnh Mạc đập mạnh tay vào thành ghế, hắn giương đôi mắt quỷ quyệt của mình hướng về Ngữ Hân.
Nhưng Giang Ngữ Hân cười nhạt, đối diện thẳng với hắn ta “lão đại thật thấu hiểu lòng người, quả thực khâm phục. Vậy tôi vào thẳng vấn đề, Lãnh Mạc, tôi muốn anh thả ông cậu tôi ra, tôi sẽ tự sát để trả mạng cho Lãnh Đông Kiều”
Lãnh Mạc bật cười ghê rợn, hắn đứng bật dậy, tiến xuống chỗ Giang Ngữ Hân đang ngồi, nắm tóc cô giật ra sau “chết là dễ dàng cho cô quá rồi”
“Vậy thì anh muốn như thế nào mới buông tha cho tôi đây?” Ngữ Hân từ lâu đã mở được dây trói hai tay mình lại, rút từ trong túi con dao nhọn cắt dứt phần cổ tay của mình “Aaa”
Giang Ngữ Hân thấy đau điếng, nhìn máu rơi mỗi lúc một nhiều, cô cười ha hả “Lãnh Mạc vừa lòng chưa, haha”
Lãnh Mạc có chút biến sắc buông tay khỏi mái tóc Ngữ Hân, vơ lấy chiếc khăn trải bàn, xé rách một phần băng chặt lên vết cắt của Ngữ Hân. Hành động của hắn nhanh như cơn gió, nhưng bị tay còn lại của Ngữ Hân dùng sức lực đẩy ra “haha Lãnh Mạc, anh định cứu tôi rồi dụng hình phạt với tôi chứ gì” Ngữ Hân mê sảng, vẫn cười ngốc nghếch như một tên say rượu “đừng hòng, tôi vừa cắt vào huyệt đạo tử, sẽ không cứu được, tôi là sát thủ dĩ nhiên là tôi biết cách giết người nhanh nhất, tôi nói cho anh biết, sẽ không…cứu…được” dứt lời, Giang Ngữ Hân ngất đi trong vòng tay Lãnh Mạc.
“Đồ cứng đầu, dám dùng cả cách này uy hiếp tôi” Lãnh Mạc siết chặt cổ tay đang bị thương của Ngữ Hân, vết cắt rất sâu, hắn cầm máu nãy giờ nhưng vẫn không xong. Lúc này, Lãnh Mạc mặt tối sầm lại, hắn gầm lên như mãnh thú bị thương “thư ký Hà, mau gọi người của phòng nghiên cứu ở Hắc Long đến đây, mau lên”
“Họ tới rồi thưa lão đại”
Người mặc áo blouse trắng ở phòng nghiên cứu, một nam một nữ chừng tuổi tứ tuần nhanh tay nhanh chân sơ cứu cho Giang Ngữ Hân, người nam thì thầm “vết cắt quá sâu, ngay huyệt tử…”
Lãnh Mạc nắm cổ áo ông ta kéo lại “không cứu được cô ấy, các người cùng đi theo hầu”
“Dạ…dạ, thưa nhưng mà…” nguời đàn ông ấp úng “cần đưa cô ấy đến phòng nghiên cứu của Hắc Long, nơi này không đủ dụng cụ”
“Được”
…..
Ở căn phòng nồng nặc mùi thuốc, hai vị bác sĩ nghiên cứu đang cố gắng cầm máu cho Giang Ngữ Hân.
“Cổ tay của cô ta hình như bị gãy nữa”
“Xương khớp chấn thương mạnh như vậy, cần phẫu thuật sắp xương” người phụ nữ chen vào “trên người lại vô số vết bầm tím, vết thương lớn nhỏ, lại bị mất sức”
Khi vị bác sĩ nam, định cởi lớp áo Giang Ngữ Hân để xem xét tình hình cơ thể của cô còn bị thương ở đâu nữa không, thì bị Lãnh Mạc đạp ngã lăn xuống đất, hắn trừng mắt với ông ta “cô ta chỉ bị gãy xương cổ tay và mất máu, không cần cởi áo đâu”
Vị bác sĩ xanh mặt, gật gật đầu rồi bắt đầu phẫu thuật sắp lại xương, kim tiêm nối với ống thở gắn vào mũi của Ngữ Hân, thuốc gây mê đã thấm vào cơ thể, đầu cô nghiêng sang một bên, hai ngưới bác sĩ dùng dao giải phẫu rạch một đường dài bên cổ tay Ngữ Hân, cũng chính bên cổ tay mà cô đã cắt đứt động mạch chủ, tỉ mỉ rạch lớp da từng li từng tí cho đến khi xương tay hiện ra, phần xương trắng vỡ vụn hòa trộn với máu thật kinh hoàng.