• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em tới tháng?”

“Ừm”

Lãnh Mạc nhíu mày, giọng nói có chút thất vọng, hắn buông Ngữ Hân ra rồi đi vào phòng tắm. Nghe tiếng nước xối ào ạt, Ngữ Hân bên ngoài bật cười.

….

Lãnh Mạc đến Kris kiểm tra sổ sách, vẻ mặt của hắn hôm nay khá hơn mọi khi, không nổi cơn điên với mọi người. Hà Sinh là người vui vẻ hơn ai hết, anh ta thầm nghĩ giá như ngày nào Giang Ngữ Hân kia cũng ngoan ngoãn nghe lời Lãnh Mạc thì anh ta cùng toàn thể nhân viên của Kris sẽ dễ thở hơn rất nhiều.

“Boss…” Hà Sinh gõ cửa phòng hồi lâu nhưng không nghe thấy động tĩnh gì, anh ta liền mở cửa thì bắt gặp Lãnh Mạc đang tựa đầu trên sofa, mắt nhắm nghiền lại, vẻ mặt Lãnh Mạc có vẻ không ổn. Hà Sinh cất giọng “lão đại, anh không khỏe?”

Lãnh Mạc vẫn giữ nguyên tư thế đấy, không nhúc nhích, trong hơi thở có chút khó nhọc “ra ngoài” giọng hắn lạnh lùng.

“Nhưng mà”

“Tôi vừa nói gì nhỉ?”

Hà Sinh nghe vậy hiểu ý, anh ta miễn cưỡng đi ra. Sống bên cạnh Lãnh Mạc nhiều năm, mỗi khi hắn ta bị bệnh lại rất ghét bị mọi người phát hiện, càng không muốn bất kỳ thuộc hạ nào đến gần, hắn ta không muốn yếu đuối trước mặt họ, lại càng ghét sự thương hại.

Vén tay áo lên, vết thương ở tháp Eiffel vẫn còn rỉ máu, đó là nguyên nhân khiến Lãnh Mạc lên cơn sốt. Vết thương do vũ khí của Tiết Chí Khiêm gây ra là một đường chém tuy không dài nhưng rất sâu, Lãnh Mạc vì muốn chạy đến giải vòng vây cho Ngữ Hân mà đã bị thương tích thế này.

Lãnh Mạc khẽ chau mày, hắn đang không khỏe, rất ghét bị người khác chạm vào mình. Vừa nãy đã đuổi Hà Sinh ra khỏi phòng, Hà Sinh là một thuộc hạ rất nghe lời, không có lý nào lại xông vào phòng làm việc của hắn một lần nữa, còn tự ý sờ trán của hắn. Lãnh Mạc không mở mắt, hắn tức giận sau đó nắm chặt bàn tay đó hất ra “cút đi, không nghe hả?”

“Anh bị sốt rồi” cô gái đứng đối diện cũng không nhường nhịn Lãnh Mạc, tiếp tục mở hộp thuốc lấy ra một viên thuốc “uống đi”

“Em?” Lãnh Mạc mở mắt, hắn có chút bất ngờ khi thấy Ngữ Hân đang ngồi cạnh mình “đến lúc nào, ai đưa em đến đây?”

“Anh hỏi nhiều vậy làm gì?” Ngữ Hân rót cốc nước đưa trước mặt Lãnh Mạc “mau uống thuốc hạ sốt”

Lãnh Mạc nhìn viên thuốc con nhộng đủ màu sắc, có chút không thoải mái, gạt tay Ngữ Hân ra “tôi không uống, bệnh sẽ tự hết”

Ngữ Hân đặt cốc nước và viên thuốc trên bàn, cô nhíu mày, đưa tay tháo từng nút áo Lãnh Mạc. Thấy vậy Lãnh Mạc giữ tay cô lại “em định làm gì?”

“Lần ở trên tháp Eiffel, anh bị thương rồi đúng không?”

Lãnh Mạc nhếch môi “là Hà Sinh nói với em à?”

“Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy?” Ngữ Hân khó chịu chất vấn “là bị Tiết Chí Khiêm đâm cho một đao rồi đúng không?”

“Em đang lo lắng cho tôi?” Lãnh Mạc nhếch môi, trong lời nói của hắn vẫn còn đậm chất mỉa mai cô “em yêu tôi?”

Ngữ Hân nhìn đi hướng khác, cô lấy lại một chút bình tĩnh nhỏ nhoi “cho tôi xem vết thương của anh”. Lãnh Mạc lúc đầu có hơi không đồng ý, nhưng khi thấy cô đứng dậy định rời đi, hắn ta níu tay Ngữ Hân “em đừng đi”

Ngữ Hân đứng lại, cô hướng mắt trên người Lãnh Mạc, hắn ta thở dài rồi cởi chiếc áo sơ mi. Vết thương của Lãnh Mạc đập vào mắt Ngữ Hân, vết thương có dấu hiệu xấu đi, rươm rướm máu, băng bó sơ sài. Ngữ Hân có chút chạnh lòng, vừa nãy khi nhận được cuộc gọi từ Hà Sinh, cô đã chán nản bị Dany ấn vào xe hơi chở đi đến đây, nhưng mà bây giờ cô hoàn toàn hiểu được…vết thương của Lãnh Mạc là do bảo vệ cô mà ra “anh có rất nhiều bác sĩ, ở nhà cũng có một phòng nghiên cứu rộng lớn, vậy mà tại sao anh lại để cho vết thương trở thành như vậy?” Ngữ Hân quát lớn, bỗng dưng cô chảy nước mắt từ lúc nào không biết, cô cũng ngạc nhiên về điều này liền quay sang hướng ngược lại lau nước mắt “đi về nhà, hôm nay không làm việc gì nữa”

Lãnh Mạc đứng dậy, hắn ôm Ngữ Hân từ phía sau, cằm nhọn tì vào xương quai xanh của cô, hạ giọng “đây không phải lần đầu tôi bị thương, em đừng lo”

Ngữ Hân vẫn còn bực tức, cô quay người lại “mặc kệ anh nghĩ như thế nào, hôm nay tôi đã đến đây, nhất định phải đưa anh về nhà cho bằng được” cô đóng nút áo cho Lãnh Mạc rồi kéo tay hắn đi ra xe. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Lãnh Mạc nhận được sự quan tâm từ người phụ nữ kể từ ngày mẹ hắn qua đời. Ngồi trên xe, Lãnh Mạc tựa đầu vào vai Ngữ Hân, ngủ một giấc cho đến nhà.

….

“Phiền chết đi được” Ngữ Hân đi qua đi lại trước phòng nghiên cứu. Lãnh Mạc đã vào đó hơn mười phút rồi, nếu chỉ là cảm sốt thông thường tại sao lại lâu như vậy.

“Cô đứng yên một chỗ đi” Dany gầm gừ “lão đại không yếu đuối như cô nghĩ, anh ấy từ nhỏ không biết bao nhiêu lần phải đối diện với tử thần, lần này chỉ là bị vết thương hành sốt, không sao đâu”

“Phải đấy, cô đừng lo” Hà Sinh thêm lời khi thấy hai tay Ngữ Hân siết chặt vào nhau.

Ngữ Hân nghe hai người họ liên tục nói như vậy, cô ấp úng “lo…lo sao, tôi…không có” nói dứt lời, Ngữ Hân bỏ đi về phòng.

Một canh giờ sau, Lãnh Mạc trở về phòng vẻ mặt mệt mỏi hơn lúc trước, tóc nâu không còn vuốt keo nữa, mà để mái xỏa dài tự nhiên, gương mặt hắn xanh xao nhưng vẫn còn rất nam tính, rất quyến rũ bá đạo.

“Bác sĩ nói sao?” Ngữ Hân đang ngồi vẽ tranh, thấy Lãnh Mạc đã trở lại liền xoay người lại “anh có sao không?”

Lãnh Mạc lắc đầu “tôi không sao, vẫn còn đủ sức lên giường với em, muốn thử không?”

“Chết tiệt, tôi hỏi đàng hoàng đấy, anh trả lời đi đâu vậy?” Cô hừ một tiếng đầy phẫn nộ, kiễng chân lên sờ trán Lãnh Mạc “vẫn còn sốt, anh đã uống thuốc chưa?”

“Em là liều thuốc tốt nhất của tôi” Lãnh Mạc đè Ngữ Hân xuống giường, cô hốt hoảng đánh vào tay hắn. Lãnh Mạc khẽ nhíu mày “tôi đang là bệnh nhân đấy, em cẩn thận một chút” lúc này Ngữ Hân chợt nhớ ra rằng cô vừa chạm vào vết thương đó, Ngữ Hân cảm thấy áy náy, cô xoa xoa tay Lãnh Mạc “xin lỗi, tôi không cố ý, nhưng mà anh có thể nằm qua…chỗ khác được không?”

Lãnh Mạc lại lắc đầu, hắn thì thầm vào tai cô “bác sĩ nói…”

“Nói gì?”

“Nằm trên người em là tốt nhất” Lãnh Mạc nói dứt lời, hắn mau chóng cúi xuống hôn lên môi Ngữ Hân khiến cô không kịp thốt nên một lời chửi mắng nào nữa. Mặc dù rất khó hô hấp, mặc dù không muốn phải rơi vào cảnh này, rất muốn đẩy Lãnh Mạc, rất muốn đánh hắn nhưng Ngữ Hân lại sợ hắn bị thương nặng hơn nữa, nên đành nằm chịu trận.

Lãnh Mạc hôn xong, hắn nằm ngả sang bên cạnh, ôm Ngữ Hâm vào lòng, cô cũng nằm yên như mèo con, rúc vào ngực của hắn “bác sĩ nói sao?”

“Chỉ là nhiễm trùng, không sao, vết thương đã được xử lý” Lãnh Mạc vuốt tóc Ngữ Hân “xin lỗi đã để em lo lắng”

“Hoang tưởng, tôi mà lo lắng cho anh”

“Tôi nghe Hà Sinh và Dany nói lại, suốt khoảng thời gian tôi ở trong phòng nghiên cứu, em đã đi đi lại lại, đứng ngồi không yên” Lãnh Mạc nâng cằm Ngữ Hân, hắn hôn nhẹ lên trán cô “tôi rất vui khi biết rằng em lo lắng cho tôi. Giang Ngữ Hân, tôi muốn hỏi em một câu thôi”

Ngữ Hân nghiêng đầu “câu gì?”

“Em cũng có tình cảm với tôi” Lãnh Mạc lướt tay trên gương mặt cô “đúng không?”

“Tôi cũng không biết thứ tình cảm gọi là yêu thích là thế nào, tôi thực sự không biết, tôi chỉ biết tôi không muốn thấy anh tiếp tục vì tôi mà bị thương nữa”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK