“Lão đại, anh đang cười gì thế?” Alex bỗng dưng lên tiếng “phi vụ thuốc phiện ở thị trường Ba Lan, tôi có thể hợp tác với anh không?”
Lãnh Mạc lúc này mới chú ý đến câu chuyện mà Alex hướng đến, hắn ta trở lại gương mặt sát khí lạnh lùng “lý do vì sao tôi phải hợp tác với ông?”
“Để tăng lợi nhuận và thế lực của Hắc Long” Alex nói một cách tự hào “anh thấy sao?”
“Lợi nhuận tôi không thiếu, còn thế lực thì dựa vào Hắc Long và Đại Bàng dĩ nhiên Kỳ Lân của ông chẳng là cái thá gì cả” hắn ta gạt tàn thuốc, giọng nói thách thức “vả lại ông biết rõ, đơn ly hôn lần trước là giả, đùa với tôi sao?”
Alex bỗng dưng tái xanh cả mặt, lão mập bỗng quỳ sạp xuống đất, miệng lắp bắp “lần trước…tôi nghĩ…anh chỉ muốn đùa giỡn…với thập nhị phu nhân của tôi…nên tôi mới làm”
“Tôi không nói hai lời” Lãnh Mạc gầm lên một tiếng đáng sợ, nguời của hắn xông đến tóm lấy Alex và đàn em của ông ta “hôn nhân của ông và Ngữ Hân, chỉ có giới Hắc đạo là thừa nhận, nhưng tôi không thừa nhận, mau đưa khế ước ly hôn thật nếu còn muốn sống” Dany rút từ bên hông cây súng lục dí vào đầu Alex, ông ta sợ muốn chết đi sống lại.
“Tôi..không có mang…khế ước ở đây…” Alex run lẩy bẩy chân tay “tôi để ở”
“Chuyển qua nhanh nhất nội trong một giờ đồng hồ” Lãnh Mạc nói dứt lời, hắn bỏ đi “nếu sau một giờ vẫn chưa có, thì ông tự hiểu theo quy tắc Hắc Long”
Dany quát lớn “dám gạt cả lão đại, mẹ nó mày muốn chết rồi, mày biết cô Ngữ Hân quan trọng với lão đại của tao thế nào không hả?” Dany đấm mạnh vào lưng lão già Alex
“Khụ…khụ” trợ lý Hà ho khan nhắc nhở Dany giữ mồm giữ miệng “anh vừa nói những điều không nên nói rồi”
Dany nhíu mày “chết tiệt thật haizz”
“Năm mươi roi” Lãnh Mạc từ trên lầu vọng tiếng xuống, Dany hiểu ý liền quỳ xuống chịu phạt.
Ông cậu và đám người hầu ở sau nhà không dám hó hé một tiếng nào, vốn dĩ căn phòng đó được cách âm với tất cả mọi nơi khác, là nơi mà lão đại Hắc Long bàn việc tư mật, chỉ có thuộc hạ thân tín có uy quyền ở Hắc Long mới được đặt chân vào, vì vậy câu nói của Dany lúc nãy không có người hầu nào nghe được.
Ngữ Hân ở trong phòng chán nản, suốt ngày như con búp bê bị giam cầm, cô như phát điên, cầm cọ vẽ bắt đầu vẽ những bức tranh phong cảnh. Mặc dù chuyên ngành của cô là thiết kế thời trang, nhưng những lúc rảnh rỗi, chán nản, cô đều lấy giấy vẽ tranh phong cảnh. Lướt tay một cách chuyên nghiệp trên tấm giấy được kê đỡ bởi bệ giá vẽ, Ngữ Hân phác họa một đường chân trời, có con suối nhỏ chảy qua, nơi đó là một khu rừng ít người, phía xa xa là ngôi nhà nhỏ, bên cạnh con suối là một cậu bé đang dạy cô bé tập võ thuật. Vẽ đến đây tự dưng Ngữ Hân giật mình, làm rơi cây cọ, cô khẽ lắc đầu “mình đang nghĩ gì vậy nhỉ, tại sao lại vẽ những thứ này”
Ngữ Hân đột nhiên nhớ cha mẹ của mình, sau đó nhớ lại cậu bé cùng cô đánh võ bên con suối, lâu lắm rồi kể từ năm cô lên mười tuổi đã không còn gặp lại cậu ta nữa, thời gian đúng là giết chết ký ức, Ngữ Hân thở dài “nếu bây giờ anh có đứng trước mặt em, em cũng sẽ chẳng thể nào nhận ra anh cả, không biết tên, không biết mặt, tìm lại ư, tất cả chỉ là vô vọng. Nhưng mà dù sao, anh vẫn là ký ức đẹp nhất của em hồi còn bé, người đã dạy em tất cả các thế võ, tất cả các huyệt tử, tất cả vả tất cả.”
“Em đang nói lẩm bẩm gì vậy?”
“Anh là ma sao, vào phòng tôi sao không gõ cửa?” Ngữ Hân giật mình khi thấy Lãnh Mạc ở sau lưng mình lúc nào không biết.
“Em vẽ bằng tay trái?” Lãnh Mạc cầm bức tranh của Ngữ Hân lên “xấu quá”
“Anh…” cô định giơ tay đập cho hắn ta một cái, bỗng dưng nghĩ đấy là điều ngu xuẩn, liền rụt tay đấm vào không khí “trả lại đây”
“Không” Lãnh Mạc nói ngắn gọn.
“Là tranh của tôi, anh đừng vô cớ như vậy” Ngữ Hân khoanh tay, gương mặt lạnh lùng không kém Lãnh Mạc.
“Hôn tôi một cái, sẽ trả lại em” Lãnh Mạc cười xấu xa
Thấy vậy Ngữ Hân cười lớn hơn hắn “anh thích tôi rồi đúng không?” Cô kéo cà vạt để Lãnh Mạc cúi xuống “còn lâu tôi mới thích anh, đồ khốn” Ngữ Hân dậm vào chân hắn ta, nhưng chưa kịp chạy đi đã bị hắn bắt lại đè xuống giường.
“Mẹ nó, buông tôi ra” Ngữ Hân liên tục chửi bới “đồ bỉ ổi, vô liêm sỉ”
“Em nói gì cũng đúng, chửi tiếp đi” Lãnh Mạc cười nham hiểm, cắn mạnh vào một bên cổ Ngữ Hân.
“Sao anh lại cắn tôi, chỗ đó đau lắm” Ngữ Hân đẩy đầu Lãnh Mạc sang một bên, cô thở hổn hển.
“Alex còn ở bên dưới đấy, em muốn gặp hắn không?”
“Hắn còn ở dưới sao” Ngữ Hân xoa bóp mi tâm “sao anh không đuổi hắn đi nhanh một chút”
“Tôi nghĩ giữ hắn lại cũng có ích” Lãnh Mạc lợi dụng cơ hội ôm ngang người Ngữ Hân từ đằng sau “điều kiện mới của tôi, em nhớ chứ?”
Giang Ngữ Hân nhăn mặt “nhưng tôi vẫn chưa muốn, tôi vẫn còn một năm nữa mới tốt nghiệp, không muốn…mang…con đi học chung”
“Vậy được, đợi em tốt nghiệp rồi sinh con” Lãnh Mạc nói dứt lời hắn liền phủ lên môi cô nụ hôn chiếm đoạt “tôi không hiểu yêu hay thích em là cảm giác như thế nào, giữa chúng ta cũng không thân thiết gì lắm, nhưng tôi chỉ muốn chiếm đoạt em, để em mãi mãi là của tôi, giữ em cho riêng mình, tôi là người đê tiện, bỉ ổi, tất cả đều đúng”
Giang Ngữ Hân đứng thừ người ra đó, chẳng lẽ hắn ta đang tỏ tình với mình sao, không thể nào chứ, người như hắn, giết người vô số, ngay cả người già, trẻ nhỏ cũng không buông tha thì làm gì mà biết yêu thương một người là thế nào. Ngữ Hân mặc kệ cho tên kia muốn làm gì thì làm, đầu óc cô lúc này quay cuồng như chong chóng, đến khi quần áo trên người đều rơi xuống đất, cô cũng chẳng bận tâm phản kháng, dù sao hắn ta cũng hứa đợi cô tốt nghiệp rồi mới sinh con, cho nên hắn ta cứ như vậy mà cắn cô rồi ôm cô ngủ.
“Giường của tôi, anh định chiếm luôn hả, cút về” Ngữ Hân mệt mỏi ngồi dậy, lấy quần áo mặc vào.
“Ngay cả em tôi còn đã chiếm lấy, huống gì cái giường này” Lãnh Mạc đẩy Ngữ Hân nằm xuống “khi nào tốt nghiệp?”
“Năm…năm…sau” cô ấp úng, chết tiệt bỗng dưng lại không muốn tốt nghiệp nữa, hay là mình sẽ
“Đừng hòng cố tình thi rớt với tôi” Lãnh Mạc như đọc được suy nghĩ của Ngữ Hân, làm cô giật cả mình, cô ngập ngừng, chớp mắt liên hồi “đâu…đâu có”
“Tốt”