Về đến căn biệt thự, Dany và Hà Sinh dìu đỡ Châu Kỳ vào gian phòng của cô ấy, còn Lãnh Mạc áp giải Ngữ Hân vào căn phòng cũ của hai người.
“Tiểu thư…cô..” Tiểu Thúy vừa thấy Ngữ Hân liền tỏ ra vừa vui mừng vừa lo sợ. Tiểu thư cất công bỏ trốn, thiếu gia lại tóm được cô ấy vẻn vẹn hai tháng, tiểu thư chết chắc rồi. Ngữ Hân vẫy tay, cười tươi, cô thủ thỉ vào tai Tiểu Thúy “tôi rất nhớ em”
“Em cũng nhớ cô nhiều lắm” Tiểu Thúy sụt sùi, rươm rướm nước mắt sau đó đảo mắt về phía Lãnh Mạc, ánh mắt hắn như có lửa, Tiểu Thúy liền buông vòng tay đang ôm Ngữ Hân, cô bé chắp tay cung kinh, cúi đầu “thiếu gia”
Không nói lời nào, Lãnh Mạc kéo tay Ngữ Hân rời khỏi phòng khách, tiến lên lầu.
“Lại trở về địa ngục trần gian” Tuy Ngữ Hân nói rất nhỏ nhưng những lời nói này lại lọt vào tai Lãnh Mạc, hắn nhếch môi “em chuẩn bị tinh thần sinh con cho tôi đi, em sinh được ba đứa bất luận là trai hay gái tôi sẽ đều chấp nhận, khi đó em sẽ được trả tự do cùng ông già kia”
Ngữ Hân chau mày, cô đã quá quen với những câu thô thiển này của Lãnh Mạc, nằm dài xuống giường, cô không quên lấy chiếc gối ôm dài làm đường phân cách chặn ở giữa chiếc giường đó, rồi ôm thú bông quay sang một bên ngủ “tôi đi ngủ, anh đừng làm ồn”
….
Lãnh Mạc đứng trong phòng của Châu Kỳ, hắn nhíu mày khó chịu khi thấy cô ấy khẹ nhăn mặt vì đau đớn, hai viên đạn ghim sâu trong ổ bụng tuy đã được bác sĩ phẫu thuật gắp ra, nhưng cơn đau âm ỉ về sau mới là đáng nói. Trước đây Lãnh Mạc từng bị thương không ít, vết thương cho dao đâm, vết chém do kiếm đạo,…hắn đều đã trải qua hết tất cả. Nhưng vết thương cho súng bắn vẫn là đau đớn nhất, ngay cả nam nhân còn chịu không nổi, huống hồ gì nữ nhân.
“Lão đại” Châu Kỳ chợt mở mắt, thấy Lãnh Mạc đang ngồi ở cạnh giường nhìn mình, cô ấy liền tác phong có ý ngồi dậy.
“Nằm đi” Lãnh Mạc cất giọng “nếu cô không cứu tôi, tôi cũng sẽ không chết” hắn lạnh lùng nhìn Châu Kỳ.
Châu Kỳ dịu dàng mỉm cười, đây không giống với tác phong của một nữ sát thủ “thuộc hạ bảo vệ chủ nhân của mình, không phải là chuyện lạ”
“Nhưng tôi có nói là cần cô đỡ đạn giúp tôi không? Tôi có ra lệnh cho cô phải chết để đổi mạng cho tôi không?….Tôi không cần” Lãnh Mạc có vẻ tức giận trong lời nói, đến ba chữ cuối cùng “tôi không cần” hắn gằng giọng đanh thép.
Châu Kỳ cười khổ, giọng nói yếu ớt “một thuộc hạ bình thường bị thương, có cần một lão đại cao quý phải bận lòng. Bang Hắc Long trên dưới hàng ngàn người, chẳng lẽ người nào bị thương, lão đại đều bỏ thời gian quý báu của anh để đến thăm nom như tôi sao?”
Lãnh Mạc bật cười, sau đó ghé sát mặt Châu Kỳ.
“Chị Châu Kỳ, em” Ngữ Hân đột nhiên mở cửa phòng Châu Kỳ, trên tay cô cầm một bát cháo trắng nhỏ. Vừa nãy khi định ăn xong về phòng nghỉ ngơi, liền gặp Gia Hào nhờ đem cháo cho Châu Kỳ, cô cũng đành chấp nhận. Ai ngờ đâu lại phá hỏng vận đào hoa của tên biến thái kia “à…ờ, hai người cứ tiếp tục” đặt bát cháo ở chiếc bàn gần đó, Ngữ Hân vội vàng đóng cửa.
“Jasmine…”
Rầm.
Chết tiệt, sao cô ấy lại vào đây ngay lúc này.
Lãnh Mạc vuốt vuốt sống mũi, gương mặt trở nên tối đen lại. Hắn ta vẫn ngồi ở đấy mà không đuổi theo Ngữ Hân, hừ một cái tức giận.
“Lão đại không đuổi theo em ấy?” Châu Kỳ nhẹ nhàng hỏi
Lãnh Mạc lắc đầu “tại sao tôi phải đuổi theo?”
“Vì anh yêu Jasmine, tôi không muốn Jasmine hiểu lầm anh”
“Cô ấy không biết ghen là gì đâu, cô đừng lo” Lãnh Mạc nhếch môi “Châu Kỳ, cô cố gắng tịnh dưỡng, tôi đi trước”
Khi Lãnh Mạc mở cánh cửa, Châu Kỳ đột nhiên lên tiếng “câu hỏi lúc nãy…” cô ấy ấp úng “tôi rất muốn biết”
Châu Kỳ cũng như đám người Dany và Hà Sinh, đều là thuộc hạ thân tín của Lãnh Mạc. Họ sống bên nhau từ nhỏ, cô ấy cũng là do Hắc Long đào tạo thành nữ sát thủ duy nhất của bang. Suốt những năm tháng bên cạnh Lãnh Mạc, âm thầm dõi theo làm hậu phương của hắn, từ lâu Châu Kỳ đã yêu hắn rồi. Trên người Châu Kỳ vô số vết thương, cũng chính là do bảo vệ Lãnh Mạc mà ra, mặc dù Lãnh Mạc nói không cần cô phải làm như vậy, cũng đã sớm trả lại tự do cho cô, nhưng cô không tuân theo, cứ cam tâm tình nguyện làm cái đuôi đi theo hắn.
“Châu Kỳ, cô đối với tôi, là thứ tình cảm trên cả thuộc hạ” Lãnh Mạc vẫn khí thế lạnh lùng “bọn họ là nô lệ, còn cô thì không phải. Ngay cả Dany và Hà Sinh, cũng không bằng cô” nói dứt lời Lãnh Mạc bước ra, dứt khoát đóng chặt cánh cửa.
Châu Kỳ cười khổ sở, trong ánh mắt có vài giọt nước long lanh. Anh xem tôi cũng chỉ như Dany và Hà Sinh, tôi biết chứ, nhưng tôi vẫn không thể nào ngăn cản trái tim của tôi ngừng yêu anh. Lão đại, những lời anh nói ở tháp Eiffel, là những lời sưởi ấm cho nỗi lòng của tôi, có những lời này, tôi lại càng yêu anh nhiều hơn, lại mơ mộng nhiều hơn. Tôi muốn có được anh, muốn được ở cạnh anh, tôi đã từng có ý định phản lại mệnh lệnh của anh. Lúc ở Pháp, tôi đã sớm gặp được Giang Ngữ Hân, nhưng lại giấu giếm anh, tôi muốn anh vĩnh viễn không tìm được cô ấy…nhưng cuối cùng, Gia Hào lại xuất hiện nên tôi phải mang cô ấy đến trả lại cho anh. Lãnh Mạc, tình yêu của tôi anh hiểu, nhưng anh sẽ chẳng bao giờ đáp lại tôi.
….
“Sao mặt em lại không vui nhỉ?” Gia Hào đứng dựa ở chân cầu thang, bắt chéo chân, khoanh tay nhìn Ngữ Hân đi xuống “thấy cảnh tình tứ của anh tôi và Châu Kỳ rồi đúng không?”
Ngữ Hân vẫn thản nhiên đi lướt qua Gia Hào liền bị anh ta kéo tay lại, Ngữ Hân nhanh chóng dùng khuỷu tay đâm vào bụng anh ta “anh muốn nói gì?”
Gia Hào buông Ngữ Hân ra, anh ta nháy mắt với cô “anh tôi và Châu Kỳ từ nhỏ tình cảm vốn rất tốt. Châu Kỳ trước đây từng là một nô lệ, nhưng được anh tôi sủng nịnh đến tận trời đến mức trả lại tự do cho cô ấy. Nhưng mà, Châu Kỳ lại không bỏ đi, một lòng ở lại âm thầm bảo v”
“Nói vào trọng tâm” Ngữ Hân có vẻ khó chịu, cô ngắt lời Gia Hào. Thấy biểu hiện của cô lúc này, Gia Hào đắc ý, xoay người cô lại đối diện nhìn thẳng chính mình, Gia Hào lên tiếng “tôi muốn làm một thương lượng nhỏ với em”
“Nói thử xem, anh có thể giúp tôi và ông cậu của tôi thoát khỏi đây được không nào?” Ngữ Hân lật ngược thái độ trắng trợn, cô ma mị nắm lấy cổ áo của Gia Hào, nũng nịu bằng giọng điệu dịu dàng.
“Anh của tôi đã có Châu Kỳ bên cạnh. Trước đây em cũng từng thích tôi, nếu em đồng ý thì hãy gả cho tôi” Gia Hào vòng tay kéo sát eo Ngữ Hân về phía anh ta “em thấy sao?”
“Lãnh Gia Hào” từ trên cầu thang giọng điệu Lãnh Mạc gầm lên, hắn đã chứng kiến được toàn bộ cảnh tượng vừa rồi của đứa em trai ngỗ nghịch của mình và người đàn bà của hắn.
Lãnh Mạc tiến đến kéo Ngữ Hân thoát khỏi Gia Hào, hắn ta lạnh lùng chưa từng thấy làm Ngữ Hân không khỏi chao đảo.
“Anh hai, em muốn Giang Ngữ Hân, nhường cô ấy cho em”