• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngữ Hân nằm trên giường một hồi lâu, sau đó cô mím chặt môi gượng ngồi dậy. Cảm giác đau buốt hạ thân bao trùm lấy Ngữ Hân, cô khẽ nhíu mày “ây da…”

“Còn đau lắm sao?” Lãnh Mạc bỗng dưng lên tiếng.

“Đau, rất đau, anh thử là tôi đi rồi biết” Ngữ Hân cáu gắt, cô đứng dậy đi vào phòng tắm “đồ chết dẫm”

Lãnh Mạc nhìn bộ dạng thê thảm của Ngữ Hân, hắn có chút xót xa. Trước đây hắn chưa từng có thái độ này đối với những người phụ nữ hắn đã lên giường, hắn xem bọn họ như công cụ phát dục, hai bên đều có lợi, sau trận kích tình cả hai đều sòng phẳng. Nhưng đối với Ngữ Hân, Lãnh Mạc thấy cô đau, hắn cũng thấy đau theo.

“Làm gì vậy?” Mở cửa phòng tắm, Ngữ Hân ngơ ngác hỏi tên biến thái đang đứng trước mặt mình. Cô cảm thấy gương mặt này của Lãnh Mạc có chút kỳ lạ khi hắn ta ôm chầm lấy cô.

“Anh bị sốt à?” Ngữ Hân bị hắn ôm vào lòng, cô lúc đầu đẩy hắn ra nhưng sau đó bất lực để yên tư thế “tôi đói bụng, xuống ăn sáng thôi”

“Em còn đau không?” Lãnh Mạc hạ giọng, đây là lần đầu tiên Ngữ Hân thấy hắn có vẻ nhượng bộ cô “ừm…còn, thì sao?”

“Hôm qua em chọc tức tôi, em biết hậu quả mà vẫn cứ làm”

“Tại sao anh lại tức?”

“…” Lãnh Mạc buông Ngữ Hân ra sau đó đẩy vai cô ngồi nhẹ xuống giường “lần sau không được tự ý bỏ trốn”

“Vậy bây giờ mau dẫn tôi đi gặp ông cậu, tôi muốn biết ông ấy vẫn an toàn” Ngữ Hân không còn giọng điệu gắt gỏng mà trở thành nói chuyện nghiêm túc với Lãnh Mạc “tôi cũng không muốn trở về Hắc Long, cũng không muốn làm búp bê tình dục của anh nữa. Phải làm sao để anh buông tha cho tôi?”

“Khi nào em sinh cho tôi một đứa con” nói dứt lời Lãnh Mạc mỉm cười xấu xa “không, là ba đứa”

“Anh…” Ngữ Hân đen mặt, lúc này cô chỉ muốn bóp nát Lãnh Mạc, giơ một cánh tay định phản công, tay cô liền bị hắn nắm lại “em không có quyền từ chối, mệnh lệnh của tôi luôn là tuyệt đối. Giang Ngữ Hân, là lúc trước em nói rằng sẽ sinh con cho tôi sau khi em tốt nghiệp, tôi cũng miễn cưỡng đồng ý. Nhưng em thì sao chứ, em đã tự hủy đi điều kiện này, trốn tôi sang Pháp, tự ý bỏ học. Ha ha, Giang Ngữ Hân, vậy thì em không cần học hành gì nữa, hãy ngoan ngoãn làm mẹ của các con tôi”

“Chết tiệt…anh đừng có mơ tưởng” Ngữ Hân rút tay lại, cô quay mặt sang hướng khác, nhăn nhó khó chịu “tôi không muốn có con với anh, anh không biết sao?”

“Tôi không cần biết nhiều như vậy, tôi chỉ biết tôi phải đạt được thứ tôi muốn có. Chính là em” Lãnh Mạc vẫn lời nói ngang ngược, vẫn gương mặt lạnh lùng, nhìn Ngữ Hân không cảm xúc “bất kể em có đồng ý hay không, em cũng đã bị tôi nhắm trúng rồi”

Ngữ Hân ngây người, cô ngập ngừng “anh…còn không thừa nhận…anh yêu tôi”

“Yêu em ư?” Hắn ta vuốt vuốt sống mũi, im lặng một hồi lâu, Lãnh Mạc cúi sát mặt với Ngữ Hân, khiến cô né ngả đầu né tránh ra đằng sau “nếu tôi vì em mà phá lệ một lần, chấp nhận nói rằng tôi đã yêu em, thì em có vì vậy mà đồng ý làm mẹ của các con tôi không?”

Ngữ Hân tròn xoe mắt, miệng há hốc thành hình chữ O, hai tay khẽ che miệng không thốt nên lời.

“Giang Ngữ Hân, tôi thừa nhận tôi thua em rồi. Tôi yêu em” Lãnh Mạc nắm lấy tay Ngữ Hân, Ngữ Hân chưa khỏi hoàn hồn trở lại, cứ ngây người như một con ngốc, từ nhỏ đến giờ, tuy cô từng cặp kè với rất nhiều đàn ông để lợi dụng và giết họ, cô cũng chẳng biết thế nào là yêu, đứng trước tình thế này…Ngữ Hân càng thêm bối rối “này…đừng đùa…với tôi”

“Điều không nên nói tôi cũng đã nói với em, tin hay không, chấp nhận hay không, thì em vẫn phải sinh con cho tôi” Lãnh Mạc nhìn cô một lượt “nhưng hôm nay, cho em nghỉ ngơi”

Cánh cửa đóng sầm lại, Lãnh Mạc bỏ mặc Ngữ Hân trong phòng một mình, cho cô thời gian lấy lại bình tĩnh.

Không thể nào tin được, Lãnh Mạc lại yêu mình, chẳng phải hắn ta rất căm thù mình đã giết Lãnh Đông Kiều, chỉ xem mình là kẻ thù thôi sao. Hay là hắn ta dùng cách này để trả thù…

Những câu hỏi phức tạp cứ đan xen trong tâm trí Ngữ Hân, cô như muốn rối tung lên hết, những câu nói lúc nãy cứ ám ảnh, bao vây lấy con người cô.

…..

Những chuỗi ngày bình dị cứ lẳng lặng trôi qua, Ngữ Hân mỗi lần bắt gặp Lãnh Mạc, cô đều đột ngột chuyển ánh nhìn sang hướng khác.

“Jasmine, em…” Châu Kỳ đột ngột đến bên cạnh Ngữ Hân “còn giận chị sao?”

“Chị rốt cuộc là ai?” Cô khoanh tay chất vấn Châu Kỳ, nhẹ nhàng ngồi trên sofa, vắt chéo chân, ánh mắt mị hoặc không nhìn thẳng đối phương mà nhìn vào rượu vang đỏ trong ly “là sát thủ của ai, Gia Hào hay Lãnh Mạc?”

Nhìn bộ dạng mỹ miều của Ngữ Hân, mái tóc được búi cao tuy nhiên vài phần tóc bị rơi xuống không làm Ngữ Hân xấu đi mà càng thêm phần quyến rũ. Châu Kỳ tinh tế lướt nhìn những vết bầm đỏ chồng chéo trên chiếc cổ trắng ngần của Ngữ Hân, Châu Kỳ biết rằng Ngữ Hân rất được lão đại yêu quý “chị là nữ sát thủ duy nhất của Hắc Long”

Ngữ Hân à lên một tiếng, cô nhếch môi “vậy tại sao chị lại không báo với Lãnh Mạc rằng đã tìm ra tôi từ sớm mà cho đến bây giờ mới nói cho anh ta nhỉ?”

“Jasmine, chị…”

“Châu Kỳ, chị biết mà, tôi không phải Jasmine gì cả, tôi là Giang Ngữ Hân, nếu chị biết rồi thì tôi nói thẳng luôn cũng không sao nhỉ, tôi là “phù thủy bóng đêm” đấy, chị hài lòng rồi chứ, tất cả mọi chuyện về tôi” Ngữ Hân khẽ chớp mắt “uổng công tôi đã rất tin tưởng chị”

“Jasmine, là mệnh lệnh của lão đại, chị không thể không tuân theo. Là anh ấy lúc đầu không muốn đưa em về, cho em ở đây một thời gian để nguôi giận” Châu Kỳ mím môi “chị xin lỗi”

Ngữ Hân xoa bóp mi tâm, cô đứng dậy rời khỏi sofa, mặc kệ ở đấy có nhiều đàn em của Hắc Long, cô cũng chẳng màng đến ánh nhìn của bọn họ nữa.

…..

“Tôi muốn ra ngoài đi chơi” Ngữ Hân chán nản

“Đi đâu?” Lãnh Mạc lạnh lùng

“Tháp Eiffel”

“Trò trẻ con”

“Anh không đi, tôi sẽ đi một mình”

“Em không được đi” Lãnh Mạc nghiêm nghị. Hắn ta vốn dĩ rất ghét đến những khu vui chơi trẻ con, đối với hắn, đó chỉ là nơi dành cho những con người hay mơ mộng hảo huyền thường lui tới, Lãnh Mạc luôn sống thực tế, cho nên từ khi còn nhỏ đến tận bây giờ, hắn ta chưa từng đặt chân đến nơi náo nhiệt này.

“Anh…khụ khụ” Ngữ Hân chưa kịp chửi mắng Lãnh Mạc bỗng dưng cô bị hụt hơi, ho một trận dài đến đau cả ngực làm Lãnh Mạc nhíu mày, đặt chiếc máy tính sang một bên, lấy cốc nước đưa cho cô rồi cất giọng “đi thôi”.

Ngữ Hân ngẩng mặt “đi đâu?”

“Tháp Eiffel” Lãnh Mạc nhấn mạnh từng chữ “chẳng phải em rất muốn đến đó?”

Ngữ Hân liên tục gật đầu, cô mỉm cười “thật sao? Anh tốt như vậy sao? Nhưng mà…”

“Nếu em cứ hỏi những câu ngớ ngẩn, tôi sẽ đổi ý”

“Ờ ờ, được, tôi thay đồ, đợi tôi đấy”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK