“Xin hỏi, anh có nhìn thấy một người đàn ông trung niên cao cỡ này” Ngữ Hân dùng tiếng Pháp một cách khó khăn để diễn tả, nhưng không một ai có câu trả lời cho cô “cám ơn”
“Xin hỏi, chị có” Ngữ Hân chưa kịp hỏi tiếp đã bị từ chối bởi cô gái kia “tôi không thấy”
“Cám ơn”
Ngữ Hân mệt lả người, cô ngồi thừ người ở trạm chờ xe điện đến tối, guơng mặt mệt mỏi đến lạ kỳ, mồ hôi lấm tấm từng giọt trên trán, hơi thở khó nhọc “ông cậu có thể tự đi đâu được chứ?”
Ngữ Hân cau mày suy nghĩ, áp lực trên người cô mỗi lúc một lớn, vừa sợ hãi vừa lo lắng.
“Cô ơi, cô làm sao vậy, mau đưa cô ấy đến bệnh viện” một người đàn bà cũng ngồi chờ xe điện hét lớn, bà ta khẽ lay người cô gái.
“Cô ấy là người thân của tôi” giọng nói của một người áo đen trùm kín người vang lên, anh ta xua đuổi đám đông, ngang nhiên tiến đến bế cô gái đó lên chiếc xe hơi màu trắng của mình. “Chạy đi”
“Vâng, thưa nhị thiếu gia”
….
Ngữ Hân tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện, bởi các thiết bị y khoa chằng chịt nối với tay cô. Liếc mắt nhìn qua trái rồi nhìn qua phải, không thấy ai cả, Ngữ Hân có chút thắc mắc, tại sao mình lại ở bệnh viện nhỉ?
“Cô tỉnh rồi?” Người thanh niên với mái tóc đỏ hoe cất giọng, anh ta mỉm cười thiện cảm với Ngữ Hân “Jasmine, chúng ta lại gặp nhau một lần nữa”
“Ca sĩ…Gia Hào?” Ngữ Hân sung sướng đến tột độ, gặp người trong mộnh ở đây, cô rất muốn xin chữ ký của anh ta, còn muốn chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm nữa, nhưng giấy bút và di động cô đều không có ở đây. Nhưng mà…lời nói của Châu Kỳ vẫn còn đọng lại bên tai của Ngữ Hân, thoáng chốc cô liền thay đổi sắc mặt “tôi vì sao mà lại ở đây?”
Anh ta thấy được trong ánh mắt của Ngữ Hân có tia phức tạp “cô bị ngất ở trạm xe điện, tôi có lòng tốt đưa cô vào đây” Gia Hào nhếch môi, nhìn cô chằm chằm “cô định báo đáp tôi thế nào nhỉ?”
Ngữ Hân gãi đầu, thầm suy nghĩ anh ta rốt cuộc là có ý gì đây, chỉ là một người xa lạ cho dù thấy người bị nạn cũng phải ra tay tương trợ, chứ làm gì có việc mà đòi báo đáp “tôi sẽ trả đủ tiền viện phí” Ngữ Hân giật mạnh cây kim đang nằm trong tay cô, liền đó có vết máu nhỏ chảy ra, cô mím môi “không cần anh giúp”
Gia Hào khoái chí, anh ta từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế, cười lớn trước thái độ quật cường của Ngữ Hân “có vẻ mạnh mẽ đấy” anh ta một lần nữa cố định tay của cô “không giống với một tiếp tân bạch thỏ ở khách sạn Thế Giới”
Ngữ Hân mặc kệ anh ta muốn nói gì thì nói, cuộc đời cô ghét nhất thể loại nam nhân chuyên đi kiếm chuyện với phụ nữ, càng ghét những ai cô từng rất hâm mộ mà lại thực tế lại là nam nhân đê hèn. Hất mạnh cánh tay của Gia Hào qua một bên, Ngữ Hân sải bước dài ra khỏi phòng bệnh “cô y tá, tôi muốn thanh toán tiền viện phí”
“Thưa cô, đã có người thanh toán rồi ạ”.
“Ai vậy?” Ngữ Hân gặng hỏi.
“Là bạn trai của cô đấy ạ, lúc nãy chẳng phải anh ta vào phòng của cô nói chuyện đấy sao?” Cô y ta nói chậm rãi vì biết Ngữ Hân là người gốc Trung.
“Cám ơn cô”
Xách giỏ xách ra về, Ngữ Hân vẫn không về thẳng nhà mà quay lại khu vui chơi tìm ông cậu. Lúc này đã hơn chín giờ tối, khu vui chơi ngày càng đông, đàn người chen chúc nhau như bầy kiến, khả năng tìm ra công cậu ngày càng thấp.
“Chị Châu Kỳ?” Ngữ Hân định đi đến chỗ của chị ấy thì cô đứng khựng lại, hai mắt tròn xoe “Gia Hào?” Rốt cuộc hai người đó có quan hệ gì với nhau nhỉ, nhìn cái cách họ nói chuyện không giống như đơn giản là hỏi đường. Hóa ra hai người họ quen biết nhau…Ngữ Hân nép vào một cột đèn lớn, đến gần họ hơn nhưng cô lại không nghe lén được bất cứ điều gì. Mười phút sau, Gia Hào rời đi, Châu Kỳ cũng theo sau anh ta, cái kỳ lạ là chị ấy mặc bộ đồ đen bó sát, theo kinh nghiệm của Ngữ Hân đó chính là bộ đồ chuyên dụng của một sát thủ chuyên nghiệp, cô khẽ lắc đầu.
Ủa, hai người đó đi đâu mất rồi nhỉ, chết tiệt, suy nghĩ vẩn vơ làm mất dấu tích của họ rồi.
Ngữ Hân xoay tới lui, cô tức giận giậm một chân xuống đất như trẻ con.
“Cô theo dõi tôi à?” Gia Hào từ đằng sau lưng Ngữ Hân tiến đến, anh ta gương mặt mỉm cười thân thiện nhưng bên trong là một con sói xám “thích tôi đến vậy sao?”
“Hoang đường” Ngữ Hân nực cười, cô hướng mắt qua Châu Kỳ “chẳng phải hôm nay chị phải đi làm sao?”
“Em đã thấy những gì?” Châu Kỳ nhíu mày “nghe được những gì?”
“Em tình cờ đi khu vui chơi, thấy chị và Gia Hào thôi. Em thắc mắc vì sao chị nói rằng không quen biết anh ta, mà lúc nãy em thấy hai người rất thân thiết” Ngữ Hân giả vờ ngây ngô “hóa ra chị cũng là một fan cuồng của anh ta giống em”
“Ồ, thì ra…em là fan cuồng của tôi à?” Gia Hào nhếch môi “tôi đoán đúng rồi nhỉ, em thích tôi. Phải rồi, bây giờ tôi cũng đang muốn tìm một người để cùng lên giường với tôi, nếu em đồng ý thì tối nay chúng ta sẽ vui vẻ cùng nhau”
Ngữ Hân cảm thấy nực cười vô cùng, cô nhìn Châu Kỳ “bộ đồ này của chị là định qua đêm chung với anh ta?”
Châu Kỳ im lặng, khẽ nhíu mày, nhanh như chớp phóng cùng lúc hai chiếc phi tiêu về phía Ngữ Hân. Ngữ Hân nhếch môi, tác phong vẫn không hề sa sút, cô né được một cách dễ dàng, hai chiếc phi tiêu cùng lúc ghim vào thân cây cổ thụ phía sau lưn Ngữ Hân.
Gia Hào chứng kiến tận mắt, anh ta vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, vỗ tay tán thưởng “thân thủ không tồi” Châu Kỳ lúc này mới lên tiếng “Jasmine, em là ai?”
“Không là ai cả, cư dân bình thường” Ngữ Hân chợt nhớ ra điều gì đó “ông cậu của tôi, là các người bắt giữ?”
“Phải đấy rồi sao?” Gia Hào hất mặt nhìn cô, ngón tay đê tiện lướt trên gương mặt Ngữ Hân “chẳng hiểu em có cái gì, mà anh hai tôi lại muốn tìm cho bằng được nhỉ?”
“Anh hai của anh?” Ngữ Hân có chút bàng hoàng, lúc cô chợt nghĩ ra điều gì đó, quay đầu chạy đi thì…áaaáa…cô đụng vào một người cao lớn đến nỗi ngã xuống đất.
“Ây da” Ngữ Hân xoa trán, ngước đầu lên cô bắt gặp một thân hình quen thuộc “Lãnh…Mạc?”
Hắn ta cởi nón lưỡi trai và khẩu trang xuống, nhếch môi nhìn cô “vẫn còn nhận ra tôi à?”
“Chết tiệt, anh…cút đi, đừng ám tôi nữa” Ngữ Hân không đứng dậy, cô nhận thấy xung quanh mình bị bao bọc bởi đàn em của hắn, có muốn kêu cứu cũng vô ích “anh lại bắt ông cậu phải không?”
“Ông ấy rất có giá trị nhỉ?” Gia Hào đứng cạnh Lãnh Mạc, nhìn họ khá giống nhau, nếu mái tóc Lãnh Mạc không vuốt lên mà để thả xuống, chắc có lẽ hắn ta nên đi làm ca sĩ chung với Gia Hào thì tốt hơn.
“Giang Ngữ Hân, em không tự đứng được?” Lãnh Mạc lạnh lùng nhìn cô, đến khi hắn ta chuẩn bị tiến đến thì Ngữ Hân phủi tay đứng bật dậy “không cần, tôi đi được”