Chương 12: Biến cố
"Cuối cùng cũng nhìn thấy tôi rồi à?" Tiền Ngải nghiến răng nhìn chằm chằm hai người bạn học cũ, nâng cao tông giọng một cách kỳ quái, "Không phải là đưa em trai đi du lịch sao?"
Từ Vọng liền kéo Huống Kim Hâm một cái: "Em trai tôi!"
Ngô Sênh không chịu thua kém, nhướng mày phản kích: "Không phải là ăn khắp Thần Châu sao?"
Tiền Ngải rút một chiếc bánh kẹp thịt kho(*) ra, ngoạm một miếng lớn, vừa nhai vừa bất bình phân bua: "Thời đại này, đến cả bạn học cũ cũng không tin được nữa rồi!"
(*bánh kẹp thịt kho: nguyên văn là 腊汁肉夹馍, một món ăn vặt rất nổi tiếng ở Thiểm Tây, Trung Quốc.)
Huống Kim Hâm chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhìn Tiền Ngải, lại nhìn Ngô Sênh và Từ Vọng, khó khăn đưa ra kết luận trong hương thơm ngào ngạt của bánh kẹp thịt: "Đây là... team mới sao?"
Sau khi trao đổi súc tích, cuối cùng mọi người cũng coi như hiểu rõ hết "nỗi đắng lòng" của nhau.
Từ Vọng, Ngô Sênh, Huống Kim Hâm không cần phải nói nữa, sau khi nộp bài 1/23 liền trực tiếp chạy tới đây; so với họ thì Tiền Ngải còn thảm hơn, trong đội của gã chỉ có mình gã muốn tới đây, vì vậy chỉ có thể rời đội, nhưng đến nơi rồi lại mãi mà chẳng lập được đội mới, nên mỗi ngày đều vào đây lượn lờ vài vòng, năm giờ sáng lại ra ngoài, cứ như vậy lang thang suốt ba ngày rồi.
Tục ngữ nói thật hay, tiếng Cú kêu kết nối, trân trọng mối duyên này(*).
(*câu trên được chế lại từ một câu nói khá phổ biến trong ngôn ngữ mạng ở Trung Quốc: Internet kết nối, trân trọng mối duyên này.)
Nếu nói không kinh ngạc thì là giả, nhưng sau khi kinh ngạc qua đi, lại có chút vui mừng dấy lên trong lòng -- tìm người mới chẳng bằng gặp người quen(*), nước phù sa không chảy ruộng ngoài, việc hợp tác hầu như là chẳng còn gì phải do dự nữa.
(*tìm người mới chẳng bằng gặp người quen: nguyên văn là 做生不如做熟, tạm dịch là "Làm những việc mới mẻ, lạ lùng, chẳng bằng làm những việc thân thuộc, quen tay", ở trong trường hợp này là chỉ nhóm Từ Vọng thay vì đi tìm người khác chẳng bằng lập đội luôn với người bạn cũ Tiền Ngải, vì vậy nên chúng mình mạn phép được dịch như trên.)
Lần này danh sách thành viên có thể thêm vào nhóm chỉ có ba người, trước tên vẫn là 1/23, không tính Tiền Ngải, Từ Vọng, Ngô Sênh và Huống Kim Hâm đều chẳng quen biết ai trong số hai người còn lại, những cái tên hôm qua nhìn thấy đều không thấy đâu nữa, cả Tôn Giang cũng biến mất rồi.
Tiền Ngải đã ở đây lâu hơn bọn họ ba ngày, cũng tìm tòi ra nhiều quy luật hơn: "Thêm thành viên chắc là chỉ có thể thêm những người ở trong cùng một phạm vi tọa độ. Ví dụ như cậu ở Bắc Kinh, thì chỉ có thể mời những người cũng ở Bắc Kinh, còn nếu ở đây, thì chỉ có thể mời những người ở đây, nếu không một đội mà lại mỗi người một nơi thì làm sao cùng nhau vượt ải nộp bài được."
Lời này nghe cũng khá có lý, vậy nên hôm qua trong danh sách mới có Tôn Giang mà không có Tiền Ngải, hôm nay lại ngược lại.
Tiền Ngải gia nhập thành công, nhưng tâm trạng lại vô cùng phức tạp: "Cái nơi quái quỷ này có phải nhắm trúng lớp chúng ta mà hãm hại không vậy."
Từ Vọng hết sức thấu hiểu.
Những người bạn cũ vì kế sinh nhai mà bôn ba lưu lạc khắp nơi, nay có duyên gặp lại, vậy mà lại vướng phải kiếp nạn kỳ quái chẳng rõ tương lai, tình cảnh này thật khiến người ta cảm thấy chua xót, nước mắt lưng tròng, nếu giáo viên chủ nhiệm cấp ba cũng ở đây, hẳn phải đau lòng đi ôm từng đứa một.
Ngô Sênh thì không đa sầu đa cảm như bọn họ, sau khi thêm Tiền Ngải vào đội, anh liền quan sát tứ phương tìm kiếm những nguy cơ hoặc gợi ý có khả năng xuất hiện. Thế nhưng tìm hoài không thấy, trong lòng lại chợt dấy lên một tia nghi ngờ -- lúc bọn họ chia tay Tôn Giang trong đồng tuyết, Tôn Giang liền lập tức biến mất, nhưng lúc bọn họ gặp Tiền Ngải, rõ ràng gã vẫn chưa gia nhập đội của bọn họ, như vậy trước sau chẳng phải mâu thuẫn hay sao?
Huống Kim Hâm đột ngột cất tiếng cắt ngang suy nghĩ của Ngô Sênh: "Em nhớ ra rồi! Em còn đang tự hỏi sao cái tên này lại nghe quen đến vậy!" Khuôn mặt cậu tràn ngập vẻ vui mừng vì phá tan được đám sương mù trong ký ức, hào hứng chờ Ngô Sênh và Từ Vọng xác nhận, "Anh Ngô, anh Từ, anh ấy chính là Tiền Ngải mà các anh nhắc đến lúc đoán thành ngữ trong đồng tuyết có phải không? Tiền Ngải mà ăn uống như gió cuốn mây tan ấy!"
Càng nghe hai mắt Tiền Ngải càng híp lại, cuối cùng khi liếc đến hai người bạn cùng phòng chỉ còn là hai tia sắc bén: "Nào những người bạn học cũ, giải thích xem nào."
Ngô Sênh thong dong duỗi tay: "Chúng tôi chỉ là trần thuật sự... Ôi..."
Từ Vọng vội vàng bịt ngay cái mồm phá hoại tình cảm trong nhóm, nở một nụ cười đoàn kết thân thiện với Tiền Ngải: "Chuyện này ấy mà, kể ra cũng hơi dài..."
Đang tu sửa con thuyền tình bạn, tiếng "ding--" "bốn hợp làm một" khiến bầu không khí thoắt cái trở nên căng thẳng.
Mọi người đồng loạt xem tay mình: -
Phản ứng đầu tiên của Từ Vọng, Ngô Sênh và Huống Kim Hâm là nhìn sang Tiền Ngải, trông gã cũng hoang mang vô cùng: "Đừng nhìn tôi, tôi đã thành công gia nhập đội nào đâu, hôm nay cũng là lần đầu tiên nhận được thông báo này."
Hiển nhiên, chỉ khi đội đã đủ người, Cú mới đưa ra gợi ý mới.
Mà hiện tại, 2/23, chính thức bắt đầu.
Cảnh vật xung quanh không hề biến đổi chút nào, nhưng mỗi người đều cảm nhận được sự căng thẳng đột ngột dâng lên trong lòng.
G4 chính là nơi chếch phía trước không xa, trực ban là một anh đẹp trai, trước quầy trống vắng heo hút, không có lấy một bóng hành khách làm thủ tục lên máy bay. Bốn người đến trước quầy, còn chưa cất tiếng, anh chàng đã nhanh nhẹn in bốn tấm vé máy bay, không thèm ngẩng đầu ném lên trước quầy: "Qua kiểm tra an ninh, lên máy bay ở cửa số 17, muộn thêm tí nữa là không kịp đâu."
Giọng nói của cậu ta rất trầm, mang theo một loại sức hút kỳ dị.
Từ Vọng còn muốn nói thêm vài câu với anh chàng thì cậu ta đã bày tấm biển "Ngưng làm thủ tục" ra, đứng lên rời đi không thèm quay đầu lại.
Tốc độ của cậu ta nhanh vô cùng, chớp mắt đã biến mất sau băng vận chuyển hành lý y như âm hồn. Từ Vọng nhìn trong quầy không bóng người, toàn thân chợt nổi hết cả da gà gai ốc: "Cậu ta là... người thật?"
"Không biết nữa, dù sao nếu cậu nói chuyện với cậu ta, hỏi gì cậu ta cũng trả lời được hết," Tiền Ngải là người đã có kinh nghiệm, trong ba ngày hầu như tất cả nhân viên mặt đất gã đều từng nói chuyện qua, "Nhưng chỉ cần cậu bảo nơi này là giả, không phải là thế giới thật, thì hoặc là họ nghe không hiểu, hoặc là ánh mắt họ nhìn cậu sẽ như đang nhìn kẻ điên vậy."
"NPC(*)," Huống Kim Hâm vốn im lặng một cách lạ thường lại đột nhiên cất tiếng, "Giống như NPC trong trò chơi vậy."
(*NPC: non-player character là nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được, thường được trò chơi tạo sẵn, kèm theo các hội thoại và người chơi có thể tương tác với chúng đến một giới hạn nào đó. Nhiệm vụ của mỗi NPC là hỗ trợ người chơi cách thức chơi, cũng như những tính năng trong trò chơi.)
"Cũng không đúng lắm," Tiền Ngải nói, "NPC cùng lắm có hai ba câu thoại nói đi nói lại, còn tôi thì sắp hỏi han hết mười tám đời tổ tông nhà bọn họ rồi, bất kể cậu hỏi ngang hỏi dọc, vòng vo tam quốc, hay hỏi linh ta linh tinh, đều có thể trả lời cậu hết!"
"Trí tuệ nhân tạo," Ngô Sênh xen ngang lời, hai mắt lại vẫn nhìn chằm chằm người trên đường qua lại, chăm chú như thể đang kiểm tra từng hàng code vậy, "Bây giờ trình độ khoa học đã phát triển đến mức con người và máy móc giao lưu không trở ngại rồi, huống gì là nơi này."
Đúng vậy, huống gì là nơi này.
Một không gian ma quái nơi chuyện gì cũng có thể xảy ra, mảnh đất quỷ dị có thể cưỡng ép kéo người ta vào đây, đừng nói là trí tuệ nhân tạo, cho dù bảo những người này là diễn viên quần chúng cam tâm tình nguyện vào đây phối hợp, cũng chẳng có ai dám chém đinh chặt sắt mà phủ định.
"Ding --"
Tiếng thông báo liên tục trong tựa như đang thôi thúc đầy gấp gáp.
Nếu đã đến rồi, cứ xông lên thôi.
Không còn do dự nữa, một hàng người vội vàng chạy qua cửa kiểm tra an ninh.
Một thân cô quạnh chẳng có gì để kiểm tra, bốn người thuận lợi tiến vào sảnh chờ máy bay, Từ Vọng liền phát hiện cả đường tâm trạng của Huống Kim Hâm đều không được tốt lắm, tất nhiên là vào nơi khỉ ho cò gáy này chẳng ai lại hoan hỉ vui mừng, nhưng đó giờ Huống Kim Hâm vẫn luôn lạc quan năng động, tình trạng này quả thực có hơi bất thường, hỏi ra mới biết, trước khi cửa vào mở ra, cậu đã đeo balo leo núi chờ sẵn rồi, cuối cùng trời đất xoay vần rơi xuống sân bay, người thì còn đây, balo mất rồi.
Trong balo cũng chẳng có đồ gì đáng tiền, đều là những "đồ dùng thiết yếu" do bạn học Huống lựa chọn kĩ càng, theo như hắn nói thì là cho dù hoàn cảnh có ác liệt thế nào đi chăng nữa, cần thức ăn hay đồ uống, giữ ấm hay làm mát, qua đêm hay đi đường, nhảy múa hay ca hát, trong balo hắn đều có đầy đủ "thiết bị". Mất một cái, thật là khiến người ta đau lòng.
Từ Vọng vỗ vai người em trai, tự cảm thấy cực kì có tư cách an ủi hắn: "Yên tâm, không mất được đâu, theo kinh nghiệm của anh, hiện tại balo của cậu chắc chắn đang nằm yên dưới sàn trong nhà khách kia."
"Nhưng trong balo em có để vật phẩm gì nguy hiểm đâu." Mặt mày Huống Kim Hâm nhăn nhó, trông vô cùng ấm ức.
"Đó là do balo của cậu to quá đấy!" Từ Vọng cốc đầu hắn một cái, "Được rồi, hăng hái lên nào, cậu có than vãn nữa thì cũng không lấy lại balo được đâu, nhìn về phía trước đi, còn chưa biết trên máy bay sẽ có những yêu ma quỷ quái gì đang đợi chúng ta đây."
"Đột nhiên tôi nghĩ đến một vấn đề," Ngô Sênh đang đi phía trước đột ngột quay đầu không hề báo trước, "Nếu như chúng ta đang ngồi trên máy bay thì đột nhiên bị lôi về hiện thực, vậy khách quan mà nói có phải đồng nghĩa với việc nhảy lầu không?"
Từ Vọng đi ngay đằng sau suýt thì va vào người anh, chật vật lắm mới đứng vững thì nghe thấy giả thuyết kinh khủng này, nhất thời cảm thấy không thiết sống nữa: "Cậu có thể nói câu nào may mắn một tí không?"
Ngô Sênh nghiêng đầu nghĩ ngợi, lại đổi cách nói khác: "Chắc là không đâu, lúc cậu bị gấu vồ liền lập tức quay về hiện thực luôn, chứng tỏ có thể ngầm coi như "cơ chế bảo vệ" có tồn tại, vậy hẳn là sẽ không bỏ qua BUG lớn như "rơi khỏi máy bay" đâu. OK, tôi không còn vấn đề gì nữa."
Từ Vọng: "..."
Huống Kim Hâm: "Anh Ngô, anh thì không còn vấn đề gì nữa..."
Tiền Ngải: "Nhưng chúng tôi thì hoang mang lắm đấy!!!"
Lối đi trong sảnh chờ máy bay tưởng như không có điểm dừng, cửa số 17 càng giống như một sự tồn tại chỉ có trong truyền thuyết, bởi vì bốn người bọn họ cứ đi thẳng về phía trước, ngang qua 1 2 3 4, thậm chí qua cả 20, 30, chỉ có số 17 là mãi đến hơn hai mươi phút sau mới chịu xuất hiện.
Tính theo thời gian thì bọn họ đã đi khoảng 1.5 - 2km rồi.
Lần này vẫn chưa cung cấp bản đồ khu vực và toạ độ, nhưng 1.5 - 2km chính là khoảng cách từ nhà khách đến đài Trấn Bắc.
Kiểm tra vé xong bước lên máy bay, cô tiếp viên đứng ở lối vào nở nụ cười tươi tắn thân thiện.
Bốn người ngồi đúng vị trí trên vé máy bay, lần lượt là khoang hạng nhất (Ngô Sênh), khoang thương gia (Huống Kim Hâm), khoang phổ thông vị trí cánh máy bay (Tiền Ngải), khoang phổ thông vị trí đuôi máy bay (Từ Vọng).
Sau khi bọn họ vào đúng chỗ ngồi, máy bay bắt đầu chậm rãi chuyển động, giây lát sau, Từ Vọng cảm nhận được sự mất trọng lực cùng từng đợt ù tai -- máy bay cất cánh rồi.
Nếu đang trên máy bay đột nhiên bị kéo về hiện thực thì sao?
Từ Vọng thật hận câu hỏi này của Ngô Sênh, bởi vì lúc này nó đã bắt đầu cắm rễ mọc mầm trong tiềm thức của cậu, kéo theo cả vết thương trên vai vốn lành một nửa nay lại bắt đầu nhói lên đau nhức.
"Đừng lo lắng, cảm giác nôn nao chỉ xuất hiện khi cất cánh và bay lên thôi, một lát nữa là máy bay sẽ ổn định." Bên tai bỗng truyền đến một giọng nói ôn hoà và đôn hậu.
Từ Vọng quay đầu, là một người đàn ông trung niên đeo kính, nom rất nho nhã, xem chừng là học giả hoặc giáo viên ngồi ở ghế bên cạnh.
"Lần đầu tiên đi máy bay à?" Thấy Từ Vọng không nói gì, người đàn ông lại hỏi, có điều không giống như có ý thăm hỏi thật, mà chỉ như tùy tiện nói gì đó để phá vỡ sự im lặng đầy gượng gạo.
Giọng nói của ông không giống với nhân viên mặt đất lúc trước, thân thiết tự nhiên, không khác gì người bình thường. Thế nhưng Từ Vọng vẫn thấy bất an, ám ảnh tâm lý còn sót lại khiến cậu cảm thấy khó mà tin tưởng lần nữa, trong lúc tư duy hỗn loạn, cậu buột miệng hỏi: "Chú tên là gì ạ?"
Trong mắt người đàn ông loé lên sự bất ngờ, tựa như đang thắc mắc "Còn có thể tám chuyện kiểu này cơ à"?
Từ Vọng trông thấy biểu cảm nhỏ nhặt đến cùng cực như thế, trong giây lát, cậu thực sự đã tin rằng ông là "người" rồi, cho đến khi nghe thấy câu trả lời: "Tôi là Doãn Nhất Linh Linh (100), còn cậu?"
Rốt cuộc bố mẹ phải vô trách nhiệm đến thế nào mới đặt tên cho con mình như thế.
Từ Vọng vẫn chưa từ bỏ, lại hỏi cô gái trẻ tuổi ngồi bên phải mình: "Cô tên là gì?"
Cô gái nở nụ cười xinh đẹp: "Mục Cửu Bát (98)."
Từ Vọng với qua người cô gái, lại hỏi những hành khách ngồi ở dãy bên kia lối đi: "Mấy người tên là gì?"
Cả ba hành khách ở hàng cuối cùng đồng thời quay sang, đều vô cùng thoải mái thông báo họ tên --
"Bình Cửu Ngũ (95)."
"Hoàng Cửu Lục (96)."
"Hoà Cửu Thất (97)."
Từ Vọng nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn họ, bản thân lại chẳng thể cười nổi.
[Còn bốn tiếng đồng hồ nữa nha~~]
Âm thanh cười trên nỗi đau của người khác bất ngờ phát ra từ trong tai, trong vui vẻ đi kèm quỷ dị, dưới tinh nghịch ẩn giấu lạnh lẽo.
Từ Vọng đã quá quen với âm thanh này rồi.
Nó đưa cậu về nhà.
Nó chúc mừng bọn họ nộp bài.
Còn bốn tiếng đồng hồ nữa? Là có ý gì?
Nghi hoặc vừa dấy lên trong lòng, một vị khách ngồi phía trên cạnh cửa sổ gần cánh máy bay bất chợt kêu lên thất thanh: "Có bom aaa --"
... Còn có gợi ý nào cứng nhắc hơn không!!!
Danh Sách Chương: