Chương 42: Điện Tam Giáo(*)
(*điện Tam Giáo: hay còn gọi là điện Nho Thích Đạo, chỉ điện thờ chung của Nho giáo, Phật giáo (Thích giáo) và Đạo giáo trong văn hóa cổ truyền Trung Quốc, chứ không thuộc bất kì một tôn giáo nào cả.)
Trong khoang tàu kín bưng tối đen như mực, một chiếc điện thoại được đặt nằm sấp xuống trên mặt đất, bật chế độ đèn pin mà soi sáng vẻ đẹp của bốn người bạn.
Bọn họ ngồi thành một vòng tròn vây quanh chiếc điện thoại, trong khoang tàu nhẹ nhàng lắc lư, người thì thở hồng hộc, kẻ thì mặt mũi bơ phờ, kiệt quệ cả về tinh thần và thể xác.
"Cuối cùng cũng được yên tĩnh..." Nhạc Suất thở dài thườn thượt, nhưng vẫn cố ngồi thẳng lưng, giữ nguyên tư thế hai lòng bàn tay áp lên huyệt thái dương ở hai bên, vững như kiềng ba chân không hề động đậy, cứ như thể đang dùng nội lực ở lòng bàn tay để hút giai điệu quỷ quái trong đầu ra ngoài vậy.
"Mịa nó giờ em thuộc cả bài luôn rồi," Úy Thiên Hàng vô cùng đồng cảm, cởi chiếc dây chun buộc tóc đuôi sam ra rồi vuốt vuốt mấy sợi tóc đang bay tán loạn, khoanh chân lại mà vô thức khẽ rung, "Cá mập ở đây không hít thở ~~ Cá mập..."
Đội trưởng Nhạc lườm anh ta một cái sắc lẻm.
Úy Thiên Hàng chợt nhận ra bản thân thế mà lại đang ngâm nga khúc ca đó, vội vàng im bặt, mặt mũi bàng hoàng.
Mịa nó, cái vũ khí này có độc à nha TAT
"Đáng ra ngay từ đầu nên đi đường thủy," Tô Minh Triển nhàn nhạt mở lời, "Cứ thích ra vẻ thông minh qua cầu cơ, chẳng phải hiện tại vẫn lại quay về hay sao."
Đào A Nam yếu ớt cất tiếng nhắc nhở: "A Tô, hình như người đề nghị lần này qua cầu là cậu á..."
"Đúng vậy," Tô Minh Triển nghiêng đầu nhìn cậu ta, "Thế nên vừa rồi tôi đang tự phê bình bản thân đó."
Đào A Nam: "... Okay."
Gương mặt búng ra sữa cùng mái đầu học sinh của Tô Minh Triển khiến hắn ta dù có đang tức giận đi chăng nữa cũng vẫn đem lại cảm giác đáng yêu kiểu "Tôi ứ chơi với cậu nữa đâu".
Nhưng những người đồng đội hợp tác nhiều lần với hắn ta đều đã sớm học được cách thông qua hiện tượng nhìn ra bản chất. Năng lực chiến đấu của Tô Minh Triển có thể tổng kết lại bằng tám chữ -- không kịp trở tay, đánh chết mày ngay.
"Cũng chưa hẳn toàn là chuyện xấu," Nhạc Suất thế mà lại có cách nhìn khác về tuyến đường tối nay của họ, "Mặc dù tốn thêm một vũ khí so với kế hoạch ban đầu, nhưng nếu như chúng ta không lòng vòng như vậy thì sẽ không gặp được bọn Vượng Vượng(*), cũng sẽ không biết được rằng trong cái chỗ khỉ ho cò gáy này còn có đàn ông đích thực chứ không phải chỉ toàn loại lường gạt trí trá..."
(*Vượng Vượng: nguyên văn là 旺旺, đọc là "wang wang", đồng âm với chữ Vọng trong tên của Từ Vọng, đồng thời cũng là tên của một hãng đồ ăn vặt rất nổi tiếng.)
"Khoan đã," Úy Thiên Hàng giơ tay ra hiệu "Stop", "Anh đặt biệt danh cho người ta thế đã thông qua sự đồng ý của chính chủ chưa?"
"Đều đã cùng nhau kề vai chiến đầu rồi, gọi tên thật nghe xa lạ quá, nếu mà Vượng Vượng nghe không ổn thì..." Đội trưởng Nhạc nghiêm túc ngẫm nghĩ một phen, "Bánh Gạo Dài(1)? Bánh Gạo Tròn(2)? Bim Bim Ngô(3)?"
(1, 2, 3: đều là các sản phẩm nổi tiếng của hãng Vượng Vượng nói trên.)
Đào A Nam nuốt nước bọt: "Đội trưởng, anh nói làm em đói quá đi."
"Ai kề vai chiến đầu với anh," Úy Thiên Hàng bắt đầu tết lại chiếc đuôi sam của mình, "Bây giờ có khi người ta còn đang chửi chúng ta chả ra cái thể thống gì kia kìa."
"Không thể nào," Nhạc Suất cực kì tự tin, "Quả lựu đạn cuối cùng của Ngô Sênh rõ ràng có thể nổ banh xác tiễn luôn anh với A Tô về nhà, nhưng cậu ấy lại ném xuống nước, đây là "ơn đào(1)" của bọn họ; A Tô có tận mấy cái vũ khí nguy hiểm, cuối cùng lại chọn cái có sức sát thương nhỏ nhất là bạt lò xo hạnh phúc, đây là "trả mận(2)" của chúng ta; đợi đến lúc bạt lò xo mất đi hiệu lực, bọn họ nhận ra mình vẫn có thể tiếp tục lên đường, chắc chắn sẽ hiểu được tấm lòng của chúng ta!"
(1, 2: nguyên văn là投桃 và报李, ghép lại thành một thành ngữ là报李投桃 – "ơn đào trả mận", nghĩa là "anh tặng tôi đào thì tôi cũng trả lại anh mận", chỉ lòng biết ơn, biết báo đáp những người đã giúp đỡ mình.)
Úy Thiên Hàng: "..."
Đợi đến lúc hết hiệu lực? Dám chừng đám người lại được đặt chân lên đất mẹ đó đã ôm quyết tâm liều chết cùng họ rồi!
"Hắt xì --" Đội trưởng Nhạc bất chợt hắt xì một cái chẳng hề báo trước.
Úy Thiên Hàng "hơ hơ" liếc gã ta một cái: "Thế nào, đã thấy người ta chửi anh chưa."
"Thấy cái rắm ấy!" Nhạc Suất vênh mặt chống nạnh, "Chắc chắn là có em gái nào đang nhớ anh rồi!"
Úy Thiên Hàng cạn lời: "Anh tôi ơi tỉnh táo lại đi, chỗ chết tiệt này làm gì có em gái nào!"
Nhạc Suất: "Sao không có, một đàn các em gái NPC xinh đẹp đấy thây!"
Úy Thiên Hàng: "Ai đập một trận cho tên biếи ŧɦái này tỉnh ra đi."
Tô Minh Triển: "Đội trưởng, nếu anh thật sự không nhịn được nữa, có thể chọn một trong mấy đứa tụi em..."
Nhạc Suất: "Không cần cảm ơn tạm biệt bai bai tôi buồn ngủ rồi sập một lát đã sayonara hẹn không gặp lại --"
Úy Thiên Hàng: "..."
Đào A Nam: "..."
Tô Minh Triển nhún vai, tựa vào góc tường, chìm vào bóng tối trong khoang tàu.
Xong việc phủi áo đi, công danh tính làm chi.
Bốn mươi phút sau.
Giờ Bắc Kinh, 2:30; giờ Cú, 20:30.
Đám người và zombie bật nảy đến tàn tạ rã rời cuối cùng trong một lần chạm đất đầy tuyệt vọng đã có thể đứng vững mà không bị nảy lên lần nữa rồi.
Có lẽ là do may mắn, cũng có thể là do sắp đặt từ trước, tất cả "những người bạn chơi bạt lò xo" đều hạ cánh an toán trên bờ.
Í? Thế mà hóa ra chỉ nảy thôi chứ không phải về nhà? Niềm vui bất ngờ nha!
Hầy, thôi thà trực tiếp về nhà còn hơn.
Nhạc Suất! Tôi ****** anh!!!
Rốt cuộc còn phải nảy bao lâu nữa aaaaaaaa!!!
Mặc mịa đi, con tim tôi đã chết rồi.
Bạt lò xo, sao mày lại tên là bạt lò xo? Nào đến đây, cùng nhau nảy đi...
-- Trên đây là toàn bộ quá trình tâm lí của bốn người bạn.
Thế nên sau khi hạ cánh, bọn họ ngớ ra mất hai giây mới quay sang mắt to trừng mắt nhỏ với đám zombie, tìm lại cảm xúc rồi tiếp tục lao vào ẩu đả.
Lúc này, đội Vượng không còn nương tay chút nào nữa.
Đánh đấm ùm tỏi một trận, cuối cùng một nhóm nhỏ zombie chết sạch toàn quân.
Bọn chúng chết không oan, bởi vì cho dù hiện tại đám Nhạc Suất có quay lại cũng chưa chắc đã là đối thủ của tiểu đội "Tiền tài danh vọng(*)".
(*đã chú thích ở chương 16.)
Suy cho cùng, chính sự nghiệp bạt lò xo hạnh (nhẫn) phúc (nhục) dài bốn mươi phút đã tôi luyện "tinh thần chiến đầu" hừng hực như lửa của bọn họ.
"Còn hai tiếng rưỡi nữa," Từ Vọng nhìn thời gian trên điện thoại, "Giờ sao đây?"
"Theo kế hoạch ban đầu," Ngô Sênh lôi bản đồ trong lòng mình ra, ngón tay chỉ một đường dọc theo bờ sông trên đó, "Bến tàu không được thì đi theo bờ đê về hướng Đông, chuyển sang "cầu Hạnh Phúc"."
Ba người bạn nhìn hai chữ "Hạnh Phúc" trên bản đồ mà thấy chướng mắt, cũng không biết là ai đặt cái tên xui xẻo thế này cho cây cầu nữa.
"Cả con đường đê đều xuyên qua rừng cây," Từ Vọng than thở, "Ban đầu khi quyết định chúng ta đều cho rằng sẽ lái xe, nhưng giờ không còn xe nữa, chúng ta cuốc bộ vượt rừng à?"
Không chỉ nguy hiểm mà quan trọng hơn cả là đường xa, nếu đi bộ thì có thể đến được cầu trước năm giờ không đã là một vấn đề nan giải rồi, chứ đừng nói là đến bệnh viện.
"Đội trưởng," Huống Kim Hâm nhẹ nhàng cất tiếng, "Anh nhìn sang phía bên trái một chút đi, cái vật thể hường phấn đằng kia trông hơi bị quen mắt á."
Một câu nhắc nhở khiến ba người đồng thời quay đầu nhìn.
Dưới ánh trăng, một chiếc New Beetle màu hồng đang từ từ tiến về phía bọn họ, vỏ xe bị đập phá đến mức lồi lõm không đều nhưng vẫn kiên cường toát lên ánh sáng của sự điệu đà.
Chiếc xe dừng lại trước mặt bốn người, tài xế ló đầu qua cửa xe hỏi: "Mấy anh đẹp trai, đi đâu thế, nếu tiện đường thì tôi chở mấy anh đi?"
Từ Vọng cười đáp: "Phía Bắc thành phố, bệnh viện trung tâm."
Tài xế gật đầu: "Không tiện đường, tạm biệt."
Từ Vọng mừng như bắt được vàng: "Thế sao anh không đi đi, còn chờ đến tận bây giờ làm gì."
Tài xế bĩu môi: "Nhỡ đâu mấy anh không đánh lại chúng nó, muốn chạy mà lại không có xe, cuối cùng chết sạch cả đội thì chẳng phải tôi sẽ trở thành hung thủ gián tiếp à."
Từ Vọng: "... Mấy cái kết cục bi kịch này không cần phải tưởng tượng chi tiết đến thế đâu!"
Câu phỉ nhổ còn chưa nói xong, tài xế xe con bọ đã mở cửa bước xuống.
"Các anh cứ cố chấp muốn đi bệnh viện trung tâm thì hẳn là có lý do của riêng các anh, tôi không thể đi cùng được, nhưng có thể để lại xe cho các anh."
Từ Vọng sững người: "Vậy anh thì sao?"
"Nhà tôi ở gần đây," Tài xế nói, "Tôi chạy một mạch về đó, vào đến cửa khu tập thể là an toàn rồi."
"Lỡ đâu trên đường chạy về gặp phải zombie thì sao?"
"Thì coi như tôi xui."
"... Nhà anh ở gần đây là cách bao xa?"
"Mười phút đồng hồ."
Bốn mươi phút chơi bạt lò xo cũng đã chơi rồi thì còn sợ gì tốn thêm mười phút đưa "ân nhân" về nhà.
Dù sao nếu không có chiếc xe con bọ này thì bọn họ đang phải hóng gió ở đâu cũng chưa biết chừng.
Ba phút sau.
Ngô Sênh: "Không phải bảo là mười phút à..."
Tài xế xe con bọ: "Tôi chạy bộ mất mười phút, anh lái xe tất nhiên là nhanh hơn rồi!"
Nhóm bạn: "..."
Tài xế nhanh chóng chạy vào khu tập thể được bảo vệ nghiêm ngặt, xoay người lại, cánh cửa sắt chậm rãi khép vào, chỉ còn lại khe hở giữa các thanh sắt được khắc hoa văn đẹp đẽ mà thôi.
"Cảm ơn mấy anh đã đưa tôi về ha." Xuyên qua mấy thanh sắt khắc hoa ấy, anh ta vẫy tay với chính con xe màu hồng của mình.
"Mau lên lầu đi --" Bốn người ngồi trong xe con bọ vẫy tay như đuổi ruồi vậy.
Nhưng anh thông minh lanh lợi biết bao, liếc mắt đã đọc ra được sự luyến tiếc đằng sau vẻ ngụy trang ghét bỏ của bốn người bạn bèo nước gặp nhau này.
Thực ra anh cũng lưu luyến bọn họ lắm TAT
Dưới cái nhìn "chăm chú" của tài xế, bốn người bạn trong xe bỗng thấy lạnh toát sống lưng.
Sao lại cứ có cảm giác quái quỷ như thể vừa đánh cắp một trái tim thiếu nữ thế này.
Ngô Sênh lại khởi động xe, mới lái đi được mấy mét đã lại thấy tài xế xe con bọ đột nhiên bám lấy cánh cửa sắt, hét to lời dặn dò cuối cùng với "nhóm bạn" sắp phải chia xa: "Trong rừng cây bên bờ đê có một tòa điện Tam Giáo, lúc nào lái ngang qua đó nếu có thời gian thì nhớ vào thắp nén nhang, thần sẽ phù hộ các anh bình an --"
Giờ Bắc Kinh, 2:45; giờ Cú, 20:45.
Chiếc xe con bọ lăn bánh trên con đường nhỏ trong cánh rừng bên bờ đê, duy trì tốc độ khoảng 70 km/h, không thể nhanh hơn được nữa, bởi không biết bộ phận nào bị hỏng rồi mà cứ vượt qua 70 km/h là chiếc xe sẽ kêu lạch cạch lạch cạch, xóc nảy lên xuống, cứ như thể bánh xe là hình vuông vậy.
"Tôi đã là hình như nghe qua ở đâu rồi," Cuối cùng Ngô Sênh cũng nghĩ ra, tìm được thông tin từ tệp tin trong não bộ, lặp lại không sai một chữ nào, "Tô Minh Triển, Đào A Nam, Úy Thiên Hàng, Nhạc Suất, 3/23 nộp bài."
Tiền Ngải vào đội sau vẫn ngơ ngác.
Nhưng Từ Vọng và Huống Kim Hâm đã kịp phản ứng lại rồi, không hẹn mà cùng ấn vào , kéo ngược lên trên.
Quả nhiên.
Đó là tin nhắn thông báo đầu tiên trong mà bọn họ nhận được trong ngày thứ hai vào "Cú".
Tiền Ngải xáp lại gần Huống Kim Hâm, nhìn thấy thông tin trên cánh tay cậu một cách rõ ràng, kinh ngạc nhướng mày: "Bọn họ đã qua ải này từ lâu rồi?"
Thông báo giao bài của người khác chỉ nhận được khi ở ải thứ nhất, không biết liệu đây có phải phúc lợi dành cho người mới hay không, tóm lại từ 2/23 trở đi mọi người chỉ có thể thấy được thông báo giao bài của đội mình mà thôi.
Lúc ấy Tiền Ngải đã ở 2/23 rồi, không có duyên với thông báo này, nhưng nhìn một cái là gã đã hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
"Chắc là do nộp bài thất bại, bị lùi về đó." Từ Vọng thoát khỏi .
Tiền Ngải chau mày: "Mặc dù đội trưởng của họ hơi ngáo một chút, nhưng từ độ phối hợp cho đến năng lực của mỗi người đều không phải tay mơ, nếu đến cả bọn họ mà còn không qua được..."
Vậy thì những ải phía sau 3/23 phải khó đến nhường nào?
Nửa câu sau hơi bi quan, cuối cùng Tiền Ngải vẫn không nói ra.
Nhưng tất cả bọn họ đều hiểu.
Nhất thời cả chiếc xe con bọ chìm vào sự im lặng mang theo chút nặng nề.
Trong lúc vô tình ngẩng lên, Tiền Ngải trông thấy vẻ mặt của quân sư Ngô phản chiếu trong gương chiếu hậu.
Quân sư nhà ta đang hết sức tập trung lái xe, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt ẩn chứa ý cười, dường như vô cùng mong đợi và háo hức về những cửa ải sau này ngày càng trắc trở.
Ôi đệch, gã suýt thì quên mất, người bạn học cũ này là một tên thần kinh sẽ hậm hực vì đề thi quá dễ!!!
Cạn lời mà thu hồi ánh mắt của mình, chẳng ngờ giữa đường lại quét qua Từ Vọng đang ngồi ở ghế phụ lái.
Cán bộ thể dục Từ năm ấy, cũng là đội trưởng Từ lúc này đang khẽ nghiêng đầu, giả vờ nhìn ra mặt sông phía bên trái, nhưng thực chất là đang nhìn góc nghiêng của quân sư.
Ánh mắt dịu dàng mà thỏa mãn, trong sự thỏa mãn lại xen lẫn ghét bỏ, trong cơn ghét bỏ lại mang theo u sầu, trong nỗi u sầu lại che giấu ngọt ngào, chút ngọt ngào lướt qua, hóa thành nỗi xót xa man mác, rồi dần dần lại quay về sự dịu dàng.
Bảo sao người ta là đội trưởng, Tiền Ngải nghĩ, "nội tâm phong phú sâu sắc" đến nhường này, người bình thường không thể nào có được.
"Đội trưởng," Huống Kim Hâm vẫn luôn chú ý quan sát suốt dọc đường, cuối cùng cũng phát hiện ra một bất ngờ, "Anh xem kia có phải là điện Tam Giáo mà anh ấy nói không?"
Ngô Sênh giảm tốc độ xe.
Từ Vọng hạ cửa kính xuống, nhìn về phía mà Huống Kim Hâm đang chỉ, chỉ thấy ở nơi không xa trong rừng cây có một tòa kiến trúc từa tựa như đền thờ màu đỏ lúc ẩn lúc hiện, điện thờ gần như bị rừng cây che lấp đến 90%, nếu như không biết trước về tòa kiến trúc này thì chắc chắn sẽ bỏ lỡ.
"Vào không?" Tiền Ngải trông thấy lớp lớp cây rừng, lại cảm thấy hơi rén.
Từ Vọng: "Đi, những tình tiết bên lề kiều này..."
Ngô Sênh: "Thường sẽ mang lại niềm vui bất ngờ."
Trái tim Từ Vọng chợt lỡ mất một nhịp.
Bởi những lời cậu nói đều bị Ngô Sênh nói trúng hết rồi, không sai lấy một chữ!
Tiền Ngải cũng có chút ngạc nhiên trước sự phối hợp nhịp nhàng này: "Hai cậu đúng là ngày càng ăn ý ha..."
Ngô Sênh đang lái xe nhưng vẫn phải giơ một tay ra phẩy phẩy vài cái: "Chủ yếu là do tôi nhường nhịn cậu ta."
Điện tâm đồ của đội trưởng Từ trong nháy mắt khôi phục như cũ: "Cậu nói câu này mà không thấy xấu hổ à?"
Ngô Sênh đường hoàng chính trực: "Không thẹn với lòng."
Từ Vọng: "..."
Cây cầu tình bạn(?) ngắn ngủi sập rồi.
Ngô Sênh lái xe tiến vào sâu trong rừng, rẽ trái quẹo phải mãi cuối cùng cũng dừng lại trước cổng điện Tam Giáo.
Điện Tam Giáo này, về cơ bản trông như một tòa miếu, nhìn kĩ hơn lại có vẻ mang phong cách của đạo quán, nhưng vì nhiều năm không tu sửa, hoang tàn xập xệ nên không thể nghiên cứu thêm được.
Ba chữ lớn "điện Tam Giáo" treo trên cửa chính thì lại trông rất rõ ràng.
Còn có hai cây cột đứng ở hai bên cửa nữa, trái viết "Thế gian pháp các hữu kì diệu(1)", phải viết "Nho Thích Đạo tam giáo quy nhất(2)".
(1, 2: hai câu này ghép lại thành một câu đối, tạm dịch nghĩa là "Các loại pháp trong nhân gian đều có chỗ kì diệu của riêng mình, ở đây ba giáo Nho Thích Đạo hợp lại làm một".)
Cửa chính mở toang hoang, một cánh đã rụng mất nằm sấp trên mặt đất, cánh còn lại cũng nghiêng nghiêng ngả ngả, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ bị gió lay đổ.
Ngô Sênh tắt động cơ xe con bọ.
Trong rừng sâu yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gió thổi.
Bốn người nhẹ tay nhẹ chân leo xuống xe, cứ như đi ăn trộm vậy, rón rén chuồn vào trong điện Tam Giáo.
Bên trong nến vẫn đang cháy, cũng chẳng sáng lắm, nhưng vừa hay cái kiểu tranh tối tranh sáng này lại làm tăng thêm uy nghiêm trong điện.
Vừa bước qua bậc cửa, bốn người lập tức cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng trong bầu không khí.
Lúc ở ngoài điện, bọn họ cứ sợ sẽ có zombie xồ ra từ góc nào đó.
Nhưng chỉ cách có một cánh cửa thôi mà bỗng nhiên bọn họ cảm thấy yên tâm hẳn, nỗi sợ hãi dường như bị một sức mạnh ôn hòa nào đó quét sạch, rõ ràng cánh cửa sau lưng vẫn đang nằm đó mà trong lòng chỉ còn sót lại sự yên tĩnh thanh bình.
Ở chính giữa phía trước mặt họ là ba pho tượng thần, trước mỗi pho tượng lại có một bát nhang riêng, nhang chưa thắp được đặt trên một chiếc bàn ở cạnh đó.
Ban nãy ở bên ngoài trông thấy ba chữ "Nho Thích Đạo" là bốn người đã hiểu ngay, đây là một tòa miếu thờ phụng cả "Nho gia", "Phật giáo", "Đạo giáo", có điều ba pho tượng này cụ thể là ai thì cả nhóm đều mù tịt.
Nhưng thôi biết là thần là được rồi.
Nhân dân lao động nước ta đi lễ đó giờ chưa từng chê nhiều, tốt nhất là thần nào vái được thì cứ vái hết, vậy nên bốn bạn nhỏ cũng cho rằng như nhau, đều thành tâm thành ý thắp nén nhang cho ba vị thần, cầu mong cho chặng đường sắp tới được bình an.
Thắp nhang xong, bốn người vẫn đứng giữa điện thờ, nín thở chờ đợi.
Theo như tình tiết trong phim thì lúc này các vị thần phải cất tiếng, hoặc phải có món quà thần bí từ trên trời rơi xuống.
Sau năm phút không có chuyện gì xảy ra.
Tiền Ngải: "Có phải chúng ta ngây thơ quá rồi không..."
Huống Kim Hâm: "Anh ấy bảo phù hộ bình an, có khi chỉ là một lời chúc tốt đẹp mà thôi..."
Từ Vọng thở dài một hơi: "Thôi, không đợi..."
Lạch cạch --
Tiền Ngải: "Bên trong tượng thần có mật thất?!"
Huống Kim Hâm: "May mà chúng ta chưa từ bỏ!"
Từ Vọng: "Tôi biết ngay mà!"
Ngô Sênh thở dài, ló đầu ra từ sau bức tường: "Có thời gian cảm khái chẳng bẳng qua đây đẩy giúp
tôi một tay đi --"
Từ, Tiền, Huống: "Cậu qua đó từ bao giờ vậy?"
Ngô Sênh: "... Không thì thế nào? Các cậu tưởng tòa miếu này tự động xoay tường à?!"
Bốn người hợp sức đẩy bức tường xoay 180°, nhưng chẳng hề có mật thất gì hết, không gian phía sau bức tường để trống chẳng qua là để tiện xoay tường mà thôi.
Lúc này, ba pho tượng đã bị xoay ra mặt sau, mà bức tường vốn dĩ ở phía sau lại bị xoay ra mặt trước, một pho tượng thần mới một mình hưởng hết nhang khói hương hỏa.
Không giống như ba pho tượng uy nghiêm kia, pho tượng này khắc họa một vị thần có dung mạo cực kì trẻ trung, mày kiếm mắt sao, mặt tựa ngọc tạc, biểu tình không hề trang nghiêm mà ngược lại có phần tùy hứng, dáng ngồi cũng vậy, vô cùng thoải mái tự tại, như thể không phải đang ngồi đây chờ hương hỏa mà là tìm đại một chỗ ngoài Nam Thiên Môn, ngồi ngay xuống đất nghỉ ngơi hóng mát.
Biến thành thần khác rồi.
Nhưng phương pháp lễ bái của bốn người bạn vẫn không đổi, thắp nhang, hai tay chắp lại, thành tâm cầu khấn.
Mùi đàn hương nhàn nhạt quanh quẩn trong không khí.
Đột nhiên gió trong đại điện ngưng bặt, ánh nền không còn lắc lư nữa, ánh sáng trong điện bỗng trở nên kiên định.
Bốn người mới vái xong, chậm rãi mở mắt ra.
Trên hương án xuất hiện thêm hai chiếc hộp gấm, một to một nhỏ.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, đều không cất tiếng.
Lúc thần không linh, bạn có thể nửa đùa cợt nửa thật lòng mà phỉ nhổ, ví dụ như "Ông trời không có mắt" kiểu kiểu vậy, nhưng khi thần thật sự hiển linh thì ngược lại chẳng dám tùy tiện cười đùa.
Cuối cùng vẫn là đội trưởng Từ tiến lên, mở "quà tặng" ra.
Một chiếc "RPG(*)" cần được bổ sung lựu đạn, vác trên vai mà phóng, có thể khống chế điểm rơi một cách đại khái, hiển nhiên là đo ni đóng giày cho nửa túi lựu đạn còn lại của Huống Kim Hâm rồi.
(*RPG: hay còn gọi là súng phóng lựu chống tăng xách tay.)
Một chiếc cưa máy, cái loại trong "Tử thần vùng Texas(*)" ấy.
(*Tử thần vùng Texas: một bộ phim kinh dị của Mĩ, trong đó tên sát nhân thích dùng cưa xẻ người.)
Từ Sấm Sét, Ngô Lưỡi Liềm, Huống Tên Lửa cầm theo vũ khí của mình, vô cùng ăn ý lùi một bước.
Tiền Ngải "bị động rời hàng", muốn khóc mà không ra nước mắt, quay đầu: "Cái này thật sự không hợp với tôi đâu..."
Năm phút sau, tiểu đội Từ Vọng hoàn thành việc bổ sung trang bị, lại leo lên xe tiến về đầu cầu.
Trong gió đêm còn có thể nghe thấy tiếng kêu gào của bạn học Tiền: "Thần hỡi, người mở to mắt ra coi coi, một người đàn ông dịu dàng như con không thích hợp với thứ vũ khí điên khùng khủng bố thế này đâu --"
Trong điện Tam Giáo, ánh nến đột nhiên tắt phụt.
Một chiếc bóng màu bạc bay ra từ đỉnh đầu pho tượng thần trẻ tuổi rồi rơi xuống cửa điện, giây lát sau hóa thành một thanh niên tóc dài đứng tựa vào cánh cửa rách nát, dõi mắt tiễn đưa chiếc xe màu hồng đi xa dần.
Hắn mày kiếm mắt sao, mặt tựa ngọc tạc, có điều ánh mắt không hề giống với pho tượng ngồi trên hương án kia.
Ánh mắt pho tượng trong trẻo, anh khí ngời ngời.
Còn hắn lại đang nheo mắt, khe khẽ chau mày, trên mặt viết rõ "Bản thần tiên hổng có zui."
Lặng lẽ rút điện thoại ra từ ống tay áo phất phơ tiên khí, thanh niên tóc dài nhấn gọi cho số liên lạc duy nhất có trong danh bạ.
Cuộc gọi đã được kết nối.
Thanh niên tóc dài lập tức ai oán buộc tội: "Sao lại đem xe của ta đi cho người khác mượn nữa rồi..."
Đầu bên kia trả lời một câu.
Thanh niên tóc dài than một tiếng, hạ giọng xuống vừa trầm thấp lại dịu dàng: "Ta biết ngươi không thích màu hồng macaron, ta đã nghĩ sẵn rồi, lần sau đổi sang màu tím oải hương... Alo? Alo? Hello --"
Danh Sách Chương: