Chương 96: Tình thế thay đổi
Quân đoàn hồn ma nháy mắt đã lao đến trước mặt, mặc dù trước câu hỏi của Ngô Sênh, Triệu Dục Khản đã bổ sung thêm thiết lập "hồn ma không phải ma quỷ, yếu xìu à", nhưng với số lượng đông đảo như thế, cho dù sức chiến đấu của hồn ma chỉ bằng con kiến thì cũng đủ để lướt qua một trận không còn manh giáp!
Trắng Toát và Áo Đỏ lập tức sử dụng công cụ phòng thủ, Từ Vọng lại không dùng mà ấn vào công cụ tấn công được tặng lúc nộp bài ở mê cung Ánh Trăng 4/23!
Lúc nhận được công cụ tấn công này, cậu đã biết ngay "Đến gần khoa học" có người thừa kế rồi, đến cả khi đối mặt với ác linh ở 6/23 cậu còn chẳng nỡ lôi ra dùng, chính là để chờ khoảnh khắc có thể "quét sạch ngàn quân" như lúc này đây!
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
(*kim cương hàng ma trượng: là một món pháp bảo của Thiên Âm Tự trong tiểu thuyết tiên hiệp Tru Tiên.)
Lời nhắc nhở đến rất đúng lúc, trong tay Từ Vọng lập tức xuất hiện thêm một cây thiền trượng hàng ma.
Từ Vọng ra sức dộng cây trượng xuống đất, phát ra âm thanh vang dội, vòng sắt trên đó cũng kêu leng keng!
Quân đoàn hồn ma đang ập đến bỗng nhiên đồng loạt run lên, như thể bị khí thế của cây trượng hàng ma làm cho chấn động.
Từ Vọng tức thì vững lòng, hét lớn một tiếng: "Để đó cho tôi --"
Dứt lời, cậu xách cây trượng hàng ma xông lên phía trước, vừa chạy vừa quét ngang cây trượng, chính là kiểu một trượng quét sạch cả đám, lia tới đâu hồn ma tan biến tới đó!
Trong chớp mắt cậu đã lướt qua vai Trắng Toát và Áo Đỏ, xông lên phía trước hai người.
Hai người kia vốn cũng chẳng gửi gắm hi vọng gì vào đối thủ này, nhưng hiện thực sờ sờ trước mắt, trông dáng vẻ vung trượng hàng ma hết sức oai hùng của Từ Vọng rất chi là có khí thế địa ngục chưa trống quyết không thành Phật(*)!
(*địa ngục chưa trống quyết không thành Phật: nguyên văn là 地狱不空誓不成佛, đây là lời thề của Địa Tạng Vương Bồ Tát.)
Từ Vọng chạy liền một mạch đến tận cuối hành lang, sau một hồi vung trượng, hồn ma về cơ bản đã tan biến gần hết.
Đến khi cậu dừng chân xoay người lại mới phát hiện vẫn còn bốn hồn ma lọt lưới, đang vây lấy Trắng Toát và Áo Đỏ!
Mà trong số bốn hồn ma này, có hai con đã bay mất một mảng đầu, chắc chắn là từng bị thiền trượng hàng ma quét qua, vậy mà vẫn may mắn sống sót!
Không biết Trắng Toát sử dụng công cụ phòng thủ gì mà quanh người anh ta đã hiện lên một tầng kinh Phật, chẳng hề sợ hãi bốn hồn ma kia chút nào, thế nhưng công cụ phòng thủ của Áo Đỏ rõ ràng là mang tính vật lí, những cái có thể phá giải mê tín phong kiến đều đã dùng hết trong "cuộc chiến bóng đè" rồi!
Bốn hồn ma đó biết đâu là kẻ mạnh đâu là kẻ yếu, đồng loạt hùng hổ lao về phía Áo Đỏ!
Từ Vọng muốn lao qua đó nhưng đã không kịp nữa rồi.
Áo Đỏ khóc không ra nước mắt: "Không phải là "Để đó cho cậu" à --"
Hắn ta cũng không phải thật sự oán trách bạn học B lạc quan, mọi người là đối thủ, chẳng ai có nghĩa vụ phải đỡ đòn cho ai cả, chỉ có điều mình sắp phải về nhà rồi, con người trong lúc cận kề cái chết kiểu gì cũng phải hét một câu, để lại chứng cứ chứng minh rằng "Tôi đến rồi, tôi đi rồi, tôi đã từng yêu".
Bốn hồn ma gần như đã áp sát Áo Đỏ rồi!
Đúng vào giây phút nguy cấp này, một quầng sáng ấm áp màu vàng bỗng từ trên trời đổ xuống, mang theo "cảm giác nhân từ" đến lạ, bao trùm lấy bốn hồn ma trong nháy mắt!
Bốn hồn ma bất chợt nghiêng đi, chia thành hai hướng trái phải ngay trước mắt Áo Đỏ, hai con lao đến bức tường bên trái hắn ta, hai con vồ lấy thùng rác bên phải hắn ta, hoàn hảo lướt qua chính chủ Áo Đỏ!
Áo Đỏ kinh ngạc, chẳng lẽ bản thân mình - "học sinh thể thao D nhiệt huyết", thực sự có thuộc tính "chính trực khắc ma quỷ"? Thế thì sao lúc bị bóng đè lại không được kích hoạt...
"Còn đứng đờ ra đấy làm gì, chạy đi chứ --" Từ Vọng đến là bó tay, lần đầu tiên thấy có người còn chưa hoàn toàn thoát khỏi cái chết đã đứng nguyên tại chỗ hồi tưởng rồi.
Áo Đỏ nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì trông thấy Từ Vọng đang xách cây trượng hàng ma lao đến như điên.
Có chậm hiểu hơn nữa thì hắn ta cũng đã biết rằng mình được người khác cứu rồi, vừa chạy về phía đầu còn lại của hành lang, vừa hâm mộ ghen tức hận: "Sao cậu có nhiều công cụ trừ ma thế --"
"Trừ ma cái gì, !" Công bố xong công cụ phòng thủ dùng để đối phó bốn hồn ma kia, Từ Vọng cũng đã chạy đến chỗ lúc trước Áo Đỏ đang đứng, khua bừa thiện trượng một trận, xong chuyện.
Từ Vọng thở phào một hơi, chống cây trượng xuống đất, quay đầu nở nụ cười ngầu đét với Áo Đỏ: "Đừng có đổ tôi đấy."
"..." Bài diễn văn cảm tạ của Áo Đỏ lập tức bị bóp chết từ giai đoạn thai nghén.
Một tên đàn ông đột nhiên nghĩ ra cách dùng "Tuổi cao mắt mờ" để đối phó hồn ma, tại sao hắn ta lại phải đổ cơ chứ!!!
"Cậu đã lợi hại hơn nhiều so với hồi 2/23 rồi." Trắng Toát bước ra khỏi góc an toàn, quay về hàng ngũ, nhưng có lẽ là vì suy xét đến tính an toàn nên kinh Phật quanh người vẫn còn nguyên đó.
Đầu Từ Vọng nổi sọc đen: "Nghe cái khẩu khí của cậu, ai không biết còn tưởng người nộp bài thành công ở 2/23 là các cậu cơ..."
Cậu và bạn học Trắng Toát thám tử C này, sau một lượng lớn những màn diễn tay đôi, có thể coi như đã thân quen rồi.
Thế nên nói chuyện cũng không cần phải giả vờ khách sao làm gì nữa.
Bạn học B lạc quan và thám tử C mới "tổn thương lẫn nhau" chưa được vài câu, năm phút đếm ngược đã kết thúc rồi.
Trên không trung ở hành lang vang lên giọng nói của Ngô Sênh –
"Cắt ngang."
Trước mắt người kể đang là Triệu Dục Khản, đã đánh ra 7 lá bài rồi, ngang bằng với Ngô Sênh và Áo Xám, còn Chân Dài thì đã ra đến 8 lá. Lần này Ngô Sênh cắt ngang đồng nghĩa với việc cướp quyền kể chuyện của Triệu Dục Khản.
Đến lượt quân sư nhà mình kể chuyện, đáng lẽ Từ Vọng nên thở phào một hơi, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Ngô Sênh đã dùng đến lá bài cắt ngang thứ hai rồi, cậu bỗng thấy hơi lo lắng. Triệu Dục Khản mới chỉ dùng một lá bài cắt ngang, nếu như cuộc chiến sắp sửa đi đến hồi kết mà Triệu Dục Khản vẫn còn nhiều hơn Ngô Sênh một lá bài cắt ngang, vậy thì quyền chủ động quyết định thắng thua sẽ rơi vào tay Triệu Dục Khản mất!
"Linh hồn của thiếu niên A cuối cùng cũng nhớ ra, cậu ta từng nhìn thấy chiếc băng bảo vệ cổ tay dính máu này ở trong phòng chứa dụng cụ thể thao bên dưới đài chỉ huy ở sân vận động..."
Sau khi sử dụng lá bài cắt ngang, quân sư Ngô nhanh chóng tiếp nối câu chuyện, giọng anh vẫn có vẻ hết sức bình tĩnh, hiển nhiên là chẳng hề cảm nhận được nỗi lo lắng của đội trưởng nhà mình.
"ABCD rời khỏi tòa nhà dạy học, đến phòng chứa bên dưới đài chỉ huy ở sân vận động, cửa phòng đang khép hờ, bên trong phát ra tiếng kêu đầy đau đớn, ABCD nhìn trộm thì trông thấy sáu học sinh đang bắt nạt một học sinh khác, qua tiếng nói cười của sáu học sinh kia, ABCD phát hiện, người bị bắt nạt chính là... Tiểu Vương năm ấy."
Vài tiếng thở dài khe khẽ vang lên.
Quả nhiên, cái tên của BOSS cuối này ít nhiều gì cũng mang đến tổn thương về mặt tinh thần cho mỗi một người kể.
"Bạn học B lạc quan không quan tâm đây là tái hiện quá khứ hay chuyện đang thật sự xảy ra, tóm lại cậu muốn cứu người, thám tử C bảo cậu đợi ở ngoài, tôi với AD vào đó cứu người là được rồi, vậy nên B đứng ngoài đợi, ACD hợp sức đánh đuổi sáu người, cứu được Tiểu Vương..."
Áo Đỏ và Trắng Toát chỉ muốn trực tiếp lao lên đạp cho người kể nhà mình tỉnh ra, đã nhìn rõ cục diện chưa hả, đừng có để lần nào chiến đấu cũng có tên đồng đội nhà mình!
Lạc Tỉnh đã quay về hàng ngũ, trực tiếp ngửa cổ, cách không hô hoán người kể nhà mình, đau đớn cõi lòng mà gào lên: "Cậu với cậu ta bẫy nhau hoài làm gì thế hả, trước hết tống hai tên còn chưa hiểu ra cách chơi kia đi đã chứ --"
Trắng Toát: "..."
Áo Đỏ: "Tụi tôi còn đang đứng đây đấy nhé..."
"Khoan đã." Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói của Triệu Dục Khản, có điều không phải là vì Lạc Tỉnh, mà là vì anh ta có lời muốn nói về tình tiết của Ngô Sênh, "ABCD đều xông vào cứu người thì phần thắng sẽ lớn hơn, ở nơi nguy hiểm như vậy mà lại lựa chọn chủ động giảm bớt sức chiến đấu của mình, điều này không khoa học. Hơn nữa, cậu nói nhiều như thế mà vẫn chưa đánh ra lá bài nào cả."
Bốn người đã đến trước cửa phòng chứa chợt dừng bước, im lặng lắng nghe cuộc "giao tranh" ở phía trên trong phòng chơi. Dù gì thì mỗi câu nói ở trên đều có thể làm thay đổi cốt truyện và cục diện của cuộc chiến lúc này.
"Vì sao đến tận lúc này rồi mà C vẫn muốn bảo vệ B?" Ngô Sênh lặp lại câu hỏi của Triệu Dục Khản, trong giọng nói còn kèm theo ý cười dịu dàng, "Câu hỏi này của cậu, vừa hay cũng là câu hỏi của A và D, đáp án mà C đưa ra là, tôi cứ muốn bảo vệ cậu ấy đấy. Còn về phần tại sao thì..."
Giọng nói trên đầu ngừng lại, im lặng chốc lát rồi khe khẽ thở dài.
"Là tình yêu đó..."
Ngô Sênh: Lá bài cốt truyện 8 -- [Là tình yêu đó]
Trắng Toát, Áo Đỏ, Lạc Tỉnh chậm rãi quay đầu nhìn về phía Từ Vọng với vẻ mặt hết sức phức tạp.
Từ Vọng: "..."
Quân sư nhà mình bốc phải bộ bài này, đúng là chết dở thật.
Từ Tiểu Vọng được thần tình yêu bảo vệ, yên tâm đứng ngoài cửa chú ý động tĩnh, còn Lạc Tỉnh, Trắng Toát, Áo Đỏ thì lách qua khe cửa mở hé, thuận lợi vào phòng.
Rất nhanh sau đó, tiếng cười nhạo và gào khóc ban đầu trong phòng đã bị thay thế bởi âm thanh đánh lộn.
Từ Vọng rảnh rỗi không có việc gì làm, bắt đầu nghe âm thanh phán đoán tình thế cuộc chiến. Thật ra cũng dễ đoán thôi, "choang" một tiếng thanh thúy, tức là bục nhảy cừu đổ rồi, "rầm rầm" nặng nề còn kéo theo một lớp bụi, vậy thì chắc chắn là có người ngã vào đống đệm gập bụng rồi...
"Ding --"
Năm phút "chấp hành cốt truyện" chớp mắt đã qua.
Bên trong phòng chứa cũng đã yên tĩnh trở lại.
Cánh cửa tức thì mở ra, Lạc Tĩnh dẫn một thiếu niên thương tích đầy mình ra ngoài, đằng sau cậu ta chẳng còn một ai.
"Tiểu Vương?" Từ Vọng đoán.
Lạc Tỉnh gật đầu, nháy mắt nói một cách cợt nhả: "Cẩn thận nha, chưa biết chừng đến lúc nào đó lại biến hình đấy, dù sao cũng là ứng cử viên cho chức vị BOSS cuối."
Từ Vọng lại ngó vào căn phòng chứa, tối om om, chẳng có vẻ gì là còn người khác cả.
Sáu kẻ bắt nạt có thể xuất hiện ở đây, hẳn đều đã thành quỷ rồi, chạy mất tăm cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng: "Thám tử C và học sinh thể thao D đâu?"
"À," Lạc Tỉnh nhún vai, nét cười nhạt dần, sắc mặt bình thản, "Sáu người kia tiễn bọn họ về nhà rồi."
Từ Vọng chết điếng, chẳng kịp trở tay trước biến cố đột nhiên phát sinh này.
Thân là nhân viên cốt truyện, nhiệm vụ của bọn họ là chấp hành cốt truyện, trước mắt cốt truyện là "đánh bại sáu thiếu niên, cứu Tiểu Vương", Lạc Tỉnh đã hoàn thành rồi, không có vấn đề gì.
Quả thực cậu ta không có nghĩa vụ phải cứu Trắng Toát và Áo Đỏ...
[Chú ý --]
Trên đỉnh đầu lại vang lên giọng nói trầm lắng kia.
[Vì người kể số 3, 4 đã nộp bài thất bại, trong câu chuyện sau đây sẽ không xuất hiện thám tử trung học C và học sinh thể thao D nhiệt huyết nữa, mời số 1, 2 dựa trên căn cứ này điều chỉnh nội dung phía sau.]
Trong phòng chơi, Chân Dài và Áo Xám đều ngớ người ra.
Giọng nói trầm lắng kia biến mất rồi, Chân Dài mới đột nhiên tỉnh ngộ, hắn ta quay phắt sang phía Ngô Sênh và Triệu Dục Khản, người trước không rõ cảm xúc, kẻ sau lại hớn hở tiễn biệt.
"Cốt truyện... đều là có thật." Bốn chữ cuối cùng, hắn ta gần như nghiến răng nghiến lợi mà bật ra.
Triệu Dục Khản bình tĩnh thản nhiên: "Lần sau quay lại cậu đã là tiền bối rồi, có thể dày vò người mới đó."
Tài không bằng người, Chân Dài tuy thua nhưng chẳng hề tức tối.
Mặc dù tự vả rất đau, nhưng nước non còn đó, thể nào cũng có ngày gặp lại.
Vừa nghĩ đến đây, hắn ta bỗng nhiên bật cười, cũng chẳng nói ra lời thoại kinh điển của nhân vật phản diện như "Cậu cứ chờ đấy", chỉ chăm chú khắc ghi gương mặt của Triệu Dục Khản vào đầu mình.
Cùng một cuộc cạnh tranh, ai thắng mình cũng được, nhưng kẻ thắng xong rồi còn dẫm thêm một phát thì hắn nhất định phải nhớ thật kĩ.
[Cú: Cục cưng~ Nghỉ sớm chút nhé, đưa cậu về nhà nè.]
Lúc bước lên chuyến xe về thành phố, nội tâm của Chân Dài đã tĩnh lặng hẳn rồi.
Nhưng Áo Xám thì không. Thứ nhất, cho đến giờ anh ta vẫn chưa hiểu ra, câu "Cốt truyện đều là thật" của Chân Dài, rốt cuộc có ý nghĩa gì, còn nữa, đang yên đang lành sao tự dưng mình lại nộp bài thất bại rồi; thứ hai, mới nghe được nửa câu chuyện đã bị buộc phải rời khỏi hiện trường, có còn nhân tính không hả! Cho tôi một cái kết lãng xẹt cũng được mà!!!
Triệu Dục Khản lẳng lặng nhìn hai vị trí trống kia, rồi ánh mắt anh ta dần chuyển hướng sang Ngô Sênh.
"Thực ra ở vòng trước, lúc chiến đấu với hồn ma trên hành lang là đã có thể tiễn hai người kia về nhà sớm rồi." Anh ta khẽ lắc đầu với Ngô Sênh, dường như có vẻ tiếc nuối lắm, "Nhân viên cốt truyện của cậu đương dưng lãng phí mất một cơ hội."
"Dùng chiến lược gì để thắng, là chuyện của tôi," Ngô Sênh cụp mắt nhìn những lá bài còn sót lại trước mặt mình, "Nhân viên cốt truyện của tôi, chỉ cần chơi vui là được."
Cuộc nói chuyện kết thúc, câu chuyện lại tiếp tục.
Sự ra đi của hai nhóm người chẳng hề ảnh hưởng gì đến hướng đi chính tiếp theo của Ngô Sênh.
"Hồn ma của sáu thiếu niên đã chạy té khói, thám tử C và học sinh thể thao D, một người một quỷ đều đã mất mạng, nhưng thám tử C có để lại cho bạn học B lạc quan ba sợi tóc của mình, một khi B gặp nguy hiểm, chỉ cần thổi bay một sợi tóc là có thể thoát khỏi tình thế nguy cấp..."
Ngô Sênh: Lá bài cốt truyện 9 -- [Sợi tóc]
Trên sân vận động, đội trưởng Từ nắm trong tay ba sợi tóc: "..."
Giây trước cậu vừa thấy cảm động bởi câu "Chơi vui là được", ngay giây sau đã nhận được "ba sợi tóc", giờ đây nhìn mấy sợi tóc trên tay bay phất phơ trong gió, tâm trạng cậu phức tạp không sao kể xiết.
"Đúng lúc này Tiểu Vương biến thành ác quỷ, chất vấn B rằng, năm đó vì sao không có ai cứu tôi? Giờ mới đến cứu, muộn rồi. C và D đã biến mất, A cũng đã thành quỷ, cậu với C thân thiết như thế, cậu ta đã chết rồi, cậu cũng nên quyên sinh vì tình đi..."
Ngô Sênh: Lá bài cốt truyện 10 -- [Quyên sinh vì tình]
"Tiểu Vương vồ đến, B thổi bay một sợi tóc, gió to tức thì nổi lên, cuốn lấy A và B đến gốc cây thứ hai ở sân vận động, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm. Hồn ma của sáu thiếu niên ban nãy vừa bỏ chạy cũng đang ở dưới cây, trông thấy bọn học thì bật khóc, kêu rằng năm đó họ bắt nạt Tiểu Vương chỉ là vì thấy thú vị mà thôi, nào ngờ lại tổn thương Tiểu Vương sâu sắc đến vậy, hơn nữa sau khi chôn xong cuốn nhật kí bèn treo cổ ngay tại cái cây này, nỗi oán hận đã khắc sâu vào vòng tuổi của cây, thiêu rụi cái cây này cũng chính là thiêu rụi nhật kí..."
Ngô Sênh: Lá bài cốt truyện 11 -- [Vòng tuổi]
"Cắt ngang."
Cuối cùng Triệu Dục Khản cũng đợi được cơ hội ra bài, không, phải nói rằng cơ hội này còn đến một cách thuận lợi và nhẹ nhàng hơn anh ta tưởng.
"Nếu không phải chỉ có một nhóm được nộp bài, tôi còn thật sự tưởng rằng cốt truyện của cậu chính là để mở đường cho bộ bài của tôi cơ đấy." Anh ta mở lá bài cốt truyện thứ tám của mình ra, thong thả kể tiếp, "Muốn đốt cây, không thể sử dụng lửa thông thường mà bắt buộc phải dùng nến cầu siêu..."
Triệu Dục Khản: Lá bài cốt truyện 8 -- [Nến cầu siêu]
Danh Sách Chương: