Chương 2: Gặp lại
Một tiếng gọi này chấn động cả hành lang kín bưng, tưởng chừng sắp rơi cả vữa, bên tai cậu phá khóa vẫn còn kêu ong ong thì đã thấy một bà lão lọc cọc từng bước nhỏ từ trên lầu đi xuống, vừa hướng về "hiện trường" vừa cài tấm băng đỏ lên cánh tay.
Một chút hoài nghi còn sót lại cũng bị khí thế đường hoàng này làm cho lung lay rồi, cộng thêm bà cụ Lý năm lần bảy lượt khẳng định Từ Vọng đúng là thanh niên tài tuấn sống ở khu này, cậu phá khóa mới rút một thanh thiếc ra cắm vào ổ khóa, lạch cạch một tiếng, khóa mở, tốc độ nhanh đến mức khiến Từ Vọng hoài nghi phải chăng mình vốn không hề khóa cửa.
Vội vàng vào phòng, nhanh chóng đóng cửa, tức tốc mặc áo phông, rồi mới từ từ bước ra trả tiền.
Cuối cùng cũng có thể thoải mái ngồi vào sô pha phòng khách, lúc này mặt trời đã lên cao.
Từ Vọng gọi điện đến công ty xin nghỉ, rồi cầm theo điện thoại, chìa khóa, ví tiền cùng thẻ bảo hiểm y tế đi bệnh viện xem vết thương, đến tận lúc bác sĩ hỏi vì sao lại bị thương, cậu vẫn hết sức mơ hồ.
Cậu quên mất đã trả lời như thế nào, nhưng dù sao cũng không phải kiểu thách thức IQ bác sĩ như "Tại đường vành đai 3 thủ đô, một thanh niên tài tuấn bị gấu đen một chưởng vỗ vai say hi".
Ra khỏi bệnh viện đã là giữa trưa rồi. Lại một lần nữa ngồi vào sô pha phòng trọ, Từ Vọng mới có thể dần dần khởi động não bộ, xử lý tất cả những gì đã xảy ra.
Cậu tan ca về nhà, đúng giờ đi ngủ, giữa đêm nằm mơ, mơ thấy một đồng tuyết trắng, mơ thấy tình đầu cấp ba -- đơn phương, hoàn thành màn tỏ tình đến muộn mười năm, đạt được thành tựu cưỡng hôn, sau đó bị một con gấu đen hất ngã, bả vai còn ăn phải một chưởng, tỉnh giấc, cậu liền đứng giữa ngã tư đường.
Nếu như không có vết thương trên vai, còn có thể miễn cưỡng dùng "mộng du" để giải thích địa điểm tỉnh giấc của cậu. Nhưng nếu như tất cả những việc đã xảy ra đều là thật, vậy Ngô Sênh đi đâu mất rồi? Gấu đen đi đâu mất rồi? Hơn nữa, mặc dù là lần đầu bị gầu tát, nhưng thường thức thì cậu vẫn có, ăn một chưởng của gấu mà chỉ bị thương ngoài da, xương cốt không nứt cũng không gãy?
Từ Vọng làm tổ trên sô pha cả một buổi chiều, không giây phút nào ngừng nghĩ tới những chuyện khó lòng tin nổi vào tối hôm qua, vậy nhưng đến tận khi màn đêm buông xuống, căn phòng khách không bật đèn chìm vào bóng tối tĩnh lặng, vẫn chẳng thể moi ra được đầu cua tai nheo.
Bỏ đi, không nghĩ nữa.
Từ Vọng lắc lắc đầu, đứng phắt dậy, động tác mạnh mẽ quá mức ảnh hưởng đến vết thương trên vai. Cậu lập tức không dám động đậy nữa, ngừng lại nửa nhịp, mới cẩn thận đi vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt, để nước lạnh cuốn trôi hết mọi mệt mỏi trên người, sảng khoái tinh thần.
Ban ngày ban mặt, trời cao soi sáng, xã hội hòa bình, dân giàu nước mạnh, nếu là mộng du, cậu liền đi chữa bệnh, nếu có kẻ gian, cậu liền báo cảnh sát, dân chủ giàu mạnh yêu nước kính nghiệp, ai sợ ai!
Từ Vọng sau khi quyết đoán không còn thấp thỏm trong lòng nữa, cởi giày lên giường, đặt đầu xuống là ngủ, ngày mai lại là một ngày tươi đẹp...
20:00
21:00
22:00
23:00
23:30...
Thôi được rồi, cậu không ngủ nổi.
Bả vai còn đau đây, chuyện lạ còn chưa hiểu đây, thế mà còn ngủ được thì lòng cậu phải rộng biết bao nhiêu!
Bật đèn pin trên điện thoại lên, soi khắp phòng ngủ một lượt, không có gì kỳ lạ; lại soi người mình một lượt, áo lông vũ, quần giữ nhiệt, giày thể thao, không vấn đề gì; sờ vào túi quần, chìa khóa, ví tiền đều có, hoàn hảo.
Chẳng cần biết có phải mộng du hay không, cậu không hề muốn một lần nữa rơi vào tình cảnh rét run như cầy sấy xong còn phải mượn điện thoại của bà cụ Lý lầu trên gọi người phá khóa.
[Cúc cu --]
Dường như có âm thanh phảng phất vang lên bên tai!
Cả người Từ Vọng cứng đờ, mảnh vỡ ký ức mơ hồ hiện lên -- đêm qua khoảnh khắc trước khi rơi vào đồng tuyết gặp được Ngô Sênh, cậu cũng nghe thấy âm thanh này!
Lúc ấy cậu tưởng rằng đó là ảo giác trong mơ, nhưng lúc này cậu hoàn toàn tỉnh táo, so với lúc đi làm còn tỉnh táo hơn, từ trước đến nay chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy. Đó là tiếng kêu của một loài chim nào đó, Từ Vọng không hình dung ra nổi, chỉ cảm thấy âm thanh này vô cùng hòa hợp với màn đêm, nương theo gió đêm bay vào tai kẻ thấp thỏm sợ hãi trong lòng, lực sát thương gia tăng gấp bội.
Hiện lên trong mảnh vỡ ký ức không chỉ có tiếng kêu này.
Từ Vọng vội vàng bật dậy, cũng không thèm để ý có động đến vết thương hay không, đau đến nhe răng cũng phải lập tức xuống giường chạy ra ngoài.
Một mạch chạy đến phòng khách, Từ Vọng nghe thấy tiếng kêu thứ hai.
[Cúc cu --]
Sau đó, từ phòng ngủ truyền ra âm thanh sột soạt kỳ quái.
Từ Vọng đứng ở vị trí cách cửa phòng ngủ hơn hai mét, vươn cổ ngó vào bên trong, chỉ thấy đầu giường vẫn sát vào tường như cũ, nhưng thân giường đã biến thành hố cát lún hình chữ nhật được bao phủ bởi một quầng sáng, còn đâu chăn ga gối đệm nữa, chỉ có cát lún không ngừng bị cuốn vào hố sâu hun hút.
May sao tiếng chim kêu khiến cậu nhớ lại những ký ức mơ hồ ngày hôm qua, nếu không hiện giờ cậu đã lại rơi vào nơi quái quỷ đó rồi, mặc dù có thể gặp lại Ngô Sênh là chuyện tốt, nhưng dù sao đó cũng chỉ là giả, từ tám trăm năm trước Ngô Sênh đã sớm theo bố mẹ ra nước ngoài định cư rồi, nhưng nỗi đau ăn một chưởng của gấu thì tuyệt đối là thật...
Ế?
Ế??
Từ Vọng còn đang mừng thầm thoát được một kiếp, đột nhiên có một lực hút kéo cậu về phía phòng ngủ! Chỉ trong chớp mắt cậu đã bị kéo đến cửa phòng ngủ rồi!
Từ Vọng dùng hết sức bình sinh tóm lấy thành cửa quyết không buông tay, thế nhưng lực hút càng lúc càng mạnh, cuối cùng cả người cậu bị kéo đến bay khỏi mặt đất, y như lá cờ người bay trong cuồng phong vậy!
Mắt thấy nếu cứ tiếp tục thì có khi cơ thể sẽ bị kéo rách làm hai, Từ Vọng không thể níu kéo được nữa, tuyệt vọng buông tay.
Lúc bị hút vào trong hố cát lún, Từ Vọng nghĩ đến hai chuyện: Một, mẹ nó chuyện này thật sự quá ma quái rồi, nhất định phải báo cảnh sát, cho dù có bị coi là kẻ điên cũng phải báo! Hai, nếu như Ngô Sênh còn ở đó, tìm chỗ nào không có gấu rồi mới hôn.
Lần trước là trong lúc ngủ say rơi vào nơi quỷ quái đó, từ đầu đến cuối Từ Vọng đều như chìm trong sương mù, mãi đến khi gặp được Ngô Sênh mới lên dây cót tinh thần, đầu óc dần dần tỉnh táo lại. Vì vậy trước đó cậu làm sao đến được đây, ở trong trời tuyết mênh mang này mò mẫm bao lâu, toàn bộ ký ức đều rất mơ hồ.
Thế nhưng lần này cậu rất tỉnh táo, trải nghiệm cảm giác rơi từ trên không xuống vô cùng rõ ràng, giống như đang ngồi trong tháp rơi tự do (*) vậy, dường như cứ rơi xuống mãi không có điểm dừng với tốc độ cực nhanh, khiến người ta cảm thấy khó thở như thể cả người bị đánh nát.
(*tháp rơi tự do: một trò chơi trong công viên giải trí.)
Không biết đã qua bao lâu, hai má bỗng cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo, đầu tiên là đông cứng, sau đó dần dần có chút ướŧ áŧ.
Từ Vọng ngây người hết nửa ngày mới nhận ra mình đã tiếp đất, hơn nữa là mặt tiếp đất, cả đầu cắm vào trong tuyết.
Cậu thở mạnh một hơi, tim gan tỳ phế thận lộn tùng phèo cuối cùng cũng về đúng vị trí, tư thế tiếp đất có đẹp mắt hay không đã không còn quan trọng nữa rồi, ít nhất cậu vẫn còn sống, hơn nữa còn cảm nhận được lực hút khiến người ta an tâm của Trái Đất.
Tuyết và da mặt đều đủ dày, đứng dậy phủi phủi vài cái, lại trở về làm thanh niên tài tuấn. Từ Vọng soi khắp tứ phương, lại nhìn kĩ một lượt, đồng tuyết, rừng cây, bầu trời bao la, núi non xa vời, không sai được, đây chính là chỗ hôm qua.
Đây là "mộng cảnh"?
Cho dù Từ Vọng vô cùng muốn giữ vững niềm tin mong manh này, mười đầu ngón tay đỏ bừng của cậu cũng không thể đồng ý -- ban nãy bám khung cửa chặt quá, đến giờ đầu ngón tay vẫn không ngừng giật giật mà đau.
Đứng im bất động giữa trời tuyết là lạnh nhất, chẳng được bao lâu, hai chân Từ Vọng bắt đầu phát tê. Cậu vội vàng cất bước, không phân biệt được phương hướng, cũng chẳng biết nên đi về đâu, chỉ mơ hồ tiến về phía trước, cố gắng bảo trì nhiệt độ cơ thể.
Không được bao lâu, một tiếng "ding --" chẳng hề báo trước vang lên ngắn ngủi mà rõ ràng.
Từ Vọng bị dọa đến mức lồng ngực thắt lại.
Âm thanh đó nghe rất giống tiếng chuông nhà bếp gọi phục vụ trong nhà hàng, món ăn vừa ra, đầu bếp chỉ cần "ding" một tiếng nhắc nhở bồi bàn. Nhưng rất nhanh, cậu nhận thấy có chỗ không đúng, âm thanh vừa nãy không giống với tiếng kêu quỷ dị phảng phất đến từ nơi sâu thẳm trong tai cậu, mà dường như đến từ... cánh tay trái của cậu?
Từ Vọng lập tức dừng bước, đưa tay lên, nào ngờ vén mãi không được chiếc ống tay áo lông vũ kín không lọt gió, cách lớp áo vỗ vỗ, hình như cũng chẳng có gì kỳ lạ. Thế nhưng cậu vẫn không yên tâm, dứt khoát cởi một nửa áo khoác, cuối cùng cũng xắn được lớp áo giữ nhiệt lên, để lộ cả cẳng tay.
Một giây sau, hai mắt Từ Vọng trừng lớn, chết đứng trong gió lạnh thét gào.
Chỉ thấy trên cẳng tay chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một vết hình thoi, tựa như hình xăm nhạt màu, chính giữa là một hình mặt cú, phía dưới có một chữ "Cú", trông hệt như logo của một ứng dụng điện thoại.
Với tư cách một cố vấn nhà đất cần mẫn quanh năm, một thanh niên tài tuấn ngày ngày chỉ cần cho khách hàng xem mô hình, khoanh bản đồ cho ông chủ, hầu như không hề tiếp xúc với nắng gió, Từ Vọng xin thề trước khi bị hút vào hố cát cánh tay cậu trắng bóc như củ sen vậy, càng kỳ diệu hơn là hiện giờ trên góc phải của cái đầu cú đó còn treo số "1" nho nhỏ.
Còn có thanh niên nào của thời đại smartphone có thể nhịn mà không nhấn vào.
Tuyệt đối không có.
Đầu ngón tay vừa thấp thỏm lo sợ lại ngứa ngáy khó chịu cuối cùng cũng chạm vào hình đầu cú, hình thoi lập tức biến mất, thay vào đó là bốn lựa chọn -- , , ,
Cẳng tay là màn hình điện thoại đặt ngang, biểu tượng là APP, các lựa chọn là menu hệ thống -- mô hình này quá mức thân quen, Từ Vọng hầu như không gặp trở ngại gì, rất tự nhiên chọn chỗ có thông báo mới, .
Màn hình thay đổi, một dòng tin nhắn chạy từ trái sang phải:
Hiển nhiên, tiếng "ding" vừa rồi chính là âm thanh thông báo này.
Thế nhưng 3/23 là gì? Nộp bài lại là ý gì?
Dưới dòng tin nhắn chạy không ngừng là hai bảng xếp hạng: [Bảng tổng thành tích], [Bảng tốc độ nộp bài].
Từ Vọng đang định nhấn tiếp, đột nhiên cảm thấy sau gáy có gió lướt qua!
Cậu tuyệt đối không phải loại người sẽ vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ, lập tức ngã xuống nền tuyết không hề động đậy y hệt xác chết!
Một giây.
Hai giây.
Ba giây...
"Gấu đến thì giả chết, tôi đến thì không cần." Đỉnh đầu vang lên giọng nói cố gắng nhịn cười, "Đêm qua tất cả chúng ta đều là lần đầu tiên tới nơi này, đều sẽ hoảng loạn ở những mức độ khác nhau, nụ hôn của cậu đúng là khó hiểu nhất trong số những phản ứng hoảng loạn ở đây, nhưng cũng không cần cảm thấy không dám nhìn mặt tôi."
Là Ngô Sênh.
Không cần nhìn, chỉ cần nghe thôi cậu cũng có thể nhận ra được giọng nói của tên này.
Mọi thứ đều là thật. Thế giới quỷ quái này, Ngô Sênh của mười năm sau, còn có lời tỏ tình cùng màn cưỡng hôn như bị kẹp đầu vào cửa của cậu. Ngay lúc này Từ Vọng chỉ có duy nhất một nguyện vọng, chính là đột nhiên trời long đất lở, như thế cậu mới có một cái lỗ nẻ nào đó để mà chui vào.
Đương nhiên, ý nghĩ bi thương tuyệt vọng đó chỉ tồn tại chưa đầy một giây.
Trong từ điển của Từ Vọng không hề có đường cùng mạt lộ, chỉ có tuyệt địa phản kích, dù cho mất hết tiên cơ, cũng phải nhảy cho ra tiết tấu của riêng mình, sau đó khiến tất cả mọi người đều phải chạy theo tiết tấu của cậu, cùng nhau nhảy múa --
"Ngô Sênh?!" Cùng với tiếng kêu vô cùng thành tâm thành ý này, Từ Vọng bật phắt dậy, kích động nắm lấy hai bàn tay người bạn cũ, cả khuôn mặt đều là niềm vui sướng kinh ngạc khi cửu biệt trùng phùng(*), "Thật sự là cậu sao?!"
(*cửu biệt trùng phùng: xa cách đã lâu ngày mới gặp lại.)
Ý cười đọng lại nơi đáy mắt Ngô Sênh, sau đó từ từ chuyển thành một lời khó nói hết: "Cậu chắc đây là lời thoại của ngày hôm nay chứ không phải hôm qua chứ?"
Từ Vọng còn lâu mới tiếp lời, duy trì mạch cảm xúc, tiếp tục bước trên "con đường ảnh đế" của bản thân: "Không phải cậu ở nước ngoài sao?"
"Về nước lập nghiệp."
"Ở Bắc Kinh?"
"Ở Bắc Kinh."
Từ Vọng ngây ra mất vài giây, sự vui vẻ đến từ tin mừng "Ngô Sênh về nước" vừa dâng lên đáy mắt, lại dần dần bị thế chỗ bởi cơn nghi hoặc cực lớn, giọng nói cũng không còn ý đùa cợt, chỉ còn lại một tia hoang mang: "Vậy nơi này... là nơi nào?"
Danh Sách Chương: