Chương 78: Tranh sơn dầu
Nữ quỷ vô diện chiếm cứ lối thoát, ngọn lửa địa ngục đốt cháy căn phòng.
Tuyến hết hồn, tuyến thoát hiểm, tuyến tình cảm giao nhau tạo thành "bãi biển vui vẻ".
Đội trưởng Ngụy chẳng còn hơi đâu kì kèo thắc mắc vì sao đi tuyến đường tình cảm lại phải nhảy vào biển lửa dày vò một phen, mắt thấy nữ quỷ đã bị tấm bùa trừ tà của nhóm Hàn Bộ Đình đuổi ra khỏi lối thoát bí mật rồi, bèn quả quyết hô to: "Đi --"
Bốn người đồng đội đã chờ khoảnh khắc này từ lâu, lập tức nhanh nhẹn trèo vào, Trâu Quân, Phùng Nhượng là nhanh nhất, Chu Mặc, Kế Vân Lôi đi giữa, đội trưởng Ngụy bọc hậu để đề phòng con quỷ kia quay lại.
Con quỷ kia tất nhiên là sẽ không quay lại, bởi nhóm Hàn Bộ Đình đã tóm chặt nó rồi, hơn nữa cơ thể của nó càng ngày càng trở nên trong suốt, xem chừng sắp sửa về chầu tổ tiên rồi.
Đây là ưu điểm duy nhất của việc gặp phải đối thủ có thực lực, chẳng ai phải thu dọn rắc rối giùm ai.
Bọn Từ Vọng thì dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến trước bức tranh sơn dầu, tập trung toàn bộ tinh thần, chỉ hận không thể soi đến mức từng nét vẽ trong tranh đều nở hoa, thế nhưng cảnh tượng trong tranh lại nửa thật nửa giả, giây trước bạn còn cảm thấy nó sắp sống dậy, ngay giây sau đã lại có cảm giác đây chỉ là một bức tranh bình thường, ngược lại nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao, nóng đến mức hít thở cũng thấy khó khăn.
Rút lui ư?
Trong lòng mỗi người đều có một nỗi do dự giống nhau.
Nhưng nhóm Ngụy Mạnh Hàn đã tìm được lối đi bí mật rồi, Hàn Bộ Đình đã bắt được quỷ rồi, chỉ có bọn họ là chẳng thu hoạch được gì, sao có thể cam tâm cho được!
Từ Vọng nhìn Ngô Sênh, trong ánh mắt cậu đã có sẵn quyết định: "Dập lửa."
Lúc trước cậu vẫn lo rằng một khi dập lửa thì đến cả manh mối duy nhất cũng mất tiêu, nhưng đến lúc này rồi, nếu như đã không muốn rời đi thì chẳng còn sự lựa chọn nào khác!
"Đùng đoàng --"
Trên trần nhà bỗng vang lên từng đợt tiếng sấm.
Tiếp đó gió cũng nổi lên, trong gió có hơi nước.
Từ Vọng ngơ ngác, cậu mới vừa nói xong, Ngô Sênh đã kịp động đậy gì đâu. Thế nhưng cái hiệu quả này, rõ ràng chính là công cụ phòng thủ mà cậu muốn Ngô Sênh sử dụng.
Cách giải thích duy nhất là trước khi cậu ra lệnh, quân sư nhà mình đã đọc được ý cậu, ra tay trước một bước rồi.
Lại quay sang nhìn bạn học Ngô, quả nhiên, trong mắt anh toàn là "xin mời bắt đầu khen tôi".
Từ Vọng cứ không đấy, cậu còn chuẩn bị đả kích lòng tự phụ của anh cơ, nào ngờ vừa mở miệng, cơn mưa ào ạt đã ụp xuống đầu!
"Rào rào --"
Này là mưa.
"Xào xạc --"
Này là gió.
"Đùng đoàng --"
Này là sấm.
Đội trưởng Từ uống một ngụm nước lớn, chẳng nói được thêm câu gì, vội vàng ngậm miệng vào.
Ngọn lửa bốc lên từ bốn bức tường đã tắt ngóm trong trận mưa bão, nhiệt độ trong phòng lập tức hạ xuống, khiến người ta thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng nhóm Hàn Bộ Đình hình như không nghĩ thế.
Bọn họ vừa mới thu phục được nữ quỷ, còn chưa kịp nén lại niềm vui sướng đang trào dâng trong mắt thì cơn mưa bão đã dội xuống đầu, ướt như chuột lột, kiểu tóc hỏng rồi, khí chất cũng nát bét, chẳng còn chút hân hoan nào, chỉ còn lại năm khuôn mặt vẫn đang ngơ ngác.
Tiếng nhắc nhở về công cụ phòng thủ thong thả đến trễ trong tai cả mười người --
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
Hàn Bộ Đình: "..."
Lại Hạ: "..."
Lý Tử Cận: "Tên công cụ của các cậu còn có thể dài thêm chút nữa không hả!!!"
Hai tay Từ Vọng giống như hai chiếc cần gạt nước, thi nhau vuốt mặt, cố gắng cứu vớt tầm nhìn nhạt nhòa trong nước mưa, nhân tiện truyền đạt "ánh mắt chân thành": "Mỗi người có tuyến đường của mình, lỡ tay, lỡ tay thôi."
Hàn Bộ Đình nghiến răng, không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa.
Quay người chuẩn bị cất bước ra đi, trong lối đi bí mật bỗng vang lên tiếng sụp đổ kiểu Ngụy lần thứ ba trong đêm này --
"Cái -- quỷ -- gì -- đây --"
Âm thanh đó sầu uất thê lương, xuyên qua trận mưa bão tầm tã, truyền thẳng vào phòng, nghe còn khổ hơn quỷ.
Hàn Bộ Đình lập tức khựng lại, cùng với các đồng đội nhìn về phía cửa vào lối thoát bằng ánh mắt nghi hoặc.
Ngô Sênh cũng giải trừ công cụ phòng thủ, gió, mưa, sấm biến mất trong chớp nhoáng, chỉ còn lại những con người ướt sũng đang đứng đầy phòng.
Mười mấy giây sau.
Thầy Ngụy lao từ bên trong ra, ngã nhào xuống đất, cũng chẳng thèm để ý tư thế có đẹp hay không, nhanh chóng bò dậy, vội vàng lôi những người đồng đội phía sau ra ngoài.
Kế Vân Lôi, Chu Mặc, Phùng Nhượng, Trâu Quân lần lượt chui từ trong lối đi ra, dù là động tác hay biểu cảm cũng đều có vẻ hết sức căng thẳng.
Năm người toàn mạng trở về lập tức rút lui vào góc phòng cách lối đi xa nhất.
Từ Vọng thấy vậy liền có dự cảm không lành, nhanh chóng dẫn đội mình chen chúc tới chỗ bên cạnh nhóm thầy Ngụy, ghép nhóm sưởi ấm cho nhau.
Chỉ còn nhóm Hàn Bộ Đình là vẫn hiên ngang đứng giữa phòng.
Bầu không khí bỗng trở nên yên lặng.
Trong lối đi lại vang lên tiếng sột soạt.
Một cánh tay đột nhiên thò ra chẳng hề cảnh báo trước, trắng bệch, quắt queo, nhìn sơ qua giống như một khúc xương trắng vậy.
Hàn Bộ Đình liếc về phía đồng đội của mình một cái, bốn người kia hiểu ý ngay, lập tức quay về đội hình trừ tà, Lại Hạ cũng nhanh chóng móc thêm một lá bùa ra.
Thầy Ngụy tựa vào góc tường, vẫn không kiếm chế được nỗi lo lắng của kẻ trồng người: "Cái bạn tóc mái lòa xòa che hết cả mắt kia, đây là một câu trắc nghiệm nhiều lựa chọn, một tấm bùa khả năng cao là không đủ đâu..."
Lại Hạ nhíu mày, vẫn chưa kịp hiểu phương pháp giảng đề từ trên trời rơi xuống này thì chủ nhân của cánh tay kia đã run rẩy bò ra khỏi lối đi, ngã sõng soài trên mặt đất.
Một bà già gầy đến mức chỉ còn toàn xương.
Hình như ngã hơi đau, bà ta khẽ kêu lên một tiếng, nhưng tiếng kêu đó lại không giống người.
Vật lộn mãi mới đứng lên được, bà già chống lưng chậm rãi ngẩng mặt lên.
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, da đầu tê rần.
Đó không phải một khuôn mặt người, mà là một khuôn mặt quái dị kết hợp giữa mèo và người.
Tiền Ngải dựng hết cả lông gà lông vịt: "Bà già mặt mèo..."
"Bịch --"
Lại thêm một thứ nữa rơi ra, suýt thì đâm phải bà lão vẫn chưa đứng vững.
Con quỷ thứ hai đã chẳng còn nhìn ra hình người nữa rồi, tám cái chân đỡ lấy một cái đầu phụ nữ, cứ thế đứng sừng sững trên mặt đất.
Tiền Ngải gian nan nuốt một ngụm nước bọt: "Nhền nhện nữ..."
"Bịch --"
"Bịch --"
Kẻ thứ ba và thứ tư cùng rơi ra ngoài, là một cô bé mặc áo đỏ và một người con gái đeo khẩu trang, tóc tai rũ rượi.
Lưng Tiền Ngải đã dính chặt lên tường rồi: "Cô bé áo đỏ... Cô gái rách miệng..."
Từ Vọng, Ngô Sênh, Huống Kim Hâm, Tề Thiểm: "..."
Ngụy Mạnh Hàn, Phùng Nhượng, Chu Mặc, Kế Vân Lôi: "..."
Thật không may, tình cờ người đứng gần Tiền Ngải nhất lại là Mắt Phượng – Trâu Quân: "... Đây là công cụ nhà ông hay gì mà ông rõ thế!!!"
Trông thấy quỷ thật đã khủng bố lắm rồi, tại sao còn phải bổ sung thêm kiến thức làm gì!!!
"Anh ấy thích xem phim cương thi những năm tám mươi." Huống Kim Hâm tốt bụng giải thích cho đối thủ của mình.
Trâu Quân: "..."
Một hàng đứng đối diện kia có đứa nào là cương thi không!
Tiền Ngải: "Còn cả phim kinh dị truyền thuyết đô thị nữa, không giới hạn phim trong nước Âu Mĩ Nhật Hàn Ấn Thái gì đâu."
Trâu Quân: "Thế, ông, còn, trốn, làm, gì."
Tiền Ngải: "Tôi sợ."
Trâu Quân: "..."
Trong lúc nói chuyện, đội hình trừ tà của nhóm Hàn Bộ Đình đã dồn đám quỷ đến chân tường rồi, trong tay Lại Hạ có thêm bốn lá bùa, trông thế nào cũng giống như vài phút nữa là có thể thu phục cả đám.
Nhưng nói thì lâu chứ chuyện đến nhanh lắm, bà già mặt mèo đột nhiên gào lên một tiếng ai oán.
Chớp mắt, cả bốn con quỷ đều biến mất!
Nhóm Hàn Bộ Đình còn chưa kịp phản ứng lại, trong phòng đã nổi lên một trận gió âm u!
Mười người bạn đứng trong góc phòng tức thì có dự cảm không lành, quay sang nhìn nhau -- trong cả đám xuất hiện thêm một khuôn mặt.
Cô gái rách miệng đã tháo khẩu trang ra, há to cái miệng đỏ lòm như máu mà cười, lộ ra hai hàm răng nhọn hoắt.
"Aaaaa --"
Trong tiếng kêu gào, cả mười người vội vã dạt ra.
Cũng chẳng biết là ai kêu, dù sao chắc chắn chẳng ai chịu nhận.
Bốn con quỷ trôi dạt vô định, lúc thì xuất hiện ở huyền quan, lúc thì chui ra đằng cửa sổ, còn một con nhền nhện nữ thủ sẵn ở cửa, ai cũng đừng hòng chạy thoát.
Đội Hàn Bộ Đình cũng bị biến cố này làm loạn đội hình, bọn họ không thể tóm gọn cả đám quỷ trong một lượt được nữa, chỉ có thể chế ngự từng con một thôi!
Này chỉ khổ cho hai đội không hề chọn tuyến hết hồn, bởi bọn họ nhận ra công cụ của mình hoàn toàn không có tác dụng với đám quỷ này!
Từ Vọng chẳng còn thời gian để phán đoán xem rốt cuộc là vì không xài đúng công cụ hay không thể sử dụng vượt tuyến nữa, cậu vừa tránh được bà già mặt mèo, nhảy đến bên giường thì đã bị cô bé áo đỏ dưới gầm giường tóm lấy cổ chân!
May sao sức cô bé không lớn lắm, Từ Vọng lại ăn may chạy thoát, nhưng cả người cảm thấy không ổn chút nào: "Sao các anh lại đi phá tường ra thế hả --"
Ngụy Mạnh Hàn vừa thoát khỏi cái ôm của cô gái rách miệng, nhất quyết không đội cái nồi này: "Chúng tôi tìm lối thoát theo manh mối mà --"
Từ Vọng: "... Cái các anh tìm là lối thoát hay cửa dẫn độ ác quỷ thế hả!!!"
"Xoẹt --"
Bức tường đen ngòm vẫn đang ướt, đột nhiên lại cháy lên một đốm lửa.
"Không phải chứ..." Từ Vọng hoàn toàn tuyệt vọng.
Ánh lửa trong bức tranh sơn dầu càng rực rỡ hơn so với lần trước, bỗng nhiên có cánh hoa từ đó bay ra.
Từ Vọng đứng khựng lại.
Ngô Sênh, Huống Kim Hâm, Tiền Ngải, Tề Thiểm đang tứ tán khắp phòng cũng đã phát hiện ra điều kì lạ.
Tranh sơn dầu là tuyến tình cảm của họ.
Nhưng trên tuyến đường này chưa từng có khoảnh khắc nào đẹp đẽ như vậy.
Những cánh hoa màu xanh nhạt nhảy múa trong ánh lửa, tựa như hàng trăm con bướm vậy.
Cùng với sự xuất hiện của chúng, dường như hơi nóng cũng nhẹ bớt đi.
Nhóm Hàn Bộ Đình vẫn đang chiến đấu và nhóm Ngụy Mạnh Hàn bị ép phải chiến đấu cũng đã cảm nhận được sự thay đổi này, nhưng họ không rảnh để đối phó, tạm thời cũng chưa thấy cần thiết phải đối phó.
Những cánh hoa vẫn không ngừng bay ra từ bức tranh, rất nhanh, ngọn lửa và cơn mưa hoa đã lấp đầy cả căn phòng.
Cùng lúc đó, khung cảnh trừng phạt phù thủy trong tranh bất chợt biến thành một vòng xoáy màu xanh nhạt!
Tiếp đó, cả mười lăm người đang bị bao vây bởi cơn mưa hoa trong phòng bỗng bay lên không trung, cả lũ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị sức hút cực lớn kéo vào trong bức tranh sơn dầu!
Tiếng ồn ào tắt ngóm.
Không còn ngọn lửa, cũng không còn cánh hoa, bức tường lại trở về màu đen lạnh lẽo, tranh sơn dầu treo ngay ngắn trên tường, vẫn là khung cảnh trừng phạt phù thủy, cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
Trong phòng chỉ còn lại bốn con quỷ.
Cô bé áo đỏ bò ra khỏi gầm giường, theo chân bà già mặt mèo, cô gái rách miệng và nhền nhện nữ, quay về cửa vào lối thoát.
Trông chúng chẳng hề dữ dằn và tàn bạo như lúc trước nữa, giống như một đám diễn viên quần chúng sau khi kết thúc vở kịch, an phận thủ thường mà trèo về lối đi bí mật, từ từ biến mất trong lối đi sâu hun hút.
1310 yên tĩnh trở lại.
...
Thời trung cổ, trong một thôn làng ở châu Âu.
Mặt trời vừa khuất núi, đường chân trời vẫn còn sót lại màu đỏ yếu ớt.
Mười lăm người bạn vừa được giải thoát khỏi một màn đất trời đảo lộn, có kẻ vội vã có người thong thả, thi nhau đứng lên, đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy những căn nhà nhỏ nơi thôn quê, và những người dân làng đang gấp gáp chạy lướt qua họ.
Mười lăm người bọn họ đứng ngay giữa con đường chính trong làng, vậy mà dân làng chạy qua cứ như thể không nhìn thấy họ, tất cả mọi người đều đang chạy về cùng một hướng, ai nấy đều có vẻ phấn khích một cách lạ thường.
Nơi không xa phía cuối con đường là một mảnh đất trống rộng rãi, tựa như một quảng trường nhỏ, lúc này xung quanh toàn người là người, ở chính giữa có một chiếc giá gỗ cao to hình chữ thập, một cô gái trẻ bị trói trên đó, phía dưới bị dân làng vây quanh che mất, không nhìn thấy nhưng nghĩ cũng biết hẳn là đã chất đầy củi khô.
Đây là thế giới bên trong bức tranh sơn dầu.
Từ lúc vào 1310 vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bức tranh, chỉ có một đội mà thôi...
Hàn Bộ Đình và Ngụy Mạnh Hàn dẫn đầu toàn thể những người bạn khác, nheo mắt nhìn về phía những tên đầu sỏ.
Ngụy Mạnh Hàn: "Tuyến, tình, cảm?"
Hàn Bộ Đình: "Của, các, cậu?!"
"Hầy," Đội trưởng Từ hắng giọng, cố gắng né tránh mười đôi mắt đang rực lửa phẫn nộ, "Ngọn lửa tình đời trước kiếp này đó."
Ngô Sênh rất tự hào: "Tôi chọn đấy."
Huống Kim Hâm cũng tự hào lây: "Tôi bỏ phiếu tán thành thứ hai!"
Tiền Ngải quả quyết rửa sạch quan hệ: "Lúc đó tôi muốn chọn tuyến sự nghiệp à nha."
Tề Thiểm lo lắng nhìn về phía bàn tay dính chút máu ở giữa ngón cái và ngón trỏ của Lý Tử Cận: "Tay cậu bị thương à?"
Nhóm Hàn Bộ Đình: "..."
Nhóm Ngụy Mạnh Hàn: "..."
Sai một ly, đi vạn dặm...
Sao bọn họ lại vào cùng một phòng với đám người này cơ chứ? Tại sao!!!
Đội trưởng Từ nhanh nhạy cảm nhận được sát khí, vội vàng mở miệng lần nữa, xoa dịu tâm trạng của các đồng nghiệp: "Vào cũng vào rồi, nhưng chúng ta có thể nghĩ cách để đi ra mà, đúng không?"
Hai chữ cuối cùng kết hợp với ánh mắt vô tội của đội trưởng Từ khiến Ngô Sênh gật đầu theo bản năng: "Ừ."
Hàn Bộ Đình, Ngụy Mạnh Hàn: "..."
Từ Vọng: "Nếu mọi người đều đồng ý thì chúng ta mau qua bên kia xem đi, xem xem rốt cuộc tình hình thế nào rồi."
Ngô Sênh: "Được."
Từ Vọng: "Đi!"
Chớp mắt, tiểu đội Từ Vọng đã vọt lên đầu tiên, tốc độ này nhìn thế nào cũng thấy giống đang "bỏ chạy".
"Đội trưởng..." Giờ Lý Tử Cận còn chẳng thể nhìn đám người kia lấy một cái, cứ nhìn là lại muốn đánh người.
Hàn Bộ Đình cũng đâu khác gì.
Chỉ cần cho bọn họ thêm chút thời gian, tập hợp đi năm con quỷ là manh mối của điểm nộp bài sẽ xuất hiện.
Giờ thì hay rồi, vào tuyến nhiệm vụ của người khác, không có quỷ, còn phải cùng đối phương biểu diễn một màn tình yêu nói đi là đi.
Ai thấu được nỗi khổ của họ!
Nhưng những lời này, đội trưởng không thể nói ra miệng được, anh ta phải giữ vững lòng quân: "Đã đến rồi, đành vậy thôi."
Lý Tử Cận ủ rũ đá bay một viên sỏi dưới đất, tâm không cam tình không nguyện mà đi theo.
Ai thấu được nỗi khổ của Hàn Bộ Đình?
Ngụy Mạnh Hàn á!
Bọn họ chỉ muốn đơn giản chơi một ván thoát khỏi mật thất mà thôi, có cần phải ác quỷ chặn trước mặt, lửa tình cháy sau lưng không!
Bà già mặt mèo đã để lại bóng ma tâm lí cho gã ta rồi, đằng trước còn chuẩn bị thiêu sống một cô gái có vẻ hết sức vô tội, trái tim của kẻ trồng người như hắn sao đỡ được, mệt quá chừng.
Trâu Quân, Chu Mặc, Phùng Nhượng, Kế Vân Lôi theo sau, một kẻ đầu đầy sọc đen, một kẻ thở dài, một kẻ tươi cười, còn một kẻ vẫn đang ngơ ngác.
Trâu Quân nhíu mày nhìn Chu Mặc: "Cậu còn cười được, có trái tim không hả."
"Cậu không cảm thấy thú vị sao," Chu Mặc mỉm cười, ánh mắt lướt qua nhóm Hàn Bộ Đình, bay về phía bóng lưng của tiểu đội Từ Vọng, "Mỗi lần gặp bọn họ lại có niềm vui bất ngờ."
Kế Vân Lôi quan sát suốt một đường, lúc trước không có thời gian hỏi, giờ cuối cùng cũng lên tiếng thắc mắc được rồi: "Các cậu và đội kia rốt cuộc có quan hệ thế nào vậy? Đây một câu kia một câu, ai có thể kể tôi nghe bản hoàn chỉnh được không?"
Phùng Nhượng khoác vai cậu ta: "Lôi Tử, để tôi kể cậu nghe..."
Chẳng bao lâu, cả ba đội đã chạy đến quảng trường nhỏ.
Trên đường đến đây bọn họ đã có thể chắc chắn rằng dân làng quả thực chẳng có phản ứng gì với bọn họ cả, có nhìn thấy, có né tránh, nhưng nhất quyết không bắt chuyện, càng không thèm nhìn họ thêm một cái nào, kể cả cách ăn mặc của họ có không ăn nhập với nơi này đến thế nào đi chăng nữa.
Củi vẫn đang được chất vào dưới giá hành hình, những người vác củi, chất củi đều bận đến mức mồ hôi đầy đầu, vậy mà vẫn vô cùng hăng hái.
Cô gái sắp phải đối mặt với hình phạt thiêu sống đang gục đầu tựa như mất hết sức sống, tóc tai rũ rượi che khuất khuôn mặt của cô ta.
"Không giống với bức tranh sơn dầu kia." Hàn Bộ Đình trầm giọng cất tiếng. Đã đến nước này rồi, kêu ca cũng vô dụng, nghiêm túc đối mặt mới là con đường thoát thân duy nhất.
"Phải." Ngô Sênh hiểu ý anh ta, "Trong tranh, lửa đã bắt đầu cháy rồi."
Từ Vọng mím chặt môi, nghiêm túc hẳn lên: "Vậy nên, giờ là khoảng thời gian trước cảnh tượng trong bức tranh kia một chút."
"Nhiệm vụ trong tuyến tình cảm của các cậu rốt cuộc là gì?" Hàn Bộ Đình đột nhiên hỏi.
Ngụy Mạnh Hàn cũng đang định hỏi cái này: "Chúng tôi cần phải nắm được đầy đủ thông tin mới có thể giúp đỡ các cậu một cách tốt nhất."
Từ Vọng kinh ngạc nhìn gã ta: "Các anh cũng chưa bao giờ chọn tuyến tình cảm à?"
Tạm không nói đến đội Hàn Bộ Đình, bọn Ngụy Mạnh Hàn từng leo lên bảng tổng nhờ vào thành tích ải 8/23, chẳng lẽ mỗi lần đến ải này họ đều chọn cùng một tuyến đường ư?
Phải ha, đương nhiên phải chọn cùng một tuyến đường, quen đường quen lối nhanh biết bao.
Từ Vọng tự nghĩ thông rồi, chuẩn bị rút lại câu hỏi bằng một câu "Coi như tôi chưa hỏi".
Nào ngờ Ngụy Mạnh Hàn lại thành thật trả lời: "Lần trước chúng tôi chọn tuyến vui vẻ."
Từ Vọng: "..."
Ngụy Mạnh Hàn: "Không cần phải thương hại một cách rõ ràng như thế đâu..."
Cả đám dừng lại ở nơi cách đống lửa không xa, tìm một góc không ồn ào cho lắm để đứng lại.
Lúc này mọi người đều ở trên một con thuyền, Từ Vọng chẳng còn cần phải nói dối hay giấu giếm chi nữa.
Từ bức thứ tình sướt mướt của Pushkin đến lời nhờ vả của cô gái tết tóc đuôi sam, rồi quẻ bói của cô gái Gypsy và cả truyền thuyết mà ông nhà văn kể lại... Từ Vọng chia sẻ lại toàn bộ những gì bọn họ đã trải qua trên tuyến đường này.
Cuối cùng là căn phòng nơi mọi người gặp nhau, bức tường sẽ bốc cháy, trong tranh sẽ bay ra cánh hoa, cuối cùng bức tranh sẽ hút người vào trong -- những điều này không cần Từ Vọng kể, mười người đội bạn đã đích thân trải nghiệm rồi.
Ngụy Mạnh Hàn: "Ngọn lửa trong phòng chính là ngọn lửa địa ngục, là sự trả thù của ác linh?"
Từ Vọng: "Bọn tôi cho là thế."
Hàn Bộ Đình: "Ác linh là ai? Đối tượng mà nó muốn trả thù lại là ai?"
Từ Vọng: "Tôi nghĩ, ác linh chắc hẳn là cô gái trên giá hành hình kia, cô ta bị hại vô cớ, tất nhiên sẽ muốn trả thù dân làng."
Phùng Nhượng: "Nhiều dân làng như thế..."
"Hoặc là kẻ phản bội cô ta." Từ Vọng ngước mắt, nhìn về phía gốc cây cách đó không xa.
Dưới tán cây, một đôi trai gái đang trò chuyện thân mật.
Hàn Bộ Đình ngẫm nghĩ một lát, câu chuyện này nghe có vẻ xuôi đấy, nhưng có một vấn đề: "Điều này thì liên quan gì đến cô gái tết tóc đuôi sam nhận được thư tình?"
"Tôi cũng đang nghĩ mãi vấn đề này," Từ Vọng nói, "Cách giải thích hợp lí duy nhất là, cô gái tết tóc
đuôi sam chính là kiếp sau của cô gái đang ngồi dưới tán cây kia, đương nhiên là chàng trai kia cũng đã đầu thai rồi."
Ngụy Mạnh Hàn: "Vậy nên người viết thư tình cho cô gái tết tóc đuôi sam chính là chàng trai kia?"
"Phải," Từ Vọng gật đầu, "Bọn họ cùng nhau phản bội ác linh, sau khi chuyển kiếp lại yêu nhau một lần nữa, ác linh sao có thể tha cho bọn họ được?"
Chu Mặc: "Vậy thế thân thì sao?"
Từ Vọng: "Chàng trai trở thành thế thân của cô gái, vẫn luôn bị ngọn lửa địa ngục thiêu đốt, vì thế chỉ có thể gửi thư cho cô ấy chứ không thể hiện thân, nếu không ác linh sẽ phát hiện mình thiêu nhầm đối tượng."
Ngụy Mạnh Hàn: "Không phải cậu bảo ác linh trả thù cả hai người họ à?"
Từ Vọng: "Tôi phân tích kĩ hơn một chút, nếu đã là tuyến tình cảm, có thể ác linh vẫn còn yêu chàng trai kia nên chỉ muốn trả thù cô gái kia thôi, chưa nhận ra người mình yêu thương nhất đã trở thành thế thân cho người khác."
Ngụy Mạnh Hàn, Hàn Bộ Đình: "..."
Từ Vọng: "Còn vấn đề gì không?"
Hàn Bộ Đình: "Logic chặt chẽ, nhân quả hợp lí."
Ngụy Mạnh Hàn: "Chi tiết tường tận, tình cảm tinh tế."
Ngô Sênh, Huống Kim Hâm, Tiền Ngải, Tề Thiểm: "..."
Bọn họ thật sự đang đi trên cùng một tuyến đường với đội trưởng nhà mình à, vậy tại sao bọn họ mới mò được vài cảnh, đội trưởng nhà mình đã bày xong cả bộ phim điện ảnh rồi...
"Tôi không phải phù thủy --"
Trên giá hành hình bỗng vang lên tiếng thét thất thanh.
Mọi người ngẩng đầu, ánh lửa đó bắt đầu cháy lên rồi.
Cả bọn nhìn nhau, lập tức hành đồng, chạy về nơi đang hành hình.
Bọn họ đứng ở phía ngoài cùng, cũng chẳng chen vào giữa đám dân làng, thứ nhất là vì cô gái trên giá hành hình chỉ cần ngẩng đầu là sẽ trông thấy bọn họ, thứ hai là tiện để theo dõi gốc cây bên kia.
Đôi trai gái dưới gốc cây kia đang ôm nhau, hoàn toàn chẳng quan tâm tới cảnh tượng bi thảm ở đằng này.
"Tôi không phải..."
Cô gái đã chẳng còn sức để hét nữa rồi, hẳn là cô ta đã bị trói ở đây lâu lắm rồi, bờ môi nứt nẻ, giọng nói khản đặc.
Từng giọt nước mắt nặng trĩu rơi xuống khỏi đôi mắt đỏ rực lên giữa ánh lửa.
Thế lửa càng lúc càng lớn, đã bắt đầu cháy đến chân cô gái rồi.
Trong đám dân làng vây xem có kẻ hét "Thiêu chết cô ta", ban đầu chỉ có một hai tiếng, về sau đã biến thành tiếng mọi người đồng thanh hò hét.
Từ Vọng muốn cứu người, nhưng mở hộp bút ra rồi, biểu tượng bên trong đều mang một màu xám xịt.
Trong lòng cậu hoảng hốt, không được dùng công cụ ư?
Thơm.
Hương hoa nhàn nhạt vô cùng rõ ràng giữa mùi thiêu đốt.
Từ Vọng ngẩng đầu, lại trông thấy cánh hoa màu xanh nhạt quen thuộc.
Lần này, cánh hoa bay tới tấp về phía cô gái đang bị hành hình.
Chúng vây xung quanh cô gái, tựa như đang vây lấy một thiên sứ thuần khiết.
Ngọn lửa đang bùng lên bỗng rụt về đống củi, mặc cho đám củi bị đốt cứ kêu lách ta lách tách, đốm lửa vẫn chẳng dám tiến lên thêm một phân nào.
Cô gái trên giá hành hình ngơ ngác.
Dân làng vây xem càng hoang mang hơn, nhưng rất nhanh, sự hoang mang của họ đã biến thành nỗi sợ hãi.
Bởi ánh lửa đang yếu dần với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ, đến cả tiếng củi khô bị lửa đốt cũng nhỏ dần.
Thế lửa có thể không mạnh, nhưng nào có chuyện càng lúc càng yếu đi.
Trừ phi...
"Ma thuật, đây chính là ma thuật của phù thủy --"
Giữa đám đông, không biết là ai hét lên một tiếng.
Hai chữ "ma thuật" đủ để khiến những người dân làng ngu muội này sợ vỡ mật, bọn họ dám gϊếŧ "phù thủy" là vì những "phù thủy" đó chưa bao giờ phản kháng, càng chẳng có ma thuật tà ác có thể chế ngự được ngọn lửa như thế này!
Trong chớp mắt, mảnh đất trống đã chẳng còn ai, người người nhà nhà đều đóng kín cửa, chỉ sợ bị ma thuật nhắm trúng.
"Amy --" Dưới gốc kia vang lên tiếng gọi gấp gáp của chàng trai trẻ.
Ba nhóm quay đầu thì trông thấy cô gái vốn đang ngồi dưới gốc cây đã cầm lấy một ngọn đuốc không biết lây từ đâu ra, phăm phăm lao đến giá hành hình!
Chàng trai vẫn đứng dưới tán cây, vì dè chừng ma thuật nên chẳng dám động đậy, chỉ có thể không ngừng gọi với theo cô gái kia: "Amy, đừng qua đó --"
Amy không nghe.
Trong mắt cô ta chỉ có giá hành hình, chỉ có cô gái đáng ra phải bị thiêu chết, chỉ có, sự lạnh lẽo.
"Phù thủy phải bị thiêu chết, bọn họ không dám thì để tôi..."
Cô gái cầm ngọn đuốc chạy đến dưới giá hành hình, không thèm nhìn cô gái trên đó lấy một cái, cúi người dúi ngọn đuốc trên tay vào đám củi để khiến ngọn lửa sắp tắt lại bùng lên.
Cô gái thoi thóp trên giá hành hình nhìn cô ta bằng ánh mắt không thể tin được, trong mắt đầy vẻ ngỡ ngàng, và bi thương: "Amy?"
"Phù thủy phải bị thiêu chết..."
Amy chỉ lặp đi lặp lại câu nói này, cô ta không ngừng dùng ngọn đuốc cời đống củi, cố giữ cho ngọn lửa cuối cùng không tắt, cố chấp đến mức gần như điên cuồng.
Một cánh hoa màu xanh nhạt đậu xuống vai Amy.
Ngọn đuốc trong tay Amy bỗng bùng lên, ngọn lửa nháy mắt bốc lên cao ngất.
Cô ta hết sức vui sướng, lại tiến lên hai bước nữa.
Gió bỗng nổi lên trên mảnh đất trống mà chẳng hề báo trước.
Cơn gió thổi về phía Amy, ngọn lửa cao ngất đột nhiên ập về phía cô ta.
Cô gái một giây trước vẫn còn định dồn người ta vào chỗ chết, ngay giây sau đã biến thành một quả cầu lửa hình người.
Ngọn đuốc rơi trên mặt đất.
Amy thét lên đầy đau đớn.
Chàng trai dưới gốc cây đã sợ đến ngây người, vắt chân lên cổ mà chạy, lát sau đã mất hút chẳng thấy bóng dáng đâu, nào còn vẻ gì là tình thâm tựa biển.
Amy ngã khuỵu trên mặt đất, bị lửa thiêu đốt đến nỗi co ro cả người, đứng bên bờ vực tử vong rồi còn nhìn về phía cô gái trên giá hành hình, thốt ra lời nguyền rủa cuối cùng: "Tôi chết rồi, cô cũng không thoát được đâu, tôi sẽ biến thành ác linh, từ địa ngục quay về tìm cô --"
Amy chết rồi.
Biến thành một cái xác cháy đen giữa ngọn lửa hừng hực.
Cô gái vốn dĩ sắp bị thiêu sống trên giá hành hình sợ chết khiếp.
Nhóm bạn chứng kiến toàn cảnh cũng chìm vào sự im lặng dai dẳng.
Dù là ở 3/23 đã dùng đủ mọi biện pháp đối phó với zombie, chứng kiến đủ những cảnh máu me rồi, nhưng giờ đây đối mặt với cảnh tượng này, họ vẫn cần thời gian để bình tĩnh lại.
Đốm lửa cuối cùng dưới giá hành hình tắt ngóm.
Trong gió đã bắt đầu có chút hơi lạnh của ban đêm.
Đội trưởng Từ nhìn về phía giá hành hình: "Chúng ta có nên thả cô gái đó xuống không..."
Hàn Bộ Đình hít sâu vài hơi, mở miệng: "Người trên giá hành hình là ác linh à?"
Ngụy Mạnh Hàn tiếp lời: "Người ngồi dưới gốc cây là cô gái tết tóc đuôi sam à?"
Trên đầu Lý Tử Cận toàn là sọc đen: "Cái thằng vừa này vắt chân lên cổ mà chạy, là người cam tâm tình nguyện làm thế thân để bảo vệ cô gái mình yêu á?"
Từ Vọng: "Ờm, tình tiết câu chuyện có chút khác biệt nho nhỏ..."
Tất cả mọi người: "Về sau cấm tự mình bịa kịch bản nghe chưa!!!"
Mười người bạn ăn một cú lừa và bốn người đồng đội lãng phí cả tấm lòng ngưỡng mộ bỗng trở nên đoàn kết hơn bao giờ hết.
Danh Sách Chương: