Chương 24: Hạ cánh
"Đừng --" Tiếng hét của Nguyên Cửu Nhất run rẩy đến lạc cả điệu, hắn gần như theo bản năng mà lao về phía hồ lô đang rơi xuống, vậy nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn lưu ly vỡ nát, máu tươi tuôn trào.
Hắn quỳ ở đó, sững sờ nhìn chằm chằm nền đất đỏ thắm, chậm rãi ngẩng đầu lên, hốc mắt dường như sắp nứt ra.
Từ trong mắt hắn, Từ Vọng thấy được sự điên cuồng theo sau tuyệt vọng.
Thế nhưng đợi rồi lại chờ, Nguyên Cửu Nhất vẫn chỉ nhìn cậu như vậy, không hề có bất cứ một hành động gì.
Bốn người bọn họ đang đứng, Nguyên Cửu Nhất lại đang quỳ, rõ ràng từ cục diện đến tình thế đều là bọn họ chiếm ưu thế, mà Từ Vọng vẫn bị Nguyên Cửu Nhất nhìn đến sởn cả da gà gai ốc.
Giữa cuộc đọ mắt, một cú đá bỗng bay đến từ đằng sau, vững vàng đạp lên vai Nguyên Cửu Nhất. Nguyên Cửu Nhất không đề phòng, bị đạp ngã lăn ra.
"Có phải là đi xem mắt đâu, nhìn lắm nhìn vừa." Ngô Sênh không vui vứt lại một câu, cũng không rút chân về, mà trực tiếp bước tới ngồi lên người Nguyên Cửu Nhất, dùng sức nặng trấn áp hắn, ngẩng đầu hỏi các hành khách: "Ai có dây thừng không?"
Suốt cả quá trình ẩu đả, các hành khách đều cố sống cố chết bám lấy dây an toàn của mình, chỉ sợ lỡ đâu ngồi lệch vị trí một tí là bị ngọn lửa chiến tranh cuốn lấy ngay, nhưng hiện giờ thắng bại đã rõ, hơn nữa xem chừng có vẻ như là người tốt chiến thắng kẻ xấu, vậy nên một vị khách ngồi ở nửa sau khoang phổ thông mà Từ Vọng chưa kịp hỏi chuyện bèn rụt rè giơ tay lên.
"Cầm qua đây --" Ngô Sênh ngắn gọn hàm súc.
Vị khách này cũng rất nhiệt tình, lục hết tất cả những thứ trông có vẻ hữu ích trong hành lí ra -- dây thừng, roi da, nến.
Ngô Sênh: "..."
Từ Vọng: "..."
Tiền Ngải: "..."
Huống Kim Hâm: "..."
Trên cái máy bay này rốt cuộc còn tiềm ẩn bao nhiêu "mảnh đời rực rỡ" nữa!!!
Ngô Sênh chỉ cầm dây thừng, ba người đồng đội cũng phản ứng lại, cùng nhau tiến lên giúp đỡ, sột soạt vài cái đã trói Nguyên Cửu Nhất thành cái bánh tét. Không biết là thói quen chiến đấu hay duyên phận trời ban, vị trí của Nguyên Cửu Nhất sau khi bị trói cũng chính là nơi vòng tròn tím trói buộc Cao Đẹp Gầy Trắng lúc trước. Đúng là cảnh xưa còn đó, người xưa đã rời(*).
(*nguyên văn câu này là 真是铁打的地方,流水的对手, dịch nôm na là nơi chốn vẫn còn nguyên đó mà đối thủ đã thay đổi như dòng nước chảy xuôi, đặt vào trong ngữ cảnh này có ý nghĩa tương đương với cảnh còn người mất, vì thế chúng mình đã dịch như thế này.)
Chịu dày vò một hồi, Nguyên Cửu Nhất đã hoàn toàn cúi đầu, đến cả chút điên cuồng cuối cùng khi trước cũng không còn nữa.
Tiền Ngải gạt mồ hôi trên trán, thở phào một hơi: "Thế này là được rồi chứ hả?"
Ngô Sênh nói: "Không biết."
"Không biết?" Trái tim còn chưa về đúng chỗ của Tiền Ngải lại lần nữa vọt lên tận cổ họng, "Cậu đừng dọa tôi."
Từ Vọng cũng nhìn anh đầy thắc mắc.
"Nếu thế này đã được rồi," Ngô Sênh nhìn về phía Từ Vọng, chỉ vào tai mình: "Thì tại sao không có âm thanh chúc mừng chúng ta nộp bài?"
"..."
Câu hỏi này, Từ Vọng không trả lời được.
Thậm chí, cậu vẫn còn đang chìm đắm trong sự hả hê vì dập tắt niềm hy vọng của hung thủ, hoàn toàn quên béng mất việc này.
Trong lúc bọn họ đang chênh vênh trên bờ vực của sự hoang mang, một tia chớp bỗng nhiên lướt qua cửa sổ, trong giây lát chiếu sáng cả khoang máy bay.
Ánh sáng đó quá chói mắt, các hành khách đều vô thức giơ tay lên chắn, chính vào lúc này máy bay bắt đầu xóc nảy kịch liệt!
Huống Kim Hâm và Từ Vọng đứng không vững, ngã dập mông xuống sàn, Ngô Sênh kịp vịn vào thành cửa nhà vệ sinh, Tiền Ngải thì nhờ có sức nặng của bản thân, lắc lư vài cái rồi lại đứng vững như thường.
Nguyên Cửu Nhất ngược lại không hề gặp rắc rối gì, dù sao hắn cũng bị trói thành cái bánh tét ngồi trên sàn rồi, máy bay có rung lắc thế nào thì cũng chỉ là vấn đề hắn trượt về bên trái hay bên phải mà thôi.
Vốn dĩ bốn người tưởng đây chỉ là do dòng chảy khí quyển bình thường, đi qua là hết, không ngờ máy bay không hề ngưng xóc nảy, thậm chí càng lúc càng mạnh!
Tiền Ngải đột nhiên vỗ trán: "Đệt, không phải là hai tên phi công đó làm loạn đấy chứ?!"
Thời hạn sử dụng của "Lời vàng ý ngọc" đã hết, hai kẻ được trả lại tự do sẽ làm gì, ai cũng không đoán được!
"Tiểu Huống, Lão Tiền, trông chừng Nguyên Cửu Nhất," Từ Vọng đơn phương cho rằng bản thân là "đội trưởng", vậy nên cũng rất tự nhiên mà phân công công việc, "Tôi với Ngô Sênh đi buồng lái xem sao."
"Để tôi đi cho," Tiền Ngải anh dũng xung phong, "Tôi quen với bọn họ."
Từ Vọng bó tay, vỗ vai đồng đội: "Loại thân thiết bắt nguồn từ thù hận này không được gọi là "quen", mà là "thù cũ"."
Sau một đợt rung lắc mạnh mẽ đến nảy cả người, Từ Vọng và Ngô Sênh nhanh nhẹn chui vào "hang thỏ", dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển đến buồng lái, vừa chui ra đã trông thấy bóng lưng cơ trưởng cùng cơ phó đang điều khiển đầy gấp gáp, nhìn thế nào cũng thấy không giống "đầu sỏ gây họa", mà ngược lại giống như "nỗ lực giải vây".
"Nguy cơ bom nổ đã được giải quyết rồi," Từ Vọng sải bước dài đến sau lưng cơ trưởng, kể công trước rồi mới đặt câu hỏi, "Tình hình hiện tại là thế nào?"
"Thật sao?" Cơ phó mừng rỡ nhìn cậu, hiển nhiên đây là một tin vui hiếm có trong chuyến bay này.
"Nhìn đi đâu đấy, nhìn đằng trước!" Cơ trưởng nhắc nhở nghiêm khắc, đoạn nhanh chóng quay đầu liếc Từ Vọng và Ngô Sênh một cái, mặc dù không quen biết, nhưng có lẽ là nhờ có câu kể công vừa rồi, ông ta vẫn trả lời hai người, "Máy bay đang tiến vào vùng bão tuyết."
"Vậy phải làm sao?" Từ Vọng không hiểu lắm về chuyện bay lượn, nhưng hai chữ "bão tuyết" vừa nghe đã thấy không tốt lành gì, chẳng trách từ nãy tới giờ, bên ngoài cửa sổ liên tục có sấm rền chớp giật.
Cơ trưởng vẫn nhìn thẳng phía trước: "Chẳng làm sao cả, cố mà bay thôi."
Từ Vọng hắng giọng, cố gắng khiến câu hỏi của mình không hề có chút nghi ngờ nào, tràn ngập sự tôn kính: "Ừm, có chắc chắn không?"
Cơ trưởng một lần nữa quay đầu, liếc bọn họ cái thứ hai, giọng nói kiên định mà trầm tĩnh: "Tôi, chuyên nghiệp lắm."
Nếu lúc này đứng tại đây là Tiền Ngải, trông thấy khuôn mặt nghiêm túc ít khi nói cười của cơ trưởng, chắc chắn gã sẽ chế nhạo, đệch, bây giờ ông lại còn bắt đầu giả vờ kiên cường cơ đấy.
Nhưng Từ Vọng thì chưa từng trông thấy cơ trưởng lắm lời, còn cho rằng đối phương đó giờ vẫn theo phong cách đồng phục lạnh lùng, lập tức ngậm miệng, dùng hành động bày tỏ sự kính trọng và tin tưởng đối với kỹ thuật chuyên ngành này.
Về tới đuôi máy bay, Tiền Ngải và Huống Kim Hâm lập tức hỏi: "Chuyện gì thế?"
Ngô Sênh nói: "Máy bay tiến vào vùng bão tuyết, chắc sẽ còn chấn động một thời gian dài nữa."
Mặt Tiền Ngải biến sắc: "Không phải lái tự động sao, radar không phát hiện ra vùng bão tuyết à?"
Huống Kim Hâm cũng run rẩy cất tiếng hỏi: "Sẽ... sẽ có nguy hiểm gì chăng?"
"Tôi không trả lời câu hỏi của các cậu được, tôi cũng không hiểu gì về bay lượn cả, nhưng cơ trưởng..." Ngô Sênh nhìn Từ Vọng.
Từ Vọng nhận được tín hiệu, gật đầu tiếp lời: "Ừ, cơ trưởng nói ổng chuyên nghiệp lắm."
"Đùng đoàng --"
"Xẹt xẹt --"
"Cạch!"
Sấm rền, chớp giật, giá để hành lí bật tung.
Bốn người nhìn nhau trong vô vọng, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi -- tình hình này thật sự không khả quan lắm nha!
"Trời phạt." Nguyên Cửu Nhất đang ngồi bệt trên sàn đột nhiên thốt ra hai chữ.
Giông bão chớp mắt ngừng lại.
Không, là dừng lại trong tai bốn người bọn họ, thế giới dường như đột nhiên an tĩnh, chỉ sót lại giọng nói trầm khàn khó nghe của Nguyên Cửu Nhất, khiến người ta vô cùng không thoải mái.
"Anh nói cái gì." Từ Vọng cũng cố ý nhẹ giọng, trước mặt loại người này, bất cứ lúc nào cũng không được vội vàng, gấp gáp một cái là thua ngay.
"Trời phạt." Nguyên Cửu Nhất nở nụ cười nhạt thếch, "Các người làm vỡ hồ lô, không chỉ phá hoại lễ hiến tế, phá hoại việc tu hành của tôi, mà còn phá hoại đạo duyên của tám trăm chín mươi ba người kia, tội nghiệt to lớn như vậy, tất nhiên phải chịu trời phạt."
Hắn rất bình tĩnh, khiến người ta sinh ra một loại lỗi giác, dường như tín đồ điên cuồng lúc trước chỉ là một ảo ảnh.
Nhưng nếu như nhìn kĩ sẽ phát hiện, sự điên cuồng đó chỉ từ trên mặt hắn rút lui vào trong đáy mắt, cắm rễ, nảy mầm, ăn sâu vào cốt tủy.
"Đạo duyên..." Từ Vọng muốn cười mà chẳng thể cười ra nổi, mặc dù biết rằng không thể nói chuyện đạo đức vào kẻ điên, nhưng cái logic cường đạo này vẫn khiến người ta tức điên lên được, "Anh hỏi thử tám trăm chín mươi ba người đó xem, họ có đồng ý không...."
"Không," Bỗng Từ Vọng lắc đầu, xáp lại gần Nguyên Cửu Nhất, ném từng chữ một vào mặt hắn ta, "Anh không hỏi được bọn họ nữa rồi. Người ta đã sớm đầu thai sống cuộc đời mới rồi, kẻ xuống địa ngục chỉ có anh thôi."
Nguyên Cửu Nhất đột nhiên há miệng cười đầy thảm thiết: "Tôi mang theo ba sự bất ngờ lên chuyến bay này, các người mới tìm ra một cái, đáng tiếc ghê. Xuống địa ngục? Vậy thì mọi người cùng nhau xuống đi..."
Từ Vọng sững người.
Cậu mong rằng Nguyên Cửu Nhất chỉ đang nói lung tung giãy giụa trước lúc chết, nhưng sâu dưới đáy lòng vẫn không kìm được kinh hãi.
Nét cười trên mặt Nguyên Cửu Nhất nhạt dần, hơi nghiêng đầu, dùng khẩu hình chậm rãi nói gì đó không thành tiếng.
Từ Vọng không kịp phản ứng lại, nhưng Ngô Sênh đứng ở một bên lại nhìn rõ rành rành, cũng hoàn toàn hiểu hết.
Nguyên Cửu Nhất đang nói -- năm, bốn, ba, hai, một.
Gần như là cùng lúc đọc ra khẩu hình đó, Ngô Sênh dùng hết sức ôm lấy Từ Vọng, theo bản năng dùng cơ thể che chắn cho cậu!
Nửa giây sau khi anh ôm lấy Từ Vọng, tường bao kim loại phía đuôi máy bay bỗng nhiên phát nổ!
Mảnh vụn bắn ra không bay về phía bốn người, mà bị một lực cực mạnh hút ra ngoài máy bay -- cú nổ trực tiếp khiến đuôi máy bay thủng một lỗ lớn!
Dỏng chảy khí quyển trong khoang máy bay chớp mắt trở nên mất kiểm soát, áp suất chênh lệch giữa bên ngoài và bên trong khiến bốn người không hề có điểm tựa lập tức bay lên không trung!
Trong khoang giảm áp!
Trong đầu chỉ kịp nảy ra bốn chữ này, Ngô Sênh theo bản năng giơ một tay ra, kịp thời bám được vào thành cửa nhà vệ sinh trước khi hoàn toàn bay lên khỏi mặt đất!
Lúc bị Ngô Sênh ôm, Từ Vọng ngớ hết cả người, nhưng đến khi phát nổ, hành động đầu tiên của cậu là ôm chặt eo Ngô Sênh!
Hành động này cũng cứu mạng cả cậu và hai đồng đội còn lại -- Ngô Sênh đang dùng một tay bám lấy thành cửa nhận ra Từ Vọng đã chủ động ôm chặt mình rồi, bèn bỏ nốt cánh tay còn lại đang giữ lấy cậu ra để bám vào, vì vậy một tay biến thành hai tay, tăng thêm cả sức mạnh lẫn mức độ ổn định, như vậy thì lúc Huống Kim Hâm và Tiền Ngải không hẹn mà cùng tóm lấy đồng đội, Ngô Sênh từ "một kèm một" thành "một kèm ba" mới không trượt tay!
Các hành khách biết được chuyện gì đang xảy ra liền bắt đầu thi nhau la hét, bọn họ không dám động đậy, bởi vì chỉ cần đứng dậy là sẽ bị dòng khí quyển mạnh mẽ cuốn luôn ra ngoài lỗ hổng, thế nên chỉ có thể nắm chặt dây an toàn mà lo lắng cho bốn người!
Tình hình trước mắt là Ngô Sênh bám chặt vào thành cửa nhà vệ sinh, Từ Vọng ôm chắc lấy eo anh, Huống Kim Hâm thì túm bắp chân của Từ Vọng, Tiền Ngải lại ôm chân của Huống Kim Hâm! Bốn chiến hữu cứ như một lá cờ được khâu liền bởi bốn tấm vải, bị thổi bay lên song song với mặt sàn, có nguy cơ bay ra ngoài bất kỳ lúc nào!
Nguyên Cửu Nhất!
Từ Vọng sực nhớ tới tên này, nhìn khắp nơi, cuối cùng phát hiện ra tên ác tặc bị trói như cái bánh tét đã bị hút đến lỗ hổng rồi, chẳng qua vì chiều cao dài hơn đường kính của lỗ hổng nên mới miễn cưỡng kẹt đầu và chân ở bên rìa, ngăn lại lực hút cực mạnh của áp suất!
Dù vậy đây rốt cuộc vẫn chỉ là nỗ lực vô ích.
Bốn người bạn cùng quay đầu trơ mắt nhìn cơ thể của hắn dần dần cong lại dưới sức ép của ngoại lực, cuối cùng không ngăn được lực hút, cả người bay ra khỏi khoang máy bay!
Thế nhưng vào khoảnh khắc bị hút ra ngoài, vẻ mặt đau đớn vì đọ sức cùng lực hút của hắn bỗng biến mất, thay vào đó là khóe miệng khẽ cong lên.
Hắn cứ như vậy nhìn Từ Vọng, Ngô Sênh, Tiền Ngải và Huống Kim Hâm mà bay ra khỏi khoang máy bay.
Nếu như đây đại diện cho cái chết, vậy thì bốn người đều nhìn rõ rồi, giây cuối cùng trước khi ra đi, hắn đang cười.
Trong khoang tiếp tục giảm áp khiến mặt nạ dưỡng khí lần lượt rơi xuống, tiếp viên cũng không dám cởi dây an toàn ra, chỉ có thể lớn tiếng nhắc nhở hành khách: "Mọi người đừng hoảng loạn, xin hãy đeo mặt nạ dưỡng khí lên --"
Tay của Ngô Sênh đã bắt đầu tê dại, anh biết nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng sẽ trượt tay, mọi người lại cùng nhau ra ngoài chín tầng mây.
Giữa lúc nguy cấp, anh liếc thấy "miệng hang" trên mặt đất!
Hít sâu một hơi, Ngô Sênh kéo căng toàn thân, dồn hết sức mạnh vào hai tay, sau đó từ từ buông một tay ra, chỉ dựa vào một tay mà chống đỡ sức kéo của các đồng đội ở phía sau, còn cánh tay vừa buông thì lần mò đến gần miệng hang.
Ngón tay còn một chút thôi là chạm đến miệng hang rồi.
Gần rồi.
Gần hơn rồi.
Cuối cùng một phân ba bàn tay của Ngô Sênh đã vượt qua rìa, bám chặt vào miệng hang, cánh tay còn lại cũng thuận thế bám qua đây, chuyển trọng tâm của cả cơ thể từ thành cửa sang mặt đất!
Hai tay anh dùng sức đẩy về phía sau, nửa thân trên theo đó bị đẩy ra đằng trước, cuối cùng cả người cũng chui vào trong "hang thỏ"!
Trong chớp mắt, "cảm giác giảm áp" biến mất, trong hang thỏ vẫn bình thường, Ngô Sênh rơi xuống mặt đất, kéo theo cả một dây các đồng đội vào trong.
"Mẹ kiếp, tí thì tưởng là lần này chết chắc rồi!" Tiền Ngải vẫn còn ám ảnh, nằm luôn trên nền đất, không dám động đậy, chỉ sợ vừa động đậy là lại bay lên.
So ra thì Ngô Sênh bình tĩnh hơn nhiều, mặc dù cạn kiệt sức lực nhưng vẫn ngồi lên đầu tiên, nhìn sang Từ Vọng vẫn đang nằm sấp bên cạnh: "Thế nào, không sao chứ?"
Từ Vọng nằm úp mặt xuống đất, mãi không có động tĩnh gì, chỉ để lại cho Ngô Sênh một cái gáy.
Ngô Sênh có chút hoang mang, vừa định giơ tay ra sờ thử, Từ Vọng lại đột ngột quay đầu sang, trên mặt đầy vẻ lo lắng thắc mắc: "Vì sao hắn lại cười?"
Suýt thì mất mạng mà vẫn còn nghĩ về phản diện được, Ngô Sênh cũng phục cậu rồi: "Thôn dân đó, sau khi đầu độc toàn thôn, bản thân hắn cũng chết, ba ngày sau hồi sinh, mới thật sự không còn bệnh tật khổ đau, đạt đến sự bất tử, vì vậy bản thân chết đi chính là bước cuối cùng của hiến tế hay nói cách khác là thành tiên."
"Tôi biết, vậy nên tôi hiểu rằng hắn không sợ chết..." Cuối cùng Từ Vọng cũng ngồi dậy, nhưng mặt mày vẫn đăm chiêu khó hiểu, "Nhưng lễ hiến tế đã bị chúng ta phá hoại rồi, chết hay không cũng không thể thành tiên được," Cậu hoang mang nhìn Ngô Sênh, hỏi, "Tại sao đến phút cuối, hắn vẫn còn cười?"
Ngô Sênh im lặng, anh đã hiểu điều Từ Vọng thật sự lo lắng rồi.
Nguyên Cửu Nhất muốn thành tiên, thất bại rồi, muốn kéo theo bọn họ cùng chết, cũng thất bại rồi, vậy đáng lẽ ra phút cuối cùng hắn phải vô cùng không cam tâm, chứ không phải bình lặng và vui vẻ.
Trừ khi... Hắn vẫn chắc chắn rằng bọn họ sẽ chết.
"Ba sự bất ngờ." Hai người đồng thanh nói ra đáp án.
Quả bom mật mã là một, cú nổ vừa nãy là hai, vậy còn điều thứ ba là gì?
"Í í í?!"
Máy bay bất chợt chao nghiêng nghiêm trọng, trong tiếng kêu ngờ vực của Tiền Ngải, bốn người theo hướng nghiêng đâm sầm vào tường trong "hang thỏ", bọn họ còn chưa kịp phản ứng, máy bay đã lại đột nhiên bắt đầu rơi xuống! Đó không phải là hạ cánh như bình thường, mà giống như thang máy mất trọng lực lao thẳng xuống dưới với tốc độ cực nhanh vậy!
Bốn người cố gắng hết sức, cuối cùng cũng bò được tới buồng lái.
"Lại sao nữa thế --" Tiền Ngải cảm thấy mình sắp phát điên rồi, sớm biết thế này gã chắc chắn sẽ bỏ cuộc luôn ngay từ đầu!
"Cú nổ vừa nãy khiến một cái động cơ tắt mất rồi." Cơ trưởng không thèm quay đầu, thật sự bình tĩnh như thể đó giờ vẫn vậy.
"Không phải nổ ở đuôi máy bay sao?" Huống Kim Hâm không hiểu, "Động cơ không phải ở dưới cánh máy bay sao? Xa như vậy cũng có thể nổ trúng?"
"Ban nãy có hai chỗ nổ," Đáp lời hắn là cơ phó, giọng nói không được bình tĩnh như cơ trưởng, mồ hôi to bằng hạt đậu chảy dọc bên trán, "Một cái ở đuôi máy bay, một cái ở cánh máy bay."
Bốn người nghe mà sững sờ, ngơ ngác nhìn nhau, đây chính là sự bất ngờ thứ ba trong truyền thuyết sao? Nhưng đuôi và cánh máy bay phát nổ cùng lúc, theo lý mà nói, bất ngờ không phải nên là từng cái từng cái một sao, ai đời lại một lần bật mí cả hai thế này?
Nguyên Cửu Nhất đã lên trời, không còn ai có thể đưa ra lời giải đáp chính xác được nữa, bây giờ Từ Vọng chỉ muốn hạ cánh an toàn: "Cơ trưởng, một cái động cơ tắt mất... không sao chứ?"
Tiền Ngải: "Đây chính là sự bất ngờ thứ ba trong truyền thuyết?"
Từ Vọng vội vàng đứng lên, lượn vòng bốn phía: "Quả bom mật mã là một, cú nổ vừa nãy là hai, vậy điều thứ ba là gì? Cũng là bom sao? Ở đâu, điều thứ hai, bom ở đuôi máy bay,"
Cơ trưởng quay đầu lại, nhìn cậu "vô cùng chăm chú".
Từ Vọng lập tức hiểu ý gật đầu: "Hiểu, ông rất chuyên nghiệp."
"Báo cáo báo cáo," Cơ phó nhấc bộ đàm lên, liên hệ với mặt đất, "Đây là chuyến bay XXXX, đã đến không trung sân bay XX, một động cơ bị tắt, yêu cầu ưu tiên hạ cánh."
Huống Kim Hâm giơ tay: "Tại sao lại là ưu tiên hạ cánh mà không phải hạ cánh khẩn cấp?"
"Bởi vì chúng ta đã đến nơi sớm mất rồi." Ngô Sênh rút vé máy bay ra, trên đó có ghi rõ thời gian cất cánh, hạ cánh cùng sân bay, quả nhiên, giống hệt như nội dung báo cáo của cơ phó.
"Đồng ý ưu tiên hạ cánh, đồng ý ưu tiên hạ cánh..." Tiếng hồi đáp truyền đến từ bộ đàm, lọt vào tai bốn người, tựa như tiếng chim hỷ tước líu lo.
Rất nhanh, máy bay đã vào trạng thái hạ cánh, cơ trưởng cùng cơ phó đều trở nên nghiêm túc hơn, mà tai của bốn người cũng cảm nhận rõ ràng sự khó chịu do liên tục rơi xuống từ trên cao gây ra.
Bầu trời bên ngoài, không biết từ lúc nào đã nổi lên sắc trắng ban mai, vẫn còn chưa sáng hẳn, vì vậy trên mặt đất vẫn có thể trông thấy ánh đèn thấp thoáng.
Cùng với độ cao máy bay càng lúc càng giảm, cảnh vật trên mặt đất cũng mỗi lúc một rõ ràng, ánh đèn dài hẹp mà san sát tựa như một tấm vải sáng loáng trải dài tới phương xa, đó là đường cao tốc ngoại thành, ánh đèn không theo quy tắc, phân bố tán loạn, đó là trung tâm thành phố.
"Mở càng hạ cánh chính." Cơ trưởng ra hiệu lệnh.
Cơ phó lập tức tiến hành động tác tương ứng.
Mặc dù bốn người không hiểu về lái máy bay, nhưng cũng biết cất cánh và hạ cánh là hai việc quan trọng nhất cũng như dễ phát sinh tai nạn nhất, vì vậy bất giác cũng trở nên căng thẳng, không ai cất tiếng, thậm chí không dám thở mạnh, chỉ sợ ảnh hưởng đến thao tác của phi công.
Thế nhưng cái gì phải đến, rồi cũng sẽ đến --
"Càng hạ cánh chính không mở được!" Cơ phó rất muốn bình tĩnh, nhưng vẫn khó mà kìm được sự lo lắng cùng khủng hoảng.
Hai nguy cơ ban nãy đều không thể làm cho cơ trưởng rối loạn, nhưng câu nói này của cơ phó, khiến mặt ông ta biến sắc.
Sau khi đã thử vài lần vẫn không thể mở được càng hạ cánh chính, cơ trưởng đưa ra quyết định đầy quyết đoán: "Xăng cũng chẳng còn bao nhiêu, chỉ có thể hạ cánh không càng thôi."
Vẻ mặt của cơ phó không khác mấy so với ngày tận thế: "Một cái động cơ đã bị tắt rồi, chúng ta hoàn toàn không thể nào khống chế thân máy bay
một cách chính xác được, tình hình này mà hạ cánh không càng thì chắc chắn sẽ thương vong nghiêm trọng!"
"Vậy còn hơn là không ai sống sót! Cứu được người nào hay người nấy!" Cơ trưởng cuối cùng cũng không kiềm chế nổi mà hét vào mặt cơ phó, sau đó cầm lấy bộ đàm, trực tiếp liên hệ với mặt đất, "Chuyến bay XXXX không mở được càng hạ cánh chính, hiện tại chuẩn bị hạ cánh không càng."
Ông ta nói là "chuẩn bị", chứ không phải "yêu cầu", cũng hoàn toàn không định chờ mặt đất trả lời, nói xong liền ném bộ đàm xuống, tập trung hết sức điều khiển máy bay!
Thì ra, đây mới là sự bất ngờ thứ ba.
Từ Vọng không biết Nguyên Cửu Nhất làm thế nào động tay động chân được với càng hạ cánh, cậu chỉ biết trên chiếc máy bay này trái tim mình đã đập những nhịp đập cả đời này cũng chưa từng đập bao giờ. Cậu vô thức nắm chặt lấy lưng ghế cơ trưởng, cũng không biết là cổ vũ đối phương hay an ủi bản thân nữa: "Tôi biết là ông rất chuyên nghiệp..."
Cơ trưởng im lặng nửa giây, thở dài một tiếng: "Tự cầu phúc đi."
Ngô Sênh: "..."
Tiền Ngải: "..."
Huống Kim Hâm: "..."
Từ Vọng: "Ông đừng đổi lời thoại vào lúc này chứ --"
Máy bay đang ở độ cao năm mươi mét.
Ba mươi mét.
Hai mươi mét.
Mười mét...
Bốn người chiến hữu dùng hết sức mình bám lấy những nơi có thể bám, chờ đợi phán quyết của số phận.
Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh.
Giây phút chạm đất quả thật chấn động kịch liệt, thế nhưng các loại tình huống trong tưởng tượng như ma sát chói tai, khói trắng bốc lên thậm chí bốc lửa vân vân đều không hề xảy ra, cánh nâng trên cánh máy bay dựng lên như thường, sau khi chạy trên đường băng một hồi, máy bay vững vàng dừng lại.
Từ Vọng vô cùng kích động, không kìm được lòng mà vỗ mạnh vai cơ trưởng: "Tôi biết ngay là anh có thể mà!!!"
Cơ trưởng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, có điều vẫn rất nghi ngờ mà tự lẩm bẩm: "Đột nhiên càng hạ cánh lại mở được rồi, lạ thật."
Bốn người bạn không quan tâm có lạ hay không, tóm lại chuyến bay mắt đỏ này cũng coi như hạ cánh yên bình, có gặp phải chuyện gì nữa bọn họ cũng không sợ, chỉ cần không phải lên trời, dưới đất chấp mọi thể loại!
Về đến khoang hành khách, tiếp viên đã mở cửa an toàn rồi, các hành khách lần lượt trượt xuống bằng cầu trượt hơi, có hàng có lối -- thân máy bay bị tổn hại, động cơ lại tắt, trong tình huống này nhất định phải giải tán hành khách.
Bốn người chui vào trong đám hành khách, cũng trải nghiệm một lần "cầu trượt", mà ở bên ngoài máy bay, xe cứu thương, cửu hỏa cũng đã chờ sẵn, còn có cả công trình sư ngay lập tức chạy tới phía dưới máy bay, tiến hành kiểm tra các loại, để phòng sự cố tái diễn.
Trượt đến dưới đất vừa định đứng lên, Ngô Sênh đã nghe thấy tiếng khóc ầm ĩ quen thuộc, nhìn về phía đó, quả nhiên là Thẩm Nhất Tứ.
Anh vừa định bước lên, thì một người phụ nữ trẻ tuổi đã nhanh chân hơn, sải vài bước lao đến ôm lấy đứa bé vào lòng, dịu dàng dỗ dành: "Đừng khóc, mẹ đây rồi."
Người nhà có thể trực tiếp vào tận đây sao?
Nghi vấn vừa dấy lên liền bị Ngô Sênh ép xuống, đã trải qua nhiều chuyện ly kỳ ma quái như vậy, cố gắng gán ghép những quy tắc chuẩn mực trong hiện thực vào đây, thú thực là hơi bị thừa thãi.
Hơn nữa mày mắt của người phụ nữ trẻ tuổi đó và Thẩm Nhất Tứ gần như là copy paste, trông thế nào cũng là người một nhà.
Quả nhiên, Thẩm Nhất Tứ rúc đầu vào lòng người phụ nữ trẻ tuổi, khóc càng dữ hơn: "Mẹ, mẹ ơi... Bà ngoại, bà ngoại biến mất rồi..."
Vốn dĩ Từ Vọng đứng ở một bên còn đang phiền não nghĩ Ngô Sênh đang nhìn cái gì, vừa mới xáp tới cạnh anh thì nghe thấy câu này, thật sự hối hận đến mức muốn thời gian quay ngược trở lại.
Người phụ nữ trẻ không biết những gì đã xảy ra trên máy bay, chỉ có thể cố gắng an ủi con trai hết mức, thông tin xen kẽ giữa những câu chữ cuối cùng cũng khiến Từ Vọng và Ngô Sênh phác họa rõ ràng câu chuyện của Thẩm Nhất Tứ -- cháu ngoại muốn đi du lịch nước ngoài, bố mẹ không có thời gian, bà ngoại vẫn luôn khỏe mạnh liền đưa cháu đi, vậy nhưng lúc ở nước ngoài bà lão bỗng dưng phát bệnh, nhắm mắt ra đi, trên đường về chỉ còn một mình Thẩm Nhất Tứ cô đơn, cùng một hộp tro trong khoang hành khách.
Nhưng mà bây giờ, hộp tro cốt không thấy đâu nữa.
Công trình sư mới chui xuống dưới máy bay không lâu đột nhiên lại chui ra, trong tay cầm một cái chăn, một công trình sư khác đang chờ ở bên ngoài cất tiếng hỏi lạ lùng: "Cái gì đây?"
"Chắc là chăn trong khoang hành khách," Công trình sư sửa chữa cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, "Có điều bên trong hình như có cái gì đó... Kỳ lạ ghê, sao lại bị nhét vào tấm chắn của càng hạ cánh..."
Công trình sư vừa tự lẩm bẩm một mình vừa đặt thứ đó lên nền đất, mở từng lớp chăn ra, muốn nhìn cho rõ bên trong.
Nguyện vọng của anh ta rất nhanh đã được thực hiện, bởi vì tấm chăn cũng không được bọc kĩ lắm, giở hai ba cái, thứ ở bên trong đó lộ ra.
Sau đó... Hai công trình sư liền đóng băng trong làn gió buổi sớm tinh mơ.
Một chiếc hộp gỗ sơn đựng tro cốt.
Trên thân hộp khắc hoa, bên phải khắc Sơn minh thủy tú(1), bên trái khắc Vạn cổ trường thanh(2), ở giữa là tấm ảnh đen trắng của một bà lão. Bà lão đang cười, ánh mắt dường như có thể chiếu thẳng vào người đang nhìn bà, ôn hòa, gần gũi, ấm áp.
(1, 2: đã chú thích ở chương 14.)
"Bà ngoại!" Thẩm Nhất Từ đã khóc lả cả người trong lòng mẹ ngẩng đầu lên, phát hiện tình hình bên này, lập tức vui mừng gọi lớn!
Người phụ nữ trẻ nhìn theo hướng ánh mắt của con trai, sững người tại chỗ.
Tất nhiên cô ấy không sợ mẹ của chính mình, chỉ là không hiểu vì sao hộp tro cốt được vận chuyển lên khoang hành khách lại xuất hiện ở đây.
Ngô Sênh và Từ Vọng lại hiểu.
Bà lão cằn nhằn, bà lão sợ lạnh, bà lão phải ôm chăn ấm rồi mới có thể yên ổn mà ở lại nơi càng hạ cánh bốn bề lọt gió, sau đó cứu đứa cháu ngoại của mình, nhân tiện cứu luôn cả chiếc máy bay.
Nếu như lúc Thẩm Nhất Tứ đi đến đuôi máy bay, Huống Kim Hâm không đưa chăn cho thằng bé thì sao?
E rằng số phận của chiếc máy bay này sẽ rơi vào một kết cục khác.
Thì ra cửa ải chất chứa nhiều hung đồ nhiều tội nghiệt nhiều cái ác đến vậy, tuyến nhiệm vụ quan trọng nhất, lại chỉ là tình thân đến từ một tấm chăn nho nhỏ, cùng một chút lương thiện từ sâu dưới đáy lòng người.
Cùng lúc đó, trong tai bốn người vang lên âm thanh đã chờ đợi từ lâu --
[Cú: Chúc mừng qua ải, 2/23 thuận lợi nộp bài! Bạn thân yêu, mai gặp nhé ~~]
∴
Vô cùng xin lỗi các quý dị vì sự chậm trễ của hai chương này, tại tuần trước đúng dịp rảnh rỗi nên chúng tôi pay lắk hơi quá đà. :))))) Quý dị yên tâm, tuần này chúng tôi nhất định sẽ cho ra chương mới đúng hạn, quyết không đẩy lùi tiến độ thêm nữa. Hẹn gặp lại quý dị vào cuối tuần này!
Danh Sách Chương: