• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 89: Thắng lợi

Giữa không trung, đám mây cuối cùng cũng chế ngự được công cụ "Trỗi dậy từ mặt đất", hạ xuống độ cao ban đầu.

Cách đó một đoạn là đàn diệc trắng xếp thành hàng thẳng tắp.

Nhóm Từ Vọng không dám di chuyển lung tung, đuổi lên đánh cùng gϊếŧ tận thì chưa nắm chắc phần thắng, xuống dưới chi viện cho Trì Ánh Tuyết thì dễ bị người trên đám mây vừa thoát khỏi "Trỗi dậy từ mặt đất" đánh lén sau lưng.

Bởi vậy, họ vẫn thực thi theo đúng kế hoạch ban đầu, một người "câu", một người "chặn", câu giờ cho Trì Ánh Tuyết chiến đấu, chặn đám mây lại ở ngoài vòng vây.

Nhưng chỉ có thế thì cũng không phòng trừ hết được, Huống Kim Hâm phụ trách quan sát phía Trì Ánh Tuyết đã báo cáo trước tiên: "Đội trưởng, tình hình chỗ ảnh không đúng lắm!"

Bốn người cùng cúi đầu, vừa lúc trông thấy Giang Đại Xuyên trèo lên, Trì Ánh Tuyết đứng dưới tóm chặt lấy chân gã ta, nhưng gương mặt lại thể hiện rõ rằng hắn đang phải chịu đựng nỗi đau đớn kinh hồn!

Chính vào thời điểm này, đám mây đã hạ xuống ở độ cao ngang bằng với đàn diệc.

"Xem ra các người đã quyết tâm không để cho bọn này lại gần cái cây, vậy thì chúng tôi cũng không cố đấm ăn xôi nữa." Trần Quan nhún vai, ra vẻ chẳng hề gì, "Nhưng đừng bảo là các cậu ngây thơ đến nỗi cứ tưởng rằng không lại gần đó là sẽ không tấn công được đấy nhé?"

"Trì Ánh Tuyết --" Từ Vọng chẳng bao giờ thèm đoái hoài đến kiểu khiêu khích như thế này, cậu hỏi thẳng đồng đội ở phía dưới, "Tên công cụ --"

Không đáp lời.

Người đồng đội mới đang phát điên phát rồ đã tự tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài từ lâu rồi, trong thế giới của hắn ta hiện giờ, chỉ có mỗi Giang Đại Xuyên mà thôi, anh không chết, tôi không nghỉ!

Tâm trạng Từ Vọng hết sức phức tạp, gặp phải một người đồng đội hễ cứ hứng lên là một mình một phách mà chả thèm quan tâm đến một ai, nhọc quá đi thôi!

Không biết tên công cụ, bốn người bọn họ có muốn giúp sức phòng thủ từ xa thì cũng chẳng biết đường nào mà lần!

"Trông có vẻ giống có dằm trong tim đấy," Tiền Ngải giúp sức như thần, "Cái này tôi kinh nghiệm rồi, lúc nào bị vầy xong mặt mũi cũng như này hết á!"

Từ Vọng: "..."

[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]

Cơn đau châm chích ở tim Trì Ánh Tuyết dần dần vợi đi theo lời nhắc nhở này.

Hắn ta khẽ hít sâu một hơi, ngẩng đầu mỉm cười với Giang Đại Xuyên ở phía trên.

Một bên chân của Giang Đại Xuyên vẫn đương nằm trong tay người ta, lẽ dĩ nhiên là gã phải cúi đầu quan sát chặt chẽ cả quá trình, trông thấy nụ cười này, gã đâm rợn cả tóc gáy.

Sẽ thua.

Giang Đại Xuyên có một loại dự cảm rất rõ ràng.

Gã ta đã từng gặp nhiều đối thủ lắm rồi, cũng đã dấn thân xông pha qua biết bao cuộc chiến, vậy mà đây là lần đầu tiên, gã cảm nhận được sự "đáng sợ" từ đối thủ của mình.

Sự đáng sợ này không nằm ở chỗ chỉ số vũ lực kinh khủng cỡ nào, mà đến từ một thứ gì đó không giống người, có sẵn từ tận trong xương tủy.

Mắt cá chân bị cái người vừa mới thoát khỏi cơn đau kéo mạnh một nhát!

Giang Đại Xuyên bị lôi thẳng xuống từ trên cành cây!

Gã trở tay đấm cho Trì Ánh Tuyết một cú, nhắm thẳng vào giữa cằm đối phương, vừa vững vừa chuẩn vừa mạnh!

Trì Ánh Tuyết dính đòn này cũng phải hơi ngửa đầu ra sau, song chân vẫn đạp cực mạnh, trúng ngay vào bắp chân Giang Đại Xuyên, hắn dùng sức mạnh đến nỗi nếu phải ai yêu yếu tí nữa là đã có thể đạp gãy xương người ta luôn rồi!

Giang Đại Xuyên nằm rạp dưới đất, vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi rơi tuột xuống, gã dang tay ôm chặt lấy chạc cây, thế mới gắng gượng treo mình lại được mà không rớt xuống biển!

Trì Ánh Tuyết khẽ cau mày, dường như rất không hài lòng với việc chưa thể đoạt mạng gã trong một chiêu.

Giang Đại Xuyên đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng ngón tay mình sắp bị người ta gỡ ra hoặc giẫm lên rồi, nhưng thực ra chiêu này rất chi là low, vấn đề không phải ở chỗ tư thế có đẹp hay không, mà là làm như thế có quá nhiều sơ hở, chỉ cần Trì Ánh Tuyết dám lại gần, gã tin là mình hoàn toàn có thể hất cẳng đối phương xuống trước!

"Anh nghĩ nhiều quá rồi," Trì Ánh Tuyết bất chợt lên tiếng, trong giọng hắn có xen lẫn một niềm vui sướng nào đó, hệt như đôi con ngươi sáng rỡ của hắn vậy, "Tôi chả hứng thú gì với mấy ngón tay của anh đâu."

Hắn nhẹ nhàng nhảy sang một cành cây gần đó, nhìn vào khúc nối liền giữa thân cây với cành mà Vương Đại Xuyên đang treo mình lủng lẳng, hơi nheo mắt lại, nhấc chân đạp xuống!

Giang Đại Xuyên hít vào một hơi.

Người ta không đạp gã, người ta tính đạp gãy luôn cả cái chạc cây này!

Gã không hề nghi ngờ gì hết, đối phương thực sự đủ khỏe để làm được điều ấy!

[Cú: Có người đã sử dụng với cậu nha ~~]

Đúng lúc chân Trì Ánh Tuyết gần chạm đến cành cây, lời nhắc nhở đã vang vọng trong tai.

Tiếp đến, Trì Ánh Tuyết cũng đơ ra luôn.

Vẫn giữ nguyên tư thế sắp đạp này, đứng sững ở đó, nhìn cái cây, nhìn sang chân mình, rồi lại đưa mắt nhìn Giang Đại Xuyên, trên mặt tràn ngập vẻ ngỡ ngàng.

...

Phòng 1639.

Trâu Quân: "Thế là thế nào?"

Chu Mặc: "Chắc là công cụ buộc hắn phải yêu hòa bình hoặc gây mất trí nhớ đấy."

Phùng Nhượng: "Làm gì làm chứ chớ có làm quân tiên phong, dễ bị người ta xoay chết luôn á..."

Ngụy Mạnh Hàn: "..."

Chu Mặc: "Thầy Ngụy?"

Ngụy Mạnh Hàn: "Thắng thua đã rõ. Nhưng mà bọn họ còn kiên trì được đến tận giờ phút này là đã giỏi lắm rồi."

Chu Mặc hiểu ý của đội trưởng nhà mình, đối với những công cụ pháp thuật dùng để kiểm soát về mặt tinh thần, trừ khi ăn may lắm lắm, trùng hợp có giữ một hoặc hai công cụ duy nhất tương khắc với chúng, nếu không thì gần như là không cách nào hóa giải được.

Anh ta ngẩng đầu nhìn mấy người trên lưng diệc, từ đội trưởng đến các thành viên, trong mắt ai cũng đều có đôi phần hoảng hốt, có thể thấy, bọn họ quả thực không có chút đầu mối nào với công cụ pháp thuật này.

Nhưng --

Ánh mắt của Chu Mặc dừng lại trên gương mặt duy nhất vẫn đang rất bình tĩnh.

Anh ta không biết người ấy tên gì, nhưng nếu nhớ không nhầm thì người này hẳn là quân sư, mà giờ đây, từ trong mắt anh chàng nọ, anh ta có thể nhìn thấy một sự vững vàng đáng kinh ngạc, và còn cả những định liệu kĩ càng.

"Chưa chắc đã thua đâu." Chu Mặc ngừng lại một lát, rồi lại lắc đầu, "Không, bọn họ sẽ thắng."

...

Giữa trời.

Từ Vọng như vừa hạ quyết tâm gì, nhìn về phía Ngô Sênh.

Người nọ lại khẽ lắc đầu.

Từ Vọng không kìm được nữa, tình thế quả thực chẳng lấy gì làm tốt đẹp, cậu hấp tập buột miệng: "Vẫn đợi?"

Ngô Sênh không nói lời nào, song thái độ đã rất rõ ràng.

Từ Vọng nhìn xuống bên dưới mà lo sốt vó lên được, Giang Đại Xuyên đã sắp sửa trèo lại lên trên chạc cây rồi, Trì Ánh Tuyết lúc này chỉ là một chàng ngốc dễ thương không hơn không kém, còn chẳng phải dùng đến công cụ tấn công, cứ thẳng tay đẩy một nhát là đủ rớt xuống luôn rồi!

Bọn họ vốn đã nắm chắc con át chủ bài rồi, vậy mà lại bị kéo ra đến tận bây giờ, nếu chỉ thiếu một tí teo nữa thôi mà còn hỏng việc, chắc phải tức đến mức máu phun ba thước thật chứ đùa!

"Chúng ta không hóa giải được công cụ này!" Sự thật cũng đã rõ mười mươi ra đấy rồi, Từ Vọng chẳng sợ bị đối thủ nghe lén nữa, nhiệm vụ cấp bách ngay lúc này là phải nhắc nhở quân sư nhà mình kìa!

"Tôi biết." Quân sư Ngô cũng đang quan sát phía dưới, bắt đầu từ giờ trở đi, mỗi giây mỗi phút đều có khả năng ảnh hưởng đến toàn thể chiến cục, "Nhưng cậu đừng quên, hắn ta không chiến đấu một mình."

Từ Vọng hiểu ngay ra ý anh là gì, đáp lại với vẻ không dám tin: "Cậu đánh cược chuyện đó vào thời điểm này ư?"

"Không phải đánh cược, đây là khai thác khả năng lớn nhất của đại lượng biến thiên," Ngô Sênh nhìn sang Từ Vọng, nhả từng chữ một, "Nếu như cậu thực sự muốn khiến hắn làm quen để trở thành một phần trong hệ thống chiến đấu của chúng ta."

Từ Vọng nhìn quân sư nhà mình.

Cuối cùng, cậu vững lòng lại, không lung lay thêm nữa: "Được, nghe cậu cả."

Huống Kim Hâm: "..."

Tiền Ngải: "..."

Các lãnh đạo vừa trao đổi cái quái gì thế? Sao bọn họ không hiểu gì hết trơn vậy trời!!!

Trên đám mây đối diện.

Khổng Lập Trạch: "Người ta..."

Cố Niệm: "Đang lợi dụng chúng ta để..."

Trần Quan: "Cọ sát?"

"Đại Xuyên!" Vương Đoạn Nhiên thình lình bật thốt lên, trong vẻ lo lắng còn xen lẫn kinh ngạc và khó tin.

Những người còn lại lập tức cúi đầu!

Nhưng cũng đã muộn.

Giang Đại Xuyên mới nãy vừa tranh thủ lúc đối thủ mất trí nhớ mà trèo lên cành cây, và cả cành cây của gã, đã cùng rớt xuống biển.

Khoảnh khắc rơi tự do ấy, gương mặt gã ta vẫn lộ rõ vẻ khó tin.

Mà Trì Ánh Tuyết vốn đang ngơ ngác nay đã trèo lên cao hơn, chẳng buồn liếc nhìn chạc cây đã bị mình đạp gãy lấy một cái, như thể đã liệu trước được rằng Giang Đại Xuyên phen này hết đường vớt vát rồi.

Hắn ta ung dung vươn tay, thong dong rước được luồng sáng xinh đẹp kia xuống.

[Cú: Chúc mừng bạn đã giành được một tấm huy chương Lâu đài cổ 6/23!]

Tất thảy đều xảy ra trong thoáng chốc, nhanh đến mức Giang Đại Xuyên cũng không kịp trở tay, nhanh đến độ cả bốn người trên đám mây kia, còn chưa kịp nghĩ tới!

Đến cả Huống Kim Hâm và Tiền Ngải cũng vẫn còn thộn mặt ra đấy, chỉ có Ngô Sênh là chìa tay về phía Từ Vọng: "Tôi đã nói rồi, sẽ cải tiến mà."

Từ Vọng muốn kéo cả con chim trắng cùng bổ nhào vào lòng anh: "Sao cậu ngầu đét thế nhở!"

...

Một tiếng trước, sau khi bình an trở về từ bức tranh sơn dầu, trên đường đi đến 1829 để kể lại chân tướng sự việc cho cô bé tóc đuôi sam.

Cuộc trao đổi kín giữa các cấp lãnh đạo của một đôi nào đó.

Từ Vọng: "Trì Ánh Tuyết sẽ không phối hợp với những chiến thuật đó của chúng ta đâu, hắn ta thích tự do."

Ngô Sênh: "Không có chút hy vọng nào à?"

Từ Vọng: "Ừ."

Ngô Sênh: "Hiểu rồi, tôi sẽ cải tiến lại."

Từ Vọng: "Cậu cải tiến lại?"

Ngô Sênh: "Một hệ thống tác chiến vững vàng là phải đương đầu được với mọi sự biến động, nếu còn có thể thúc đẩy hiệu lực của đại lượng biến thiên này lên đến mức cao nhất, sự vững vàng này sẽ đi gần đến giới hạn hoàn hảo."

Từ Vọng: "Ờ, đừng làm khó mình quá mà làm gì, nếu đã hoàn hảo thật rồi thì đời người còn gì để theo đuổi nữa đâu."

Ngô Sênh: "Thành thần."

Từ Vọng: "... Vậy đi, phấn đấu đi, cậu vui là được."

...

Vương Đoạn Nhiên không muốn nghe đội đối thủ ca tụng lẫn nhau, cũng không thể chấp nhận được kết cục như thế này.

Anh ta nhìn Trì Ánh Tuyết phía dưới với vẻ không tin nổi vào mắt mình: "Cậu hóa giải được công cụ pháp thuật này lúc nào thế?"

Trì Ánh Tuyết vén chạc cây phiền phức đang chắn ngang tầm nhìn qua một bên, nhìn anh ta đầy vô tội: "Không trúng thì sao phải giải?"

Đâu chỉ mình Vương Đoạn Nhiên, cả bốn người trên đám mây đều ngớ ra.

Trì Ánh Tuyết nhẹ nhàng thở ra một hơi, rất mực chân thành mà rằng: "Lần sau mà còn áp mấy công cụ thuộc loại khống chế lên người tôi ấy, thì nhớ dùng gấp đôi lên." Nói xong, hắn ta dời ánh mắt từ gương mặt bốn người nọ lên bộ đồ trên người họ, khẽ cau mày, "Gu ăn mặc với sức chiến đấu của mấy người chênh lệch dữ quá, đây thực sự là bốn chiếc áo khoác xấu nhất mà tôi từng thấy."

Vương Đoạn Nhiên, Trần Quan, Cố Niệm, Khổng Lập Trạch: "..."

"Chậc --" Trì Ánh Tuyết hít ngược vào một hơi khí lạnh, như thể chỉ vừa mới biết đau vậy, hắn cúi đầu nhìn cánh tay vẫn đang quấn băng vải của mình, kéo cổ áo ra liếc nhìn phần ngực tím bầm vì tụ máu, rồi lại đưa tay lên rờ đến cái cằm đau nhức, mỗi lần phát hiện ra một vết thương mới, hai đầu lông mày hắn lại xô vào gần nhau hơn chút nữa, thế nhưng trong đáy mắt không hề thấy đau đớn chút nào, chỉ đơn giản là không vui mà thôi.

[Cậu chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, đó là huy chương.]

Trong đầu hắn vọng lại nhiệm vụ mà Ngô Sênh giao phó.

Chắc người đó tên là Ngô Sênh nhỉ.

Trong suốt cả quá trình chiến đấu, nhiệm vụ này cứ như một dấu ấn, bị tên kia khắc sâu trong lòng hắn, hệt như tẩy não ấy.

Hắn có không muốn nghe cũng không được.

Trì Ánh Tuyết cúi đầu, lẳng lặng nhìn vào lồng ngực mình, như thể có thể nhìn xuyên qua đó mà thấy được một bóng hình khác.

Hắn và kẻ đó đã thôi không hợp tác với nhau trong suốt nhiều năm ròng, nhất là hai năm gần đây, đã gần khắc nhau như nước với lửa luôn rồi, hắn không tài nào ngờ tới cái ngày bắt tay hợp tác thêm lần nữa lại là vì một đội chỉ mới vừa gia nhập được mấy tiếng đồng hồ.

Ít nhất là trong tương lai gần, có lẽ mình sẽ không bị đá ra đâu nhỉ, Trì Ánh Tuyết nghĩ vậy nhưng cũng không dám chắc cho lắm.

Trên đám mây, bốn cặp mắt đều tối sầm xuống, ngay cả Cố Niệm vẫn giữ vẻ bình tĩnh từ đầu chí cuối giờ cũng bắt đầu dâng lên luồng sát khí nhàn nhạt rồi.

Từ Vọng có thể cảm nhận được, thậm chí cả nhóm khán giả vòng ngoài như đội Hàn Bộ Đình và đội Ngụy Mạnh Hàn cũng cảm nhận được điều này.

Phòng 1024.

"Bọn họ nghiêm túc rồi." Hàn Bộ Đình hạ giọng.

Lý Tử Cận không hiểu mô tê gì: "Vừa xong không nghiêm túc hay gì?"

Hàn Bộ Đình lắc đầu, không nói thêm lời nào.

Nào chỉ chưa nghiêm túc, từ đầu tới giờ, mấy người trên đám mây kia thậm chí còn chưa từng coi trọng đối phương nữa kìa. Hệt như khi đó, lúc đội của anh ta mai phục ở công viên giải trí, họ cũng từng cho rằng đánh bại đội này chỉ là chuyện vặt mà thôi, cuối cùng, cái kết cũng tương tự như đội đám mây hôm nay.

Thứ tâm lí này, tựa như trần nhà vậy, nó vô hình trung đã hạn chế sự phát huy trong sức chiến đấu của chính bọn họ.

Dù cho hồi nãy bọn họ có bị quấn chặt đến phát phiền, bị cản trở đến phát bực, họ vẫn cảm thấy tất thảy đều nằm trong phạm vi mà mình có thể kiểm soát được, tâm lí "xem thường" này, chính là nguyên nhân lớn nhất khiến họ đánh mất huy chương.

Ngược lại, lúc này, khi mọi mục đích đều đã biến mất, những người ở trên đám mây mới bắt đầu thể hiện khí thế chiến đấu thực sự của mình.

Trên đám mây.

Trần Quan nhìn chằm chằm vào bốn người nhóm Từ Vọng, cứ như thể sợ đối phương chạy mất, đang hỏi đồng đội mà vẫn chẳng quay đầu: "Nút tạm dừng còn dùng được bao lâu?"

Khổng Lập Trạch trả lời: "Sáu phút nữa."

Trần Quan gật gù: "Vậy đủ rồi."

Từ Vọng chau mày: "Huy chương đã không còn nữa rồi, các anh vẫn muốn đánh à?"

Vương Đoạn Nhiên nói: "Ngay từ lúc các cậu dây vào bọn tôi, các cậu đã nên chuẩn bị tâm lí để về nhà rồi."

Từ Vọng cạn lời: "Tại các anh dây vào bọn tôi trước đấy chứ!"

Vương Đoạn Nhiên đáp: "Nhưng cuối cùng thì các cậu đã lấy được huy chương."

Từ Vọng: "... Thì đúng thật."

Mái tóc quăn của Vương Đoạn Nhiên đã sắp khô hẳn rồi, tất cả là nhờ ơn hun nóng của sự phẫn nộ: "Nên là nếu đã giành được huy chương rồi thì thôi đừng nộp bài nữa, không thì bao nhiêu cái tốt cái đẹp toàn là các cậu hưởng hết, lấy đâu ra chuyện vui thế chứ."

Từ Vọng thở dài, cưỡi chim trắng khẽ dạt qua một bên để nhường đường.

Quân sư Ngô buông tay áo xuống, thong dong bước lên phía trước, hết sức bình thản mà rằng: "Chắc các anh vẫn chưa biết, tôn chỉ của đội tôi là vui tươi vượt ải."

[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]

Bốn người trên đám mây ngơ ngác sững sờ, mọi đòn mà họ đã phải chịu trong tối nay, không một đòn nào đau như đòn này!

Sao có thể chứ?

Sao vậy được?

Cầm một công cụ pháp thuật như thế ở trong tay, thế mà còn đánh với họ lâu đến vậy, tiêu tốn nhiều công cụ như vậy, ý đồ gì đây?!

Câu hỏi còn chưa kịp thốt ra thành lời, tất cả mọi người -- cả người chiến đấu lẫn kẻ đứng xem -- đều nghe thấy lời nhắc của riêng mình.

[Cú: Cục cưng ~ Nghỉ sớm chút nhé, đưa cậu về nhà nè.]

[Cú: Chúc mừng vượt ải, 6/23 thuận lợi nộp bài! Bạn thân yêu, mai gặp nhé ~~]

Câu sau, là niềm hạnh phúc đến muộn của tiểu đội Từ Vọng.

...

Ở một vùng ngoại ô hẻo lánh ngay ven thành phố An Dương, mây mù kéo nhau che khuất trăng, bốn bề tối om om, tĩnh lặng đến rợn người.

Giữa khoảng đất cỏ dại um tùm, vốn chỉ có một người mình mẩy ướt đẫm, mặt mày ủ dột đang đứng đó, chẳng mấy chốc, chung quanh lại hiện ra thêm chín người.

Trong đó có một người xuất hiện ở vị trí khá gần người ban đầu, tám người còn lại thì ở cách đó không xa, đội hình đối đầu bốn với bốn, phân rõ hai phe trái phải, đứng cách nhau cả hàng mét.

Giang Đại Xuyên ôm nguyên một bụng tức, đang lúc hậm hực chưa biết xả đi đâu thì đầu sỏ tội ác lại tự tìm đến cửa.

Gã còn chẳng buồn phân tích xem tại sao trận đấu lại kết thúc nhanh đến thế, chưa gì đã cúi người túm lấy cổ áo Trì Ánh Tuyết, nhấc hắn ta lên.

Vừa toan vung lên nắm đấm báo thù rửa hận, Giang Đại Xuyên đã chợt dừng khựng lại.

Thằng nhóc mới nãy còn giày vò mình rõ thảm, giờ đây đã nhắm nghiền hai mắt, nhíu chặt lông mày, vầng trán đã lấm tấm mồ hôi, miệng còn cứ lẩm bẩm mãi mấy câu "Cút đi", "Trả cho tao", "Không phải của mày --"

Giang Đại Xuyên nuốt một ngụm nước bọt, da đầu tê rần rần.

Tɦασ má chứ cái này còn ghê hơn cả vụ quỷ tóm chân kia nữa á!

"Này, cậu, cậu đừng tưởng cứ giả thần giả quỷ là thoát được đấy nhé..."

"Bỏ cậu thanh niên đó ra!" Cạnh đó bỗng vang lên giọng hét đầy chính nghĩa.

Giang Đại Xuyên còn chưa kịp phản ứng lại, Tiền Ngải đã cướp mất người đang bị gã ta xách cổ rồi.

Tiền Ngải quay người, giao Trì Ánh Tuyết lại cho Huống Kim Hâm vừa qua đây cùng mình, thế rồi gã móc điện thoại ra, đoạn vừa tung hứng cái điện thoại vừa dọa dẫm: "Đã về đến xã hội pháp trị rồi, anh vẫn còn muốn động tay động chân nữa à? Có tin tôi làm ngay quả live stream cho anh không?"

Giang Đại Xuyên: "..."

Ở đầu cầu khác, bốn người nhóm Vương Đại Xuyên không động tay động chân gì nữa, nhưng đã bị ngược đãi rồi thì cũng phải chết cho rõ ràng minh bạch chứ.

"Sao không dùng ngay từ lúc đầu?"

Nếu đã có "Thời gian vụt trôi", vậy thì cứ việc dùng luôn công cụ pháp thuật này ngay lúc dính phải "Nút tạm dừng" là đã có thể nộp bài liền, việc quái gì còn phải đấu đá dây dưa mãi khúc sau nữa.

"Mới đầu cũng định dùng rồi đấy, tiếc là thái độ của mấy người tệ quá," Từ Vọng đánh mắt sang Ngô Sênh, than thở, "Quân sư nhà chúng tôi đành phải thay đổi kế hoạch tác chiến thôi."

Quân sư Ngô hơi ngẩng đầu, nhìn về phía mây mù bằng ánh mắt như đang thưởng thức vầng trăng sáng, ra chiều thất vọng lắm: "Thực ra tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến song hỷ lâm môn đâu, do số mệnh buộc mình tiến về phía trước cả đấy."

Vương Đoạn Nhiên, Trần Quan, Khổng Lập Trạch: "..."

Thứ lời thoại phản nhân loại này, thứ phong cách màu mè chuốc thù chuốc hận này...

Cố Niệm: "Trao đổi họ tên tí đi."

Từ Vọng, Ngô Sênh: "Tạm biệt."

...

Cách đó không xa, trong bụi cỏ.

Đội Ngụy Mạnh Hàn nằm bò ra đất để núp mình, quan sát cảnh Từ Vọng và Ngô Sênh quay ngoắt đi tụ họp với hai thành viên khác, vác theo cả người đồng đội thứ năm vẫn còn đang mê man bất tỉnh, vai kề vai, rảo bước, rời đi một cách cực ngầu.

Thế rồi... càng đi càng nhanh càng đi càng nhanh, biến mất giữa màn đêm mờ mịt bằng tốc độ tràn đầy khát vọng sống.

Đội còn lại cũng không nán lại quá lâu, cuối cùng họ rời đi theo hướng ngược lại, trong im lặng.

Về thành phố lẽ ra phải đi cùng một hướng, đội đám mây chọn đi con đường khác, lý do trong đây thật đáng để người ta phải suy ngẫm.

"Chắc sợ không kiềm chế được mà đánh lộn á." Trâu Quân nhìn xa trông rộng, nói trúng tim đen.

"Nhưng nói gì nói chứ đổi lại ai thua thảm như thế cũng sẽ buồn cả thôi." Phùng Nhượng hơi thương xót cho đội đám mây, "Trận này á, ngay từ đầu, bên kia đã thắng chắc rồi, chỉ cần tình hình bất ổn là có thể nộp bài bất cứ lúc nào."

Chu Mặc khẽ buông tiếng thở dài, vừa như cảm thán, vừa như khen ngợi: "Nhưng cuối cùng thì họ vẫn giành được huy chương."

Ngụy Mạnh Hàn trở mình, nằm thành hình chữ đại, ngửa mặt nhìn lên trời, màn đêm đen đặc quánh, hệt như tâm trạng gã lúc này: "Lúc gặp họ ở mê cung Ánh Trăng, chúng ta còn truyền đạt kinh nghiệm kẻ đi trước cho bọn họ nữa kìa."

Chu Mặc vỗ vai gã ta, an ủi: "Nói gì thì nói, họ vẫn là một đội chơi mới thật mà."

Ngụy Mạnh Hàn lắc đầu, không nói nữa.

Đúng là người mới thật, nhưng nào phải chim non gì, rõ là một bầy phượng hoàng con thì có!

Đợi đến khi kinh nghiệm phong phú, đủ lông đủ cánh, trở thành một đàn chim bất tử thật rồi, lúc đó dù có đụng độ với ai thì cũng có thể thiêu người ta thành tro mất...

Hồi lâu sau.

Phía sau gò đất dốc.

"Đội trưởng?" Lại Hạ lo lắng nhìn Hàn Bộ Đình, người nọ vẫn im lặng suốt từ lúc xuyên ra tới giờ, giờ này những người vượt ải khác cũng đã đi hết cả rồi, chỉ có mỗi đội họ còn nán lại ở vùng ngoại ô hoang vu hẻo lánh này.

"Không sao," Hàn Bộ Đình day day huyệt thái dương, quay đầu, hỏi Lại Hạ và Lý Tử Cận, "Các cậu thấy sao?"

Lý Tử Cận bĩu môi, lẩm bẩm một cách rất không tình nguyện: "Còn thấy thế nào được nữa, nếu hôm nay mà là đội mình thì ba phút đồng hồ là bị đánh ra bã rồi."

Hàn Bộ Đình hỏi: "Nếu đội

mình là đội nào?"

Lý Tử Cận im lặng một lát rồi bảo: "Đội mình là đội nào thì cũng thế cả thôi."

"Bọn họ không còn như lúc ở 3/23 nữa rồi," Lại Hạ nhìn về phía đội trưởng nhà mình, "Chúng ta thì vẫn giậm chân tại chỗ, không, còn tụt lùi nữa."

"Đúng thế," Hàn Bộ Đình vuốt ngược phần tóc mái trước trán ra đằng sau, thở ra một hơi, "Nếu chúng ta muốn tiến lên phía trước, thì không thể cứ lung lay thế này mãi được."

Lại Hạ và Lý Tử Cận đều hiểu rõ, một khi đội trưởng nhà mình đã như vậy, tức là đã có dự định gì rồi.

"Bước đầu tiên, đồng đội cố định." Giữa cảnh khuya yên tĩnh, Hàn Bộ Đình dẫn dắt đội mình, quay trở về vạch xuất phát thêm lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK