Chương 75: Thư từ
Các bạn trẻ mang theo những phương án lựa chọn tuyến nhiệm vụ vừa hiện ra, trốn về căn phòng trống 1301 nơi họ rời đi lúc ban đầu.
Khép chặt cửa nẻo, bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, trong suốt một phút đầu, người thì cứ chăm chú nhìn vào cánh tay mà trầm tư, người thì trông lên trần nhà mà ngẫm nghĩ, cả nhóm bạn không một ai nói năng gì.
Sáu chọn một không khó, nhưng nếu trong sáu con đường này, có đường sướng như lên tiên, có đường lại trúc trắc gập ghềnh như gặp cơn ác mộng, vậy thì ắt phải chọn lựa cho thận trọng kĩ càng.
"Tuyến sự nghiệp có vẻ ổn nhất nhỉ," Tiền Ngải quyết định nhanh nhất, bởi lẽ gã chẳng phân tích theo logic nào hết mà chỉ dựa vào bản năng hoang dã mà thôi, "Ai lại chọn mấy cái tuyến hết hồn với tuyến vui vẻ gì gì đấy... Rồi chả hiểu mình vui hay NPC vui nữa trời?"
"Ơ," Huống Kim Hâm thấy hơi mất mát, "Em còn đang muốn chọn tuyến vui vẻ ấy..."
Tề Thiểm cũng có cảm giác bị đả kích, "Tuyến hết hồn chắc phải đã lắm luôn á..."
Tiền Ngải không ngờ một câu nói của mình lại làm hai người đồng đội cụt hứng tới vậy, bèn vội vàng chữa cháy: "Chắc tại tôi nghĩ nhiều đó, tuyến vui vẻ chắc chắn chỉ đơn giản là vui vẻ mà thôi!"
Tề Thiểm: "?"
Tiền Ngải: "?"
Tề Thiểm: "..."
Tuyến đường hết hồn của hắn ta thì không cần phải chữa cháy an ủi hay gì!!!
Ba người, ba phương hướng, Huống Kim Hâm quả quyết quay sang xin ý kiến ban lãnh đạo: "Đội trưởng, anh Sênh, các anh muốn chọn đường nào?"
Từ Vọng còn chẳng buồn nghĩ đã có thể trả lời luôn giùm quân sư nhà mình: "Anh Sênh cậu chắc chắn sẽ chọn tuyến giải..."
"Tuyến tình cảm." Ngô Sênh nói, "Tôi chọn tuyến tình cảm."
Từ Vọng ngờ rằng mình nghe nhầm, ngoái đầu nhìn, lại thấy vẻ mặt Ngô Sênh vô cùng nghiêm túc.
"Cậu đùa à..." Thật lòng Từ Vọng không muốn công kích gì Ngô Sênh, nhưng với mức EQ của người đồng đội này, có mỗi cái hôn thôi cũng bị người ta nói đùa cho qua chuyện, thế mà còn đòi đi tuyến đường tình cảm?
"Trải nghiệm tí cho biết." Ngô Sênh nói.
Từ Vọng cạn lời: "Cũng có phải đi mua quýt ngoài chợ đâu mà đòi bóc ra thử trước một múi vậy được."
Ngô Sênh bảo: "Không thử thì hết đời cũng chẳng biết được nó chua hay ngọt."
"Cậu muốn thử là thử," Từ Vọng thấy hơi chướng tai, "Cậu đã hỏi ý quả quýt chưa?"
Ngô Sênh hỏi: "Thế cậu bảo phải làm sao bây giờ?"
Từ Vọng đảo ngược mắt: "Một là mua, chua mấy cũng đành chịu, hai là bỏ, dẫu ngọt thì cũng chớ có vương vấn gì."
Ngô Sênh không nói nữa, chỉ nhìn cậu.
Tự dưng Từ Vọng lại thấy hơi hoảng, khi nãy nhất thời nóng lên, mãi đến giờ mới bắt đầu hạ hỏa.
Cậu toàn nói nhăng nói cuội cái gì thế không biết? Thế mà Ngô Sênh cũng còn tiếp lời cho được. Đúng là ông nói gà bà nói vịt.
Đầu óc Từ Vọng rối như tơ vò, Tiền Ngải, Huống Kim Hâm và Tề Thiểm lại càng ngơ ngác tợn.
Gì mà quýt chua quýt ngọt rồi là mua hay không mua? Các cấp lãnh đạo bây giờ toàn nói chuyện kiểu đẳng cấp vậy đấy à? Thế ba người bọn họ là cái khỉ gì? Dưa lê táo đào nguyên mâm ngũ quả vây xem hóng chuyện?
Từ Vọng đó giờ vẫn giữ một phong cách, chuyện gì mình nghĩ không ra, làm không nổi thì mình mạnh dạn bỏ qua, tránh xa mọi nguy cơ lọt hố từ tận gốc tận rễ.
Cú ngã mười năm trước thảm hại quá, nhưng cũng tại mình cả, nên cậu chẳng thấy thù hằn gì ai, chỉ còn đòn đau nhớ mãi.
"Tôi chọn tuyến giải đố." Cậu thể hiện rõ thái độ của mình.
Huống Kim Hâm sững sờ xác nhận lại lần nữa: "Đội trưởng chọn giải đố? Anh Sênh chọn tình cảm?"
Trên đầu Tiền Ngải nổi sọc đen: "Bộ hai cậu cầm nhầm kịch bản hay gì..."
Nói gì thì nói, mọi người đều đã có lựa chọn của riêng mình, hơn nữa, chả ai giống ai.
Tề Thiểm hỏi: "Tính sao giờ? Rút thăm hả?"
"Ừ thì, em đổi ý rồi..." Huống Kim Hâm lưỡng lự giơ tay, "Em cũng chọn tuyến tình cảm."
Từ Vọng: "..."
Tiền Ngải: "Con nít con nôi mà bày đặt yêu đương cái gì!"
Huống Kim Hâm: "Tóm lại là em đổi ý rồi đó!"
Hai phiếu, tuyến tình cảm giành chiến thắng.
Quá trình hơi lằng nhằng phức tạp, nhưng kết quả thì vẫn phải tôn trọng.
Vốn đã chẳng có đầu mối gì, mà lại không thể câu giờ thêm được, đội trưởng Từ đi trước dẫn đầu, lựa chọn "Tuyến tình cảm".
Ngay sau khi người cuối cùng chọn xong, một ngọn lửa bất chợt hiện ra, lơ lửng ở chính giữa căn phòng, giữa ánh lửa sáng rực, dường như có thứ gì.
Lửa mỗi lúc một yếu, món đồ nằm trong ngọn lửa cũng mỗi lúc một rõ hơn, lúc tia lửa cuối cùng phụt tắt, có một phong thư rơi xuống thảm trải sàn.
Các bạn trẻ vội vàng tiến lại gần.
Những lúc cần đến tốc độ như thế này, Huống Kim Hâm chưa bao giờ có cửa, có điều lần này Ngô Sênh cũng tụt lại mãi phía sau với hắn, nhân lúc mấy người chỗ Từ Vọng đang mải nhặt phong thư, anh mới quay sang hỏi với vẻ hiếu kì: "Sao em lại đổi ý?"
"Tại vì trông anh có vẻ rất muốn chọn tình yêu." Đáp án của Huống Kim Hâm đơn giản ngoài sức tưởng tượng.
Ngô Sênh: "..."
Ánh mắt thẳng thắn vô tư của đồng đội cứ như cái máy quét tia laser, khiến người ta không thể trốn tránh.
"Anh Sênh, anh chưa yêu ai bao giờ à?" Huống Kim Hâm bỗng đặt câu hỏi bằng cái giọng cực nhỏ mà cực nhanh.
Ở đằng kia, Từ Vọng đã bắt đầu xé mở bì thư ra rồi.
Ngô Sênh chưa có sự chuẩn bị trước, chẳng biết phải trả lời ra sao.
Huống Kim Hâm thở dài, tựa như đã nhìn thấu hết thảy cái sự đời: "Anh Sênh, đường tình ở đây có thật hơn nữa thì cũng chỉ là giả thôi, vượt ải thôi thì không đã ghiền được..."
Ngô Sênh ngây người, cuối cùng cũng cảm thấy có gì sai sai: "Anh không..."
Trong mắt Huống Kim Hâm toàn những lo âu chân thành: "Chưa kể rất nhiều NPC đều là hoa đã có chủ, nhỡ mà anh lựa trúng ai có đôi có cặp thì lại thành ra là người thứ ba à..."
Ngô Sênh: "..."
Anh không chọn tuyến tình cảm để chơi tình một đêm!!!
"Hai cậu đang nói gì thế --" Đội trưởng Từ giơ lá thư vừa bóc ra từ trong phong bì, ngoảnh lại gọi, "Mau qua đây đi."
Ngô Sênh và Huống Kim Hâm nhanh chân trở về bên đồng đội.
Từ Vọng đưa bức thư qua cho quân sư nhà mình một cách hết sức tự nhiên.
Ngô Sênh ăn ý nhận lấy, nương theo ánh đèn mà trông rõ nét chữ bay bổng trên mặt giấy --
Tôi yêu em: đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài
Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen
Tôi yêu em, yêu chân thành, say đắm
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.
Đoán chừng Ngô Sênh đã đọc lướt xong một lượt, Từ Vọng bèn cung cấp vốn hiểu biết của mình: "Thư tình của Pushkin, câu đầu tiên là tên bài thơ luôn á(*), tôi..."
(*bài thơ "Tôi yêu em" của Pushkin, trên đây lấy bản dịch của Thúy Toàn, theo như bản dịch thơ trong tiếng Trung thì câu đầu chỉ có vế "tôi yêu em", còn vế sau như trong bản dịch trên đã được tách xuống câu dưới.)
Bỗng chốc khựng lại, Từ Vọng đột nhiên không nói nên lời.
Cái tên chết tiệt gì vậy, nghe như tỏ tình ý!
"Tôi yêu em?" Tiền Ngải chưa chờ cho người ta nói hết, cứ thế hỏi luôn.
"... Ừ." Từ Vọng gật đầu.
Thấy cậu nhận ra được ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tiền Ngải phục sát đất, bèn dựa trên cơ sở đó mà đoán theo: "Môn Ngữ văn hồi đó mình từng học bài này à?"
Từ Vọng bó tay: "Có chương trình Ngữ văn trung học nào lại đi dạy cậu thơ tình không(*)!" Ngẫm nghĩ thêm một hồi, cậu lại cẩn thận bổ sung thêm, "Trừ bài điếu văn khóc vợ viết theo lối cổ văn ra nhé."
(*ý của Từ Vọng là chương trình Ngữ văn nước bạn, không phải chương trình Ngữ văn nước mình. Nước mình thì có dạy, nước mình không đả đảo việc yêu sớm. =))))))
"..." Tiền Ngải dựa nhầm cơ sở giờ đã hiểu rồi, ấy là hành trang kiến thức ngoài lề của thanh niên văn học nhà người ta.
Tề Thiểm nghe đến đây rốt cuộc cũng nắm bắt được đôi chút đầu mối: "Hai cậu là bạn học cấp ba đó hả?"
Tiền Ngải chỉ vào mình với Từ Vọng, rồi lại chỉ sang Ngô Sênh đang đọc thư, nói: "Ba đứa tụi tôi."
Tề Thiểm không dám tin vào mắt mình.
Tiền Ngải vô cùng thấu hiểu cho tâm trạng của hắn ta: "Bọn tôi cũng đâu ngờ được là Cú lại nhắm vào hãm hại người cùng một lớp thế này đâu."
"Nghe hơi đau nhỉ." Huống Kim Hâm vẫn đương tập trung vào lá thư tình, "Anh Sênh, anh nhìn ra được gì mới chưa?"
Câu hỏi này của hắn đã lôi kéo được sự chú ý của ba người bạn về với vấn đề chính.
"Anh không chắc nữa," Ngô Sênh bỏ lá thư vào trong phong bì, "Nhưng có thể qua đó coi sao."
"Có manh mối rồi à?" Từ Vọng không ngờ anh lại nhanh tới vậy, "Đi đâu giờ?"
Ngô Sênh: "Phòng 1829."
Từ Vọng: "Lí do?"
Ngô Sênh: "Bài thơ này được viết vào năm 1829."
Từ Vọng: "..."
Ngô Sênh: "Tôi nhớ nhầm à?"
Từ Vọng: "Chắc không nhầm... nhỉ."
Ai mà nhớ nổi ba cái năm quỷ này hả trời! Cậu học mãi mà còn chả thuộc nổi chiến tranh thuốc phiện diễn ra vào năm nào kìa!
Mà khoan.
Một học sinh giỏi thuộc khối tự nhiên sao lại đi nghiên cứu về thơ tình!!!
Khởi động chế độ "Đội trong mơ vô hình", đoàn người rời khỏi 1301, lặng lẽ chạy đến 1829.
Ôi cái sự tập kích.
Các bạn trẻ đi suốt một đường, cuối cùng cũng xác định được, không phải dãy hành lang này "dường như" không có điểm cuối, mà nó "vốn dĩ" đã trải dài vô tận!
Lúc đi qua 1700, cửa phòng bỗng nhiên bật mở cái "rầm"!
Năm người lập tức đứng nép sát vào góc tường, nín thở tại chỗ để tránh bị bại lộ.
Trong phòng có hai đội, bọn họ đánh suốt từ trong ra đến tận ngoài hành lang, cuộc chiến này còn có sự gia nhập của một người phụ nữ áo trắng đầu bù tóc rối.
Nhìn kĩ thì thấy, người phụ nữ ấy không có mặt.
Cuối cùng, một trong hai đội bị người phụ nữ không mặt tiễn thẳng về nhà, đội còn lại may mắn chạy thoát, khuất bóng dần ở mãi sâu trong dãy hành lang.
Năm người bạn đang ở chế độ tàng hình dõi mắt nhìn theo người phụ nữ nọ quay về phòng, cảm giác như từng lọn tóc của người nọ đều đang tỏa ra luồng hơi lạnh buốt.
Hành lang lại yên tĩnh trở lại.
Tề Thiểm yếu ớt mở miệng sám hối: "Tôi hết sức xấu hổ về lời đề nghị chọn tuyến hết hồn đầy non dại của mình..."
Từ Vọng vui vẻ, vừa định bảo không sao, lại nghe thấy Tề Thiểm ảo não mà rằng: "Tiếc thật."
Từ Vọng chẳng hiểu ra làm sao: "Hả?"
"Lẽ ra khi nãy mình cũng nên giúp ma nữ kia một tay," Tề Thiểm nói, "Thế thì đội kia cũng hết đường thoát thân luôn rồi."
Tiền Ngải đi ở đằng trước, nghe vậy thì quay đầu hỏi, tỏ vẻ rất khó hiểu: "Liên quan gì đến mình đâu, sao phải ra tay?"
Tề Thiểm lắc đầu, phân tích kiểu lý trí: "Tuyến nhiệm vụ thì không liên quan gì thật, nhưng chỉ có một đội được nộp bài thôi, sớm muộn gì cũng sẽ phải đánh."
Hai hàng lông mày của Tiền Ngải xoắn tít lại, suy ngẫm hồi lâu, cảm thấy lời này cũng có ý đúng, nhưng vẫn cứ thấy sai sai thế nào.
"Bọn em toàn đợi chừng nào thực sự phải quyết đấu cạnh tranh thì mới ra tay," Huống Kim Hâm nói, "Có khi đến lúc đấy họ cũng bị đội khác cho về nhà luôn rồi ấy chứ."
"Xét về lý thì không sai," Tề Thiểm hiểu ý hắn, "Nhưng kể ra thì nắm quyền chủ động trong tay mình vẫn hơn."
Huống Kim Hâm nghiêm túc nghiền ngẫm về lập luận này, mà vì nghiêm túc quá, nghĩ mãi chưa ra, đề tài này cứ thế chấm dứt tại đây.
Lúc sắp đến trước cửa 1829, chẳng biết đội hình đi đứng kiểu gì lại thành ra Ngô Sênh và Tiền Ngải dẫn đầu, Huống Kim Hâm đi giữa, Tề Thiểm và Từ Vọng bọc hậu.
"Phòng ngự cấp thấp là tàng hình," Từ Vọng đột ngột lên tiếng, như thể đã mặc định là Tề Thiểm sẽ hiểu, "Phòng ngự cấp vừa là công cụ phòng thủ mang tính vật lý, còn lại đều xếp vào loại phòng ngự cấp cao."
Tề Thiểm chăm chú lắng nghe, cuối cùng mới gật đầu: "Ngầu đấy."
Từ Vọng nhìn hắn ta: "Còn muốn hỏi gì nữa không?"
Tề Thiểm ngẩn người, hí hửng: "Trông rõ vậy cơ à?"
Trên cả rõ ràng, lúc Từ Vọng quay sang, sự tò mò háo hức của Tề Thiểm đã sắp sửa viết hết lên mặt luôn rồi, thế mà đợi mãi đợi mãi, vẫn chẳng thấy người ta hỏi.
"Về sau nếu tiến hành bất kì một chiến thuật nào, chúng tôi đều sẽ nói rõ từ trước," Từ Vọng thôi cười, nghiêm túc hẳn lên, "Tương tự, nếu cậu có bất kì một ý tưởng nào về chiến thuật, cũng nhất định phải nói trước với tụi tôi, mọi người cùng nhau phối hợp thì mới ngày càng ăn ý được."
Tề Thiểm cụp mắt xuống, vài giây sau, hắn ta nhoẻn miệng cười: "Đã hiểu."
Từ Vọng không nhiều lời thêm nữa.
Tề Thiểm khác với Tiền Ngải hay Huống Kim Hâm, hai người đó là kiểu người ngốc nghếch dễ thương thật, đúng hay sai, đồng ý hay phản đối, họ đều sẽ phản ứng thẳng thừng, ở cạnh bọn họ thì không cần phải nghĩ ngợi cách này cách kia mà làm gì, có sao nói vậy là được.
Nhưng Tề Thiểm không giống thế.
Từ Vọng đành phải ăn nói lấp lửng.
Nếu Tề Thiểm thực sự ra tay giải quyết cái đội ban nãy vừa chạy mất, hắn ta có sai không?
Không sai.
Nhưng đó không phải là phong cách của đội họ.
Phong cách là một thứ rất nhiệm màu, nó dựa trên cơ sở tính cách là chính, Từ Vọng cũng chẳng thể liệt kê rành mạch kiểu một hai ba bốn cái gạch đầu dòng.
Nhưng đội nhóm là vậy, đụng đến những điểm chưa phù hợp lẫn nhau thì phải chỉ rõ ra, như thế mới có thể tiếp tục hợp tác lâu dài được.
Cậu mong rằng Tề Thiểm cũng có thể trở thành đồng đội thực sự của mình.
Ngô Sênh đã đứng trước cửa phòng 1829 được mấy giây liền, ngoảnh lại nhìn, vẫn thấy Từ Vọng đang lén lút nói chuyện riêng với người đồng đội mới.
Quân sư Ngô đợi, không nói lời nào mà kiên, nhẫn, chờ, đợi.
Từ Vọng cuối cùng cũng cảm nhận được, hình như có một ánh mắt, cứ nhìn cậu trừng trừng?
"Két --"
Cửa phòng 1829 đã tự mở ra, trong phòng có một cô gái trẻ để kiểu tóc tết đuôi sam, mặc váy hoa liền thân, trên mặt cô có đôi ba nốt tàn nhang nhàn nhạt, nom rất mực thanh thuần dễ thương.
Cô gái nọ đứng sau cửa, khom lưng, lật mở tấm thảm trải sàn ngoài hành lang.
Ngô Sênh, Tiền Ngải, Huống Kim Hâm đang đứng ngay trước cửa, vội vàng lùi lại năm bước.
Cô gái tóc đuôi sam dễ dàng lật phần mép thảm lên, lấy ra một phong thư được giấu ở dưới đó rồi đứng thẳng người dậy đi vào phòng, vừa định khép cửa thì Ngô Sênh đã giải trừ phép tàng hình, vươn tay đẩy cửa ra.
Cô nàng tóc đuôi sam lấy làm lạ, quay đầu, trông thấy trước cửa tự dưng mọc đâu ra năm người đàn ông thì giật nảy cả mình, run lẩy bẩy mở miệng hỏi: "Các, các anh là ai?"
Ngô Sênh còn đang do dự chưa biết nên xưng tên mình hay báo tên tuyến nhiệm vụ, Từ Vọng đã chìa phong thư khi nãy ra trước mặt cô gái.
Cô gái tóc đuôi sam sững sờ, nhìn vào phong thư của Từ Vọng, rồi lại nhìn sang bức thư trên tay mình, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm mấu chốt của vấn đề -- dấu sáp hình ngọn lửa trên bì thư, giống nhau y đúc.
"Các anh là người liên lạc với tôi qua thư từ?" Trong mắt cô nàng tràn ngập sửng sốt và khó tin, chẳng hề thấy có tí vui mừng nào.
Năm người bạn bị tổn thương sâu sắc về mặt tình cảm.
Được cái là, xét về mặt lựa chọn tuyến nhiệm vụ, bọn họ đã cược đúng rồi.
"Không phải tụi tôi," Từ Vọng nói, "Nhưng chúng tôi có thể tìm giúp cô, cô có thể kể lại mọi chuyện cho chúng tôi một cách cụ thể hơn không?"
Lá thư trong tay Từ Vọng hiển nhiên đã giúp cậu có được sự tín nhiệm tuyệt đối của cô nàng, cô gái tóc đuôi sam lập tức mời bọn họ vào phòng, rủ rỉ kể hết đầu đuôi ngọn ngành.
Câu chuyện tình này bắt nguồn từ một bức thư.
Một ngày nọ, thiếu nữ đương độ trăng tròn bỗng nhận được lá thư tình, nét chữ bay bổng dạt dào chứa chan tình cảm khiến cô rung động, nhưng cô nàng chỉ gửi trả lại theo như địa chỉ được ghi sẵn trong thư, kèm với một bức thư của mình, nói với đối phương, thư nhầm địa chỉ.
Nhưng chỉ ít lâu sau đó, cô lại nhận được bức thư thứ hai, đối phương nói thư không đi lạc, lá thư đúng là của cô, người ấy yêu cô.
Mới đầu cô nàng vẫn không tin, song lại không nỡ cắt đứt liên lạc, bởi lẽ trong thư, đối phương không chỉ bày tỏ lời yêu, mà còn nhắc đến những chuyện thú vị, thậm chí còn biết rõ một vài sở thích của cô gái, hệt như một người bạn cũ đã quen biết từ lâu.
Dần dà, cô gái cũng đem lòng yêu người nọ, cô muốn được gặp anh, nhưng người nọ lại chần chừ không đáp.
Cô gái dứt khoát lần theo địa chỉ gửi thư, tìm đến tận nơi.
Địa chỉ đó, là một tòa khách sạn lâu đài cổ.
Nhưng khách sạn nhiều phòng đến vậy, nhiều người đến thế, cô gái chẳng biết phải bắt đầu tìm kiếm từ đâu, đành phải tạm thời nghỉ lại, ai ngờ đối phương lại gửi thư đến thẳng trước cửa phòng cô, cứ cách ba ngày sẽ lại có một bức thư được đặt dưới thảm trải sản ngay trước cửa. Cô gái cũng vậy, cũng đặt thư trả lời xuống dưới thảm trải sàn.
Tiền Ngải: "Vậy là cô không ngại đường xa tìm đến tận đây, cuối cùng vẫn phải tiếp tục yêu qua thư từ?"
Cô gái tóc đuôi sam gật đầu.
Tiền Ngải nghe thôi đã thấy mệt: "Tôi không hiểu nổi cái kiểu lãng mạn này, có yêu có đương gì thì cứ gặp mặt nhau mà nói lại chả hơn à."
"Cái đó gọi là vẻ đẹp mơ màng hiểu chửa." Từ Vọng ngờ rằng nếu có một ngày Tiền Ngải biết yêu, chắc gã cũng chỉ biết đối tốt với người ấy theo kiểu "em thích ăn gì, anh đưa em đi ăn nấy".
Ngô Sênh rất bất ngờ với đáp án của Từ Vọng.
Năm đó, trong thư, người này lúc nào cũng kêu ca móc mỉa rằng phong cách viết thư là "lạc hậu", cả một mớ chữ mà chưa bao giờ thấy bảo ấy là "vẻ đẹp mơ màng" cả.
"Tôi đến đây đã được mười ba ngày rồi, tính cả bức thư chưa đọc này nữa, tổng cộng đã nhận được bốn bức thư của anh ấy," Cô gái thoải mái đưa thư ra, sự nóng lòng muốn mau chóng tìm được người thương đã vượt qua cả nỗi thẹn thùng vì phải phơi bày chuyện riêng tư, "Thư từ trước đây đều đã để hết ở nhà rồi, hiện giờ chỉ có mấy bức này, các anh xem xem, liệu có tìm thêm được manh mối gì trong thư không?"
Ngô Sênh nhận lấy chỗ thư, mở ra -- vuốt phẳng, trải rộng trên mặt bàn.
Các bạn trẻ ghé sát vào cạnh bàn, cùng nhau tìm tòi quan sát, về cơ bản thì những lá thư đều được viết theo cùng một bố cục, mở đầu bằng một đoạn thơ tình, bên dưới kể vài chuyện thú vị, rồi những lời nhớ thương tâm tình gửi cô gái.
Huống Kim Hâm nói: "Hay mình phải tìm theo năm sáng tác của bài thơ?"
Tiền Ngải nhìn Ngô Sênh, hỏi: "Mấy bài thơ này được viết vào cùng một năm à?"
Ngô Sênh lắc đầu: "Không phải."
Tiền Ngải lại nhìn sang Từ Vọng, nhận ra trong mắt đội trưởng nhà mình đang ẩn chứa nhiều điều, bèn hỏi ngay: "Đội trưởng, cậu phát hiện ra cái gì rồi?"
Từ Vọng nói: "Tốt số."
Tiền Ngải: "Hở?"
"Tôi bảo thằng cha này tốt số đấy," Từ Vọng thấy hơi bất bình thay cho cô gái nọ, "Bức thư nào cũng kêu nhớ, nhớ thế thì gặp người ta đi, may sao lại gặp được đúng một cô ngốc nên mới tìm đến thật, phải người khác thì đã chia tay lâu rồi."
"Biết đâu anh ta có nỗi khổ riêng." Ngô Sênh đương dưng lại biện bạch thay cho NPC chưa một lần gặp mặt.
Từ Vọng hiếu kì nhướn mày: "Ví dụ như?"
Ngô Sênh quay đầu nhìn đội trưởng nhà mình: "Ví như anh ta chết rồi, chỉ còn linh hồn vẫn thư từ qua lại với cô gái."
Từ Vọng: "..."
Đây là đấy à...
Tề Thiểm giơ bức thư lên, soi dưới ánh đèn.
Huống Kim Hâm sáp lại, tưởng anh ta có phát hiện gì mới.
Ai dè Tề Thiểm lại ra chiều thất vọng, đặt thư xuống mặt bàn: "Không dùng mấy cái mẹo vặt kiểu chữ chỉ hiện dưới ánh đèn."
Ngô Sênh vẫn luôn nghiêng đầu suy nghĩ, chờ Tề Thiểm trả thư về chỗ cũ, anh lại cầm lên, nhưng không chỉ một, mà cầm cả bốn bức, xếp chồng những tờ giấy viết thư có cùng kích cỡ lên nhau, soi dưới ánh đèn.
Từ Vọng xán lại, săm soi cùng anh, cuối cùng cũng nhìn ra được vấn đề: "1... 0... 7... 4?"
Ngô Sênh đáp: "Ừ."
Ba người bạn vội vã qua đó xem xét, dò tìm những chữ mà đội trưởng nhà mình đã đọc, rốt cuộc cũng nhìn ra được, dù nội dung thư có viết thế nào, trong thư có xuất hiện bao nhiêu con số đi chăng nữa, thì chỉ có bốn con số này là luôn xuất hiện ở cùng một vị trí cố định, cho nên khi chồng giấy lên nhau, chỉ có bốn chỗ này là ăn khớp hoàn toàn.
Tề Thiểm phục lăn: "Đỉnh."
Huống Kim Hâm đã nhìn mãi thành quen rồi, giờ Ngô Sênh mà không giải ra được thì hắn mới ngạc nhiên.
Tiền Ngải lại cứ thấy sai sai thế nào ấy, cái tuyến đường tình yêu này, vào đến tay quân sự nhà mình, chả hiểu sao vẫn có cảm giác như đi giải đố...
Trông thấy Ngô Sênh buông những lá thư xuống, vẻ mặt bình thản như đang nói "so easy", trong lòng Từ Vọng như có tiếng lộp bộp.
Niềm vui vừa kịp trào lên vì tìm ra được số phòng tiếp theo, bỗng chốc lại biến thành nỗi thấp thỏm không sao tả rõ.
Xếp chồng giấy lên nhau rồi đem soi dưới đèn...
Ngô Sênh được Tề Thiểm gợi ra thật, hay là anh vốn đã quá quen với chiêu này?
Việc ngốc nghếch như thư từ qua lại, thế mà mình và Ngô Sênh thực sự đã gửi đi gửi về những mấy lượt rồi, chính Ngô Sênh còn là người khơi mào trước... Không lẽ thằng cha này lại đi giấu ba cái ám hiệu kì quái ở trong thư thật?!
Nếu đã giấu thật, vậy sẽ là gì đây?
Thấp thỏm, đã biến thành mong đợi, giữa niềm mong đợi, còn
nhen nhóm một nỗi sợ mơ hồ, lòng nóng như lửa đốt.
Từ Vọng điên cuồng lật giở lại năm lá thư năm nào trong hồi ức, về cơ bản thì cậu đã thuộc làu làu hết cả nội dung thư, nhưng đó chỉ là về cơ bản mà thôi, trần đời có được mấy người biếи ŧɦái cỡ như Ngô Sênh, não người mà cứ làm như máy scan không bằng!
Mà cho dù có thuộc làu đi chăng nữa thì cũng chẳng thể lôi ra so sánh mô phỏng lại trong đầu được, vụ này đâu chỉ dính dáng tới chữ nghĩa, còn cả vị trí này nọ nữa... Đệch, cái thằng điên Ngô Sênh này!!!
Ngô Sênh đang định trả lại thư tình cho cô gái tóc đuôi sam, bỗng dưng lại thấy mũi mình ngưa ngứa mà chẳng rõ nguyên do.
Anh nhịn lại cảm giác muốn hắt xì hơi, ánh mắt chuẩn xác tìm ngay đến chỗ đội trưởng nhà mình: "Cậu đang chửi thầm tôi trong lòng đấy à?"
Từ Vọng giật thon thót, song ngoài mặt vẫn trưng ra vẻ "vô tội kiểu Huống": "Đâu có."
Danh Sách Chương: