• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Ở Đây Có Một Cô Bé Tên Nhã. (Nhã)







Đêm khuya thanh vắng, trong nhà tối om, rèm cửa không hề được kéo chặt, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, trên bệ cửa sổ có chiếc bình hoa làm bằng đồ men cắm mấy bông Nguyệt Quý, mùi hương ngọt ngào bay khắp phòng.



Mạnh Triều Huy ngồi dậy, ngồi dựa vào đầu giường, cậu mở đèn bàn lên, lò mò đi tìm cái điện thoại trên tủ đầu giường, cậu liếc mắt nhìn bây giờ đã là 0 giờ rạng sáng.



Cậu làm việc và nghỉ ngơi luôn theo một quy luật nhất định, cậu thường đi ngủ trước mười giờ, cứ vậy nằm trên giường nửa tiếng sau sẽ chìm vào giấc ngủ, thế nhưng hai ngày hôm nay cậu lại mất ngủ.



Cậu mở WeChat, ngón tay trỏ với khớp xương thon dài trượt dài trên màn hình tìm thông tin, trượt đến chỗ chữ “M”.



Kẹo bông[1], avatar đại diện là một cái kẹo bông màu hồng và một cái kẹo bông màu xanh.



Bỗng nhiên cậu có chút hối hận.



Ngày ấy lúc bọn họ một nhóm sáu người đi ra khỏi công viên Vân thành, nhìn thấy một ông già bán kẹo bông gòn dưới bóng cây trước cửa.



Khương Mộ Vân lập tức chạy vội đến, ánh mắt cô hưng phấn sáng quắc như những ngôi sao trên trời: “Ông ơi, ông làm cho con một cái màu hồng với một cái màu xanh đi ạ.”



“Được được.” Ông già vẻ mặt tươi cười, đồng ý sảng khoái.



Đuôi mày Diệp Trân Ny nhăn lại, bà không nhịn được muốn tiến lên ngăn cản, Diêu Tinh Tinh giữ chặt bà: “Bỏ đi, đứa nhỏ vui là được rồi, kệ nó đi thôi.”



Chỉ trong chốc lát sau, Khương Mộ Vân trở lại với hai que kẹo bông gòn, một cái màu hồng, một cái màu xanh.



“Ai muốn ăn không ạ?” Khương Mộ Vân lắc lắc que kẹo bông gòn màu xanh trước mặt mọi người.



“Bớt ăn mấy cái này lại, mất vệ sinh quá.” Vẻ mặt Diệp Trân Ny cực kỳ ghét bỏ.



“Dì không ăn được, số đường hôm nay thu vào đã vượt chỉ tiêu rồi.” Diêu Tinh Tinh cười nói, nhìn về phía Mạnh Triều Huy: “Nếu không, Triều Huy, anh lên ăn miếng đi?”



Cậu không khỏi nhíu mày, cậu rất đồng ý với câu nói của Diệp Trân Ny, một là mất vệ sinh, hai là nó cứ có mùi xăng tinh dầu kém chất lượng, có gì ngon chứ. Cậu quyết đoán lắc đầu cự tuyệt: “Không ăn.”



“Thím Trương, bọn họ không biết thưởng thức. Con cho thím ăn cùng nè.” Khương Mộ Vân nhét cái kẹo bông gòn vào trong tay thím Trương.



Thím Trương không từ chối, thím cười rất dịu dàng: “Cám ơn A Mộ, thím Trương sẽ ăn.”



Ánh trời chiều hạ xuống, họ đi sau cậu vài ba bước, không họ là người đi sau cùng.



“Thím Trương, thím nếm thử của con nè.”



“Thím Trương, thím cho con thử que của thím đi.” Sau lưng truyền đến giọng nói ngọt ngào của Khương Mộ Vân.



Mạnh Triều Huy không thể không quay đầu nhìn lại.



Khương Mộ Vân mân mê khuôn miệng phấn nộn, nhẹ nhàng cắn một miếng kẹo bông gòn màu xanh lam.



“Hình như cái màu xanh là vị mâm xôi.” Cô cười cong mắt, ánh nắng dừng trên hàng mi dài của cô, loé lên màu vàng lung linh.



Kẹo bông gòn ăn ngon thế cơ à? Có lẽ lúc đấy cậu nên thử một chút.



Mạnh Triều Huy nhấn vào ảnh đại diện của cô, hai que kẹo đường dưới ánh trời chiều, nhìn rất mơ mộng.



Nhấp vào ghi chú, Mạnh Triều Huy thêm bốn chữ vào sau ảnh kẹo bông gòn: Công chúa điện hạ, âm thầm ghim cô lên đầu.



Quay trở lại trang chủ WeChat, Mạnh Triều Huy ấn mở WeChat của Lương Lượng.



【 Chơi một ván? 】



Lương Lượng trả lời trong vài giây: 【 Gặp quỷ … 】



Mạnh Triều Huy bị tức cười nhạt: 【 Không thở được một câu tiếng người nào à? 】



Lương Lượng: 【… Ơ gì, ông cụ già ngày nào cũng đi ngủ lúc mười giờ, tự nhiên hôm nay đòi call với tôi, tôi không thể kinh sợ à? 】



Mạnh Triều Huy: 【 Nói nhảm, chơi hay không? 】



Lương Lượng: 【 Có, dĩ nhiên phải chơi, đến, mời tôi! 】



Mạnh Triều Huy không có nhiều bạn bè, Lương Lượng là người bạn thân nhất đồng thời cũng là người cậu quen lâu nhất.



Hai người liên tục chơi vài trận Vương Giả, Mạnh Triều Huy bình tĩnh lấy MVP, sau khi chiến thắng ván game, Lương Lượng logout, cậu ta ra gọi call WeChat với cậu.



【 Nói đi, lòng ông đang chứa gì? 】



Mạnh Triều Huy và Lương Lượng lớn lên cùng nhau, nên Lương Lượng rất hiểu cậu.



Mạnh Triều Huy: 【 Cảm giác khi thích một người là gì? 】



Lương Lượng: 【 Đây là mối tình đầu đấy! Cười trộm.jpg



Nhưng mà là nam hay nữ? Cười gian.jpg 】



Mạnh Triều Huy: 【 Cút! 】



Lương Lượng: 【 Đặc điểm rõ ràng nhất là luôn nhớ đến người ta ấy, muốn gặp người ta, muốn ôm người ta, muốn hun người ta… Tóm lại phản ứng của thân thể là biểu hiện rõ ràng nhất. 】



Mạnh Triều Huy: 【 Đã hiểu, ngủ đây. 】



Lương Lượng gửi tin nhắn thoại đến: “Vãi bìu, xem ra ông đã biết rung rinh cảm nắng ai rồi! Người có thể làm cho cục đá sắt thép vạn năm không tan rung rinh, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy mèn. Có ảnh chụp không, cho tôi xem cái coi, lẹ lẹ!”



Mạnh Triều Huy: 【 Tôi có cảm giác hình như cô ấy không thích tôi. 】



Lương Lượng lại gửi tin nhắn thoại đến, tiếng cười của cậu ta rất lớn: “Ha ha ha, thật hay giả vậy? Trời xanh đúng là có mắt, ông trời có bỏ qua cho ai đâu mà! Tôi tò mò quá trời, không biết cô gái đó thuộc kiểu người gì, quả thực hả hê lòng người!”



Mạnh Triều Huy: …



Đây là loại bạn bè gì thế.



Mạnh Triều Huy nằm xuống một lúc, có lẽ không ngủ được, dứt khoát đứng dậy nổi hứng đi mua sắm trên Taobao.



Cậu tìm kiếm “Vật liệu gỗ dài”, qua vài thao tác nhấn đặt đơn hàng. Khi ở Vân thành, Khương Mộ Vân rất thích kiến trúc mô hình “Túy Ông Đình” bằng gỗ, đáng tiếc cô nàng không mua được, cái bộ dạng mất mát của cô vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí của cậu.



Xem như đây là quà đáp lễ cô. Tưởng tượng đến cảnh cô nhận được mô hình kiến trúc cô thích do chính tay cậu chế tác, chắc cô sẽ kinh ngạc kích động, Mạnh Triều Huy nghĩ đến đây liền rất vui, mừng rỡ lăn lộn trên giường.



Sau một vài cuộn, Mạnh Triều Huy ngồi thẳng dậy, cậu banh to mắt ra, mắng bản thân không có tiền đồ: Rốt cuộc mày đang làm gì thế, có bệnh à. Mau đi ngủ!



Rất nhanh đã đến ngày báo danh ở Doanh Đại.



Diệp Trân Ny vốn đã hẹn với Khương Mộ Vân, bà bảo sẽ đưa cô đi báo danh, ai ngờ trước hôm báo danh một ngày, bà nhận được điện thoại chi nhánh phía bên công ty xảy ra chút vấn đề, vậy là bà lại phải đi công tác trong đêm.



Có tổng cộng ba ngày báo danh, Khương Mộ Vân đợi hẳn một ngày, mắt thấy Diệp Trân Ny chưa trở về, cô quyết định không đợi nữa.



Sáng sớm ngày mùng ba, Khương Mộ Vân gọi điện thoại cho Diệp Trân Ny: “Mẹ, chừng nào mẹ về vậy?”



“Chắc khoảng tầm mùng 6 mẹ mới về được.” Diệp Trân Ny nói, bà thấy hơi có tội.



“Ồ, vậy hôm nay con đến trường báo danh nhé.” Khương Mộ Vân cũng rất thất vọng: “Mùng 5 bọn con sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự, ngày 15 sẽ kết thúc rồi trở lại trường.”



“Được, đến hôm đấy mẹ tới đón con.”



Khương Mộ Vân giãn mày ra, giọng nói cũng nhẹ thêm mấy phần: “Vậy con đi trước đây.”



“Chờ một chút, A Mộ, để mẹ nhờ dì bảo Triều Huy đi với con.” Diệp Trân Ny bảo.



Khương Mộ Vân: “Không cần thiết, bọn con có thể đi đường riêng, con tự mình đi xe bus.”



“Nói gì vậy chứ, một mình con xách hành lý sao tiện được, bảo chú Vương của con lái xe đưa hai đứa đi cùng. Thế là xong.”



“Vâng.” Khương Mộ Vân cũng không cự tuyệt nữa.



Thím Trương làm một bàn đồ ăn lớn, Khương Mộ Vân bị bà ấy ép ăn đến độ sắp nôn, cô tội nghiệp nhìn về phía Diêu Tinh Tinh xin giúp đỡ.



Diêu Tinh Tinh khuyên nhủ: “Thím Trương, mấy đứa ở tuổi này thích cái đẹp dữ lắm, giờ ép nó ăn nhiều như vậy, hai ba ngày tới nó lại nhịn không ăn gì, vậy cũng không tốt đâu.”



Thím Trương nghĩ thấy cũng đúng, đây là chuyện mà Khương Mộ Vân có thể làm được, xong bà cũng không ép ăn nữa.



Sau bữa cơm trưa, mọi người ngồi nghỉ một lúc, rồi chuẩn bị xuất phát.



Mặt trời buổi trưa rất nóng, những tán nắng chiếu qua kẽ hở những chiếc lá tươi tốt của cây hoa doanh xum xuê.



Khương Mộ Vân kéo vali của mình ra, chú Vương lập tức tiến lên giúp cô cất đi, còn cô thì cong mắt cười khoác tay: “Chú Vương, thắt lưng chú không tốt, cái vali này cũng không nặng, tự con có thể làm.”



Chú Vương cảm thấy rất ấm áp, cười ha hả: “Được, chú Vương giờ phải đi hưởng phúc rồi.”



Khương Mộ Vân cất vali xong xuôi, cô quay ra nhìn thì thấy Diêu Tinh Tinh mặc một chiếc váy bó sát màu đỏ, bà đi giày cao gót, đeo một chiếc kính râm cực đen, mái tóc xoăn dài buông xõa ngang vai, khí chất uỳnh uỳnh.



Cô nàng không nhịn được mà đứng lại nhìn lâu hơn một chút, dì Diêu quả thật rất giống với nữ lang mỹ diễm bước từ trong phim ảnh ra, xinh đẹp tới mức làm người ta không rời mắt được.



“Có đẹp không?” Diêu Tinh Tinh một tay chống nạnh, một tay dìu cửa xe, câu môi cười.



Khương Mộ Vân gật gật đầu: “Đẹp lắm ạ.”



Diêu Tinh Tinh gỡ kính râm xuống, cúi đầu nhìn lớp trang điểm của mình: “Dì cũng thấy mình rất đẹp.”



Bà lại quay đầu nhìn Mạnh Triều Huy ở phía sau, hỏi cậu: “Triều Huy, anh thấy sao?”



Mạnh Triều Huy không nhìn bà, lập tức nhét vali vào cốp xe, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên tia ghét bỏ: “Chị lớn, chị đang đưa con trai chị đi học đấy ạ, chứ không phải đi tham gia liên hoan phim hay gì đâu.”



Diêu Tinh Tinh đeo kính râm, tức giận thở dài thườn thượt, tóc máu bị hất tung lên xõa xuống, tên oắt con không cho bà tí xíu mặt mũi nào.



“Điều này cho thấy trong lòng dì Diêu, việc đưa cậu đi học quan trọng như bước trên thảm đỏ ấy, cậu đúng kiểu có phúc mà chả biết hưởng!” Khương Mộ Vân không khỏi dỗi cậu nhiều chút.



Có mẹ đưa đi, còn bày đặt làm vẻ, thiếu đánh hay gì!



“Đúng là chỉ có A Mộ hiểu dì, ai nha, số Trân Ny tốt thật đấy.” Diêu Tinh Tinh giúp Khương Mộ Vân sửa sang lại tóc nhỏ, dịu dàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.



Ánh mắt Mạnh Triều Huy dừng lại trên gương mặt trắng nõn bóng loáng của Khương Mộ Vân, vừa rồi Diêu Tinh Tinh nhẹ nhàng nhéo một chút, đã để lại một chút vết hồng, mẹ của cậu, hình như ra tay hơi nặng nhì. Cơ mà cậu cũng muốn bóp một chút.



“Triều Huy, anh ngồi ở phía sau đi, mẹ ngồi ở ghế phụ.” Diêu Tinh Tinh cười tủm tỉm nói.



Mạnh Triều Huy khôi phục tinh thần, trên mặt tuấn tú sâu sắc không có biểu hiện gì, thản nhiên ừ một tiếng, sau đó mở cửa xe, ngồi xuống.



Diêu Tinh Tinh lại giương mắt, nhìn Khương Mộ Vân: “A Mộ, dì ngồi ghế phụ, con không có ý kiến chứ?”



“Không, đương nhiên không có rồi.” Khương Mộ Vân còn có thể nói cái gì nữa.



Cô theo thói quen đi đến bên trái xe, cô mở cửa xe, thấy Mạnh Triều Huy đang ngồi.



“Cậu sang kia ngồi đi.” Khương Mộ Vân sắc mặt rất bình tĩnh.



Mạnh Triều Huy nâng mắt nhìn cô, di chuyển mông, ngồi xuống phía bên tay phải.



Lúc này Khương Mộ Vân mới ngồi lên trên xe.



Chú Vương khởi động xe, lái xe ra khỏi biệt thự, lái xe rất êm.



Ông biết từ sau khi Khương Nhuận Sinh bị tai nạn xe hơi, Khương Mộ Vân cũng rất ít khi đi ô tô, bình thường ra cửa nếu không đi quá xa thì cô sẽ đi xe đạp hoặc đi xe buýt, hôm nay rất khó có một lần cô ngồi xe, ông nhất định phải lái êm tay, không thể để cho A Mộ phải sợ hãi.



Khương Mộ Vân nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khắp nơi đều là cây cối xanh tươi, những cái cây đang phát triển tất tươi tốt, thoạt nhìn tốt đẹp như vậy, giống hệt như ba năm trước đây.



Khi đó bố cô lái xe chở cô đi báo danh trung học, quay đầu cười cảm khái, cô bảo: “Thời gian trôi qua nhanh thật, bố còn nhớ cảnh đưa con đi đến nhà trẻ, nháy mắt một cái, A Mộ của bố đã lên trung học rồi.”



Khi đó Khương Mộ Vân tươi cười như hoa: “Bố ơi, đợi con lên đại học, bố phải cho con đi báo danh nha.”



“Khi đó con đã mười tám tuổi, con muốn bố tặng gì hay không?” Khương Nhuận Sinh cười trêu ghẹo cô.



“Phải tặng, bố phải tặng quà con đấy.”



“Được rồi, bố tặng, lúc đấy bố già rồi, tặng đến lúc nào bất động mới thôi.” Khương Nhuận Sinh cười nói, hình như tiếng cười sang sảng còn quanh quẩn bên tai cô.



Ánh mắt Khương Mộ Vân có chút ươn ướt, cô nâng tay lặng lẽ lau chỗ ướt át này, tay chống cằm, cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào phong cảnh ngoài cửa sổ.



Nếu bố biết cô không ghi danh vào học viện âm nhạc, mà tuỳ ý báo vào trường đại học Doanh Đại, không biết bố cô có tức giận không, có nổi trận lôi đình giống Diệp Trân Ny không.



Nhưng cô nghĩ, bố hẳn sẽ không làm vậy, trước nay bố luôn đứng ở cạnh để hiểu và ủng hộ cô làm những điều cô thích mà.



Khi xe chạy tới một cái bàn xoay lớn trong vườn, vòng cung của chỗ rẽ quá lớn, thân thể Khương Mộ Vân không tự chủ được mà đổ sang hướng bên phải, tay phải của cô không cẩn thận đè vào tay trái của Mạnh Triều Huy đang tuỳ ý để trên chỗ ngồi.



Bàn tay nhỏ mang theo cảm giác mát mẻ và bàn tay ro ấm áo đang đan vào nhau, đại khái là do độ ấm trên tay chênh lệch quá lớn, nên cả hai đã run lên, nhanh chóng họ rút tay mình về.



Diêu Tinh Tinh nhìn thấy qua kính chiếu hậu, không tự giác được mà mỉm cười nhẹ, bà cười hoá giải bầu không khí xấu hổ: “Triều Huy, con ở trường trong hai ngày sau khi báo danh nhé, làm quen với môi trường học đường, cũng đừng đi huấn luyện quân sự nhé, nhớ báo với giáo viên một tiếng, nếu cần phải chứng minh thì con đưa giấy chứng minh cho thầy cô giáo, xong xuôi thì con về nhà nhé.”



Sau một lúc lâu, Mạnh Triều Huy không yên lòng lên tiếng: “Vâng.”



Khi họ đến gần cổng trường đại học, Khương Mộ Vân nói: “Chú Vương, chú đừng đi khai báo, nhiều người lắm, không tiện đâu. Chúng ta dừng xe xuống ở đây đi.”



Chú Vương ừ một tiếng, sau tầm một phút đồng hồ, đã lái xe đến cổng trường, chú Vương dừng xe ở ven đường dưới tàng cây ngô đồng.



Khương Mộ Vân và Mạnh Triều Huy lần lượt mở cửa xuống xe.



Chú Vương cũng xuống hỗ trợ lấy hành lý, Diêu Tinh Tinh xuống xe đeo kính râm, bà còn lấy khăn vải mỏng quấn ở đầu.



Nhiều năm trước chú Vương và thím Trương đã mất con gái, nhiều năm qua đi cũng không có con lại, qua một quãng thời gian, chú Vương lâu dần cũng coi Khương Mộ Vân như cô con gái ruột của mình, ông xách vali của Khương Mộ Vân, nói: “A Mộ, chú Vương tiễn con đi vào.”



Khương Mộ Vân khoát tay: “Chú Vương, chỉ có mấy bước thôi mà, con tự làm được.”



Diêu Tinh Tinh nói với Mạnh Triều Huy bên kia: “Triều Huy, mẹ tặng anh nà.”



“Mẹ, mẹ cẩn thận không lại bị người ta nhận ra.” Mạnh Triều Huy nhướng mi dài đen nhanh, tuỳ ý nhìn xung quanh một lúc.



Diêu Tinh Tinh cũng lập tức nhìn nhìn mọi nơi, quả nhiên có khá nhiều người đang chỉ trỏ về hướng này, bà theo bản năng kéo khăn lụa che kín mặt: “Được, vậy mẹ không tặng anh nữa.”



Diêu Tinh Tinh nói xong, xoay người muốn chui vào trong xe, lại xoay người lại, đi đến trước mặt Khương Mộ Vân, kéo tay cô nói: “A Mộ, về sau ở trường học ấy dì nhờ con chiếu cô thằng oắt nhà dì nhiều chút nha.”



Khương Mộ Vân nghĩ thầm, cậu ta lớn như vậy rồi, chả nhẽ không thể tự chăm sóc bản thân mình sao.



Mặc dù trong lòng cô không vui, nhưng ai bảo cậu lại là con trai ruột của nữ thần nhà cô chứ, mặt khác cô căn bản không thể chống đỡ được thế công nhu tình của Diêu Tinh Tinh, gật gật đầu: “Dạ.”



Diêu Tinh Tinh vui vẻ mà vỗ nhẹ nhẹ tay cô: “Đứa trẻ ngoan. Dì đây về trước đã.”



Khi bà xoay người, nháy mắt với Mạnh Triều Huy.



Mạnh Triều Huy đút một tay vào túi, bình tĩnh như thường, làm bộ như mình không nhìn thấy gì.



_Chú thích:



[1] 棉花糖 /miánhuā táng/: Giờ thì các chị hiểu vì sao lại trượt đến chỗ chữ “M” chưa nè:3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK