• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cặp vợ chồng lớn tuổi đi ngang qua, bà cụ dừng chân, cũng run rẩy ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Mạnh Triều Huy: “Cậu nhóc, cháu không sao chứ?”



“Cháu không sao ạ. Cảm ơn bà ạ.” Mạnh Triều Huy ngẩng đầu, nhìn bà.



“Còn nói không sao, cháu nhìn cháu đi khóc ướt nhòe mắt.” Bà cụ lại vỗ vỗ lưng cậu.



Mạnh Triều Huy dùng mu bàn tay lau khóe mắt, khóe mắt cậu thật sự rất ướt, rơi nước mắt vì một cô gái không thích mình đúng là không có tiền đồ. Không phải, nhất định là vì cơn đau thắt cơ tim nên mới không khống chế được nước mắt, nó không liên quan gì đến cô hết.



“Có phải là lại gây gổ với bạn gái rồi đúng không?” Mặt mũi bà cụ rất hiền lành, chỉ là có hơi dông dài.



“Không phải đâu ạ, cháu không có bạn gái.” Mạnh Triều Huy đứng dậy, vẫn không nhịn được mà liếc mắt nhìn Khương Mộ Vân đang tay trong tay rời đi với Tân Thần, giọng điệu lạnh như băng.



Ông cụ thì sáng suốt hơn, ông kéo bà cụ đi rồi nói: “Được rồi, thằng bé đấy cũng đã lớn rồi bà không cần phải quan tâm đến nó làm gì. Đi thôi.”



“Chẳng qua tôi cảm thấy cậu nhóc này rất đáng thương, nên cũng quan tâm thằng bé hai câu.” Bà cụ ấm ức lẩm bẩm.



Đáng thương, vậy mà lại là đáng thương. Ha ha. Tuyệt không bao giờ để mình nhìn trông đáng thương.



Mạnh Triều Huy nghiến răng nghiến lợi, hơi gật đầu với hai người bọn họ, cậu chàng dứt khoát xoay người rời khỏi. Từ nay về sau, chuyện của Khương Mộ Vân tuyệt không liên quan đến cậu nữa, điều cậu nên làm là rời xa cô! Cô thích ai thì kệ cô, thích yêu người nào thì yêu người đấu, thích cười với ai thì cười với người đấy… Cậu không thèm để ý nữa!



“Cậu nhóc, đồ cháu làm rơi này.” Bà cụ gọi cậu quay lại, nhặt túi quà trên mặt đất lên.



Mạnh Triều Huy nhắm lại mắt, do dự một lúc rồi mới mở miệng nói: “Bà ơi, cháu tặng bà đấy.”



Bà cụ lại đi tới, nhét túi quà vào tay cậu: “Cậu nhóc, cháu vừa rồi nom còn do dự, ắt hẳn vật này có ý nghĩa đối với cháu lắm, cháu nên giữ lại. Bà cũng chúc cháu may mắn nhé.”



Mạnh Triều Huy sững sờ nhìn ông nắm cổ tay bà rời đi, xong cậu lại nhìn túi quà trên tay mình một chút, cuối cùng nắm chặt tay, nắm sợi dây trong bàn tay thật chặt.



Điện thoại trong túi quần rung lên, Mạnh Triều Huy lôi ra một lúc rồi mới bấm nhận cuộc gọi.



“Triều Huy, con chạy đi đâu rồi? Con muốn để mẹ gấp chết hả? Bác sĩ nói hôm nay con không thể xuất viện, phải ở bệnh viện để quan sát, mẹ biết con không thích bệnh viện, nhưng sao con lại đi mà không nói với mẹ một tiếng, mẹ gọi cho con nhiều vậy mà con không nghe lấy một cuộc, thiếu chút nữa là mẹ báo cảnh sát rồi…” Diêu Tinh Tinh vừa nói vừa khóc nấc lên.



“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Khóc nữa là con cúp máy đấy.” Giọng Mạnh Triều Huy vô lực nhưng lại lộ ra vẻ cứng rắn không thể lẫn vào đâu được.



Không ai hiểu con bằng mẹ, Diêu Tinh Tinh nhận thấy tâm trạng cậu nhóc rất tệ, chuyện cúp máy là chuyện cậu có thể làm được, thế là bà ngừng khóc, hỏi: “Con làm sao vậy? Có phải là không thoải mái không?”



“Không có chuyện gì, giờ con về.” Mạnh Triều Huy cúp điện thoại, cậu bây giờ không muốn nói chuyện.



Trở lại tầng dưới bệnh viện, Mạnh Triều Huy đút hai tay vào túi ngẩng đầu nhìn lên, cao ốc đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng cực kỳ rực rỡ trong màn đêm đen, cảnh vật trong đây giống hệt với cảnh đêm phía ngoài.



Nhưng những người đi lại ở đây đều mang vẻ mặt buồn bã, họ trái ngược với những người khỏe mạnh, với những người có thể chạy nhảy. Điều này vô tình đã tạo nên sự đối lập rất rõ ràng.



Khỏe mạnh, điều quan trọng nhất trong cuộc sống chính là khỏe mạnh, đây là điều không gì sánh được. Đây là thứ cậu lĩnh ngộ được từ khi còn rất nhỏ, ngày hôm nay lại càng ăn sâu vào sương vào tủy. Không có sức khỏe, cũng không có sức lực, đã vậy còn không có vốn liếng để cạnh tranh, nếu cậu giống với những người thường, có thể chạy có thể nhảy, có thể cùng cô làm những chuyện cô thích, thì có phải anh sẽ không phải trơ mắt nhìn cô đầu ấp ngực với người khác không?



Tại sao lại nghĩ đến cô chứ, không được nghĩ đến cô!



Mạnh Triều Huy bỗng nhiên oán hận, oán hận ông trời bất công, cũng oán hận mình không có tiền đồ.



“Triều Huy, con về rồi.” Diêu Tinh Tinh buổi tối còn đeo kính mát cỡ lớn, bà đội khăn trùm đầu, bỗng nhiên vọt ra.



Mạnh Triều Huy giương mắt, lạnh lùng nhìn sang, cậu không nói một lời cứ thế bước nhanh vào bên trong, cứ như cậu không nhận ra Diêu Tinh Tinh.



Diêu Tinh Tinh cũng không dám nói thêm cái gì, cũng sợ khiến người khác chú ý, nên bà yên lặng đi sau cậu, muốn tiến về phía trước để khoác cánh tay cậu, nhưng lại cảm nhận được áp suất trên người cậu rất thấp.



Diêu Tinh Tinh cuối cùng rút tay về, bỏ đi, chỉ còn cậu về là được rồi.



Quay về phòng bệnh, Mạnh Triều Huy chỉ nói mình mệt mỏi, muốn ngủ, lúc nằm xuống còn quấn chăn quanh người.



“Vậy con nghỉ ngơi đi nhé, có việc gì thì gọi mẹ.” Diêu Tinh Tinh vỗ vỗ bả vai cậu rồi ra ngoài, bà nhẹ nhàng đóng cửa, xong sang nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh.



Mạnh Triều Huy ngồi dậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sáng ngoài cửa nhô cao, rải ánh trăng sáng tỏ.



Không hiểu sao cậu lại nhớ tới một bài thơ:



“Thiên thượng nguyệt,



Dao vọng tự nhất đoàn ngân.



Dạ cửu canh lan phong tiệm khẩn,



Vị nô xuy tán nguyệt biên vân,



Chiếu kiến phụ tâm nhân.”[1]



Vào buổi trưa, sau khi Mạnh Triều Huy đuổi theo Khương Mộ Vân ra ngoài thì đột nhiên ngất xỉu, đúng lúc có người đi ngang qua liền đỡ cậu, cậu cũng nhanh chóng tỉnh lại. Lúc này Diêu Tinh Tinh cũng chạy tới, bà lập tức đưa cậu vào bệnh viện.



Bác sĩ nói, là do cậu chạy quá nhanh, nhịp tim theo đó cũng đập quá nhanh, cộng với tâm trạng kích động lo lắng nên lượng máu tim cung cấp cho não không đủ dẫn đến tình trạng ngất xỉu. Để cậu ở viện quan sát hai ngày, quan sát xem có làm sao không, còn khuyên cậu không nên vận động mạnh.



Nhưng do Mạnh Triều Huy lo lắng cho Khương Mộ Vân, nên cậu giả vờ ngủ đợi Diêu Tinh Tinh đi vệ sinh rồi len lén trốn ra khỏi bệnh viện.



Cậu đến nhà Khương Mộ Vân để lấy điện thoại cho cô trước, sau đó mới về nhà mình lấy mô hình ‘Túy Ông Đình’ mình tự làm, cậu cho mô hình vào một hộp giấy rồi mới bỏ vào một chiếc túi đẹp, định bụng tìm cô rồi tặng quà cho cô, cậu mong cô có thể vui vẻ một chút.



Cậu nghĩ cô có thể quay về ký túc xá nên đã bắt taxi đến trường, đợi mấy tiếng đồng hồ ở dưới tầng ký túc xá của cô, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy tăm hơi cô đâu.



Mạnh Triều Huy liền đưa điện thoại cô cho dì quản lý ký túc xá, nhờ dì ấy đưa nó cho Khương Mộ Vân, còn dặn dì bảo cô gọi cho cậu sau khi nhận được điện thoại.



Cậu tìm cô trong mọi góc ở học viện âm nhạc doanh đại, hỏi rất nhiều bạn học, ai cũng bảo không thấy Khương Mộ Vân ở đâu, vì vậy cậu lại mở rộng phạm vi tìm kiếm, tìm cô ở dọc bờ sông doanh.



Ông trời không phụ lòng người, một dì phụ trách quét dọn bờ sông doanh đã nói gặp qua Khương Mộ Vân, lúc đó dì thấy cô gái nhỏ đứng ở bờ sông, cảm xúc trông có vẻ không ổn nên cố ý ở lại lâu thêm một chút, tại dì sợ cô làm ra chuyện gì điên rồ. Một lúc sau thì dì thấy có một chàng trai cao gầy đến mang cô đi.



Mạnh Triều Huy vội hỏi dì có biết bọn họ đi hướng nào không. Dì nói, dì lờ mờ nghe thấy cậu bé nói muốn đến khách sạn gì mà Walton.



Cậu nghe dì nói vậy đã chạy đi còn chưa kịp nói lời cảm ơn với dì, nghĩ đến lời căn dặn của bác sĩ, cậu lại gắng sức chạy chậm lại.



Chạy đến khách sạn Walton, cậu lập tức hỏi thăm nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ nói, cô mới rời đi khoảng mười phút trước.



Vậy là Mạnh Triều Huy liền chạy dọc theo con đường quay về trường, và cuối cùng cậu chàng nhìn thấy bóng dáng yểu điệu tươi đẹp của ai kia.



Cậu kích động đến mức muốn chạy đến bên cô, nhưng cô lại xoay người ôm lấy nam sinh khác…



**



“Khương Mộ Vân!”



Khương Mộ Vân vừa đi vào đại sảnh ký túc xá đã bị dì quản lý túc xá ngăn lại.



Cô nổi danh từ lúc nào vậy, cô mới đến được có vài ngày mà dì đã biệt cả họ tên cô rồi? Đầu Khương Mộ Vân đầy dấu hỏi, chần chờ đi tới cửa phòng trực: “Dì ơi có chuyện gì vậy ạ?”



“Điện thoại của cháu này. Đến đây ký tên giúp dì.” Dì đưa điện thoại ra cho cô.



Khương Mộ Vân cực kỳ vui vẻ: “Điện thoại của cháu sao lại ở đây vậy ạ?”



“Là do bạn trai cháu tới gửi dì.” Dì cười híp mắt đưa bút cho cô: “Tên nhóc kia trông cũng đẹp lắm. Đây cháu ký ở chỗ đây này.”



“Không phải, không có khả năng luôn á. Cháu mới chia tay với bạn trai xong.” Khương Mộ Vân nhận bút, mơ hồ trả lời.



“Đã chia tay rồi? Ai ôi, vậy cũng tiếc quá rồi. Tên nhóc kia cũng đẹp trai mà, đã vậy còn lễ phép nữa…” Dì quản lý tỏ vẻ tiếc nuối.



“Không đúng không đúng, ý của cháu là bọn cháu vừa nãy vẫn còn ở cạnh nhau á, bây giờ chỉ tạm xa nhau thôi.” Khương Mộ Vân ký tên mình, có chút không vui khi bị nói “Đã chia tay”.



“Ài, vậy cũng tiếc, dì tưởng đó là bạn trai con. Cậu nhóc nói cậu nhóc tên Mạnh Triều Huy, bảo cháu nhận được điện thoại rồi thì nhớ gọi lại.”



“Cậu ấy còn lâu mới là bạn trai cháu!” Khương Mộ Vân cũng đoán được là Mạnh Triều Huy, cũng không ngạc nhiên lắm: “Cháu cảm ơn dì ạ.”



Trở lại ký túc xá, Khương Mộ Vân gọi cho Mạnh Triều Huy, nhưng người kia không nghe, vì vậy cô gửi tin nhắn WeChat cho cậu, chỉ có hai chữ giản đơn: Cảm ơn.



Sau khi tắm rửa, Khương Mộ Vân ngã xuống giường, rồi gọi video với Lâm Hồng để nói chuyện phiếm.



Sau khi kết nối, Lâm Hồng hỏi luôn: “Này, cậu không về nhà hay gì? Sao giờ còn ở ký túc xá vậy?”



Khương Mộ Vân xoay người lại, nhất thời cô không biết phải nói gì, chỉ khẽ thở dài: “Ngày hôm nay xảy ra hai chuyện, một chuyện tốt một chuyện xấu, cậu muốn nghe chuyện nào trước?”



“Chuyện xấu trước đi.” Lâm Hồng nói.



“Mẹ tôi và bố Trình Oánh Oánh đang trong giai đoạn vui vẻ rồi, bọn họ bị tôi phát hiện, tôi và bà ấy đang ầm ĩ với nhau.”



“Chuyện của hai người họ xảy ra từ lúc nào vậy?” Lâm Hồng giật mình nói.



“Tôi nào có biết. Với tôi cũng chẳng buồn biết.” Khương Mộ Vân gục đầu xuống, một sợi tóc dài mượt xõa xuống che đi màn hình di động.



“Để tớ ôm cục cưng một cái, may mà còn chuyện tốt á, thế chuyện tốt là gì vậy? Kể tớ nghe xem nào.”



Khương Mộ Vân đưa tay vuốt tóc ra sau tai, khuôn mặt trắng nõn lộ ra ý cười: “Tôi thoát kiếp độc thân rồi.”



“Vãi bìu, cái chuyện này cũng quá hot rồi, cặp với ai đấy? Với Mạnh Triều Huy hay sao?” Lâm Hồng kích động đến nỗi nước miếng bắn tung tóe.



Khương Mộ Vân ghét bỏ ngồi dậy, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại: “Cái gì vậy má, đang yêu đang lành kéo tôi vào cậu ta làm gì?”



“A, không phải cậu ấy hả? Vậy cũng quá tiếc rồi!” Nước bọt Lâm Hồng tiếp tục phun tung tóe.



“Đáng tiếc cái gì mà đáng tiếc, bạn trai của tôi cũng không kém hơn cậu ta đâu.” Chân mày Khương Mộ Vân nhíu chặt hơn.



Không biết Lâm Hồng đang suy nghĩ gì, hai tay cô nàng chống cằm không ngừng cười khúc khích.



“A Mộ mến thương ơi, cậu nói xem tớ đây có cơ hội hay không?” Bỗng nhiên Lâm Hồng e thẹn đến lạ kỳ.



Khương Mộ Vân bất mãn nói: “Này, hiện tại đang nói chuyện của tôi mà!”



“À, được rồi được rồi, chắc cậu quen với Tân Thần ý gì?” Lâm Hồng ngay tức khắc nghiêm túc lại, nếu muốn theo đuổi nam thần thì phải dựa vào nữ thần, mà muốn vậy thì cứ lừa nữ thần trước đã, lừa được rồi mới tính chuyện sau này.



“Ừm, bọn tôi đang quen nhau.” Lúc này Khương Mộ Vân cũng thẹn thùng.



“Chúc mừng chúc mừng nhé, tuy rằng Tân Thần kém hơn Mạnh Triều Huy…”



“Kém có tí thôi!” Khương Mộ Vân rất không vui, làm gì có ai nguyện ý nghe người ta nói bạn trai mình không bằng người khác, nhất là với người mình không ưa.



“Không phải, chỉ một chút một chút, chỉ một chút thôi.” Lâm Hồng vội vàng sửa lại lời.



“Cút đi, tầm mắt của mấy đứa bọn cậu quá hạn hẹp rồi.” Khương Mộ Vân tức giận đến mức muốn tắt điện thoại.



“Không đúng không đúng, Tân Thần nhà cậu vừa đẹp trai lại còn chơi dương cầm hay, quan trọng nhất là người ta có nội hàm, có tiếng nói chung với cậu á, rất ổn rất ổn, hai đứa có khả năng á.” Lâm Hồng lập tức vỗ về bạn học nhỏ, nói mấy lời tốt đẹp đến mức ba hoa chích chòe, đây chính là sở trường của cô.



Lúc này Khương Mộ Vân mới hết giận: “Oắt kia, đừng tưởng tôi đây không biết bà nghĩ cái gì. Tôi nói cho bà biết, không có cửa đâu, còn lâu tôi mới làm nhé.”



“Khương Mộ Vân, cậu quan tâm đến bạn trí cốt của mình tí coi, ai mà chả có tâm tư yêu đương ngọt ngào, cậu phải suy nghĩ cho tớ một chút chứ, chẳng nhẽ cậu lại nhẫn tâm nhìn tớ trở thành chiếc bóng cô đơn lẻ loi sao, nghĩ xem ngày nào cũng bị tống cơm chó, đã thế còn là chó độc thân bị người ta khinh bỉ.”



“Cậu làm chó độc thân nhiều năm như vậy rồi còn sợ chuyện gì nữa, nếu cậu đổi thành người khác, thì tôi còn giúp được. Nhưng chọn ai không chọn lại chọn cậu ta, thôi quên đi, vừa nghĩ tới đến chuyện cậu với cậu ta thành đôi, ôi giời bốn đứa bọn mình làm sao có thể vui vẻ làm bạn với nhau đây.”



“Thế cuối cùng cậu muốn nói gì đây? Chả nhẽ cậu tính ăn trong bát nhìn trong nồi, thích hai người đàn ông một lúc.”



“Nói hươu nói vượn, sao tôi có thể thích cậu ta được, tôi chỉ thích mỗi Tân Thần nhà tôi thôi, nhật nguyệt chứng giám, cậu chớ có nói linh tinh.”



“Vậy sao cậu lại chột dạ, cứ coi mình là ông tơ bà nguyệt đi, làm xong cũng có ai lấy mạng cậu đâu trời.”



“Ai chột dạ? Thiệt là.”



“Không chột dạ thì cậu hẹn người ta hộ tớ coi, ngày mai cùng nhau đi ăn cơm.”



“Hẹn thì hẹn!”



Đánh võ mồm một lúc, Khương Mộ Vân thua trận, ù ù cạc cạc đồng ý làm ông tơ bà nguyệt cho người ta.



Ài, phải nói cho cậu kiểu gì đây, lấy cái tính lạnh như băng của cậu, miệng còn thiếu đòn, chẳng nhẽ nói mình phải làm ông tơ bà nguyệt se duyên cho cậu ta và Lâm Hồng à, nói xong chắc chắn sẽ bị cậu mắng vốn.



Nhưng nếu hẹn mà không đi thì không giải thích được với Lâm Hồng bên kia. Chỉ cần hẹn người ta ra, còn có thành hay không lại là chuyện của hai người bọn họ, xong xuôi hết thảy thì chẳng liên quan gì đến cô nữa, sau đó cô sẽ không bị buộc làm những chuyện mất nết như này nữa.



Khương Mộ Vân suy nghĩ một chút, gửi một cái tin nhắn WeChat đi: 【 Ngày mai có rảnh không? Mời cậu đi ăn cơm vì đã giúp tôi mang điện thoại đến ký túc xá. 】



Một lát sau, Mạnh Triều Huy trả lời tin nhắn: 【 Không cần cảm ơn. Không rảnh. 】



Khương Mộ Vân khẽ cắn môi, ngón tay mảnh khảnh trắng noãn uốn lượn: Tôi có chuyện muốn nói với cậu.



Một lúc thật lâu sau đó, lâu đến mức Khương Mộ Vân cho là cậu sẽ không trả lời mình, đang định bỏ cuộc quay đầu nhắn tin với Tân Thần để giết thời gian.



【 Ngày mai muốn làm gì? 】



【 Luyện đàn. 】



【 Em đi với anh nhé. 】



【 Được. 】



【 Mấy giờ anh dậy vậy? 】



【 Sáu giờ. 】



【 Sớm quá chừng. 】



【 Không sao hết, em cứ ngủ thêm một lúc nữa, không cần đến tìm anh sớm như vậy đâu. 】



Lại ngồi hàn huyên một lúc với Tân Thần, Khương Mộ Vân có chút buồn ngủ, ngáp một cái, cô chúc Tân Thần ngủ ngon, chuẩn bị lên giường say giấc nồng.



Vào ngay lúc này, Mạnh Triều Huy gửi một tin nhắn wechat: 【 Ở chỗ nào? 】



_Chú thích:



[1] Bài thơ có tên là Vọng Giang Nam =)) chung quy nôm na là vì tương tư nên không ngủ được. Mọi người tham khảo thêm tại đây nè.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK