• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Huy thần, cậu muốn hát bài gì? Tớ giúp cậu chọn nhé? ” Dương Ngọc Đình ngồi trước đầu hát karaoke[1] chọn bài, cô lớn tiếng hỏi Mạnh Triều Huy.



Căn phòng riêng mà Khương Mộ Vân đặt trước rất lớn, có thể chứa tận hai mươi đến ba mươi người, còn có cả phòng vệ sinh riêng, lúc này Mạnh Triều Huy đang ngồi trên ghế sô pha ở cửa bên phải, Dương Ngọc Đình thì ngồi tận cùng bên trong trước đầu hát karaoke.



“Tôi sẽ không hát, mấy cậu cứ hát đi.” Mạnh Triều Huy nói.



Dương Ngọc Đình đoán là Mạnh Triều Huy kiểu gì cũng sẽ khiêm tốn, nên cô chọn mấy bài mà đại đa số các nam sinh hay hát cho cậu.



Sau khi Khương Mộ Vân đi vào, cô ngồi giữa ghế nhưng vẫn ngồi cắm mặt cắm mũi vào điện thoại, hoàn toàn không có hứng thú ca hát.



Ba nữ sinh mỗi người hát một bài, liếc mắt nhìn nhau, rồi đồng nhất chuyển sang bài 《 mười năm 》của Trần Dịch Tấn (Eason Chan).



“Huy thần, tới lượt cậu rồi này.” Lâm Hồng cầm mic chạy đến trước mặt Mạnh Triều Huy, còn rất tri kỷ chuyển mic cho cậu.



Mạnh Triều Huy lắc đầu: “Tôi thật sự không biết hát.”



“Hát đi.” Đặng Lôi và Dương Ngọc Đình nhìn cậu.



Mạnh Triều Huy lại giương mắt liếc Khương Mộ Vân, Đặng Lôi ngồi bên cạnh Khương Mộ Vân hiểu ý đá chân cô.



Khương Mộ Vân ngẩng đầu: “Hả có chuyện gì thế?”



“Bọn tớ muốn Huy thần hát mà người ta kiệm lời như vàng không có chịu hát.” Dương Ngọc Đình nói.



Khương Mộ Vân nhìn về phía Mạnh Triều Huy, trợn mắt bảo: “Cậu ta tới KTV mà không hát thì đến làm gì!”



“Cậu cũng có hát đâu.” Mạnh Triều Huy bình tĩnh đáp lời cô.



“Cậu hát thì tôi hát!” Khương Mộ Vân đặt điện thoại xuống.



Mạnh Triều Huy vươn tay, nhận lấy mic, hắng giọng bảo: “Được, tôi hát! Cậu đừng có nuốt lời.”



“Vâng, ngài cứ hát trước đi đã! ” Khương Mộ Vân hất cằm khiêu khích cậu.



Khúc nhạc dạo của bài hát vang lên, Mạnh Triều Huy nắm chặt mic, ho nhẹ hai tiếng, sau đó thuận theo tiết tấu cất tiếng hát: “Nếu ngày ấy, hai từ anh nói ra không hề run rẩy thì anh đã không biết mình đau khổ thế nào, dù có nói gì chăng nữa thì cũng chỉ là chia tay…”



Trong một cái chớp mắt bầu không khí bỗng yên tĩnh lại, phút chốc chỉ có tiếng ca êm tai nhưng lại rất ngang phè của Mạnh Triều Huy.



Ba người Lâm Hồng ngơ ngác nhìn nhau: Thì ra không phải là Huy thần khiêm tốn, mà cậu ấy thật sự không biết hát.



Khương Mộ Vân phình bụng cười to, cười ngặt cười nghẽo, lời nói đứt quãng: “Ha ha ha, thì ra… Thì ra ngũ âm của Huy thần không được đầy đủ, không được, tôi phải ghi lại…”



Khương Mộ Vân cười đau cả bụng, đã thế cô còn không quên lôi điện thoại mở camera ghi lại khoảnh khắc rung động này.



Lâm Hồng lại chạy tới, muốn cướp điện thoại của cô, mặt mày cô nàng rất nghiêm túc: “A Mộ, cậu muốn làm gì hả?”



“Tôi định quay video chứ sao nữa, ngày nào tâm trạng không tốt lôi ra nhìn một cái, nhìn xong thì lại vui vẻ cả ngày.” Khương Mộ Vân cười.



“Không được, cậu không được vấy bẩn Huy thần của bọn tôi!” Lâm Hồng bây giờ chính là fan cuồng số một của Mạnh Triều Huy, kiên quyết không cho phép bất cứ chuyện tổn hại đến hình ảnh thần tượng nhà mình xảy ra, cô nàng đưa tay hòng chộp lấy điện thoại của Khương Mộ Vân.



Khương Mộ Vân đã sớm chuẩn bị, đứng dậy tránh thoát cái vồ của cô bạn, cô tiếp tục lượn quanh người Mạnh Triều Huy để quay video.



Mạnh Triều Huy cũng không bị quấy rầy, cậu hát rất nhập tâm, cũng không để ý Khương Mộ Vân, kệ cô ghi âm, kệ cô càn quấy.



Cậu nâng đồ uống lên, ngửa đầu uống một ngụm, thứ nước lạnh tràn vào cổ họng.



Đặng Lôi và Dương Ngọc Đình cũng gia nhập cuộc đại chiến giành điện thoại, cuối cùng điện thoại của Khương Mộ Vân vẫn bị cướp, bốn cô nữ sinh hí ha hí hửng.



“Mấy cái đứa thấy sắc quên bạn này, quá đáng quá rồi!” Khương Mộ Vân mắng to.



“Thế bọn tớ chân thành mời cậu vào đội bọn tớ, để chúng ta cùng nhau bảo vệ, cùng nhau thủ hộ Huy thần nhà chúng ta.” Đặng Lôi nói.



“Đúng đúng đúng, vô cùng chân thành nhé.” Dương Ngọc Đình nói.



“Đúng vậy đó, không phải chúng ta vẫn luôn như vậy sao? Còn nhớ trước đây thời tiểu học chúng ta còn lập cả ‘Hội hộ quốc’, thời cấp hai còn lập ‘Đoàn yêu tranh’… Bây giờ chúng ta sẽ lập thêm một ‘Hiệp hội bảo vệ Huy thần’ nữa.” Lâm Hồng nói.



“Đầu óc các cậu bị nước vào úng hết rồi hả, lớn đầu rồi mà còn làm mấy chuyện ngây thơ.” Khương Mộ Vân thiếu chút nữa nôn hết ra ngoài.



Mạnh Triều Huy vừa hát vừa nhìn bọn cô cãi nhau, trong mắt hiện ý cười, chỉ trong mười giây đồng hồ, tiếng ca êm tai ngang phè đã dừng hẳn lại.



“Hội hộ quốc và Đoàn yêu tranh là gì vậy?” Mạnh Triều Huy hát xong liền đặc mic xuống, tò mò hỏi.



Đặng Lôi cướp lời: “Bốn người bọn tớ từ nhỏ đã ngưu tầm ngưu, mã tầm mã; à, không phải, phải là vì cùng sở thích, thích ngắm nhìn mấy bạn nam đẹp. Hồi còn học tiểu học, trong lớp có một bạn nam tên là Lý Quốc Huy, tên cậu ấy hơi quê mùa một chút, nhưng vẻ ngoài lại rất đẹp, nhưng mà lá gan có hơi bé, bình thường hay bị bắt nạt, bốn người bọn tớ thấy thế liền thành lập ‘Hội hộ quốc’ chỉ để bảo vệ cậu nhóc kia. Còn cái đoàn yêu tranh thì cũng na ná thế…”



Khương Mộ Vân hận không thể tự đào hố chôn mình, đó chỉ là những hành vi ngốc nghếch thời còn bé, vậy mà bọn Đặng Lôi còn kể được đã thế còn kể với giọng điệu vô cùng kiêu ngạo, còn cái gì mà chỉ bảo v… Có mất mặt không chứ.



Mạnh Triều Huy cười đầy ẩn ý, cậu nhìn thoáng qua Khương Mộ Vân: “Xem ra Khương đại tiểu thư từ bé đã đem lòng yêu mến nhiều người như vậy.”



Khương Mộ Vân xấu hổ đến mức không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, cô đành buông điện thoại đứng dậy trốn vào WC.



Đi wc xong, Khương Mộ Vân đi ra rồi phát hiện Mạnh Triều Huy đã biến mất.



“Cậu ấy đâu rồi? ” Khương Mộ Vân đá nhẹ vào chân Lâm Hồng – thứ đang để trước mặt cô. Cô biết ý co chân lại để Khương Mộ Vân đi qua.



“Cậu vừa vào wc thì Huy thần cũng ra ngoài đi wc luôn.” Lâm Hồng giương mắt nhìn cô, đột nhiên vươn tay kéo cô ngồi xuống, Đặng Lôi và Dương Ngọc Đình cũng vây quanh cô.



Khương Mộ Vân liếc mắt nhìn bọn bạn mình: “Mấy cậu làm gì vậy? Sao lại kỳ quái như vậy.”



“A Mộ, cậu phải thành thật khai báo, quan hệ giữa cậu và Huy thần là gì?” Lâm Hồng vặn hỏi.



Khương Mộ Vân buồn cười bảo lại: “Quan hệ gì là gì, ai mà chả nhìn ra, là quan hệ địch thủ một mất một còn chứ sao.”



“Nhưng mà bọn tớ thấy kiểu Huy thần thích cậu ý.” Đặng Lôi nói.



Dương Ngọc Đình cũng gật đầu.



Khương Mộ Vân liếc mắt: “Lại nữa rồi, rốt cuộc là con mắt nào thấy cậu ta thích tôi hả?”



Ba người đồng nhất chỉ vào mắt mình, cứ thế sáu cái mắt nhìn chằm chằm Khương Mộ Vân.



Khương Mộ Vân tức cười, lười giải thích, trực tiếp khép ngón trỏ và ngón áp út lại, cô bắt đầu thề độc nói: “Mặc kệ cậu ta nghĩ như thế nào, thì tôi tuyệt nhiên sẽ không thích cậu ta, còn chưa kể đến chuyện tôi đã có Tân Thần, nếu mà không có Tân Thần thì cho dù đàn ông trên thế giới này chết hết, tớ cũng sẽ, không, thèm, thích, cậu, ta! Giờ thì các cậu đã yên tâm chưa, đã hài lòng chưa hả?!”



“Ai ya, ai muốn cậu phát lời thề độc.” Lâm Hồng che miệng cô lại, vừa che vừa gắt giọng.



“Đúng vậy, nếu Huy thần thích cậu, cậu cũng thích Huy thần, hai đứa các cậu ở cạnh nhau, thì mấy đứa con cậu sinh ra kiểu gì cũng rất đẹp, lúc đấy bọn tớ còn vui vẻ không kịp nữa kìa!” Dương Ngọc Đình nói mấy lời rất đáng sợ.



“Đúng đấy đúng đấy, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài[2], bọn tớ đố kỵ ai thì cũng sẽ không đố kỵ cậu. Nhớ ngày đó, Lý Quốc Huy, Từ Tranh, mấy đứa bọn họ thích cậu thì bọn tớ cũng có ý kiến gì đâu.”



“Dừng dừng dừng, đề tài trôi xa quá xa rồi, dù sao thì mấy cậu cứ yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không yêu mến Huy thần của mấy cậu đâu, ba người các cậu cứ dựa vào năng lực của mình, ai thắng thì người đó được, tôi có Tân Thần là đủ rồi, ngàn vạn lần chớ gọi hồn tôi.” Khương Mộ Vân nói.



Cửa bị đẩy ra, Mạnh Triều Huy bước vào, ánh đèn lờ mờ trong phòng bao che đi gương mặt đẹp trai của cậu, hàm dưới căng cứng, hàng mi dày cụp xuống tạo thành một bóng đen, sắc mặt cậu cực kỳ xấu.



Bọn Lâm Hồng lập tức ngậm miệng, bầu không khí trong phòng bao đột nhiên trở nên rất áp lực.



“Huy thần, chúng ta chơi một trò chơi đi.” Đặng Lôi đứng dậy đề nghị.



Mạnh Triều Huy ngồi vào chỗ mà cậu đã ngồi trước đó, chậm rãi ngẩng đầu, câu môi dưới: “Được rồi, muốn chơi thì chơi kích thích một chút.”



Dường như khuôn mặt lạnh lùng ban nãy của cậu chỉ là ảo giác của bọn họ.



“Kích thích một chút, vậy thì chơi thật lòng với đại mạo hiểm nhé?” Dương Ngọc Đình nói.



Lâm Hồng và Đặng Lôi biểu thị tán thành, bọn cô nhìn về phía Mạnh Triều Huy, Mạnh Triều Huy nhẹ nhàng gật đầu: “Chơi thôi.”



Khương Mộ Vân: “Tôi có thể không chơi không?”



“Không được!” Lâm Hồng ba người trăm miệng một lời.



Lúc này, cửa phòng bao bị gõ vang, mọi người ngẩng đầu nhìn lại.



Tân Thần đẩy cửa ra, đứng ở trước mặt mọi người: “Xin lỗi tôi đến muộn.”



Lúc cậu nói lời này, tầm mắt cố ý xẹt qua Mạnh Triều Huy, cậu còn đứng chắn trước người Khương Mộ Vân.



Khương Mộ Vân vui vẻ chạy lên trước ôm lấy cánh tay của cậu: “Sao anh lại tới đây rồi? Không phải mới nãy anh bảo muốn đi tìm thầy Kỳ sao?”



“Hôm khác anh tìm thầy Kỳ cũng được mà.” Tân Thần nói, nắm tay Khương Mộ Vân, nắm tay cô đặt lòng mình.



Khương Mộ Vân kéo cậu qua ghế sô pha ngồi, cười tươi như hoa: “Mặc dù mọi người đã biết cả rồi, nhưng tôi vẫn phải trịnh trọng giới thiệu lại với mọi người, đây là Tân Thần bạn trai tôi!”



“Tân Thần, A Mộ nhà bọn tôi cũng đã ở với cậu được nửa tháng rồi, thế mà ngày nào A Mộ cũng chỉ chơi với lũ độc thân bọn tôi, giờ cậu mau nói xem bạn gái cậu quan trọng hay là đàn dương cầm quan trọng?” Lâm Hồng – kẻ gây sự – nói.



“Bạn gái quan trọng hơn.” Tân Thần ngại ngùng cười cười.



“Nhắc mới thấy.” Đặng Lôi cũng nói thêm: “Thay vì tham gia đoạt giải đàn đô này kia thì cậu cũng phải dành thời gian bên bạn gái mình chứ.”



“Ừm.” Tân Thần ngoan ngoãn nhận lời.



Khương Mộ Vân không vui bảo: “Mấy cậu đừng có bắt nạt anh ấy.” Vừa nhìn về phía Tân Thần là lại trở nên dịu dàng trong tức khắc: “Anh đừng để tâm đến bọn họ, dù sao em cũng sẽ ủng hộ anh.”



“Được.” Tân Thần nắm chặt tay Khương Mộ Vân, ánh mắt lại như có như không đảo qua mặt Mạnh Triều Huy.



Mạnh Triều Huy đang cúi đầu chơi điện thoại, dường như không thấy không nghe bên bọn họ đùa giỡn. Nhưng cách cậu nhíu chặt lông mày, cách đầu ngón tay trắng bệch do dùng sức cầm điện thoại đã bán đứng cậu.



Lâm Hồng nhờ nhân viên phục vụ cầm một bộ bài poker đến, từ đó rút ra joker, và trò chơi chính thức bắt đầu.



Lâm Hồng yêu cầu mỗi người Mạnh Triều Huy, Đặng Lôi, Dương Ngọc Đình, Khương Mộ Vân, Tân Thần rút ra 2 lá bài, cô là người rút cuối cùng.



“Được rồi, mọi người mau ngửa bài mình ra nào.” Lâm Hồng ngửa bài mình ra trước, cô đặt chúng lên bàn trà, là một con cơ và một con nhép, cô cười nói: “Xem ra là tôi may mắn rồi.”



Bọn người Khương Mộ Vân cũng mở bài, tất cả đều nằm trong vòng an toàn, cuối cùng chỉ còn Mạnh Triều Huy, tất cả mọi người nhìn về phía cậu chàng.



Mạnh Triều Huy vươn ngón tay thon dài trắng trẻo của mình ra, các đốt ngón tay cậu từ từ lật các quân bài có viền hình vuông lên.



“Wow, Huy thần trúng số độc luôn rồi!” Đám người Lâm Hồng kích động đến mức vỗ tay hoan hô.



“Huy thần, cậu chọn lời thật lòng hay đại mạo hiểm?” Đặng Lôi xắp những tấm thẻ đã chuẩn bị từ trước đưa đến trước mặt Mạnh Triều Huy.



Đại mạo hiểm rất có thể phải tiếp xúc với người khác phải, hiện tại đang có bốn cô, cậu không nắm chắc cơ hội tiếp xúc với Khương Mộ Vân, chọn đại mạo hiểm quá mức nguy hiểm. Mạnh Triều Huy trầm tư trong chốc lát: “Lời thật lòng.”



“Vậy thì cậu rút bên này đi.” Đặng Lôi đưa tay trái ra.



Mạnh Triều Huy rút một cái thẻ ở giữa rồi đưa cho Đặng Lôi.



Đặng Lôi cầm tấm thẻ, hai mắt sáng lên, giọng cô nàng run lên vì kích động: “Xin hỏi nụ hôn đầu của cậu xảy ra khi nào và trong hoàn cảnh nào?”



Với một câu hỏi bùng nổ như vậy, đám người Lâm Hồng hưng phấn đến mức tê cả da đầu.



Mạnh Triều Huy sáng tỏ nâng mắt nhìn Khương Mộ Vân, trầm mặc không nói gì hết.



“Huy thầm nếu không muốn trả lời thì cậu có thể uống rượu nha, uống ba chén!” Dương Ngọc Đình nói.



Khương Mộ Vân chợt mở miệng: “Cậu ta không uống được rượu! Hay là chơi cái khác đi, quay ra hát.”



“Tại sao Huy thần không thể uống rượu?” Lâm Hồng nhìn về phía Khương Mộ Vân.



Bệnh tim của Mạnh Triều Huy là chuyện riêng, cô đương nhiên sẽ không nói, cô chỉ có thể bảo: “Tửu lượng cậu ta không tốt, một chén là gục.”



“A Mộ, cậu cũng hiểu Huy thần quá rồi đấy.” Dương Ngọc Đình nói.



Khương Mộ Vân gấp gáp giải thích: “Do cậu ta ở nhà tôi đã lâu rồi nên tôi hiểu hơn mấy cậu là lẽ đương nhiên.”



“Trời ạ, các cậu còn ở chung với nhau!” Đặng Lôi sợ thiên hạ chưa đủ loạn.



Quả nhiên sắc mặt Tân Thần tối sầm lại, cực kỳ tồi tệ, thậm chí cậu chàng còn uống một ngụm rượu.



Trong lòng Khương Mộ Vân mắng to bọn bạn thân, cái thể loại bạn bè gì thế này, chỉ giỏi gây chuyện, đây vốn là chuyện trong sạch mà giờ lại phải đi giải thích.



Lúc này, bỗng nhiên Mạnh Triều Huy mở miệng nhẹ giọng nói: “Nụ hôn đầu là vào một tháng trước, vào một đêm tối trăng mờ gió lộng.”



Cậu không nói thêm gì nữa, làm cho người ta phải suy nghĩ hồi lâu, xong cậu chuyển mắt nhìn lướt qua Khương Mộ Vân, sau đó bất động thanh sắc dời ánh mắt sang chỗ khác.



Người nào đó ngửa đầu uống một ngụm, đồ lạnh cuồn cuộn dốc vào cổ họng.



_Chú thích:



[1] không biết mình gọi có đúng không nhưng mà nó là cái màn hình tầm 22inch á =)) giống cái ipad cỡ lớn màn hình cảm ứng để chọn bài đồ các kiểu ý.



[2] ý nói ở đây là những điều tốt đẹp như gái xinh trai đẹp, quyền lực tiền tài, đất đai nhà cửa không để cho người ngoài có được, tức là lợi ích của mình tự nhiên không để người khác lấy được.



Nhã: Chương này ngắn quá =)) không quen

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK