• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Nhã.



_



“Cô làm sao vậy?” Mạnh Triều Huy nắm chặt thắt lưng của cô, không có ý định buông tay.



“Không có việc gì đâu, chỉ hơi chóng mặt vì đói mà thôi.” Khương Mộ Vân cố gắng đứng thẳng khỏi vòng ngực cậu, đồng thời nhìn lại về phía sau, nhìn thấy sắc mặt Tân Thần tối thui, theo bản năng muốn đẩy Mạnh Triều Huy ra.



Nhưng không thành công, cô thế mà lại không đẩy được “Gà yếu” ra, xem ra cô thật sự đói lắm rồi.



Mạnh Triều Huy một tay nắm lấy cánh tay của cô, tay còn lại thì để ở sườn eo cô, buông mắt muốn nhìn cô, hàng mi dày mảnh đổ bóng lên khuôn mắt, nhìn trông có vẻ khá u sầu cũng có vẻ khó đoán, giọng nói cũng lạnh lẽo như băng: “Giờ nào rồi mà còn chưa ăn? Cô quên mình có bệnh tụt huyết áp à?”



“Tôi sắp đói chết rồi mà cậu còn hung dữ với tôi!” Thoát cái tính tình mà Khương Mộ Vân kìm nén vì Tân Thần dần nổi lên, cô nàng đỏ mắt trừng mắt cậu.



Mạnh Triều Huy không nói hai lời, lập tức kéo Khương Mộ Vân vào trong.



“Cậu kéo tôi làm gì, buông tay!” Khương Mộ Vân lo Tân Thần sẽ hiểu lầm, dùng sức mà giãy ra.



Cô đi đến bên Tân Thần, thái độ thay đổi 180 độ, dịu dàng trưng cầu ý kiến của cậu ấy: “Tân Thần, tôi đói lắm, chúng ta ăn ở đây đi.”



Mạnh Triều Huy lặng lẽ nhìn bọn họ.



Nội tâm Tân Thần cực kỳ không thích, nhưng vừa rồi cậu nghe thấy bạn nam sinh kia nó Khương Mộ Vân bị tụt huyết áp, nên cuối cùng cậu đành gật đầu.



Đã đến giờ ăn, nhà ăn đang khá náo nhiệt, nữ phục vụ dẫn đám người Khương Mộ Vân đến một bàn dành cho bốn người



Khương Mộ Vân nói với nữ nhân viên: “Bọn cháu chỉ có hai người thôi ạ.”



Người bán hàng nữ: “Bây giờ chỉ còn mỗi bàn này thôi.” Khi nói chuyện, ánh mắt lại nhịn không được mà nhìn Mạnh Triều Huy.



“Vậy cũng được ạ, cháu cảm ơn.” Khương Mộ Vân đành phải ngồi xuống. Tân Thần cũng ngồi xuống.



Mạnh Triều Huy cũng không khách khí kéo ghế ra ngồi xuống.



“Cậu…” Khương Mộ Vân không nhịn được mà muốn đuổi cậu đi, một bàn tay bỗng nhiên duỗi ra trước mặt cô, trong lòng bàn tay có thêm ba viên kẹo.



Mắt Khương Mộ Vân sáng rực lên, mừng rỡ, cô cầm một viên kẹo, không quan tâm đấy là loại kẹo gì, dù sao trước đây cũng chưa thấy qua, lột giấy gói kẹo ra, cô nhét vào miệng, mơ hồi hỏi: “Sao cậu có kẹo hay vậy?”



Mạnh Triều Huy không trả lời, mà cậu gọi người bán hàng tới, bắt đầu gọi món: “Lấy cho cô ấy một phần…”



Khương Mộ Vân có kẹo ăn, hơn nữa cái kẹo có vị khá thanh mát, có mùi thơm ngát của bạc hà, lại có mùi sữa, ăn rất ngon, vì ngon nên tâm tình của cô khá lên rất nhiều.



Thấy Mạnh Triều Huy gọi món cũng, các món chính vô cùng hợp với ý cô, nên cô không muốn so đo với cậu, cô đưa thực đơn cho Tân Thần, hỏi cậu ấy: “Tân Thần, cậu muốn ăn gì?”



Tân Thần lật vài tờ thực đơn, đây đều là những món cậu chưa từng được ăn, đành chọn một món rẻ tiền: “Tôi sẽ ăn cái này.”



“Mỗi món điểm tâm ngọt này thôi hả?” Khương Mộ Vân hỏi lại.



“Tôi không thích ăn ngọt quá, chỉ món này thôi.” Tân Thần đưa thực đơn lại cho Khương Mộ Vân.



Khương Mộ Vân nhìn Tân Thần hình như có chút băn khoăn, cô đoán là do sự có mặt của Mạnh Triều Huy, cô khẽ kéo quần áo của Mạnh Triều Huy, ý bảo cậu ra ngoài nói chuyện: “Tân Thần, cậu chờ tôi một chút, tôi nói hai câu với cậu ta đã.”



Khương Mộ Vân đứng dậy đi được hai mét, Mạnh Triều Huy cũng đứng dậy theo sau.



“Không phải cậu đã ăn rồi sao? Ăn rồi sao còn chưa đi?” Khương Mộ Vân nhỏ giọng hỏi cậu.



Mạnh Triều Huy buông mắt nhìn, thản nhiên bảo: “Tôi chưa ăn no.”



Khương Mộ Vân: “… Cậu chưa ăn no thì có thể đổi chỗ ăn khác không?”



Mạnh Triều Huy giọng lạnh tanh: “Không đổi.”



“Vậy cậu đổi bàn khác ăn đi, nha nha?” Khương Mộ Vân ra hiệu mắt ý bảo có người rời đi rồi, có bàn trống.



Mạnh Triều Huy nhìn qua, thản nhiên thu hồi ánh mắt: “Không đi.”



“Thế cuối cùng cậu muốn thế nào, cậu không thấy bạn tôi không thích ngồi ăn cơm với cậu sao.” Khương Mộ Vân nóng nảy.



Mạnh Triều Huy không thèm nói lại, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn cô.



Khương Mộ Vân bắt gặp cặp mắt đen như mực của cậu, dường như cặp mắt kia biết nói chuyện; nó đang lên án “Tội ác” của cô, nó đang thay cậu cất tiếng ai oán, cô không hiểu sao lại thấy chột dạ, như thế mình đã làm ra chuyện gì rất quá đáng với cậu vậy, cô rũ mắt xuống không dám nhìn nữa.



“Được rồi, tùy cậu đấy.” Khương Mộ Vân nói.



Rất nhanh sau đó Khương Mộ Vân đã rất hối hận vì sự mềm lòng nhất thời của mình.



Cô vốn là một người có khẩu vị ăn rất tốt, hơn nữa cô còn đói đến mức ngực dán lưng, ấy vậy mà bữa cơm ngày hôm nay thật sự rất “Khó ăn”.



Cái bầu không khí kiểu rất ngưng trọng xấu hổ, nhìn trông giống như đang ăn cỗ trong đám tang ai.



“Tân Thần, mùi vị thế nào?” Khương Mộ Vân hỏi Tân Thần.



Tân Thần cũng không nói gì, chỉ yên lặng ăn phần của mình.



Khương Mộ Vân không dám nổi giận với Tân Thần, dù sao hai người cũng chưa quen thân nhau.



“Này, vừa rồi cậu ăn gì vậy?” Khương Mộ Vân hỏi Mạnh Triều Huy.



Ngay cả Mạnh Triều Huy cũng không thèm nâng mí mắt, cậu không trả lời.



Khương Mộ Vân thiếu chút nữa đá chân cậu dưới gầm bàn, nhưng ngại Tân Thần ở đây, cô không muốn để cậu nghĩ cô là một kẻ thô lỗ, nên cố gắng kìm lại.



Bữa cơm này đã làm Khương Mộ Vân suýt bị nội thương.



Tân Thần ăn được nửa bữa thì chuồn đi vệ sinh, lúc trở về, qua khe cửa của tấm bình phong, vừa hay cậu nhìn thấy Mạnh Triều Huy đang tính tiền ở trước quầy thu ngân.



Cậu thả chậm bước chân, nghe được lời nói của nhân viên phục vụ: “Xin chào, của ngài tổng cộng hết 579 tệ.”



“Được rồi, cảm ơn.” Mạnh Triều Huy rút bóp da để thanh toán.



Bước chân Tân Thần lập tức dừng lại, cậu vô thức nắm chặt hay tay, bữa cơm này đã ngốn hết phí đồ ăn của cậu trong một tháng.



Ba người đi ra khỏi nhà ăn.



“A anh Thần!” Một giọng nói ngọt ngào vang lên.



Ba người không hẹn mà cùng nhìn qua bên đó, từ phía xa nhìn thấy một bóng dáng thướt tha đang đến gần họ.



Khương Mộ Vân không khỏi nhíu mày, là Trình Oánh Oánh.



“Sao anh lại ở đây vậy?” Trình Oánh Oánh chậm rãi chạy đến trước mặt Tân Thần, vui vẻ hỏi.



Lúc này cô cũng thấy Khương Mộ Vân, bất giác bả vai rụt xuống, cô nàng lui về sau hai bước, giọng nói cũng nhút nhát đi hẳn: “A Mộ, sao cậu cũng ở đây vậy.”



Cứ như thể Khương Mộ Vân là hồng thủy mãnh thú.



“Hai cậu biết nhau?” Tân Thần kinh ngạc.



Khương Mộ Vân nghiêm mặt, lạnh lùng không nói gì, Trình Oánh Oánh nhìn mặt Khương Mộ Vân, rất sợ bộ dáng của cô, cúi đầu mím môi không nói gì cả.



“Tôi đi trước.” Khương Mộ Vân thậm chí còn không thèm nhìn Trình Oánh Oánh, cô chỉ nhìn Tân Thần.



“Được, tạm biệt.” Tân Thần không giữ người lại, thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.



Khương Mộ Vân rất thất vọng, chẳng nhẽ cùng ăn với cô một bữa cơm cũng khiến cậu không được tự nhiên như vậy sao, nhưng mà mặt cô không hề biểu lộ một chút ý tứ nào, cô cong mắt cười với Tân Thần, xoay người rời đi, tao nhã hệt như một cô công chúa.



Mạnh Triều Huy cũng gật nhẹ đầu với Tân Thần, cậu cũng rời đi với Khương Mộ Vân.



Dọc theo đường đi, Khương Mộ Vân và Mạnh Triều Huy có những nỗi băn khoăn riêng, tuy hai người sóng vai cùng đi, nhưng cả đường đi, chẳng ai mở miệng nói với nhau lời nào.



Bất tri bất giác, hai người đi qua con phố mỹ thực ở Doanh Đại.



“Cô quen cậu ta bao lâu rồi?” Mạnh Triều Huy hỏi.



Tâm trạng Khương Mộ Vân không tốt, có chút không tập trung, hỏi ngược lại: “Quen ai?”



“Tân Thần.”



“Quen lâu lắm rồi.” Khương Mộ Vân đáp.



“Ồ? Nhưng sao tôi lại có cảm giác như thể hai người mới quen nhau được vài ngày nhỉ.”



“Đúng là hôm nay bọn tôi mới gặp nhau lần thứ hai, nhưng bọn tôi đã là bạn tri kỷ đã lâu.”



“Bạn tri kỷ đã lâu…” Mạnh Triều Huy nhịn không được mà cười nhạo ra tiếng, giọng điệu chua lòm này khiến cậu giật mình.



Cũng may Khương Mộ Vân không nghe được mùi chua trong giọng cậu, cô chỉ dừng bước chân lại, không hờn giận mà nhìn cậu chằm chằm: “Cậu cười cái gì? Có gì đáng cười lắm à?”



“Không có gì, chỉ cảm thấy từ cô dùng có hơi thú vị thôi.” Mạnh Triều Huy vì che dấu vị dấm chua không thể giải thích được, nên cậu đành phải ‘Cười’ đến cùng.



Khương Mộ Vân lườm cậu, tiếp tục đi: “Cậu thì biết cái gì, cậu căn bản không hiểu cảm giác giữa bọn tôi nhé, dựa vào đâu mà cậu lại cười!”



Sau một quãng thời gian trầm mặc dài, Mạnh Triều Huy siết chặt nắm đấm, cậu tận lực làm giọng nói của mình nghe bằng phẳng bình thản nhất có thể, để nó bình tĩnh như thường ngày: “Cô thích hắn?”



Nhưng chỉ có chính cậu cảm thụ được lúc cậu nói ra câu này, giọng cậu đã hơi run run, bước chân bên dưới cũng rối loạn, thiếu chút nữa vấp ngã.



Khương Mộ Vân thì không do dự gì, bật thốt ra: “Đúng, tôi thích cậu ấy!”



Ngực Mạnh Triều Huy thắt chặt lại, ngay cả thở thôi cũng đau, có gió thổi qua, làm cây ngô đồng quay cuồng trong gió, bỗng nhiên cậu cười, nụ cười rất yếu ớt mệt mỏi.



Khương Mộ Vân không khỏi liếc nhìn cậu một cái, cô nhất thời phát hiện trong một cái chớp mắt đó, sắc mặt cậu có hơi tái nhợt, cô không hiểu sao bản thân mình lại thấy đau lòng, nhưng loại cảm giác này chỉ lướt qua trong giây lát, bởi vì cô còn nhận ra bên miệng cậu hình như còn treo một ý cười khinh thường.



“Cậu cười cái gì?” Khương Mộ Vân dừng chân, ngửa đầu nhìn cậu.



“Mắt cậu hình như không được tốt lắm.” Mạnh Triều Huy bình tĩnh đáp lại cái nhìn chăm chú của cô, ung dung bình tĩnh trầm ổn, đuôi mắt nhẹ nhàng nhếch lên, có kiệt ngạo loại phong tình vạn chủng không ai bì nổi.



Tâm trạng Khương Mộ Vân đã không tốt, lại còn nghe phải nghe lời phê bình của Mạnh Triều Huy, cô càng không vui: “Cậu có ý gì?”



“Ý trên mặt chữ.” Khẩu khí Mạnh Triều Huy nhọn hẳn đi.



“Ánh mắt tôi nào có kém, bộ dạng Tân Thần rất đẹp nhé, hơn nữa cậu ấy còn đánh đàn dương cầm rất hay, con người lại vô cùng ấm áp.” Khương Mộ Vân không phục phản bác.



“Đẹp, cậu ta?” Mạnh Triều Huy hừ nhẹ một tiếng, cười khẽ một chút, cậu thờ ơ khinh thường, nhìn như cũng có vài phần ai oán.



Khương Mộ Vân hơi sửng sốt, nụ cười của cậu khác hẳn với dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, nụ cười đó mang theo phần tà mị cuồng vọng, nhất thời cô không kịp đề phòng, thất thần đứng sững mất mấy giây.



Sau khi phản ứng lại được, cô có chút buồn bực, nói không lựa lời, cứ thế huynh toẹt ra: “Người tình trong mắt hoá Tây Thi cậu có hiểu được không, ở trong mắt tôi thì cậu ấy là người đẹp trai nhất!”



“Cho nên vì người trong lòng, cậu cứ đối xử với cô gái đó như vậy à?” Ngữ điệu Mạnh Triều Huy rất lạnh, lộ ra vẻ thất vọng.



Lời này dừng bên tai Khương Mộ Vân, giống như đang đâm thẳng vào tim cô vậy, không hiểu vì sao, cô lại tức giận vì trong giọng điệu của cậu có phần thất vọng có phần trào phúng.



Khương Mộ Vân lạnh lùng hừ một tiếng, dù sao chuyện cũng xảy ra rồi nên cứ mặc đấy, có bảo: “Đúng! Tôi chính là người như vậy đấy, cố tình gây sự, tùy hứng điêu ngoa! Tôi thích khi dễ cô ta, làm cô ta thấy khó xử, ai bảo cô ta chạy theo cướp người của tôi!”



Cuối cùng, cô hung hăng nhìn chằm chằm cậu, còn chanh chua hỏi thêm một câu: “Nhưng mà, cậu là ai, cậu quản được tôi à?”



Ánh trời nóng cháy xuyên qua từng tán cây nhỏ tạo nên những vết lốm đốm nhỏ vụn, giữa gương mặt khắc sâu sự tuấn mỹ của Mạnh Triều Huy, đã bị ánh sáng và bóng tối chắp vá vào nhau, cô nhất thời không thấy rõ vẻ mặt của cậu.



Bất chợt, Mạnh Triều Huy vươn tay, nhanh chóng bắt lấy tay cô, bàn tay nóng bỏng, nó làm bỏng da thịt cô.



Cậu thoáng dùng sức kéo, Khương Mộ Vân lảo đảo một bước, gần như đã ngã vào lòng ngực cậu, Mạnh Triều Huy một hơi nghiêng người, cậu cúi đài, hơi thở nóng bỏng của cậu gần đến mức bao phủ lấy cơ thể cô từ trên xuống dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK