• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Để có thể gặp Tân Thần sớm, để được ăn sáng cùng Tân Thần, Khương Mộ Vân đã dậy thật sớm.



Trời sớm còn mịt mờ, mây bay đầy trời, có chút gió lạnh thổi mát rượi, chắc là sắp có cơn mưa đầu thu rồi.



Khương Mộ Vân gọi điện cho Tân Thần khi cô tới học viện âm nhạc, cậu đang mua đồ ăn sáng ở căn tin.



“Đã lâu rồi em không ăn sáng ở học viện âm nhạc, anh giúp em mua sữa đậu nành với bánh quẩy nhé, à thêm cả một lồng bánh bao hấp nữa.” Khương Mộ Vân nói.



“Được, vậy anh chờ em đến.” Tân Thần cười để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.



Khương Mộ Vân lon ton chạy đến căn tin, nhìn quanh một vòng mới thấy Tân Thần, vừa thấy người là lại cất bước chạy nhanh đến cạnh người.



Tân Thần đứng dậy giúp cô kéo ghế ngồi, nhận lấy túi trong tay cô rồi nói: “Em vội vàng như vậy làm gì?”



“Vội để còn gặp anh chứ sao nữa.” Khương Mộ Vân câu môi cười, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt xinh đẹp, vừa thuần khiết lại vừa ngọt ngào, giống hệt bông sơn chi nở rộ trong vườn vào buổi sớm mai.



Mặt của Tân Thần nóng lên, cậu là người rất dễ xấu hổ.



“Sao mặt anh đỏ vậy?” Khương Mộ Vân không nhịn được mà vươn tay câu cằm cậu, cô muốn trêu chọc cậu.



Mặt Tân Thần càng đỏ hơn, cậu chàng cúi đầu, nhỏ giọng bảo: “Mộ Vân, đừng nghịch nữa chỗ này là căn tin đấy.”



“Được rồi, không trêu anh nữa. Ăn sáng thôi.” Khương Mộ Vân cuối cùng cũng ‘Tha’ cho cậu.



Tâm trạng Khương Mộ Vân rất tốt, cô nàng ăn xong bánh quẩy liền quay sang ăn sáu cái bánh bao hấp, uống hơn nửa cốc sữa đậu nành, ăn đến mức cái bụng nhỏ phồng lên, cuối cùng không nhét thêm được nữa mới buông đũa.



“Em không ăn nữa hả?” Tân Thần hỏi nàng hỏi cô.



“Ăn no rồi ý, không ăn nổi nữa.” Khương Mộ Vân nói.



Tân Thần nhìn chằm chằm bốn cái bánh bao nhỏ trước mặt, không nhịn được mà nhíu mày, Khương Mộ Vân hỏi cậu: “Anh sao vậy?”



“Không nên lãng phí.” Tân Thần nhỏ giọng nói.



Khương Mộ Vân cười khúc khích: “Ừm, vậy em cố ăn thêm hai cái nữa, anh giúp em ăn hai cái nhé.”



Tân Thần gật đầu, cậu cầm đũa lên, Khương Mộ Vân Khương Mộ Vân dùng đũa mình chặn đũa cậu lại, đôi mắt cười hình bán nguyệt ngước lên nhìn cậu: “Anh đừng động, để em.”



Nói rồi, cô gắp một cái bánh bao hấp đưa tới bên miệng Tân Thần: “Há miệng nào.”



Khuôn mặt Tân Thần tức khắc đỏ bừng, cậu liếc nhìn xung quanh những nơi gần mình rồi nhanh chóng há miệng cắn miếng bánh bao hấp của cô, đồng thời còn nhanh tay nhét nốt cái bánh bao hấp còn lại vào miệng, quai hàm cậu phồng lên, lời ra khỏi miệng còn ậm ờ không rõ: “Anh ăn xong rồi, em ăn nhanh đi.”



Khương Mộ Vân vừa bực mình vừa buồn cười, khẽ kêu một tiếng: “Làm gì còn người nào được hưởng đãi ngộ này như anh.”



“Ừm, anh biết.” Tân Thần nhanh chóng liếc nhìn Khương Mộ Vân rồi lại cúi đầu xuống, nhìn cậu như kiểu một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.



Khương Mộ Vân uống hết cốc sữa đậu nành, cô nhìn về phía cậu: “Vậy lại cho anh thêm một cơ hội.”



Tân Thần vội rút khăn giấy đưa cho cô, Khương Mộ Vân lại nhích mặt mình đến, cái môi hơi vểnh lên: “Anh giúp em lau đi.”



Tân Thần lại đỏ mặt, vội vàng lau cho cô hai lần, còn không dám nhìn thẳng mặt cô.



Khương Mộ Vân cười cười, cô cũng không làm khó cậu nữa, nhận lấy khăn giấy, tự mình lau lại miệng.



“Đi thôi.” Tân Thần đứng dậy, xung quanh cô và cậu như thể luôn có người để ý, cậu thấy hơi khó chịu.



Khương Mộ Vân ‘Ừm’ một tiếng sau đó đứng dậy muốn cầm tay cậu, nhưng Tân Thần đã đút tay vào túi, đi thẳng về phía trước.



Cậy ấy quả thực là một người nhát gan. Trong lòng Khương Mộ Vân thầm cười.



Bây giờ còn rất sớm nên sau khi ra khỏi căn tin khuôn viên trường dường như trống không, có thì cũng chả được bao nhiêu.



Tân Thần tận tâm đi chậm hai bước, cố đợi Khương Mộ Vân, đợi đến lúc Khương Mộ Vân đi bên cạnh mình, thì cậu dần rút tay ra khỏi túi, buông thõng tay ở bên cạnh hông, đầu ngón tay hơi động, cậu muốn dắt tay Khương Mộ Vân nhưng lại có hơi ngượng.



Khương Mộ Vân thoáng nhìn người bên cạnh, cô cười ngọt ngào còn rất chủ động dắt tay ai kia.



Đôi tai Tân Thần lại đỏ lên.



Hai người đi dọc theo đại lộ cây bạch quả của học viện âm nhạc về phía phòng đàn, hình như Tân Thần cũng có tâm sự, cậu đi rất chậm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, có chút do dự muốn nói rồi lại thôi.



Khương Mộ Vân kéo cậu đến cái ghế sắt đặt dưới cây bạch quả: “Hai đứa mình ngồi nói chuyện một chút nha anh.”



“Được. Anh cũng có chuyện định nói với em.” Tân Thần suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng nói.



Tân Thần biết có một số chuyện cho dù cậu không nói, thì cô cũng sẽ biết, tốt nhất là để tự cậu nói rõ với cô, làm vậy chắc sẽ chính xác hơn, và tránh đi một số hiểu lầm, cốt cũng để lòng cậu nhẹ nhõm hơn đôi chút.



Khương Mộ Vân cười khẽ: “Xong rồi, anh nói đi.”



“Từ nhỏ anh đã thích đàn, mẹ anh từng nói với anh khi anh hai ba tuổi bất kể là lúc đang chơi hay đang khóc thì chỉ cần mẹ đánh đàn là anh sẽ lập tức ngoan ngoãn. Sau này lớn hơn một chút, khoảng chừng bốn năm tuổi gì đấy anh bắt đầu học đàn từ mẹ, về sau mẹ anh cảm thấy trình độ của bà có hạn, nên đã mời thầy dạy đàn về dạy anh.” Tân Thần kể về chuyện thời bé của mình.



Mặc dù Khương Mộ Vân biết không phải là chuyện cậu muốn nói, nhưng cô thích nghe chuyện lúc cậu còn bé, bởi vậy mà cô rất chăm chú nghe, thỉnh thoảng lại ‘Dạ’, ‘Vâng’ vài câu.



“Năm anh tám tuổi, công ty bố anh phá sản, nhà anh lâm vào cảnh nợ nần chồng chất, phải bán nhà cửa và một số đồ trong nhà để trả nợ, số đồ ấy bao gồm cả cây đàn dương cầm. Mẹ anh vì thương anh mà làm ngày làm đêm để anh tiếp tục học đàn, ban đầu cơ thể bà ấy không tốt, xong dưới cảnh làm lụng vất vả đã ngã bệnh. Anh không muốn bà ấy phải cực khổ vì chuyện này nên đã thôi học đàn, phải hơn một năm anh đã không đụng vào đàn. Năm ấy lúc anh mười tuổi đã gặp được một nhà hảo tâm, người ấy giúp anh tiếp tục giấc mơ giang dở, một mạch tài trợ anh học đàn những tám năm, anh cực kỳ cực kỳ cảm kích người ấy.”



“Thật ra thì anh biết đấy là bố em.” Tân Thần chợt nói.



Khương Mộ Vân nhẹ nhàng ‘Dạ’ một tiếng, cô cũng không ngạc nhiên gì, bố của cô tuy không phải là một trong những nghệ sĩ dương cẩm giỏi nhất ở Doanh Châu, nhưng ít nhiều ông ấy cũng có chút danh tiếng, nên việc biết tên của ông là chuyện bình thường.



“Anh biết ông ấy không phải là vì ông ấy là một nghệ sĩ dương cầm, mà là bởi vì mẹ của anh.” Tân Thần dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô.



“Hả? Hai người họ có quen nhau ạ?” Lần này cậu đã khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của Khương Mộ Vân.



“Bố của em và mẹ anh trước kia là bạn học thời cấp ba, nói cách khác thì họ là một đôi, ba em thi đậu học viện âm nhạc, mà mẹ anh thì không, vì vậy bà ấy đã học đại một trường đại học ở quê. Anh nghe nói bọn họ cũng đã nói đến chuyện cưới xin, nhưng không biết vì lý do gì mà mẹ anh đột nhiên kết hôn với bố anh, xong bố em lại lấy mẹ em ở Doanh Châu.”



Khương Mộ Vân kinh ngạc không thôi, cô quay đầu lẳng lặng nhìn Tân Thần, cô không ngờ giữa cô và cậu lại có loại chuyện máu chó như này. Cô biết mối tình đầu của bố không phải là mẹ, mối quan hệ vợ chồng của họ xấu đi một phần cũng là vì mối tình đầu, chỉ là không nghĩ tới chuyện người này lại là mẹ Tân Thần.



“Chắc hẳn em sẽ rất ngạc nhiên phải không?” Tân Thần hỏi.



“Vâng.” Khương Mộ Vân bộc trực bộc trực thừa nhận, trong lòng cô đang rất rối, đủ loại suy nghĩ nhảy trong đầu.



Tân Thần cũng im lặng một lúc.



“Vậy năm đó, trong hai người bọn họ ai là người sai? Tại sao bọn họ lại chia tay?” Khương Mộ Vân hỏi.



Tân Thần nắm tay Khương Mộ Vân, đây là lần đầu tiên cậu chủ động nắm tay cô: “Mộ Vân, anh cũng không biết rõ chuyện này lắm, hôm trước Trình Oánh Oánh Trình Oánh Oánh mới nói cho anh biết thân phận của bố em, anh đã từng nghĩ đến chuyện giữ khoảng cách với em. Thế nhưng anh lại phát hiện anh luôn nghĩ đến em.”



Khương Mộ Vân lúc này mới lúc này mới ngẩng đầu nhìn cậu.



Tân Thần nói tiếp: “Những ngày vừa qua anh mới chợt hiểu ra. Họ là họ, chúng ta là chúng ta, bọn họ ai đúng ai sai, đối với anh và em không quan trọng. Chỉ là nếu hai đứa muốn bước tiếp thì sẽ gặp phải một vài vấn đề. Anh phải suy nghĩ rất lâu rồi mới dám nói cho em biết.”



Khương Mộ Vân tâm loạn như ma, lẽ nào đây là lý do mà Khương Nhuận Sinh không dùng thân phận thật của mình để giúp đỡ Tân Thần, là sợ mẹ năm đó không chấp nhận được sao? Lẽ nào năm đó là bố cô có lỗi với mẹ Tân Thần?



Không đâu, bố cô là người phong quang tễ nguyệt[1], ông tuyệt sẽ không làm mấy chuyện bội tình bạc nghĩa. Ban đầu cô còn muốn nói chuyện bố cô đã tài trợ cho Tân Thần, nhưng ai ngờ đằng sau đấy lại có ẩn tình như vậy, cô rốt cuộc có nên nói ra hay không?



“Đi thôi, đã đến giờ anh phải luyện đàn rồi.” Tân Thần đứng dậy.



Khương Mộ Vân ‘Dạ’ nhưng ngồi im không nhúc nhích, Tân Thần kéo cô một cái, dùng giọng điệu dịu dàng dỗ dành cô: “Đi thôi.”



Sau đó Khương Mộ Vân mới đứng dậy, tùy ý để Tân Thần kéo mình đi.



Sau khi nói xong những việc giấu kín trong lòng, tảng đá đè nặng lòng Tân Thần cuối cùng cũng biến mất, cả người rất nhẹ nhàng, bước chân cũng nhanh nhẹ hơn.



Hai người trò chuyện với nhau, cả hai cùng đi về phía tầng học đàn.



Xa xa, có ba người tiến lại gần, có một nam sinh trong số ba người nhìn chằm chằm vào Khương Mộ Vân, người đó cũng đi nhanh về phía họ.



Khương Mộ Vân có tâm sự, nên không chú ý, nhưng Tân Thần lại chú ý đến, người đến hình như có quen biết Khương Mộ Vân người đi cùng có thể là bạn cùng lớp của cậu.



Tân Thần vô thức buông tay Khương Mộ Vân ra, cậu dừng chân.



“Đàn em, đúng là em nè!” Người đến đã đi tới trước mắt.



Khương Mộ Vân đánh mắt nhìn người, người gọi cô vậy mà lại là Dương Minh Viễn, nghiên cứu sinh thứ 3 nghiên của Khương Nhuận Sinh, bây giờ là một nghệ sĩ dương cầm có chút danh tiếng trong nước.



Cô cười tươi, thoáng kinh ngạc rồi hỏi: “Nhị sư huynh, là anh thật hả, sao anh lại ở đây vậy?”



“Trường mời anh về tọa đàm cho tân sinh viên đó em, vị này là?” Dương Minh Viễn nhìn về phía Tân Thần, hắn nhìn cậu với ánh mắt dò xét. Thật ra thì hắn đã nhìn thấy hai người bọn họ nắm tay từ xa rồi.



Khương Mộ Vân giới thiệu: “Anh ấy là Tân Thần, là bạn trai em.”



Dương Minh Viễn nhìn từ trên xuống dưới Tân Thần Tân Thần, hai con mắt híp lại: “Tân Thần, chẳng lẽ là…”



“Nhị sư huynh, dạo đây anh trở nên đẹp trai hơn…” Khương Mộ Vân vội vàng lên tiếng ngắt lời hắn, cô nháy mắt với hắn.



Dương Minh Viễn là người thông minh nhạy bén nhất trong số học sinh dưới chướng Khương Nhuận Sinh, khi còn bé Khương Mộ Vân cũng thích chơi với hắn nhất, bởi vì hắn luôn hiểu rõ cô muốn làm gì, hiểu rõ được ý đồ của mình mà không cần phải nhiều lời.



Lúc này Dương Minh Viễn bật cười ha hả: “Ha ha ha, thật vậy hả? Anh đây không nghĩ vậy đâu, chỉ là hai năm không gặp tiểu sư muội giờ gặp chỉ thấy em càng ngày càng xinh đẹp.”



“Anh là Dương Minh Viễn học sinh của bố A Mộ.” Dương Minh Viễn đưa tay về phía Tân Thần.



Tân Thần cũng bắt tay với hắn: “Chào anh.”



“Tân Thần, ông xứng đáng là niềm kiêu hãnh của tân sinh viên trường ta, không nói đến chuyện có ông tiêu chuẩn với đàn dương cầm, mà tiêu chuẩn ông tìm bạn gái cũng rất cao. Người anh em, quá lợi hại.” Người nam sinh có vóc dáng cao đứng cạnh Dương Minh Viễn bỗng nhiên đưa tay vỗ nặng vai Tân Thần, cười nói.



Lời nói của hắn dường như đang nói đùa, nhưng lại có một vị chua xót, có ý đố kị khó che giấu.



Tân Thần vốn là người có tâm tư nhạy cảm, nghe xong không biết sao lại có chút xấu hổ.



Khương Mộ Vân thân mật khoác cánh tay của Tân Thần, cô nàng không hề liếc nhìn người vừa nói, chỉ nhìn mỗi Tân Thần: “Bạn học của anh hả?”



Tân Thần ‘Ừ’ một tiếng, giới thiệu cho cô: “Trần Bằng.”



Lúc này Khương Mộ Vân mới chuyển mắt nhìn về phía Trần Bằng, cô hơi nhướng mi, cười một cách tự nhiên: “Cảm ơn lời khen của cậu, Tân Thần nhà tôi là người sáng nhất trong bầu trời đêm!”



Cô đổi lại lời, rồi nói: “Nhưng nếu nói là tiêu chuẩn chọn người thì nếu tôi xưng thứ hai thì không ai dám xưng số một, nhị sư huynh anh nói có đúng không?”



Dương Minh Viễn cười nói: “Đó là lẽ đương nhiên, anh nhớ khi anh đăng ký thi nghiên cứu sinh ban đầu giáo viên cũng không muốn nhận, nhờ có một câu quá mức nhạy bén của đàn em mà thầy mới xem xét lại.”



“Nói vậy là sao thế?” Một nam sinh khác đi cùng cũng không nắm bắt được cơ hội nói chuyện tò mò hỏi.



“Đàn em nói xem, có phải là do tay anh trai này xấu quá nên chuyện bố em không nhận là đúng rồi.” Dương Minh Viễn vừa nói vừa duỗi tay mình ra.



Ngón tay Ngón tay ngắn lại còn thô, bàn tay rất dày.



Tất cả mọi người đều là người học đàn, tự nhiên hiểu ý tứ của Khương Mộ Vân, điều này nói rõ Dương Minh Viễn không chỉ có đầu óc nhạy bén, lại còn rất khắc khổ chăm chỉ. Mà thứ Khương Nhuận Sinh coi trọng nhất chính là những học sinh chăm chỉ khắc khổ.



Ngày qua ngày, từ năm này qua năm khác, luyện tập góp nhặt từng ngày, các cơ ngón tay sẽ dày lên, lòng bàn tay sẽ mở rộng theo chiều ngang, nếu người học đàn có một đôi bàn tay quá mảnh khảnh, thì chắc chắn người đó không đủ khắc khổ, không thể trở thành đàn dương cầm gia, và không thể đánh những bản nhạc mạnh.



Tất nhiên không phải tất cả những người chơi đàn đều như vậy, ví dụ như Khương Mộ Vân và Tân Thần, bàn tay của họ bẩm sinh đã cực kì đẹp đẽ, vừa dài vừa có lực, nếu bọn họ không học đàn thì chắc chắn tay họ sẽ còn đẹp hơn nữa.



“Nhị sư huynh, bọn em có việc nên đi trước nhé, trước khi đi nhớ báo với em một tiếng, nhớ hẹn cơm em đấy.” Khương Mộ Vân nói.



Dương Minh Viễn gật đầu: “Ừ.” Hắn vừa nhìn về phía Tân Thần, đưa tay vỗ nhẹ vai của cậu: “Anh cũng tin vào ánh mắt của tiểu sư muội, cố gắng lên cậu trai!”



“Vâng.” Tân Thần trịnh trọng gật đầu.



Ở dưới tầng đàn, Khương Mộ Vân lại gặp người quen, người này cũng quen Tân Thần.



Từ xa, Tân Thần liền hất tay Khương Mộ Vân ra, chân tay có chút luống cuống.



Người đàn ông kia có mái tóc đã bạc nửa, đeo gọng kính vàng, vẻ mặt nghiêm túc, khí chất sắc bén, chính thị là giáo sư Kỳ Thịnh nổi danh nghiêm khắc của khoa đàn dương cầm, là bạn đồng sự Khương Nhuận Sinh, cũng là bạn tốt nhiều năm.



“Bác Kỳ.” Khương Mộ Vân ngoan ngoãn đi tới trước mặt ông, lễ phép chào hỏi.



“A Mộ, đã lâu không gặp. Lâu rồi cũng không thấy cháu sang thăm bác Kỳ.” Vẻ mặt Kỳ Thịnh hiếm khi có được một nụ cười, giọng điệu ông rất ôn hòa.



“Bác Kỳ, bác vừa gặp cháu luôn rồi này.” Khương Mộ Vân Khương Mộ Vân cười hì hì,



Kỳ Thịnh cũng bật cười, cô nương này từ nhỏ đã lớn gan, chưa bao giờ sợ ông. Hồi con bé còn nhỏ thừa dịp ông ngủ gật đã sơn đen mắt kính của ông, lúc ông vừa mở mắt ra còn tưởng trời tối sợ đến mức ngã khỏi ghế sofa, bởi lẽ ông đã hẹn đón vợ lúc 6 giờ nhưng bây giờ trời đã tối mịt rồi…



Nghĩ tới đến đây, nụ cười Kỳ Thịnh càng lớn, ông giơ tay sờ đầu Khương Mộ Vân, sờ xong mới phát hiện cô đã sắp cao gần bằng ông, ông không khỏi xúc động.



“Cháu định đến phòng đàn hả?” Kỳ Thịnh cẩn thận hỏi thăm ý tứ hàm xúc của cô, ánh mắt vô thức nhìn tay trái của Khương Mộ Vân.



“Dạ, đúng là cháu muốn lên phòng đàn. Cháu muốn đi luyện đàn với bạn trai.” Khương Mộ Vân nói, cười ngọt ngào khoác lên tay Tân Thần.



Nhất thời gương mặt tuấn tú của Tân Thần thoáng chốc đỏ bừng, cậu cúi người với Kỳ Thịnh: “Chào thầy Kỳ, em là Tân Thần ạ.”



Vợ Kỳ Thịnh bởi vì nguyên nhân thân thể, nên bà không thể sinh con, bọn họ không có con, trong lòng ông, Khương Mộ Vân giống như con gái ruột thịt của mình.



Lúc này nghe Khương Mộ Vân nói đây là bạn trai của cô, mặt ông lập tức trầm xuống, ánh mắt sắc bén rơi vào mặt Tân Thần, vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu là người đánh bài 《 Hungarian Rhapsody 》 trong buổi họp chào đón tân sinh viên đúng không?”



Tân Thần gật đầu: “Là em ạ.”



Kỳ Thịnh có ấn tượng sâu sắc với cậu, ngày ấy cậu đánh đàn đúng là rất kinh diễm, kỹ xảo thuần thục, nhưng cậu có một nhược điểm trí mạng, đó là cậu theo đuổi kỹ thuật quá nhiều, làm mất đi sắc màu bản gốc.



“Sau này nếu có bất kỳ câu hỏi nào, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. A Mộ con bé có số điện thoại của tôi, lát nữa cậu có thể lưu số tôi lại.” Kỳ Thịnh nói, sau đó nói với Khương Mộ Vân: “Dì Vân nhà con mấy ngày nay toàn nhắc đến cháu, cháu lựa lựa hôm nào đến nhà chơi một chút.”



Khương Mộ Vân lanh trí nhận lời.



Trong phòng đàn, Tân Thần hôm nay không có tâm trạng luyện đàn.



Khương Mộ Vân đang muốn để anh nghỉ ngơi một lúc thì Dương Minh Viễn gọi tới.



Khương Mộ Vân lén lút đi ra ngoài nghe: “Nhị sư huynh, độ ăn ý của chúng ta mãi mà không giảm nha.”



Dương Minh Viễn cười hắc hắc: “Mà chả thế. Bạn trai Tân Thần của em có phải là đứa bé được thầy giúp đỡ không?”



“Vâng, là anh ấy ạ.” Khương Mộ Vân đưa mắt nhìn phòng đàn, không hiểu sao lại thấy có hơi cắn rứt.



“Em không định nói cho cậu ta biết sự thật sao?” Dương Minh Viễn hỏi.



“Tính cách anh ấy có chút mẫn cảm, đợi em suy nghĩ kỹ một chút, qua một quãng thời gian nữa lại nói với anh ấy sau.”



“Xem ra em rất để tâm đến cậu ta.” Dương Minh Viễn cười nói.



Khương Mộ Vân cười cười: “Nhị sư huynh, em cũng rất để ý đến lòng tốt của anh nha.”



“Anh nào dám so bì với ai kia.”



“Nhị sư huynh, Tân Thần là hạt giống tốt, có thiên phú lại còn biết nỗ lực, sau này phải nhờ vả nhị sư huynh chỉ bảo nhiều hơn.”



“Vậy phải xem cậu ta có đối xử tốt với tiểu sư muội của chúng ta hay không!” Dương Minh Viễn nói.



Trong lòng Khương Mộ Vân ấm áp, khẽ cười nói: “Vẫn là nhị sư huynh đối xử tốt với em.”



“Tiểu sư muội, cho dù có chuyện gì xảy ra thì đừng nhịn một mình, phải nhớ em còn có mấy đứa bọn anh, mấy đứa đàn anh đàn chị sẽ mãi mãi đồng hành ở bên cạnh em, đừng nói ngôi sao hay trời cao, chỉ cần em muốn thái dương, bọn anh cũng sẽ chuẩn bị dâng lên trước mặt em…”



Khương Mộ Vân cười: “Em chỉ cần tinh thần là đủ rồi, còn thái dương gì đấy thì miễn, em không muốn thành than đen.”



“Ha ha ha, được rồi, chỉ cần em thích thì anh chiều.” Dương Minh Viễn cười to nói.



**



Lúc hoàng hôn, Khương Mộ Vân vừa đẩy của nhà hàng ra, lập tức cảm thấy nơi này cách biệt với cuộc sống ồn ào náo động bên ngoài.



Thiết bị lắp đặt chạy theo kiểu dáng phục cổ Châu u màu xanh, đèn treo xinh đẹp sáng chói, trên bàn bày biện các vật trang trí nhỏ mang cảm giác hoài cổ, có ghế da, có cả mấy bông hoa hồng tím đậu trên bệ cửa sổ, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên khiến cho toàn bộ nhà hàng tràn ngập không khí phục cổ yên tĩnh.



Thẩm mỹ Lâm Hồng cũng không tệ lắm. Khương Mộ Vân nhìn quanh một vòng mà không thấy Lâm Hồng đâu, đang muốn đang định gọi điện thoại cho cô bạn.



“A Mộ, ở đây này!” Lúc này, Lâm Hồng đứng dậy vẫy tay với cô, cô nàng đang ngồi ở một góc hơi vắng vẻ cạnh cửa sổ.



Rõ là mặt trời mọc lên từ phía tây, cô chọn ngồi ở góc thế này.



Khương Mộ Vân đi qua, nhìn chằm chằm Lâm Hồng thiếu chút nữa thiếu chút nữa không nhận ra đó là con bạn mình.



Mái tóc xoăn màu nâu của cô nàng đã chuyển thành mái tóc đen dài thẳng mượt, có cắt chút tóc mái, trang điểm theo kiểu tự nhiên hồng hồng, mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, đi kèm là đôi giày da gót nhọn màu trắng.



“Cậu có khỏe không vậy?” Khương Mộ Vân ngồi xuống, nhíu mày nhìn cô, vì đàn ông mà biến mình thành mẫu người mình không thích.



“Không phải cậu nói Huy thần thích kiểu nữ sinh nhu thuận an tĩnh sao, chị đây muốn để lại ấn tượng tốt với người ta.” Không biết từ khi nào mà Lâm Hồng gọi Mạnh Triều Huy là Huy thần.



Có điều Khương Mộ Vân không nghĩ đây là chuyện bất thường, dù sao ở thời cấp ba không ai trong số những người được gọi là “Nam thần” có thể vượt qua được nhan sắc thần tiên của Mạnh Triều Huy.



Lâm Hồng quay lại, hỏi cô: “Xinh không?”



Khương Mộ Vân bây giờ không muốn đả kích cô, nên chỉ nói một cách rất uyển chuyển: “Xinh thì xinh, nhưng bị thiếu phần hồn.”



Tướng mạo Lâm Hồng thuộc về kiểu kiều diễm, giống như đóa hồng nhiệt liệt, bây giờ cô nàng lại ăn mặc hệt tiểu bạch hoa, không hợp với dung mạo và cá tính của cô.



“Ai ya, đẹp là được, đây là lần đầu tiên bọn tôi gặp mặt chính thức đấy, nào ai có thể nhìn thấu phần hồn của cậu.” Lâm Hồng không để bụng, cô giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Ô kia, còn mười phút nữa là đến bảy giờ, tớ đoán cậu ấy sẽ không đến muộn, tớ đi trang điểm trước đã.”



Khương Mộ Vân liếc mắt, đúng là vô vọng không có thuốc chữa.



Lúc này cửa nhà hàng bị đẩy ra, Khương Mộ Vân phát hiện có rất nhiều nữ sinh đều đổ dồn vào đấy.



Khương Mộ Vân không nhịn được mà quay đầu nhìn, cô nhìn về phía cửa, cũng hơi sửng sốt.



Mạnh Triều Huy mặc bộ tây trang màu xanh lam, với dáng người vừa vặn, tất cả như tôn lên vóc người hoàn mỹ, nhất là đôi chân dài mảnh thẳng tắp kia, thoạt nhìn cũng được hai thước, kết hợp với gương mặt tuấn mỹ kia, khí chất thì trầm ổn lạnh lùng nghiêm nghị, khó có cô gái nào không bị rung rinh trước cậu.



Khương Mộ Vân luôn cho rằng lúc đàn ông mặc âu phục là hấp dẫn nhất, khi còn bé cũng rất thích nhìn bố mặc âu phục. Đây là lần đầu tiên cô thấy Mạnh Triều Huy Mạnh Triều Huy mặc âu phục, cô không ngờ cậu lại đẹp trai như vậy, có thể giết chết hết những ngôi sao mà cô thần tượng trong tức khắc.



Mạnh Triều Huy coi nhẹ ánh mắt của mọi người, cậu lạnh nhạt đi tới trước mặt Khương Mộ Vân, ưu nhã kéo ghê ra rồi ngồi xuống.



Không thiếu nữ sinh quăng ánh mắt hâm mộ không gì sánh được đến chỗ Khương Mộ Vân, còn có một nữ sinh nhân lúc bạn trai không để ý, lấy điện thoại chụp ảnh, còn nhanh chóng đăng trên diễn đàn trường, viết: Vô tình gặp được huy thần, quả nhiên quả nhiên danh bất hư truyền!



Khương Mộ Vân cũng giải trừ trạng thái mắt chó mù quáng, nghiêng đầu rời ánh mắt đi, cô cầm cốc lên uống một ngụm, cơ mà uống nhanh quá nên vô tình bị sắc nước, ho nấc lên.



_Chú thích:



[1] nguyên văn 风光霁月 là một câu thành ngữ, nghĩa đen là cảnh trời quang mây tạnh sau mưa, nghĩa bóng là chỉ con người có tấm lòng rộng lượng, khoáng đạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK