• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Nhã.







Mạnh Triều Huy! Sao lại là cậu ta chứ? Da đầu Khương Mộ Vân ngay tức khắc run lên.



Cậu có đến khu quân huấn? Cậu là một bé ngoan chính hiệu vậy mà cũng có lúc ngỗ nghịch với dì Diêu? Chắc là cùng một tên đấy chứ?



Trong đầu Khương Mộ Vân dần hiện ra vô số khả năng có thể xảy ra.



Chỉ chốc lát, bên ngoài hành lang ký túc xá nam sinh đã có rất nhiều người đứng xem náo nhiệt, thậm chí còn có người bóp cổ tay thở dài thắc mắc vì sao người được gọi xuống lầu không phải là mình.



Không biết từ bao giờ mà dưới lầu có rất nhiều nữ sinh vây quanh nhìn, họ nghị luận ầm ĩ, chờ xem chuyện cười.



“Ra rồi, ra rồi kìa!” Bỗng nhiên có nữ sinh hưng phấn kêu lên.



Khương Mộ Vân ngẩng đầu nhìn lại, mặc dù ánh sáng trên ký túc xá tương đối tối, nhưng cô vẫn có thể nhận ra người được gọi là nam thần nhan sắc chính là Mạnh Triều Huy, cái người mà cô quen biết.



Lúc này Mạnh Triều Huy cũng nhìn xuống lầu, tầm mắt cậu vừa vặn chạm vào Khương Mộ Vân, khoé miệng nhỏ không nhịn được mà vểnh lên.



Khương Mộ Vân không nhìn thấy rõ nét mặt của cậu, nhếch miệng bảo: “Đi thôi, cậu ta sẽ không xuống đâu.”



Hai người bọn họ đã cãi nhau vào vài ngày trước, rồi cả hai ra về trong không vui, cậu là loại người hẹp hòi mang thù, nhất định sẽ cố ý đứng ở trên để nhìn trò cười của cô.



Khương Mộ Vân kéo Lâm Hồng rời đi.



Nhưng mà Lâm Hồng lại thoát ra khỏi tay Khương Mộ Vân, cô nàng ngẩng đầu nhìn nam thần của mình với vẻ mặt si mê, mọi suy nghĩ của cô đều đổ dồn vào Mạnh Triều Huy, cô nàng kích động lắc lắc cánh tay của Khương Mộ Vân: “Trời ơi đất hỡi, cậu ấy xuống rồi, xuống thật rồi kìa cưng ơi.”



Khương Mộ Vân buông tay cô nàng, thuận tiện nhìn về phía cô nàng chỉ.



Dưới ánh đèn lờ mờ, dáng người Mạnh Triều Huy thẳng tắp, xuyên qua hành lang, từ trên cầu thang bước xuống.



Mạnh Triều huy từng bước từng bước đi tới, cậu mặc đồ rằn ri, không đội mũ, nhan sắc tuấn mỹ của cậu chàng lúc này có nhiều thêm vài phần anh tuấn, nó lộ rõ vẻ lỗi lạc xuất chúng, khí vũ bất phàm, khiến vô số nữ sinh có mặt ở đây mất hết lý trí, từng cái nhếch khẽ này đã làm cho họ quên hét.



Khương Mộ Vân chẳng hiểu sao lại không dám nhìn thẳng mặt cậu, cô quay đầu nhìn về chỗ khác.



“Chào cậu, tớ là Lâm Hồng.” Lâm Hồng vô cùng hưng phấn nên không hề phát hiện sự dị thường giữa Mạnh Triều Huy bà Khương Mộ Vân, cô nàng vui vẻ vươn tay về phía Mạnh Triều Huy.



Mạnh Triều Huy cũng không bắt tay với cô nàng, chỉ gật nhẹ đầu, cậu nói với Khương Mộ Vân: “Da cậu đen đi rồi.”



Khương Mộ Vân không nghĩ đến chuyện cậu sẽ chủ động nói chuyện với mình, trong lòng thầm nghĩ bản thân mình liệu có lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử không.



Cô quay đầu lại, nhìn cậu, cậu vẫn không thế da vẫn rất trắng, ghét bỏ nói: “Sao cậu lại tới đây để huấn luyện quân sự? Không phải dì Diêu bảo cậu không được đến sao? Mà sao cậu còn trắng như này được?”



“Tôi cảm thấy quân huấn cũng là một phần trong cuộc sống đại học, và tôi muốn trải nghiệm một phen.”



“Còn muốn trải nghiệm nữa hả, rõ ràng là đang tìm tội cho tim, sức khỏe cậu không được tốt, đến xem náo nhiệt chứ gì.” Khương Mộ Vân lườm cậu.



Mặt mày buốt lạnh của Mạnh Triều Huy thoáng chốc nhiễm thêm ý cười: “Quan tâm tôi à?”



“Ai thèm quan tâm cậu chứ, tự mình đa tình ít thôi.”



“Vậy sao cậu lại xuất hiện ở chỗ này?”



“Tôi mà biết cậu ở đây thì còn lâu tôi mới đến nhé.”



Lâm Hồng đứng một bên há miệng nửa ngày không khép được, cô thấy hai người bọn họ đứng đấu võ mồm ở đây, mà cô không chèn lời vào được, hơn nửa ngày trời mới có cơ hội xông vào, cô kéo Khương Mộ Vân sang một bên, dùng sức nhéo cánh tay Khương Mộ Vân: “Làm màu cả nửa ngày, xong cái cậu quen cậu ấy hả?”



Khương Mộ Vân ừ một tiếng: “Cậu ta chính là cái tên đáng ghét ở nhà tớ đấy.”



“A, cậu ghê gớm lắm! Không phải đã nói có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu sao, vậy mà cậu lại len lén kim ốc tàng kiều không nói cho tớ biết gì luôn!”



Khương Mộ Vân cũng nhéo lại cô: “Cái gì mà kim ốc tàng kiều, nói nhăng nói cuội gì vậy…”



“Cơ mà sao tớ cứ thấy cậu ta quen mắt thế nào ấy.” Lâm Hồng vừa kéo tay áo Khương Mộ Vân, vừa nói thầm bên tai cô.



“Có biết Diêu Thanh Thanh không? Con trai của dì ấy đấy.” Khương Mộ Vân nói.



“Lại là cậu ta hả, chính là cậu bé mà tất cả cư giang mận trên mạng chờ lớn đó hả, con trai của Diêu Thanh Thanh…” Lâm Hồng gần như hét lên, nhưng Khương Mộ Vân đã kịp thời che miệng cô lại.



Trong lúc hai người thì thầm to nhỏ với nhau, thì bên kia không thiếu nữ sinh canh giữ bên cạnh cũng xông tới, bọn họ tìm Mạnh Triều Huy để bắt chuyện, nhưng Mạnh Triều Huy lại không để ý đến bọn họ, chỉ bình tĩnh đứng đấy, không nói một lời.



Lâm Hồng thấy vậy cũng không thể dung thứ cho những kẻ lỗ mãng, cô kéo Khương Mộ Vân đến trước mặt Mạnh Triều Huy.



Cô hiển nhiên đã nhìn ra sự khác biệt giữa Mạnh Triều Huy với Khương Mộ Vân, tự nhiên cô biết lần này cậu xuống lầu chắc chắn không phải là vì cô.



“Để tớ giới thiệu lại thêm một lần nữa, tớ là Lâm Hồng, là bạn lớn lên cùng với A Mộ, là người bạn thân nhất nhất nhất của cậu ấy.” Lâm Hồng hoạt bạt nói.



“Chào cậu.” Lúc này, ánh mắt Mạnh Triều Huy mới đặt lên người cô, cặp mắt đào hoa hơi cong lên, còn có cả một nụ cười nhẹ.



Khương Mộ Vân không muốn bị người ta vây xem như động vật, nên đã kéo cô bạn mê trai Lâm Hồng đang vui vẻ rời đi, cô bỏ lại một câu: “Tớ đi đây.”



“Chờ một chút.” Mạnh Triều Huy gọi lại.



Khương Mộ Vân dừng bước chân lại, quay đầu nhìn cậu: “Làm sao?”



MạnH Triều Huy đi thẳng đến rồi dừng lại ngay trước mặt cô, cậu ngồi xổm xuống, đưa bàn tay dài thon dài có khớp xương rõ ràng ra, giúp cô buộc chặt dây giày bị nới lỏng của cô.



Xung quanh lập tức có tiếng thét, còn có người cầm điện thoại quay lại video.



Lúc Mạnh Triều Huy đứng lên, Khương Mộ Vân hạ giọng: “Cậu mà tốt tính như vậy á? Có ý đây?”



Mạnh Triều Huy nhìn cô, giọng nói trong lạnh: “Đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Nói xong, cậu tiêu sái quay người rời đi.



Mà Khương Mộ Vân lại bị vô số nữ sinh chỉ trỏ, còn bị người khác chụp ảnh lại.



Cậu mới là tiểu nhân nhé. Nói đi nói lại, thì hôm nay cậu rất rộng lượng, đã thế còn chủ động xuống lầu làm hoà, đấy nhất định là cố ý rồi.



Khương Mộ Vân mắng to trong lòng, mắng Mộ Triều Huy là quỷ chán ghét.



**



Khương Mộ Vân đã nổi tiếng từ ngay sau đêm đó.



Video Mạnh Triều Huy vì cô cúi người buộc dây giày đã lan truyền trong nhóm các sinh viên năm nhất, à cả trên diễn đàn của trường học nữa.



Nam đẹp trai nữ đẹp gái, giống hệt tình tiết trong phim thần tượng, cô và Mạnh Triều Huy lập tức trở thành nhân vật có tiếng có miếng trong trường học, được công nhận là ‘Cặp đôi’ xưng vai nhất.



Kết quả là, cô người đã quá nổi bật trong lớp, được hầu hết các nữ sinh trong lớp ghen ghét.



Vào ngày thứ sáu của huấn luyện quân sự, Khương Mộ Vân đến kỳ kinh nguyệt. Nhưng cô vẫn kiên trì huấn luyện quân sự, không chủ động xin đi nghỉ ngơi, cuối cùng Lâm Hồng không nhịn được nữa, cô nàng đã báo cáo với huấn luyện viên tình trạng thân thể của Khương Mộ Vân, huấn luyện viên không nói hai lời, lập tức để cô về nghỉ ngơi.



Khương Mộ Vân rất khó chịu, lúc về ký túc xá cô thay quần áo, rồi ngã đầu vào gối ngủ luôn.



Cô ngủ một mạch đến tối thì Lâm Hồng gọi cô dậy đi ăn cơm.



Sau khi ăn cơm tối xong, Khương Mộ Vân lại về ký túc xá ngủ tiếp.



Lúc tỉnh lại, đã hơn mười giờ tối, sau một ngày huấn luyện mệt mỏi các bạn học đã bò hết lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi sớm.



Khương Mộ Vân mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn wechat Lâm Hồng gửi cho cô: Bạn học Mộ Vân, tớ đã chuẩn bị nước rửa mặt và nước rửa chân cho cậu rồi, ở ngay dưới giường cậu á, lúc cậu tỉnh lại, nếu muốn tắm thì cứ tắm đi nghe hong.



Khương Mộ Vân xuống giường, đi dép, đứng thẳng người lên, cô nhìn chiếc giường tầng trên đối diện, Lâm Hồng đã nằm ngáy o o rồi.



Khương Mộ Vân đã ngủ liền mạch bảy tám tiếng đồng hồ, nên giờ cô không thấy buồn ngủ nữa, cô chỉ cảm thấy toàn thân mình dính dính rất khó chịu, cô ngồi xổm xuống, lôi hai chậu nước từ dưới giường ra, lôi ra rồi thì lửa giận trong lòng lập tức bùng nổ.



Bên trong hai chậu nước trong veo có một đống tất vừa bẩn vừa hôi trôi lềnh đềnh.



Khương Mộ Vân đứng dậy nhìn xung quanh, ngoại trừ Lâm Hồng, những người khác vẫn chưa ngủ, bọn họ cùng đang thò đầu từ trong màn ra nhìn cô đầy chế giễu.



“Ai làm?” Khương Mộ Vân lạnh lùng mở miệng, giọng nói không lớn, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.



Không một ai trả lời cô.



“Quả nhiên là một đứa tiện nhân! Dám làm không dám nhận!” Ánh mắt Khương Mộ Vân lạnh lùng đảo qua người bọn họ.



Lúc này Dương Hồng ở giường đối diện không kiềm chế được, lập tức nhảy dựng lên với cô: “Mày nói ai là tiện nhân?”



“Tôi nói con nào dám làm không dám nhận!”



Một kích này, làm sống lưng Dương Hồng thẳng tắp, cứng cổ cãi: “Tao làm thì làm sao? Tao cũng đâu có cố ý đâu, tao chỉ không cẩn thận làm rơi vào thôi.”



Khương Mộ Vân cười lạnh: “À, không cẩn thận hả?”



Nói rồi cô xoay người bưng một chậu nước lên, bỗng cô giội hết chậu nước vào Dương Hồng, Dương Hồng luống cuống chuẩn bị nhưng không kịp né, bị giội cho ướt sũng, giường chiếu cũng bị ướt nửa già.



“Ai ôi, không có ý gì đâu, tớ cũng không cẩn thận nên lỡ giội hết lên người cậu rồi.” Khương Mộ Vân tuy đang cười nói, nhưng thực tế mặt cô lại không có lấy nửa phần ý cười.



Dương Hồng tức run người, ‘A’ một tiếng rồi lao vọt lên, cô ả giơ tay muốn kéo chặt tóc Khương Mộ Vân.



Khương Mộ Vân thì luôn bình tĩnh không nhúc nhích, đợi đến khi tay của cô ả đến gần mình, mới nhanh chóng lùi lại phía sau một bước, nghiêng người sang một bên, quay đầu đi, Dương Hồng bắt hụt, không những thế tay ả còn bị Khương Mộ Vân tóm chặt.



Khương Mộ Vân nắm lấy cổ tay ả, nhẹ vặn một cái, cả người ả lập tức bị khống chế, không thể động đậy, chỉ cần khẽ động bả vai và cổ tay ả sẽ cực kỳ đau, từng hạt mồ hôi túa ra.



Khương Mộ Vân cũng không làm cô ả khó xử, buông tay cô ả ra, xoay cổ tay mình, nhíu mày liếc nhìn toàn bộ ký túc xá, giọng điệu cô rất bình thản: “Mọi người không cần nhìn tôi như vậy, thật ra con người tôi khá tốt tính. Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi, nếu ngươi muốn phạm ta, vậy thì xin lỗi, tôi không phải người dễ chọc.”



Nói xong, cô cúi người đặt cái chậu còn nước của mình đặt lên trên cái chậu rỗng vừa giội hết nước, liền ra khỏi ký túc xá.



Khương Mộ Vân đi tới bồn rửa mặt, cô đổ hết nước trong chậu và chiếc tất có mùi vào bồn, tiện tay mở khoá vòi nước, quả nhiên không có nước.



Bởi vì chỗ này thiếu nước ít điện, cho nên ký túc xá mười giờ mỗi ngày đều cắt nước, đến mười một giờ thì cúp điện.



Khương Mộ Vân nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt, khẽ thở dài, cầm chậu bước lên, đang định đi về phía bên trái hướng ký túc xá, nhưng cảm giác dính dính trên người khiến cô vô cùng khó chịu, còn cả tiếng cười đùa xuất hiện trong phòng ký túc xá cũng làm cô thấy bực bội, cô không muốn trở về ngay lập tức.



Cuối cùng, cô ôm chậu nước rời khỏi ký túc xá.



Nghe nói gần trường tập bắn có một ao nước, chắc nơi đó không cắt nước, Khương Mộ Vân quyết định đến chỗ đó lấy nước về để lau cơ thể.



Khương Mộ Vân không sợ trời không sợ đất, nhưng mà cô hơi sợ tối, khi còn bé cô bị Diệp Trần Ny bỏ quên trong phòng nhỏ ở văn phòng bà suốt cả đêm, cô có bóng ma tâm lý. Trước kia lúc đi đường ban tối, bố thường nắm chặt tay cô, lúc đó cô mới dám đi.



Cũng may tuy đồn trú binh thấp xa, rộng mênh mông, nhưng cũng bởi vì thế mà trăng treo trên cao rất sáng, dải sao óng ánh, cộng thêm với việc chưa đến thời gian tắt đèn, phía sau lầu ký túc xá, cách đó không xa có lẻ tẻ mấy tòa kiến trúc đèn đuốc vẫn sáng đèn.



Khương Mộ Vân mở đèn pin điện thoại lên, thấp giọng ngâm nga một bài hát, cô đang tăng thêm lòng dũng khí cho chính mình.



Đi ước chừng tầm mười phút, Khương Mộ Vân cuối cùng cũng thấy trường bắn, bên cạnh trường bắn cũng có ao nước, hình như còn có một bóng người mơ hồ.



Đợi đến khi cô đến gần, mới nhìn thấy rõ chỗ ấy có người.



Một ngọn đèn đường đứng bên bờ ao, dưới ánh đèn đường mờ ảo, cô nhìn thấy bóng lưng của một thanh niên mặc áo phông trắng, hạ thân mặc một chiếc quần lính.



Ánh đèn đường kéo dài cái bóng lưng cậu, nó như khiến cậu càng ngày càng cao hơn.



Cậu cũng mang theo hai cái chậu, lần lượt đổ đầy hai chậu nước. Đầu tiên cậu rửa mặt bằng một cái chậu nước sạch, đổ đi, rồi lại lấy chậu nước khác, vắt khô khăn mặt, kéo áo phông lên lau người, mơ hồ có thể thấy được dáng lưng thẳng tắp, thấy được làn da trắng trẻo của cậu.



Cậu thiếu niên buông áo phông xuống, sau đó cậu ấy lấy một chậu nước khác đặt xuống đất, cởi dép lê, hai chân đứng trong chậu cọ xát vào nhau, cậu còn cố tình cố ý giẫm lên mặt nước hai lần, nước tóe lên cao làm ướt ống quần cậu.



Khi Khương Mộ Vân đến càng gần, cô càng cảm thấy bóng dáng này thật sự rất quen thuộc, chú ý như thế, thích sạch sẽ như vậy, còn có thể ngây thơ như thế, sẽ không phải là…



Trong đầu cô vừa nảy ra một ý nghĩ.



Thiếu niên giẫm nước quay người lại, khoé môi nhếch lên rồi lại cứng đờ trong vài giây, không hiểu sao có chút ngốc ngơ nom rất đáng yêu.



Khương Mộ Vân nhất thời mất hồn, không chú ý nên dẫm phải một hòn đá dưới chân, chân bị vấp, loảng xoảng sượt trên mặt đất, lộc cà lộc cộc lăn sang bên cạnh thiếu niên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK