• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Ở Đây Có Một Cô Bé Tên Nhã. (Nhã.)



_



Cảnh vật xung quanh cái homestay này rất đẹp, nó được xây dựng dưới chân núi lớn ở ngoại ô Vân thành, bốn mùa xanh biếc. Nhất là mùa hè, cây cối xanh um, nhiệt độ cũng phải thấp hơn trong thành phố từ ba đến năm độ, mát lạnh nhè nhẹ, rất thoải mái.



Sau bữa cơm chiều, hoàng hôn đã bao trùm lấy khe núi, sắc trời cũng sẩm tối, Mạnh Triều Huy quyết định đi dạo xung quanh để tiêu cơm, tiện đường ngắm phong cảnh luôn.



“Meo ~ Meo ~”



Phía sau cây Phượng đỏ ở homestay, truyền đến âm thanh meo meo, mềm mềm, ỏn ẻn, giọng nói non choẹt, thoạt nghe còn tưởng đây là tiếng kêu của mèo con nhỏ, nhưng khi nghe cẩn thận lại, hẳn là không phải.



Mạnh Triều Huy không để ý đến nhiều, cậu chỉ ngước đầu nhìn lên tán cây phượng đỏ trước mặt mình, hoa nở rộ, như những chiếc ô đỏ rực lửa giữa trời chiều.



“Mèo con nhỏ, em ở đâu vậy?” Đằng sau cái cây có một cô thiếu nữ gầy gò yểu điệu, khom người nhìn lùm cây, trên tay mang theo hai cái túi nhựa, trong túi chứa một cái hộp.



Mày kiếm Mạnh Triều Huy hơi hơi nhíu lại, cặp mắt đào hoa thâm thuý nhiễm lên một chút ý cười.



Khó trách lúc ăn cơm chiều, cô ăn rất chậm, là người ăn xong cuối cùng, còn thúc giục mọi người ăn xong thì về ngủ nghỉ trước, không cần phải đợi cô.



Ra là muốn gói cơm thừa đồ ăn thừa lại để cho mèo hoang nhỏ ăn.



“Vậy ra em ở chỗ này.” Khương Mộ Vân đi tới một bụi cây xanh cao hơn nửa người, ngồi xổm xuống, lấy họp đóng gói trong tay ra, cô đặt nó xuống mặt đất, rồi mở nắp.



Cô vẫy tay với con mèo đen nhỏ đang trốn trong lùm cây, giọng nói rất nhẹ nhàng dịu dàng: “Meo meo, lại đây nào, chỗ này có đồ ăn ngon lắm, thực sự rất ngon đấy.”



Không biết làm sao mà mèo hoang nhỏ hơi hơi nhát gan, còn tránh ở sâu trong lùm cây, meo meo kêu, trước sau không dám ra.



“Em đừng sợ nha, chị đây đi xa một chút, em ra ăn đi nhé?” Khương Mộ Vân nhẹ giọng nói, vẻ mặt rất mềm mại.



Nói xong, Khương Mộ Vân lui về phía sau một chút, tiếp tục ngồi xổm xuống, cô vẫy tay với con mèo hoang nhỏ: “Ra đây đi, mau tới ăn cơm nè.”



Mèo đen nhỏ lúc này mới cẩn thận ló cái đầu ra, nó cong người, từ từ đến gần chỗ có đồ ăn.



Khương Mộ Vân nở nụ cười.



Mạnh Triều Huy đứng ở cách đó không xa nhìn cô, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của cô.



Trời cũng dần tối sầm tối, đèn trong và ngoài homestay cũng lần lượt được thắp sáng, ngay cả ngọn đèn nhỏ hình cây nấm trong lùm cây cũng phát sáng lên.



Ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu trên mặt Khương Mộ Vân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng lên một vẻ nhu hoà, nụ cười nhạt xuất hiện bên bờ môi hồng nhạt, trong trẻo động lòng người.



Lực chú ý của Khương Mộ Vân đều đổ dồn vào con mèo hoang nhỏ, hoàn toàn không chú ý đến Mạnh Triều Huy đang đứng ở phía xa nhìn cô.



Mạnh Triều Huy cũng không muốn làm phiền một người một mèo, nên cậu lén lút rời khỏi.



**



Phong cảnh ở chùa Vân Sơn là nơi nổi danh nhất ở Vân thành.



Đây cũng là một trong những hành trình quan trọng cho chuyến trở lại Vân Sơn của họ. Diệp Trân Ny và Diêu Tinh Tinh muốn cầu nguyện cho những người thân đã rời xa nhân thế.



Chùa Vân Sơn cách họ trọ không xa, ngồi xe buýt nhỏ tầm khoảng nửa tiếng là đến chân núi.



Điểm khác biệt so với homestay là chùa Vân Sơn nằm ở lưng chừng sườn núi, muốn đi thì phải leo núi.



Đêm qua trời mưa một trận lớn, những cây cổ thụ xanh um tươi tốt, những chiếc lá được nước mưa rửa sạch sẽ nhìn rất xanh tươi, phong cảnh dọc đường cực đẹp, nhưng đường có chút trơn, đường lên núi của bọn họ phá lệ khó khăn.



Khương Mộ Vân là người thường xuyên vận động, thể lực rất tốt, leo núi kiểu này là một trường hợp rất đỗi nhẹ nhàng với cô.



Diêu Tinh Tinh, Diệp Trân Ny, thím Trương và chú Vương, bốn người bọn họ tuổi đã lớn, bình thường rất ít khi rèn luyện, một nhóm người đổ mồ hôi ướt đẫm, thở hồng hộc.



Còn về phần Mạnh Triều Huy, tuy rằng thân thể cậu không được tốt, nhưng bình thường cậu cũng thường xuyên kiên trì tập thể dục, thoạt nhìn mặt có hơi hồng, hơi thở không ổn định, nhưng trông cũng rất tốt.



Thế nhưng bốn người gồm cả Diêu Tinh Tinh vô cùng lo lắng cho cậu, sợ cậu không đứng vững, nhỡ đâu có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn, ban đầu bốn người bọn họ có thể thay phiên nhau trông nom Mạnh Triều Huy, rất nhanh sau đó bọn họ phát hiện thân mình họ còn chưa lo xong.



“A Mộ, dì kính nhờ con, giúp dì để ý Triều Huy một chút được không, nó, thân thể nó không tốt.” Diêu Tinh Tinh giữ chặt Khương Mộ Vân, một tay đỡ thắt lưng, thở hổn hển nói.



Khương Mộ Vân có chút không vui, nhưng cũng không đỡ được ánh mắt tha thiết của Diêu Tinh Tinh, cô cắn chặt môi dưới: “Dạ vâng.”



Vốn dĩ cô đi một mình rất nhanh, đi một đoạn đường, sẽ dừng lại nhìn chờ bọn họ ở phía sau, mà bây giờ cô đánh phải đi cùng Mạnh Triều Huy.



Mạnh Triều Huy dựa vào một cái cây để nghỉ ngơi, cậu khẽ ngẩng đầu nhìn sương mù chỗ núi sâu, góc cạnh trên gương mặt được khắc họa rất rõ ràng, quai hàm nhếch lên thành một vòng cung lạnh lùng kiêu hãnh.



“Ổn hơn chưa?” Khương Mộ Vân không biết cậu còn muốn nghỉ ngơi thêm bao lâu, bắt đầu mất kiên nhẫn thúc giục.



Mạnh Triều Huy thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cô, đôi mắt đào hoa thâm thuý híp lại: “Cô không cần phải nghe lời mẹ tôi, tôi tự có thể chăm sóc chính mình.”



“Hừ, cậu có biết tinh thần trách nhiệm là cái gì hay không, tôi đã đáp ứng dì Diêu, nên chắc chắn sẽ làm đến cùng.” Khương Mộ Vân không nhìn cậu, ngồi xổm xuống, nghịch một lùm cỏ xanh giữa các bậc thềm.



“Cậu thực sự có tinh thần trách nghiệm như vậy?” Giọng điệu Mạnh Triều Huy tăng lên, mang theo một loại nghi ngờ sâu xa.



Khương Mộ Vân đứng dậy, hai mắt trợn tròn: “Làm ơn hãy dùng câu trần thuật đi, tôi rất có ý thức trách nhiệm đấy được không.”



“Được rồi. Vậy phiền toái cậu rồi.” Mạnh Triều Huy nhướng mày cười với cô, nụ cười rất sáng lạn, đôi mắt đào hoa phấn chấn, lộ ra một cái răng nhọn trắng, muôn vật như kiểu đang bừng sáng lên.



Khương Mộ Vân nhìn cậu ngây người một lúc. Yêu nghiệt, tại sao lại có một người cười lên lại xinh mắt như vậy chứ.



“Đi thôi.” Mạnh Triều Huy nói, cậu đứng thẳng người, đôi chân dài mở rộng, đi dẫn đầu, khoé môi còn mang theo ý cười nhàn nhạt.



Khương Mộ Vân không cố ý tụt lại phía sau cậu ta vài mét đâu, cô âm thầm ảo não, vừa rồi biểu tình của cô hẳn là trông rất ngốc, chắc chắn sẽ rất giống như một đứa mê trai.



Cả một đường đi không nói chuyện, cực kỳ yên tĩnh, mỗi một người nhìn phong cảnh riêng mình, một trước một sau đi lên chùa.



Đi một hồi, Khương Mộ Vân ngại Mạnh Triều Huy quá chậm, lại chạy về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cậu.



Leng keng ~ Leng keng ~



Âm thanh du dương của chuông chùa trên núi có thể lờ mờ nghe thấy.



Khương Mộ Vân có chút hài lòng, quay đầu nhìn lại, nói với Mạnh Triều Huy: “Đồ mít ướt, cậu có nghe thấy gì hay không?”



“Nghe thấy, chắc là sắp tới rồi.” Mạnh Triều Huy còn không thèm nâng mí mắt, vừa đi vừa nói, ngực cậu phập phồng, hơi thở có chút hổn hển.



“Này, cậu cẩn thận!” Khương Mộ Vân bỗng nhiên nói, đồng thời chạy xuống hai bước, vươn tay về phía Mạnh Triều Huy.



Mạnh Triều Huy cảm thấy chân mình đang run lên, cậu dẫm phải một hòn đá, mất trọng tâm ngã ngược về phía sau, nhìn thấy Khương Mộ Vân vươn tay qua, không suy nghĩ được nhiều, giơ tay, sít sao nắm chặt lấy tay cô.



Các ngón tay trong lòng bàn tay rất tinh tế non mềm, sự mềm mại không thể tưởng tượng nổi truyền đến, mang theo độ ấm giữa ngày hè nóng chạy.



Tương tự như nụ hôn đầu ngày hôm đó, não của Mạnh Triều Huy phút chốc trở nên trống rỗng, nhịp tim rất hỗn loạn, hô hấp càng ngày càng khó khăn.



Khương Mộ Vân nhìn thấy cậu đứng vững liền buông tay ra, tiếp tục trèo lên, không nghe thấy động tĩnh gì, quay đầu lại, hỏi cậu: “Gần đến rồi, sao cậu còn chưa đi?”



Mạnh Triều Huy ngẩng đầu nhìn cô, ánh sáng mặt trời soi lên mặt cậu gương mặt trắng nõn nhuận như ngọc, linh động xinh đẹp, rất nhanh cậu liền nhớ đến cảm giác vừa nắm lấy tay Khương Mộ Vân, con ngươi đen không hề chớp nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười: “Đến đây.”



Thật là, lại cười! Yêu nghiệt lại cười!



Khương Mộ Vân nhanh chóng rời mắt nhìn về phía trước, để không bị sắc đẹp của cậu mê hoặc lấy mình.



“Sao hôm nay cậu cứ kỳ quái thế nào ấy.” Khương Mộ Vân vừa đi vừa nói chuyện.



Trong lòng Mạnh Triều Huy rất căng thẳng: “Kỳ quái như thế nào?”



“Cười đến kinh người.” Khương Mộ Vân nói.



Mạnh Triều Huy: “… Cậu thấy sai rồi.”



Khương Mộ Vân: “… Không hề nhé.”



Không để ý dưới chân, cô dẫm lên một nhành cây khô, xoạt xoạt mấy tiếng, điều đó khiến bản thân mình giật mình.



Bọn họ đi mất hai giờ mới leo lên đến chùa Vân Sơn.



Trước cửa chùa có một gốc cây cổ thụ ngân hạnh rất to, nghe nói thụ linh đã gần được 1000 năm, hình thái cứng cáp mang theo phong cách cổ xưa, cây rất cao, thân cây tưởng chừng như cao ngất, cành lá rậm rạp, quanh thân cây rất thô ráp, sợ là phải ba người vòng tay mới có thể ôm hết.



Những chiếc lá xanh tươi hình quạt theo gió đung đưa nhẹ nhàng, giống như đang có vô số con bướm màu xanh biếc đang bay múa.



Khi Mạnh Triều Huy và Khương Mộ Vân đến, bọn người Diêu Tinh Tinh đang chụp ảnh chung dưới tàng cây bạch quả.



Nhìn thấy hai đứa, Diêu Tinh Tinh vẫy tay gọi: “Triều Huy, A Mộ, lại đây cùng nhau chụp ảnh nhóm nào.”



Khương Mộ Vân không muốn đi, thím Trương cũng vẫy tay với cô: “A Mộ, mau tới đây.”



Lúc đó cô mới bước tới.



Diêu Tinh Tinh cầm điện thoại, nhìn xung quanh, bà muốn tìm người giúp chụp ảnh.



Mạnh Triều Huy đi ngang qua hai cô nữ sinh trẻ tuổi, cậu lấy điện thoại di động trong túi ra, tiến lên gọi hai nữ sinh lại: “Xin chào các cậu, các cậu có thể giúp chúng tôi chụp một bức ảnh nhóm được không?”



Hai nữ sinh nhìn gương mặt vô cùng tuấn tú của Mạnh Triều Huy, cả hai vội vàng gật đầu, hai khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.



Hai nữ sinh nhìn gương mặt vô cùng tuấn tú của Mạnh Triều Huy, cả hai vội vàng gật đầu, hai khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.



Một trong hai người nữ sinh nhận lấy di động, người nữ sinh kia giơ tay nhận lấy điện thoại, chuẩn bị chụp ảnh cho bọn họ.



Mạnh Triều Huy đi tới chỗ Diêu Tinh Tinh rồi đứng yên tại chỗ, khóe mắt liếc nhìn Khương Mộ Vân đang đứng ở phía xa, khoé môi cậu khẽ nhếch lên, cười nhẹ nhìn thẳng vào ống kính.



“Được rồi, hãy giúp chúng tôi chụp thêm một bức nữa nhé.” Diêu Tinh Tinh nói, rồi bà vẫy tay với Khương Mộ Vân: “A Mộ, con đứng ở giữa đi.”



Khương Mộ Vân không muốn làm mất mặt Diêu Tinh Tinh, nên đã chạy đến, đứng ở giữa Diêu Tinh Tinh và Diệp Trân Ny.



Nào biết, Diêu Tinh Tinh lại kéo Mạnh Triều Huy đứng bên cạnh cô, bà ấy đổi vị trí với cậu ta.



Hai người bọn họ bị Diêu Tinh Tinh với Diệp Trân Ny gạt ra, bất đắc dĩ phải đứng gần nhau, gần đến mức bả vai đụng bả vai, tay xuôi ở bên người, như có như không đụng phải, xúc cảm rất ấm áp.



Mạnh Triều Huy chắp tay sau lưng, khoé miệng không khỏi nhếch lên, độ cong nhìn rất đẹp.



Xoạt xoạt một tiếng, máy ảnh vừa hay chụp được một màn này.



Bước vào chùa Vân Sơn, hoàn cảnh đẹp và tĩnh mịch, yên tĩnh trang nghiêm, Thiên Vương Điện, Đại Hùng Bảo Điện, Dược Sư Điện được bố trí trên một trục trung tâm.



Diêu Tinh Tinh và Diệp Trân Ny mời chủ trì vì bọn họ dâng hương, cúng công đức, cũng vì bố Diêu mẹ Diêu bố Diệp mẹ Diệp, vì Khương Nhuận Sinh thắp sáng đèn chong.



Tuy rằng Khương Mộ Vân với Mạnh Triều Huy cũng không thờ phụng phật giáo, nhưng khi bước chân vào chùa Vân Sơn, lắng nghe tiếng chuông thanh u, nhìn thấy làn khói nhẹ lượn lờ trên lư hương, ngửi được mùi hương nến, trái tim mạnh mẽ đến mấy cũng tìm được chút sự yên lặng khó hiểu.



Sau khi mọi việc xong xuôi, trời đã đến trưa, chùa chiền có cung cấp cơm chay cho bọn họ, Diệp Trân Ny định bụng ăn cơm chay ở ngay trong chùa, vừa ăn vừa ngắm cảnh đẹp rồi mới xuống núi.



Trai đường của chùa Vân Sơn không lớn lắm, vuông vức, trên vách tường cửa chính có dán hai chữ to ‘Chỉ ngữ’, toàn bộ trai đường có khoảng tầm mười cái bàn lớn, hai mươi cái bàn nhỏ, hầu như tất cả đều chật kín.



Có báy tám vị người xuất gia ngồi cạnh bàn của nhóm Khương Mộ Vân, đầu tiên bọn họ vỗ tay đọc cái gì đấy, sau đó đối phương lặng im đoan trang ăn cơm.



Dưới sự tác động của nhóm sự phụ, tất cả mọi người ăn uống rất im lặng.



Ngay tại lúc Khương Mộ Vân và những người khác ăn xong, đột nhiên có một cuộc náo động ở chiếc bàn cạnh cửa.



“Không thôi, trừ khi bố mẹ giúp con xếp khối Rubik lại với nhau cơ, nếu không con cứ không ăn đấy, không ăn là không ăn!” Một cậu bé tầm sáu, bảy tuổi đứng ở bên cạnh bạn, cậu nhóc vặn người lắc lư hai tay, chân nhỏ dẫm mạnh xuống sàn, cố chấp mở miệng kêu la.



Ánh mắt của mọi người ở trai đường đồng loạt nhìn về phía bọn họ, im ắng khiển trách bọn họ.



Mẹ của đứa bé rất xấu hổ, một mực trấn an cậu con trai của mình bảo nó đừng làm loạn, bố của đứa bé thì bận bịu tay chân liều mạng quay khối rubik, trán ông ấy toát hết cả mồ hôi.



Nhưng trẻ con mà sao nghe hiểu được đạo lý, cậu nhóc vẫn náo khóc như cũ.



Khương Mộ Vân không nhìn được, đứng dậy đi qua: “Cậu bạn nhỏ, em nghe lời đừng ồn ào nữa, chị nhất định sẽ giúp em xếp lại, được không?”



Cậu bé nghe thế mới ngừng ầm ĩ, gật đầu.



Bố của đứa nhỏ nghe thấy vậy, vội vàng đưa khối rubik cho Khương Mộ Vân.



Khương Mộ Vân nhận lấy nó, trước đây cô cũng là cao thủ xếp rubik đấy, cơ mà nhiều năm không chơi lại, có chút ngượng tay, liều mạng một lúc mới xếp được hai mặt. Đứa nhỏ mím miệng, có chút mất kiên nhẫn.



Trước mặt mọi người, cô xung phong tiến lên giúp đỡ, kết cục thì kết thúc một cách thê lương, người này cô không gánh nổi.



Nhưng cô càng nóng vội, càng không xong, cô gấp đến cái độ chóp mũi dần bắt đầu đổ mồ hôi, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp êm tai: “Đưa cho tôi.”



Một bàn tay thon dài, với những khớp xương rõ ràng nhẹ duỗi ra.



Khương Mộ Vân ngước mắt nhìn Mạnh Triều Huy một chút, nhanh chóng nhét khối rubik vào tay cậu, cứ như kiểu khối rubik kia là một củ khoai nóng bỏng tay.



Mạnh Triều Huy nhướng mày cụp mắt, vẻ mặt cậu vô cùng nghiêm túc, hai tay cầm khối rubik, mười ngón tay nhanh chóng xoay chuyển khối rubik.



Khương Mộ Vân nhịn không được liếc mắt nhìn trộm cậu, vừa nhìn liền ngây người, ai cũng bảo dáng vẻ lúc đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, quả thật không sai nha.



“Được rồi, trả em này.” Mạnh Triều Huy đưa khối rubik cho cậu bé.



Khương Mộ Vân phục hồi tinh thần lại, nghi hoặc mà nhìn qua, gì hay dữ vậy, mới được có nửa phút thôi mà!



Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, khối rubik xác thực được xếp rất tốt, cậu bé đang muốn nhảy cẫng lên hoan hô, thì Mạnh Triều Huy lại xoay người, ngón tay để trên môi, làm động tác im lặng với cậu nhóc: “Xuỵt.”



Khương Mộ Vân trong lòng thầm bực, cô liều mạng năm sáu phút không giải quyết được, cậu chỉ dùng nửa phút đã giải quyết xong, tốc độ tay cậu không thể chậm một chút sao, chừa cho cô chút mặt mũi đi chứ, mèn ôi.



“Đi thôi.” Mạnh Triều Huy nhìn về phía Khương Mộ Vân, nhỏ giọng nói.



Khương Mộ Vân mỉm cười ngoắc ngoắc ngón tay với cậu, ra hiệu cậu cúi gần đầu xuống.



Mạnh Triều Huy cho là cô muốn nói cám ơn với mình, hơi hạ chân xuống, ngoan ngoãn ghé đầu xuống, rửa tai lắng nghe.



Khương Mộ Vân ‘Hừ’ một tiếng: “Nhìn năng lực của cậu này!”



Âm lượng của cô gái đè thấp xuống, nhưng môi của cô lại ghé sát vào tai cậu, tiếng ‘Hừ’ này nặng nề rơi vào tai Mạnh Triều Huy, hơi thở ấm áp phun lên bên tai, tê tê ngứa ngứa, thân thể cậu không khỏi có chút giật mình.



Mạnh Triều Huy: “…”



Tốt tính giải vây cho cô, đây là thứ cậu nhận lại được đấy hở? Đúng là lòng dạ con gái, như kim dưới đáy biển.



Ba bốn giờ chiều, mấy người bọn họ xuống núi, bước đi xuống núi rất nhanh, chỉ mất một giờ là có thể xuống, sau đó lại ngồi xe buýt nhỏ để về.



Mạnh Triều Huy gửi ảnh chụp nhóm trong điện thoại mình Diêu Tinh Tinh, Diệp Trân Ny, thím Trương và Khương Mộ Vân thông qua Wechat.



Gửi xong, cậu buông điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa kính xe, một lúc lâu sau, không nhịn được mà lại cầm điện thoại lên.



Mở album, nhấp vào ảnh nhóm, ngón trỏ ngón giữa có khớp xương thon dài đang phóng to ảnh lên.



Dưới đầu ngón tay, cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, đôi mắt trong suốt linh động, chiếc mũi thanh tú cao rất đẹp, cái miệng nhỏ nhắn lại hơi chu chu, nhìn trông có vẻ như đang hơi bĩu, nhưng lại khiến cho cả người cô phá lệ sinh động.



Mạnh Triều Huy khẽ nhếch khóe miệng lên, đưa tay sờ lên tai trái.



“Anh đang nhìn cái gì đấy?” Diêu Tinh Tinh bỗng nhiên sát lại.



Mạnh Triều Huy lập tức nhấn thoát, cậu nhắm mắt lại, lông mi dài rậm buông xuống, khóe miệng lại như thường, thanh lãnh tự phụ: “Không nhìn cái gì.”



“Keo kiệt ghê.” Diêu Tinh Tinh cười mắng, thuận tay kéo màn xe xuống, che khuất đi ánh dương chói mắt, để cho anh con trai nhà mình có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK