• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thoáng chốc đầu óc Mạnh Triều Huy trống rỗng, trái tim anh nhảy lên, đáy mắt anh bỗng nhiên nóng lên, phảng phất như nghe được thanh âm đẹp nhất thế gian.



Anh nghe được giọng mình đang run lên: “A Mộ, em, em mới vừa nói cái gì hả?”



“Em thích anh.” Khương Mộ Vân dùng đôi mắt nai tơ lờ mờ nhìn vào mắt anh, lại nghiêm túc nói ra từng chữ.



Mạnh Triều Huy vẫn không thể tin được, cẩn thận hỏi lại: “Anh là ai? Người em thích là ai?”



Khương Mộ Vân chớp chớp ánh mắt mê ly, cô yên lặng nhìn anh, đôi mắt ầng ậng tầng nước, như thể vui mừng cũng như thể ưu thương, giọng nói mềm lại: “Anh là nhóc mít ướt, em thích anh, thích nhóc mít ướt.”



Sau đó cô buông lỏng tay ra, cô ngửa đầu ra sau, dựa vào thành ghế, nhắm mắt lẩm bẩm một mình: “Nhóc mít ướt, em buồn ngủ quá, em muốn ngủ một lúc.”



Mạnh Triều Huy cảm thấy tim mình đập loạn xạ, như thể bất kỳ lúc nào cũng muốn nhảy ra hỏi ngực mình, anh ngồi xuống ghế lái, đầu tựa vào ghế ngồi, bên tai vẫn là giọng nói nhẹ nhàng mềm nhũn của Khương Mộ Vân, lay động qua tim của anh ‘Anh là nhóc mít ướt, em thích anh, thích nhóc mít ướt’.



Cô nói người cô thích là anh, chính là anh!



Mạnh Triều Huy gần như muốn cười thành tiếng, anh muốn xoay người muốn hét thật to, nhưng anh không thể, anh không thể quấy rầy giấc ngủ của cô.



Sau khi anh bình tĩnh lại, bỗng nhiên cô nghĩ tới điều gì, tròng mắt đen đi vài phần, lại hỏi cô: “Vậy Tân Thần thì sao? Em không còn thích hắn ta nữa sao?”



Ngay khi Mạnh Triều Huy cho rằng cô đã ngủ, thì cô lại nhẹ giọng nói nhỏ với anh: “Tân Thần? Em không còn thích cậu nữa rồi, không thích từ rất lâu rồi. Cậu ấy là quá khứ, em không muốn quay lại với người cũ, người cũ không xứng đáng để quay lại.”



Mạnh Triều Huy nhếch môi cười, anh đưa tay nhẹ nhàng sờ lên thái dương của cô: “A Mộ nói đúng, A Mộ nhà chúng ta giỏi quá, không ai đáng để em quay lại hết. Đương nhiên cũng bao gồm cả anh, nhưng anh sẽ không để em có cơ hội chia tay anh.”



Khương Mộ Vân nhẹ nhàng dẩu môi, như một đứa trẻ được khen ngợi, hài lòng ‘Ừm’ một tiếng, còn nói thêm một câu: “A Mộ giỏi lắm.”



Dù Mạnh Triều Huy nói thêm cái gì cô cũng không tiếp tục trả lời nữa, dường như cô đã ngủ say rồi.



Niềm vui sướng trong lòng anh đã quá vẹn toàn rồi, anh thấy mình hình như không thể tự tiêu hóa được hết, Mạnh Triều Huy muốn tìm một người chia sẻ, vì vậy anh đã gọi điện cho Lương Lượng.



“Dạ, giám đốc mạnh anh có phân phó gì ạ?” Lương Lượng sau khi bắt máy liền nghiêm trang hỏi.



Mạnh Triều Huy hăng hái háo hức: “A Mộ em ấy nói người em ấy thích là tôi, là tôi đấy!”



Lương Lượng bối rối một lúc, sau đó mới “Ô” một tiếng, hình như hắn vừa nhảy dựng lên, hắn đang mừng thay cho người anh em nhà mình, nhưng hắn vẫn còn lý trí, tuy vấn hỏi: “Cô ấy nói những điều này trong hoàn cảnh nào?”



“Em ấy say rồi, say rượu nói lời thật lòng, tôi tin những gì em ấy nói là sự thật.” Mạnh Triều Huy vội nói.



Lương Lượng bảo: “Say rượu nói lời thật lòng là đúng, nhưng cậu có chắc chắn là cô ấy không nhận nhầm mình thành người khác chứ?”



“Cậu nghĩ tôi ngu như vậy sao? Đương nhiên tôi đã xác nhận với em ấy rồi, tôi hỏi em ấy xem tôi là ai, người em ấy thích là ai. Cậu biết em ấy nói như thế nào không, em ấy nói, anh là nhóc mít ướt, em thích anh, thích nhóc mít ướt…” Mạnh Triều Huy vừa nói vừa không kìm được đưa tay chạm vào mặt Khương Mộ Vân, thật ấm áp, hai mắt anh nóng rực, bao năm chờ đợi trong chua xót đã tan biến hết sạch bên hơi ấm khuôn mặt say ngủ của cô, không những thế nước mắt anh lại trào ra, nóng hôi hổi. Giọng anh nghẹn ngào.



“Vãi bìu, cậu đang khóc hả?” Lương Lượng sững sờ trong chốc lát, sau đó lớn tiếng cười to.



Mạnh Triều Huy không phản ứng lại hắn, anh thật sự quá kích động, khóc cũng không sao, cô gái anh thích bảy năm cuối cùng cũng thích anh rồi.



“Nhóc mít ướt, Khương Mộ Vân nói cấm có sai.” Lương Lượng tiếp tục pha trò trêu anh: “Nhưng mà cậu định làm gì?”



“Tôi nên làm gì bây giờ? Đương nhiên là ngày mai sẽ xác nhận lại với em ấy rồi, sau đó sẽ tỏ tình với em ấy.” Mạnh Triều Huy ngẫm lại thì rất vui vẻ, miệng cười toe toét đến tận mang tai.



“Đợi đã, không được, cậu không được làm như vậy được!” Lương Lượng nói.



“Vì sao chứ?” Mạnh Triều Huy khó hiểu hỏi lại.



Lương Lượng phân tích cho anh biết: “Bất kể là đàn ông hay phụ nữ, ai cũng sẽ không trân trọng đoạn tình cảm dễ dàng có được, cậu đợi cô ấy những bảy năm, cô mới thích cậu được có vài ngày, cậu cứ khinh địch đáp ứng cô ấy như vậy, cô ấy cũng cứ thế tiếp nhận không biết quý trọng.”



Mạnh Triều Huy trầm mặc, anh không hiểu chuyện tình cảm nam nữ, nghe Lương Lượng nói cũng thấy có đạo lý.



“Vậy tôi phải làm như thế nào đây?” Mạnh Triều Huy hỏi.



Lương Lượng nói: “Chuyện tối nay cậu cứ coi như không biết đi, cậu ngàn vạn lần đừng vội biểu lộ với cô, cậu phải để cô ấy nếm trải cảm giác đơn phương để cô ấy hiểu được vẻ đau xót của cậu.”



“Vậy vì sao đến giờ em ấy vẫn chưa bày tỏ?” Mạnh Triều Huy lại hỏi.



Lương Lượng suy nghĩ một chút rồi nói: “Còn một tuần nữa là đến sinh nhật hai người rồi. Nếu cô ấy vẫn chưa bày tỏ thì ngay ngày 520[1] cậu tỏ tình luôn đi, vào cái hôm sinh nhật của hai đứa ý, cho cô một bất ngờ lớn, làm cô cảm động muốn chết, nhớ mãi không quên.”



Mạnh Triều Huy rất hài lòng với ý tưởng này: “Ý tưởng này rất tốt, nhưng nhỡ may em ấy…”



Lương Lượng rất hiểu rõ với Mạnh Triều Huy, hắn cười nói: “Giám đốc Mạnh, cậu vẫn còn lo lắng cô ấy tự nhiên không thích mình nữa à, cậu phải có lòng tin về mình chứ.”



Mạnh Triều Huy cười lạnh một tiếng: “Truyện cười, ánh mắt A Mộ nhà tôi không tốt lắm, nhưng may mà mắt em ấy không mù, người đàn ông ưu tú như tôi, làm sao em ấy chỉ có thích vài ngày được, tất nhiên là phải thích cả đời.”



“Giám đốc Mạnh, ngày mai tôi phải xin nghỉ phép một ngày! Nếu như cậu không cho phép, thì tôi sẽ đi mách lẻo cậu bảo ánh mắt cô không tốt!” Lương Lượng bắt được chiếc nhược điểm nhỏ của Mạnh Triều Huy, dương dương đắc ý, dương dương đắc ý.



Mạnh Triều Huy cười nhạt: “Nếu cậu dám kiện ông chủ nhà mình, thì cậu có thấy ông chủ nhà mình có muôn vàn cách trị cậu không?”



**



Khi Khương Mộ Vân tỉnh lại, trời đã sáng choang, chim nhỏ cũng bắt đầu hót.



Cô xoa xoa huyệt thái dương, đầu đau muốn nứt, sau đó lòng cô tự nhiên hồi hộp, nguy rồi, hình như tối hôm qua cô lại say rượu rồi.



Cô nhìn xung quanh một chút, đây là nhà Lâm Hồng, cô đã trở về kiểu gì vậy?



Cô nhớ mang máng hình như tay Mạnh Triều Huy bị thương, sau đó không hiểu sao cô lại khóc, sau đó thì sao? Anh đỡ cô lên xe, sau đó nữa? Hình như cô ngủ thiếp đi…



May mắn là lần này cô không gặp rắc rối gì.



Lâu lắm không uống rượu, mới uống bốn ly mà đã không trụ được nữa.



Khương Mộ Vân nỗ lực ngồi dậy, lấy điện thoại từ trên tủ đầu giường, nhưng điện thoại cô hết pin rồi, cũng không biết giờ là mấy giờ.



Sau khi cắm sạc mở nguồn, mở máy lên thì đã là bảy giờ rưỡi, may quá may quá, mặc dù không thể chạy bộ cùng Mạnh Triều Huy nhưng tốt xấu có thể mua cho anh một chút đồ ăn sáng.



Cô đang chuẩn bị xuống giường, thì tự nhiên Wechat lại nhấp nháy, Mạnh Triều Huy gửi liên tiếp rất nhiều tin nhắn thoại.



Khương Mộ Vân hơi bĩu môi, có chút tức giận, tối hôm qua là vì ai mà cô mới uống nhiều như vậy hả? Ngủ thêm một lát thì có sao đâu, giục giục giục, giục cái gì mà giục.



Nhưng khi cô nhấn vào voice chat thì lại ngây ngẩn hết cả người.



Giọng Mạnh Triều Huy trầm thấp dịu dàng bịn rịn: “Hôm nay tôi cho em nghỉ ngơi một ngày, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”



Một lúc sau, voice chat thứ hai vang lên: “Cái đó, tôi chuẩn bị một ít bữa sáng trong nồi phòng bếp, nếu cô thức dậy thấy đói thì cứ lấy mà ăn.”



Sau đó là voice chat thứ ba: “Tôi cũng chuẩn bị cho em thuốc giải rượu, để trên bàn trà phải uống đấy.”



Cuối cùng là voice chat thứ tư, sau khi anh bấm mở micro, hình như suy nghĩ mất một lúc lâu rồi mới nói: “A Mộ, lúc không có tôi ở cạnh thì không được uống rượu nghe chưa?”



Giọng anh trầm thấp, nhẹ nhàng, dịu dàng chạm vào tim cô.



Tại sao tự nhiên anh lại trở nên dịu dàng như vậy, khiến tim cô đập bình bịch.



Khương Mộ Vân che ngực, trái tim đang đập thình thịch, không hiểu sao mặt cô nóng bừng lên, nhớ lại đêm qua anh luống cuống lau nước mắt cho cô, trong lòng nhất thời vừa ngọt ngào vừa chua xót.



Không cần biết anh tốt như thế nào thì anh cũng là bạn trai của người ta.



Khương Mộ Vân chán nản suy nghĩ, cô lại nằm xuống, đau đầu quá, hay là ngủ thêm một lúc nữa nhì.



Khi tỉnh dậy thì đã hơn mười một giờ.



Đầu Khương Mộ Vân vẫn còn hơi đau nhưng cô không nhịn được nữa rồi cô cần đi WC.



Sau khi đi vệ sinh xong, cô thấy thoải mái hơn hẳn, đầu cũng không còn đau như trước nữa, Khương Mộ Vân dứt khoát đi tắm rửa, cô mang cái đầu ướt nhẹp đi khắp nơi lúc chuẩn bị mở cửa, cô đụng phải Lâm Hồng – kẻ bước ra phòng tắm với một máy sấy tóc.



“Cậu về rồi đấy à?” Khương Mộ Vân vui vẻ hỏi.



Lâm Hồng đưa máy sấy cho cô cười hì hì: “Mới về hồi sáng, có nhớ tớ không nào?”



Khương Mộ Vân nhìn cô rồi cầm máy sấy đi vào nhà vệ sinh sấy tóc: “Nói còn không biết ngại, hơn sáu năm tôi không về nước, cậu thì giỏi rồi đi công tác lâu thật lâu.”



“Được rồi, tớ biết mình sai rồi. Một tháng nay tôi phải chạy mấy chỗ luôn á, đến chỗ nào tôi cũng mang đặc sản chỗ đó về cho cậu, đợi lát nữa cậu sấy tóc xong tới ăn nha.” Lâm Hồng nói.



Khương Mộ Vân sấy tóc xong liền đi ra ngoài, Lâm Hồng kéo cô ngồi lên ghế salon, cống hiến đủ loại đồ ăn vặt trên bàn trà: “Bé công chúa mây ơi, ngài muốn ăn cái gì vậy? Để hồng nhỏ phục vụ ngài.”



Báng vuông đầy màu sắc, bánh hoa hồng, bánh hoa quế, trà sữa bơ… Đủ loại màu sắc, cần gì thì có đó, thoạt nhìn rất mê người.



Nhưng mà Khương Mộ Vân trông rất mệt mỏi, tùy ý chỉ tay.



“Được rồi, nhìn cái bánh vuông đầy màu sắc này của hồng nhỏ trông vừa đẹp mắt vừa ngon, đến nếm thử nào.” Lâm Hồng lập tức dùng đũa đưa lên miệng cô.



Khương Mộ Vân ăn một miếng, nhạt như nước ốc, không có vị gì.



“Còn muốn ăn cái gì không?” Lâm Hồng ân cần hỏi.



Khương Mộ Vân lắc đầu, dựa vào ghế salon: “Không muốn ăn cái gì hết.”



Lâm Hồng phát hiện cô không bình thường, để đũa xuống, ngồi vào bên cạnh cô hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện gì à?”



Khương Mộ Vân thở dài, dựa vào vai Lâm Hồng: “Hồng nhỏ ơi, cậu nói xem, nếu như tôi thích một người có bạn gái rồi thì phải làm gì?”



Lâm Hồng nhảy dựng lên: “Cậu bảo Huy thần có bạn gái hả? Làm gì có chuyện đấy!”



“Làm sao cậu biết tôi đang nói anh ấy hả?” Khương Mộ Vân cũng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn cô nàng, vẻ mặt nghi hoặc,



Lâm Hồng không hổ là phóng viên, phản ứng rất nhanh, chớp chớp mắt. ngồi xuống hỏi: “Trừ cậu ấy ra thì còn ai nữa, ngày nào cậu cũng phải ở cùng với cậu ấy, hơn nữa Huy thần nhà tôi có mị lực lớn như vậy, không sớm thì muộn cậu cũng phải rung rinh thôi.”



Khương Mộ Vân cũng không nghĩ nhiều, buồn bực nói: “Sớm biết như vậy tôi đã không đáp ứng dì Diêu rồi, thực sự là bê đá đập chân mình.”



“Chờ đã, từ từ cậu đừng hối hận sớm, cậu kể tớ nghe một chút, bạn gái cậu ấy là ai hả? Cậu ấy chính mồm nói cho cậu biết cậu ấy có bạn gái?” Lâm Hồng hỏi.



Không biết từ lúc nào trên tay cô đã có một con thỏ bông, con thỏ đáng thương bị cô hung hăng nắn lỗ tai: “Còn ai vào đây nữa, lần trước Thôi Bảo Lỵ và anh ấy cùng nhau tham dự bữa tiệc gì đó, chẳng qua là không công khai thôi.”



Lâm Hồng lấy điện thoại ra: “Cậu có nhầm lẫn gì không vậy? Cậu xác định là cậu đã xem đúng video chưa?”



Trong lúc nói Lâm Hồng lên mạng tìm kiếm video rồi ấn mở.



Khương Mộ Vân: “Cậu có ý gì hả?”



Lâm Hồng nhét điện thoại vào tay cô: “Tự cậu xem đi, tự xem.”



Khương Mộ Vân lại nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai người bọn họ tay trong tay đi trên thảm đỏ, cô lại bắt đầu khó chịu cả giận nói: “Cuối cùng thì cậu đưa tôi xem cái gì vậy, xem bọn họ anh anh em em à?”



“Bình tĩnh, bình tĩnh, chờ thêm xíu nữa coi.” Lâm Hồng gắp một miếng bánh vuông màu hồng bỏ vào miệng, ăn cực ngon.



Phóng viên hỏi: “Giám đốc Mạnh, xin hỏi ngài và cô Thôi có quan hệ như thế nào ạ? Có phải là quan hệ bạn trai bạn gái không?”



Mạnh Triều Huy cười cười: “Không, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi.”



Phóng viên lại hỏi: “Vậy sau này quan hệ bạn bè có đột phá không?”



Nụ cười Mạnh Triều Huy rất mê người: “Sẽ không, trước sau vẫn là quan hệ bạn bè.”



Lúc này ống kính chĩa về phía Thôi Bảo Lỵ, nụ cười trên mặt cô trắng bệch, chớp mắt một cái thôi mà cũng thấy gượng.



Khương Mộ Vân có chút mê man, ngày hôm đó cô bị nước sôi đổ vào chân đau đến mức nhe răng, nghe cũng không nghe rõ, chỉ cảm thấy nụ cười Mạnh Triều Huy quá mức chói mắt, vậy là tắt TV đi. Có lẽ trong tiềm thức của cô, cô vẫn cho rằng giữa Mạnh Triều Huy và Thôi Bảo Lỵ có cái gì đó.



Cô tua video xem lại, xem lại một lần, rồi lại tua lại thêm lần nữa.



Lâm Hồng cười cô: “Cô ơi là cô, cô muốn xem bao lần nữa hả?!”



Khương Mộ Vân đặt điện thoại xuống, thần thái cả người sáng loáng hẳn lên, nhưng mặt cô vẫn trầm xuống: “Nhưng mà, Thôi Bảo Lỵ nói với tôi, cô ta là bạn gái Mạnh Triều Huy, bảo tôi phải rời xa anh ấy, nói tôi không được chen chân vào giữa bọn họ.”



“Tôi thấy cậu ở nước ngoài đến mức ngốc luôn rồi, cô ta lừa cậu đấy! Huy thần đã nói sau tất cả thì chỉ là quan hệ bạn bè thôi, cậu ấy đã nói rõ ràng kiên quyết như vậy rồi mà cậu còn không tin Huy thần, đã thế lại còn đi tin nữ minh tinh kia.” Lâm Hồng bắt chéo hai chân, cô nàng lại bỏ vào miệng một chiếc bánh hoa quế thơm ngào ngạt.



Khương Mộ Vân suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, tính Mạnh Triều Huy từ trước đến nay không biết nói dối.



Mắt thấy Lâm Hồng ăn miếng này đến miếng khác, cô duỗi tay cản cô nàng, cả giận nói: “Không phải bảo cho tôi à? Sao cậu ăn nhiều thế!”



“Cô ơi, ban nãy cô bảo không muốn ăn mà.” Lâm Hồng cố ý trêu cô.



“Vừa nãy là vừa nay, bây giờ là bây giờ.” Khương Mộ Vân nói, dùng đũa gắp nhanh một miếng bánh, cười toe toét.



“Cậu nói hay quá ta, vậy bây giờ cậu định làm gì hả?” Lâm Hồng hỏi cô.



Khương Mộ Vân sửng sốt một chút: “Chưa nghĩ ra.”



“Cậu nhất quyết không được bày tỏ tình cảm của mình trước, việc bày tỏ phải giành cho cánh đàn ông.” Lâm Hồng nói điều đó với lẽ đương nhiên.



Không phải Khương Mộ Vân cho rằng con trai nhất định phải đến tỏ tình, nhưng cô vẫn chưa hạ quyết tâm mà thôi.



Khi Khương Mộ Vân và Lâm Hồng ở nhà cả ngày, xem phim truyền hình, chơi game, ăn vặt với nhau, phảng phất như quay về thời thiếu nữ, đã lâu rồi cô chưa có cảm giác thoải mái như vậy.



Lúc bốn giờ, Mạnh Triều Huy gửi tin nhắn Wechat đến: Tối nay muốn ăn gì?



Khương Mộ Vân suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: Giám đốc Mạnh, ngại quá, hồng nhỏ đã về rồi, bọn tôi thống nhất đi ăn hải sản.



Chẳng biết tại sao, bây giờ cô rất muốn gặp anh, nhưng cũng thấy hơi sợ khi phải gặp anh, cô muốn lớn tiếng nói với anh rằng cô thích anh, nhưng cô cũng sợ đó là tự bản thân cô đa tình, sợ bản thân mình không xuống đài được.



Thật ra cô chỉ là kẻ nhìn dũng cảm thôi, nhưng thực chất bên trong cô rất nhát gan, thích trốn tránh vấn đề.



【 Vậy chúng ta đi cùng đi, tôi gọi thêm Lương Lượng, em đưa Lâm Hồng đi. Thế nào? 】 Mạnh Triều Huy lại gửi tin nhắn Wechat.



Khương Mộ Vân quay đầu hỏi Lâm Hồng: “Hồng nhỏ ơi, Huy thần nhà cậu hỏi muốn ăn cơm tối với nhau không?”



Lâm Hồng cười hì hì: “Đi chứ, tội gì mà không đi, có người mời khách mà lại không đi thì phí.”



Khương Mộ Vân trả lời anh: 【 OK 】



Mạnh Triều Huy: 【 Năm rưỡi đến đón em. 】



Khương Mộ Vân: 【 Giám đốc Mạnh vậy mà cũng trốn việc! 】



Mạnh Triều Huy: 【 Em biết vì sao mình phải làm ông chủ không, muốn tan làm lúc nào thì tan làm không muốn thì thôi. 】



Khương Mộ Vân không thể không cau mày.



Lâm Hồng lại gần: “Nhìn bạn cười kìa, nói chuyện phiếm với Huy thần à?”



Khương Mộ Vân làm như không có việc gì đặt điện thoại xuống: “Không phải đâu nhé, được rồi, đợi lát nữa anh ấy sẽ đến đón chúng ta.”



_Chú thích:



[1] Ngày 520 là một ngày lễ ở Trung Quốc. Và ngày này được bắt nguồn từ bài hát “Digital Love” của ca sĩ Đài Loan Fan Xiaolan. Được khởi xướng vào ngày 20/05/2010, do một câu trong bài hát của ca sĩ có lời “520 是我愛你” – “520 nghĩa là em yêu anh”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK