• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở về nhà của Mạnh Triều Huy vừa đúng mười rưỡi, Khương Mộ Vân vội vàng hâm nóng thuốc bắc để đưa cho Mạnh Triều Huy uống.



Tìm một vòng, đến cửa phòng sách cô liền thò đầu vào nhìn một lượt thì thấy anh đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn đọc sách, anh đeo kính vẽ tranh. Bộ dạng đeo kính của anh thật sự rất đẹp.



Khương Mộ Vân đi vào, mới phát hiện phòng sách này của anh còn lớn hơn nhiều so với phòng sách Lâm Hồng thuê, toàn bộ phòng chia làm hai phần, được ngăn cách bởi một tủ sách từ trần xuống sàn, tủ sách chất đầy sách, nhưng tất cả được bày biện khá gọn gàng.



Mạnh Triều Huy an vị trước tủ sách, muốn lấy sách thì chỉ cần trượt ghế xuống rồi thò tay lấy, rất tiện.



Khương Mộ Vân tiến lên đưa chén thuốc cho anh: “Giám đốc Mạnh, đến giờ uống thuốc rồi.”



Khóe mắt không nhịn được mà va vào trong, cô nhìn thấy cây dương cầm nằm im trong góc.



Mạnh Triều Huy nhận lấy chén thuốc rồi nhấp một miếng, anh cau mày bảo: “Nóng quá!”



Đồ yếu ớt, Khương Mộ Vân oán thầm, nhưng cô không thể làm gì khác ngoài việc thổi cho chén thuốc bớt nóng.



“Cẩn thận một chút, đừng thổi luôn cả nước bọt vào.” Mạnh Triều Huy mặt lạnh nhắc nhở.



Khương Mộ Vân tức giận đến mức thiếu chút nữa đặt mạnh chén thuốc xuống bàn rồi phủi mông rời đi, nhưng sau khi mặc niệm ba lần nhịn nhịn nhịn trong lòng, cô lại nhịn xuống.



Cô vừa cẩn thận dùng thìa khuấy đều chén thuốc bắc, vừa nhẹ nhàng thổi, kiên trì tỉ mỉ thổi trong hai phút, nghĩ chắc thuốc cũng nguội rồi mới đưa cho anh: “Giám đốc Mạnh xong rồi ạ.”



Mạnh Triều Huy nhận lấy chén thuốc, lần này anh không xói mói nữa, anh dùng thìa múc từng thìa thuốc bắc.



Đây là lần đầu tiên Khương Mộ Vân thấy người uống thuốc bắc như uống canh, chẳng phải làm thế sẽ càng đắng sao? Cô nhìn tôi mà đã thấy miệng mình đắng ngắt rồi, cô không dám nhìn thêm nữa, nên chỉ đành vươn đầu nhìn vào phía trong tiện hỏi luôn: “Tôi có thể vào xem không?”



“Tùy cô.” Mạnh Triều Huy thản nhiên nói.



Khương Mộ Vân đi vào, quả nhiên bên cửa sổ có một cây đàn dương cầm, là loại dương cầm tam giác rất lớn, xem chất liệu và tay nghề thì tối thiểu cũng tốn mất trăm vạn. Anh biết đánh đàn? Sao trước đây không thấy anh nhắc đến?



Lúc này Mạnh Triều Huy cũng đi đến, Khương Mộ Vân ngước mắt nhìn anh, hình như anh biết Khương Mộ Vân đang nghĩ gì, vẻ mặt rất hờ hững, anh bảo: “Làm đồ bài trí thôi.”



Khương Mộ Vân bĩu môi, được rồi, anh có tiền thì anh có quyền buông thả.



Thấy đàn tốt như vậy, Khương Mộ Vân cơ hơi ngứa tay. Từ sau lần say rượu đánh đàn kia, lúc cô đến Mỹ cũng thường chơi đàn lại, khi tâm trạng không tốt hoặc khi tâm trạng tốt cô đều chơi đàn. Trong vài ngày sau khi trở về nước, tâm trạng của cô kỳ thức rất phức tạp áp lực, dường như trong lòng có một tiếng gọi, nó bảo nó muốn đánh đàn.



“Muốn chơi thì chơi đi.” Mạnh Triều Huy nói, giọng anh trầm thấp cực dễ nghe.



Khương Mộ Vân nghe vậy liền ngồi xuống ghế đàn, cô mở nắp phím đàn, thử âm một chút, hồn hậu mà êm dịu, nốt nhạc dịu dàng kéo dài.



Đây là một chiếc đàn tốt, Khương Mộ Vân tấu phần mở đầu bài《 Playing love 》, là bản nhạc yêu thích của cô trong bộ phim 《 Dương cầm sư trên biển 》, vai nam chính 1900 trong lúc lơ đãng đã thoáng nhìn thấy một nàng thiếu nữ tóc vàng qua cửa sổ thuyền, trong khoảnh khắc đó, tim cậu đập thình thịch, vạn vật tĩnh lặng, và bài nhạc này được chơi trong tâm trạng đó.



Lần đầu Khương Mộ Vân nghe bài này đã cực kỳ thích nó, như thể tim sẽ ngừng đập khi nhìn thấy người mình thích.



Toàn bộ bài hát đều rất lãng mạn dịu dàng, còn mang theo chút u buồn bi thương.



Sau khi Khương Mộ Vân chơi xong, tâm tư suy nghĩ của cô vẫn còn chìm đắm trong đó, mãi mà không thoát ra được.



“Rất êm tai, đây là bài gì vậy?” Mạnh Triều Huy nhìn cô, ánh mắt không tự chủ được mà trở nên dịu dàng.



Khương Mộ Vân định thần lại, lòng cô chợt thấy bối rối, sao cô có thể chơi bản nhạc này? Thời cô còn hẹn hò với Tân Thần đã từng nghĩ đến chuyện có một ngày mình sẽ chơi bản nhạc này cho cậu chàng ấy nghe, nhưng đáng tiếc quan hệ của bọn họ thật ngắn ngủi. Nhưng sao cô lại đàn cho Mạnh Triều Huy nghe chứ? Đây là một bài nhạc dành cho người trong lòng mà.



“Anh xem bộ《 Dương cầm sư trên biển 》chưa? Đây là một bản nhạc trong bộ phim ấy.” Khương Mộ Vân mơ hồ nói.



Mạnh Triều Huy dựa vào cây đàn, cúi đầu nhìn cô: “Từng xem qua, tôi nhớ rồi, là bài hát nam chính đã đánh khi anh ta yêu nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên, thảo nào lại quen tai đến vậy.”



Khương Mộ Vân chợt nhớ tới một câu nói mà 1900 từng nói trong bộ phim, không nhịn được mà thốt lên: “I was born in the ship, and the world passed by me. Anh sinh ra và lớn lên trên con thuyền, phồn hoa thế giới đều chảy qua mắt anh.”



Mạnh Triều Huy thuận theo mắt cô, ánh mắt trầm lắng, thần bí khó lường, tiếng anh trầm thấp mà trong trẻo: “Bởi vì nội tâm của hắn đủ chân thực phồn hoa, nên mới có thể khắc chế tài năng, thậm chí hắn không bị hấp dẫn bởi những thứ bên ngoài, vì vậy lúc rời đi mới cảm thấy thỏa mãn.”



Nội tâm Khương Mộ Vân hơi xúc động, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, khi đụng vào đôi mắt sâu thẳm rực lửa của anh khiến lòng cô hoảng loạn như nai con chạy loạn, không hiểu sao lại hoảng loạn, cô đứng lên muốn rời đi, chợt cô thoáng nhìn thấy mặt sau tủ sách làm bằng thủy tinh, bên trong không bày sách mà là bày rất nhiều mô hình kiến trúc cổ đại.



Tầm mắt Khương Mộ Vân bị hấp dẫn, cô bước đến xem, liếc mắt một cái liền thất mô hình “Tuý Ông Đình” bằng gỗ, cô thấy cái mô hình này cực kỳ quen mắt, hình như là đã thấy ở chỗ nào rồi: “A, cái này nhìn giống cái mô hình mà tôi thích hồi đi Vân thành.”



Mạnh Triều Huy đi tới, ánh mắt càng thêm u ám, giọng điệu thản nhiên: “Vậy sao? Tôi không nhớ rõ lắm.”



“Anh mua được nó ở đâu vậy?” Khương Mộ Vân hỏi.



Mạnh Triều Huy nói: “Tự làm.”



Khương Mộ Vân hơi há miệng: “Những thứ này cũng vậy hả?”



“Ừ.”



Khương Mộ Vân tán thán một tiếng: “Anh đỉnh thật.”



Cô vươn tay, đang định mở cửa kính để nhìn kỹ những mô hình kiến trúc làm từ các loại chất liệu khác nhau, thì đầu ngón tay tự nhiên bị Mạnh Triều Huy cầm chặt: “Đừng nhúc nhích.”



Anh cũng nhanh chóng buông lỏng tay ra, xoay người đi ra phía ngoài, giọng nói trầm thấp truyền đến: “Còn rất nhiều việc phải làm, làm không xong thì đừng đi ngủ.”



Khương Mộ Vân sững người tại chỗ một lúc, cô cúi đầu nhìn đầu ngón tay vừa bị anh nắm lất, hình như hơi ấm của anh vẫn còn đó.



“Còn chưa đi à?” Giọng nói của anh lại truyền từ ngoài vào.



Khương Mộ Vân nhanh chóng chỉnh đốn lại cảm xúc tâm trạng của mình rồi mới đi ra ngoài.



Mạnh Triều Huy chỉ vào bức tranh trước mặt mình: “Tôi đang vẽ bản đồ quy hoạch, cô vẽ những ý tưởng đô thị nông nghiệp của cô vào, vẽ nó ở khu vực này…”



Khương Mộ Vân cúi đầu nhìn, anh chia hạng mục này thành ba phần, lấy công viên khoa học kỹ thuật làm trọng tâm, phía nam là đô thị nông nghiệp, phương Bắc là khu văn hóa thương mại, phía bắc đã được quy hoạch rất rõ ràng, bao quát các tiêu chí, trung tâm thương mại chủ đề văn hóa, khu dân cư.



Anh không hổ là học bá, nét vẽ tay của anh rất lợi hại, đường cong gọn gàng linh hoạt mà lại có lực, việc vận dụng phối cảnh rất tiện dụng, anh thể hiện mảng sáng và tối rất xuất sắc. Khó trách người ta bảo các bậc thầy thiết kế không cần sử dụng máy tính, Khương Mộ Vân đã tự động xếp anh vào cấp bậc đại sư.



“Tôi muốn tôn trọng địa hình ở khu này, từ hệ thống thuỷ văn, đến cả quang cảnh. Sở dĩ lấy công viên làm trung tâm, nó sẽ tích hợp giữ lại các bãi đất và thung lũng, bảo lưu hơn 40% không gian phát triển xanh, đồng thời còn mở rộng và kết nối các tòa nhà xung quanh, tôi sẽ sử dụng hai hành lang dọc và một hành lang ngang để kết nối liền mạch công viên với thành phố… ” Mạnh Triều Huy giải thích tỉ mỉ cho cô.



Khương Mộ Vân vô cùng khiếp sợ: “Anh chắc chắn mình muốn quy hoạch như vậy?”



Đối với một thành phố, để giữ nguyên hiện trạng nguyên thủy của một mảnh đất rộng lớn như vậy rất khó, không xây nhà cao tầng không xây nhà ở, cứ quy hoạch như vậy thì cũng quá mức táo bạo, e rằng ngay cả nhân viên trong công ty cũng không chấp nhận được chứ đừng nói gì đến việc kiếm mánh đầu tư.



“Sở dĩ tôi muốn vẽ xong bản đồ quy hoạch trước, bốn ngày tiếp theo tôi sẽ mở cuộc họp thảo luận, thời gian có vẻ hơi eo hẹp.” Mạnh Triều Huy nói thêm: “Khu kinh doanh văn hóa tôi cũng đã hình dung ta rồi, vẽ cũng nhanh thôi, nhưng chuyện lấy công viên làm trung tâm thì hơi khó, tôi đang suy nghĩ thêm, tối nay cô giúp tôi vẽ xong bộ phận đô thị nông nghiệp trước đi.” Mạnh Triều Huy nói, giọng anh không nhanh không chậm, làm kẻ khác nghe rất an tâm.



“Vâng!” Khương Mộ Vân tự tin thêm rất nhiều, đồng thời cô cũng có hứng thú với bản thiết kế này, cô tự hỏi trình độ của mình liệu có kém anh không, nếu kém thì chắc cũng không kém bao nhiêu.



Bàn đọc sách rất lớn cũng đủ không gian cho hai người bọn họ ngồi làm việc với nhau. Khương Mộ Vân đã lên kế hoạch thiết kế cho đô thị nông nghiệp từ rất lâu, quẹt quẹt xóa xóa bắt đầu vẽ, Mạnh Triều Huy ngồi bên cạnh cô, thi thoảng ngẩng đầu nhìn cô vẽ, ngẫu nhiên trở mình xem tài liệu, càng thêm trầm tư.



Cũng không biết đã qua bao lâu, Khương Mộ Vân không nhịn được mà ngáp một cái, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường phía đối diện, đã gần mười hai giờ rồi.



Khương Mộ Vân nghĩ đến lời dặn dò của Diêu Tinh Tinh liền quay đầu nói với Mạnh Triều Huy: “Giám đốc Mạnh, ngài nên đi ngủ thôi, ngài không thể thức đêm được.”



Mạnh Triều Huy quá mức chuyên tâm, không nghe thấy gì, Khương Mộ Vân nhịn không được mà nhìn chằm chằm gò má của anh, mắt kính gác trên sống mũi cao ngất, đôi mắt anh cụp xuống dưới tấm kính, lông mi dài rậm như cánh quạt, ánh đèn chiếu lên mi anh.



Dáng vẻ anh đeo kính làm việc nghiêm túc thật sự rất mê người, Khương Mộ Vân lại nhìn anh ngây người.



Đại khái là vì cái nhìn chăm chú của Khương Mộ Vân quá mức mãnh liệt, Mạnh Triều Huy tự nhiên ngẩng đầu, Khương Mộ Vân và anh bốn mắt nhìn nhau.



“Cô nhìn cái gì?” Giọng nói Mạnh Triều Huy vang lên trong màn đêm yên tĩnh.



“Đang nhìn anh nha, nhóc mít ướt.” Có lẽ là Khương Mộ Vân bị cái gì đó mê hoặc, lời nói không thốt ra mà không cần suy nghĩ.



Sau khi ý thức được mình nói gì, ngón chân cô co vào, xấu hổ muốn chết. Hơn sáu năm nay cô chưa từng phát bệnh mê trai, thế nào mà giờ lại phát bệnh trước mặt anh rồi.



Con ngươi đen kịt của Mạnh Triều Huy sáng ngời anh chăm chú nhìn cô: “Cô vừa mới nói gì cơ?”



“À, tôi vừa mới nói giám đốc Mạnh anh mau đi nghỉ ngơi đi.” Biểu tình Khương Mộ Vân lập tức nghiêm túc, chơi xấu không thừa nhận.



“Hình như không phải.” Mạnh Triều Huy hơi nheo mắt, cái nheo mắt của anh lộ ra vẻ nguy hiểm.



Khương Mộ Vân nghiêm trang, giọng nói anh giống hệt một cỗ người máy: “Giám đốc Mạnh, tôi là Tiểu Khương trợ lý của ngài ạ, ban nãy tôi có gọi ngài là giám đốc Mạnh, kính mời ngài đi nghỉ ngơi ạ.”



Mặt mày Mạnh Triều Huy nhiễm một chút vui vẻ: “Giờ tôi đi ngủ. Còn cô thì sao?”



“Đương nhiên là về nhà rồi.” Khương Mộ Vân nói, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bất thiện của anh, cô lập tức đổi giọng: “Không, vẽ xong đồ án đã. Tôi là một người trợ lý rất có trách nhiệm.”



Khương Mộ Vân cực lực cố gắng để nụ cười của mình trông bớt miễn cưỡng.



Mạnh Triều Huy vỗ vỗ bờ vai cô: “Vất vả rồi, trợ lý Khương người có trách nhiệm của tôi.”



Khi nói chuyện anh cũng làm ra một biểu cảm động tác cứng đờ, Khương Mộ Vân bị anh chọc cười, cô đành đánh anh một cái: “Hahaha, nhóc mít ướt, anh có khiếu hài hước lắm đấy.”



Lúc này Mạnh Triều Huy mới sững người, đã qua rất nhiều năm rồi, anh đã tưởng tượng vô số lần cảnh mình và cô cười đùa thoải mái với nhau như này.



Khi cảnh tượng này thực sự xảy ra, anh thấy nó không hề chân thật.



Khương Mộ Vân cũng hơi sửng sốt, cô thấy mình đã đi quá giới hạn, bây giờ anh là ông chủ của cô, anh không phải là nhóc mít ướt gì đấy.



“Xin lỗi giám đốc Mạnh ạ, ngài nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi. Tôi còn phải làm việc.” Khương Mộ Vân dời đi ánh mắt, cầm bút lên tiếp tục vẽ.



Mạnh Triều Huy cũng biết mình không thể nóng vội, vậy là anh gật đầu ừ một tiếng rồi rời đi.



Sau khi về phòng, Mạnh Triều Huy không sao ngủ được, thỉnh thoảng anh sẽ rón ra rón rén đến nhìn trộm Khương Mộ Vân.



Có thể Khương Mộ Vân không hiểu được những nồi niềm sau lưng Mạnh Triều Huy, cô chỉ biết mắng anh trong lòng: Hay lắm không biết ngại gì hết, một mình chạy đi ngủ, để tôi ở đây tăng ca một mình, đây là kiểu ông chủ gì vậy, sao chẳng biết thương nhân viên gì hết vậy, nhưng hình như anh rất thương nhân viên ở bộ phận thiết kế, xem ra hắn chỉ không thương mỗi cô thôi, hắn muốn báo thù cô.



Cô mắng thì mắng, nhưng động tác vẽ vẫn cứ tiếp tục, vẽ rất lâu, cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, cô ghé đầu ngủ gục trên bàn.



Khi đồng hồ báo thức vang lên, Khương Mộ Vân tỉnh dậy khỏi cơn mơ, sắc mặt ửng đỏ, tim đập rộn lên, mồ hôi đầm đìa, cô đã có một giấc mơ vô cùng mắc cỡ.



Cô đã không mơ những giấc mơ này từ rất nhiều năm trước rồi, thời mới qua Mỹ mấy năm thỉnh thoảng cô còn nghĩ đến nó.



Cảnh tượng trong mộng cơ hồ là một đoạn nào đó trong đêm xuân năm cô mười tám tuổi, cô quấn quýt bên anh, triền miên dây dưa, cực kỳ sung sướng, cũng bởi vì giấc mơ này cô càng thêm tin chuyện mình đã làm với Mạnh Triều Huy là chuyện không thể tha thứ.



Nhưng giấc mơ đêm qua có chút khác so với những giấc mơ trước đây, đêm qua Mạnh Triều Huy càng thành thục hơn càng sung sức hơn, cơ ngực cơ bụng rõ ràng đã săn chắc hơn, ở trong mơ cô từng chạm vào từng chỗ từng chỗ. Trước kia trong mơ cô là người nắm quyền chủ động, nhưng giấc mơ đêm qua cô trở thành kẻ chịu thiệt…



Trời ạ, sao tự dưng lại nằm mơ ba cái đồ này. Lẽ nào là do anh xoa bóp bắp chân cho cô vào hôm qua sao?



Khương Mộ Vân vén chăn chui vào trong chăn, ngượng muốn chết, đợi lát nữa cô nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với anh đây, a, a a a a!



Nhưng cô vẫn phải rời giường rửa mặt, sau đó cô ấn chuông cửa nhà đối diện.



Mạnh Triều Huy mở cửa, lại càng hoảng sợ, nhíu mày dòm cô: “Cô có bệnh à? Đi chạy bộ thì cô đeo kính râm lớn làm gì?”



Khương Mộ Vân không muốn để anh phát hiện ánh mắt của mình nên mới cố ý đeo kính râm: “Không có cách nào hết, tôi có thói mê mấy cái này.”



Hai người đi thang máy xuống lầu, Khương Mộ Vân đứng ở trong góc tường, cách anh rất xa.



Lúc ra khỏi thang máy, Khương Mộ Vân đợi anh đi ra, đi cách nhau hai bước, sau đó bước ra khỏi thang máy và đi theo sau.



Khi chạy bộ, bỗng nhiên trên đường có một con chó xông từ đâu tới, Khương Mộ Vân thiếu chút nữa dẫm lên con chó, giật mình rồi vô tình bị trật chân.



Mạnh Triều Huy vội vàng kéo cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, anh ngồi xổm xuống duỗi tay giữ lấy cái chân trật của cô, anh thay cô cởi giày, nắm lấy mắt cá chân kiểm tra vết thương của cô.



Khương Mộ Vân tự nhiên nhớ lại giấc mơ tối qua, tay anh bắt lấy chân cô, tay còn lại giữ lấy bắp chân cô, nhẹ nhàng vuốt ve, còn xoa nhẹ nó, bàn tay to lớn của anh từng chút từng chút đưa lên…



Thoáng chốc mặt cô nóng đến mức có thể nướng được bánh kếp, nhịp tim cô ấy cũng đập nhanh đến mức có thể bay ra lồng ngực bất cứ lúc nào, cô ấy cố sức rút chân mình ra nhưng cô rút không được, trong lúc vội vã cô không những đá vào ngực Mạnh Triều Huy, mà còn buột miệng thốt ra một câu: “Anh, anh đừng chạm vào tôi!”



Mạnh Triều Huy vô vớ bị đá ngã, anh ngồi trên mặt đất, sửng sốt một lúc rồi mới ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt tuấn mỹ của anh đã lạnh đến mức kết thành vụn băng, anh đứng lên, vỗ vỗ sau lưng, lạnh lùng cười một tiếng: “Cô nghĩ tôi muốn chạm vào cô lắm à?!”



Anh bỏ cô lại tự chạy một mình.



Khương Mộ Vân hối hận muốn chết, vừa nãy cô đã hơi quá kích với anh rồi, cô tháo kính râm xuống rồi nhanh chóng đuổi theo anh, cô nhỏ giọng nói xin lỗi anh: “Giám đốc Mạnh, tôi không cố ý đâu, anh đừng nóng giận nữa.”



Mạnh Triều Huy thì vẫn làm mặt lạnh, không để ý đến cô nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK