Chiều muộn, gió gào thét, mây kéo tới ùn ùn. Cơn mưa đổ xuống thành phố như muốn trút đi gánh nặng của mây.
- Ổn không?_ Khang vội vã đến căn cứ tổ chức. Nghe cậu nói, người đang nhìn vào màn hình laptop lắc đầu.
- Khoảng 1/3 thông tin đã rò rỉ rồi ạ. Tôi đang cố bảo vệ phần còn lại.
- Khốn kiếp. Truy được ai làm chưa?_ Khang nắm tay thành quyền.
- Vẫn chưa ạ. Tài khoản này có virut bao bọc. Không thể xâm nhập._ Người khác lên tiếng. Tất cả căn phòng như nghẹt thở, mọi người hoạt động hết công suất. Lần đầu có người dám xâm nhập vào thông tin của Devil Quỷ đêm, trong bang ai cũng tức giận, chỉ muốn tìm ra tên ấy, băm vằm làm trăm mảnh, moi ruột xé gan mới hả dạ.
Một nơi khác, đèn điện bật sáng trưng, từng giọt mưa đập vào cửa kính sát đất. Người con gái ngồi trên sàn, tay phải nhấn bàn phím lia lịa. Không ai khác, đó là Ngọc...
- Hừ hừ. Hóa ra, Devil cũng chỉ biết chém giết lẫn nhau. Vậy... Ác ma ăn đứt phần thắng ngày hôm nay rồi!_ Giọng nói lạnh lùng phát ra từng chữ. - Hôm nay thế thôi, để các người thử nếm mùi thất bại. Đợi đi, còn nhiều trò vui hơn nhiều.
Một cái nhấn phím từ cô, mọi thứ lại trở về đúng quỹ đạo ban đầu. Mở file vừa lấy được, cô đọc qua.
- Tập đoàn nối kết? Có thể loại này hả? Chị hai Devil để lại tổ chức, cùng chồng xuất cảnh? Hợp đồng trao đổi làm ăn....
Cô gập máy, lấy điện thoại gọi đi một cuộc.
- Bác đến chung cư đi. Tôi muốn bác điều tra thứ này.
- Vâng ạ.
Lát sau, ông bác đến.
Ngồi trên ghế, Ngọc chỉ vào cái USB ở bàn. Ông bác cầm lên, nhìn cô.
- Nội trong 2 ngày, tìm rồi báo cáo đầy đủ cho tôi những điều có bên trong. Dù phải xới tung cả nước cũng phải tìm bằng được.
- Vâng.
- Còn nữa._ Ngọc cầm một tờ giấy, đưa ra. - Thân phận của người này nữa._ Tờ giấy được cô phác họa theo trí nhớ, một người phụ nữ đẹp đến mê hồn.
~~Bên trong căn phòng tại căn cứ của Devil Quỷ đêm, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Khang chăm chăm nhìn vào màn hình, cậu phá rào chắn virut thành công.
- AM_BZ?... Người bên đội truy lùng đâu?
- Cậu chủ có gì sai bảo ạ.
- Điều tra xem là người của ai._ Khang chỉ tay vào màn hình. - Thật kĩ càng. Tránh sai sót.
- Cậu chủ đừng lo, tôi sẽ nhanh chóng tìm được ạ.
Khang bước ra ngoài, đầy sự tò mò, tức giận.
- Chuẩn bị xe.
~~- Chỗ này mới khai trương ha._ NS1
- Ừ! Nghe bảo bếp trưởng là người Ý... Con kia, sao mày lạ vậy?_ NS2
- Hai đứa mày chỉ biết ăn thôi! Không lo con Vi nó hại tụi mình hả? Nghe lời nó mãi, giống chó lắm._ NS3 bực bội.
- Thế mày bảo phải làm sao? Quỳ xuống xin nó tha à, hay đánh nó?_ NS2
- Oa... Ước gì tao được ở tầng cao nhất bên khu kia! Mà lúc mới tới tao gọi rủ nó đi cùng rồi... Sory! _NS1 nói chuyện khác, chỉ tay sang khu chung cư đối diện nhà hàng.
Cánh cửa nhà hàng đóng lại, Ngọc bên kia đường đi vào. Bồi bàn niềm nở chạy tới.
- Chào quý khách. Cô đi một mình ạ? Mời cô theo tôi._ Anh ta dẫn cô đến một bàn dành cho hai người, bên cạnh ba người kia. - Cô gọi món luôn không?
- Một dĩa mỳ Ý cùng canh hải sản._ Tiếng nói lạnh lùng thốt lên, làm ba NS kia chú ý. NS3 nhìn Ngọc.
- Qu...quay lại đi tụi bây. C...con bé đi cùng Khang tuần trước đó!!!
- Đúng rồi ha. Nó làm gì ở đây?_ NS2
- Nói ngu. Đến đây để ăn chứ còn làm cái gì. Vi nó tới chưa?_ Ns1.
- Chắp sắp tới_ NS3
Ngọc đang cúi đầu nhìn vào điện thoại nên không chú ý tới ba người bọn họ. Cánh cửa mở ra thêm lần nữa, Vi bước vào.
- Sớm quá nhỉ! Chờ lâu không?
- A! Không, mới đến thôi!_ Đồng thanh. - Êy. Nhìn phía sau lưng tao này!_ NS2
- Ủa! Khang không đi cùng hả?
- Chuyện của cô sao?
- Không! Tối nay... chị mời đồ uống nhé! Đi cùng cho vui. Ở một mình buồn lắm.
“Chị đang dụ dỗ tôi? Để xem.”_ Ngọc suy nghĩ. Một lúc mới nói.
- Được. Tùy chị.
Ăn xong bữa tối, Ngọc cùng bốn người bọn họ đến The Night. Một Club nổi tiếng.
- Nghe Khang gọi em là Ngọc. Em tên Ngọc hả?
Ngọc nhướng mày, tiếng nhạc lớn đập vào tai cô đến thủng cả màng nhĩ. - Thì làm sao?
- Vui không?_ Vi liếc cô.
- Chuyện gì?
- Không có cô, tôi đã chiếm được Khang rồi. Đúng là không biết điều. Từ bỏ đi.
- Tôi và cậu ta không là gì cả. Còn cô, lo cho chồng sắp cưới của mình đi. Thứ gì không thuộc về cô, thì sẽ chẳng bao giờ là của cô cả. Nhớ lấy._ Vai trái Ngọc lại đau âm ỉ. Cô cố tìm cách chuồn càng nhanh càng tốt. Nói xong, cô rời đi
- Được lắm, rồi tôi sẽ cho cô thấy, điều cô nói là sai lầm._ Vi bỏ đi.
~~ Tít tít... tít tít...
- Cậu chủ. Là người của Ác ma, Ác ma làm chuyện này._ Một người đàn ông nói
- Được rồi. Nghỉ ngơi đi. _ Khang dập máy. “Tôi sẽ lo phần còn lại. Ác ma, đến lúc chúng ta phân định thắng bại rồi đấy.”