Cậu mệt mỏi đi tới trường. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ, làm cậu nhất thời không thể chấp nhận được. Gương mặt cậu trầm xuống, đôi mắt đầy những tơ máu nhỏ, thất thần nhìn xoáy vào một chỗ. Quầng thâm dưới mắt tuy không rõ nhưng cũng đủ để mọi người phát hiện.
Ngồi vào chỗ của mình, cậu hít vào một hơi thật sâu. Từng luồng không khí lạnh buốt đi vào khí quản làm lòng cậu thập phần thêm lạnh giá. Cả đêm suy nghĩ, Khang cuối cùng đã đưa quyết định của mình rồi. Cậu sẽ chọn cách rời khỏi cô, để cô coi như chưa từng có người bạn như thế. Thà để cô buồn bã một thời gian chứ không để cô ghét bỏ cậu. Cứ làm thế đi, chỉ... bốn mươi hai tiếng nữa thôi. Bốn mươi hai tiếng ngắn ngủi...
- Hôm nay Khang nó sao thế?_ Nam ném tờ giấy về phía Ngọc. Cô lặng nhìn sang Khang, cảm thấy chút kì quái nhưng không hỏi.
Giáo viên vào lớp từ lâu, lớp trưởng đang phát đề kiểm tra năng lực cuối cùng. Ngọc cúi đầu làm bài nhưng không thể nào tập trung được. Cứ được một lúc, cô lại ngẩng đầu nhìn sang phía Khang. Vì quá nhiều lần nên bị nhắc nhở, giáo viên còn xuống đến tận nơi, đứng bên cạnh chỗ cô. Ngọc thở dài một hơi rồi cặm cụi làm bài của mình. 1 tiếng, 2 tiếng trôi qua, giờ làm bài đã hết, học sinh cũng đã có thể nghỉ hoặc tự học ở thư viện trường.
Khang để bút vào cặp, lấy điện thoại ra xem. Ngọc cảm thấy có điều gì đấy khác lạ ở đây. Khang, Nam, hai người họ làm sao mà mặt cứ trầm ngâm, không nói một lời nào, sắc mặt còn rất kém. Cô nhìn người ngồi bên cạnh. Gương mặt nghiêng nghiêng chỉ nhìn được một nửa. Hàng mi dài cụp xuống nửa con mắt khiến Ngọc cảm thấy có điều không ổn.
- Không làm sao đấy chứ?!_ Ngọc níu lấy cánh tay Khang khi cậu đứng lên.
Cậu đổi ánh mắt lạnh lùng sắc bén quay về phía cô: - Không.
Ngọc lo lắng. Cô hỏi Nam: - Cậu có chuyện gì phải không?
- Sao cậu biết?!_ Nam hỏi lại. - Mặt tớ viết rõ lắm à?
- Nói đi.
- Haiz. Thì ra bố mẹ tớ sắp xếp cho hai người họ ở cùng nơi. Đúng là... anh trai tớ tội nghiệp quá!
Ngọc nhếch môi. - Thế à, chuyện của ai người ấy lo. Cậu xen vào làm gì!
Cô nói xong liền đút tay vào túi, bước ra khỏi lớp. Tâm trạng của cô vì thế mà tệ hơn. "Có phải đầu cậu ta đang ấm không? Từ bữa tối hôm qua đã thấy lạ rồi..."
- Khang!_ Ngọc đuổi theo Khang. Đứng trước mặt cậu, cô nhíu mày hỏi: - Cậu làm sao vậy hả?
- Không sao._ Khang lạnh nhạt.
- Vậy tại sao cậu lại...
- Tránh ra. Tôi không cần cô quan tâm.
- Cậu..._ Cô chưa nói xong, Khang đã né sang một bên lướt qua mặt cô. Ngọc sững sờ, chưa bao giờ cậu làm như thế với cô. Ngọc gạt hết vẻ sững sờ đi, định bụng về lớp thì một người con trai chạy đến. Gương mặt cậu ta thanh tú, có vẻ rất trẻ con nhìn Ngọc cười tươi, để lộ hai má lúm rất dễ thương. Ngọc quắc mắt nhìn hắn ta, thấy hắn đưa cho mình một tờ giấy, cô nhận lấy mở ra xem. Vừa đọc được năm chữ đầu, Ngọc liền đổi sắc mặt. Lạnh lùng ngẩng đầu lên đã không thấy người, cô đảo mắt vài vòng. Phát hiện không có ai mới xé vụn từng mảnh, "xoạt xoạt..." tờ giấy với những nét chữ xinh xắn biến thành một đống vụn giấy.
- Ngọc à. Cậu đâu cần phải làm vậy? Chắc cậu ta đau lòng muốn chết ấy!_ Nam bước tới.
- Cậu biết là gì à?
- Em làm bạn gái anh có được không chứ gì!
- Sai. Chúng ta làm người yêu... sau không biết.
- Vào lớp đi._ Nam giục.
- Còn Khang...
- Cậu ta có chân!
Hai người sải bước về lớp. Ở một góc khuất, Khang dựa vào tường, bất lực khụy xuống. Ngồi trên sàn đá, một giọt nước mắt nóng hổi tràn ra khỏi hốc mắt, vị thật mặn chát...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Anh... em thấy lo quá! Con nó có sao không anh?_ Mẹ Khang hỏi.
- Làm sao là sao? Sự thật dù có đau lòng cũng phải cho con biết.
- Nhưng em thấy lo...
- Đừng lo nữa, tất cả mọi chuyện rồi cũng ổn thôi em à...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~