Nhật ký 3 năm...
Ngày 2 tháng 11, tuyết rơi...
Thời gian trôi nhanh, mới đấy đã hết 1 năm. 1 năm, tôi cứ ngỡ là theo thời gian sẽ quên được cậu ta, nhưng không, không phải như thế. Suốt ngần ấy thời gian, trái tim tôi vẫn luôn đau nhói không nguôi. Đầu tôi... lúc nào cũng chứa đầy hình ảnh của Khang...
Năm nay tuyết rơi sớm 1 tháng (ở Mỹ, từ tháng 12 đến tháng 2 là mùa đông, tháng 11 mới chỉ là mùa thu nên chưa có tuyết). Chuyện kiện tụng ở tập đoàn cuối cùng cũng ổn thỏa. Thì ra ông già cổ đông Max tráo đổi kim cương thật với hàng chợ, làm người mua bỏ ra hàng chục triệu đô mua một viên kim cương làm giả. Tính ra chuyện này điều tra hơi lâu làm tôi mệt chết đi được. Mọi chuyện đã rõ rồi, đáng nhẽ ra tôi phải vui mới đúng, nhưng tôi không tài nào vui được. Vì chuyện này mà bố tôi đột quỵ, 1 năm nay vẫn không tỉnh dậy. Thực sự tức không chịu nổi!
Về chuyện khối máu đông, tôi đã đi kiểm tra đến mòn cả máy. Vậy mà không lần nào bác sĩ tươi cười vui vẻ bảo không sao cả. Lúc nào cũng lắc đầu lo lắng nói tôi chuẩn bị kỹ tâm lý. Hừ, có đánh chết tôi cũng không tin.
1 năm trước, sau khi nghe tin bố hôn mê, tôi vẫn chưa muốn về Mỹ. Tôi quay lại bệnh viện lấy hai tấm phim chụp não, thanh toán tiền. Bất ngờ nhận được một chiếc hộp đen nhỏ ở quầy thu ngân. Bên trong chính là chiếc đồng hồ của Khang mà chúng tôi đã đeo đồ đôi. Tôi khá bất ngờ nhưng không thể khóc được. Nước mắt tôi khô quạnh rồi.
1 năm nay tôi không ngừng tìm kiếm tung tích của cậu. Tìm đến mệt mỏi nhưng tôi đã nói rồi, không tìm được tôi sẽ không nghỉ...
Mellia Nguyen, 4 a.m.
<<<<<<<<<<☆>>>>>>>>
Ngày 2 tháng 11, trời mưa...
Bố tôi rốt cuộc cũng có dấu hiệu tỉnh lại. Tuy không rõ nhưng ít nhất ông đã cử động ngón tay! Thật tốt quá! Bác sĩ bảo cứ như vậy thì hôm nay ông ấy sẽ tỉnh lại, thật là biết an ủi tôi.
Gần đây tập đoàn đang có ý muốn thu mua mỏ kim cương ở Nam Phi nên tôi khá bận. Một mình cô gái 19 tuổi như tôi không lo đi học, lại lo tiếp quản cả cơ ngơi của gia đình quả không dễ. 2 năm qua, đã có lúc tôi muốn bỏ đi thật xa nhưng không thể. Ở đây còn có bố tôi, còn phải chờ tin tức của Khang...
Hôm trước, người của tôi đã tìm được chỗ của cậu. Nghe tin Khang đang sống rất vui vẻ ở Anh, tôi không biết phải nói ra sao cái cảm giác của mình nữa. Có lẽ quên đi cái quá khứ đó sẽ tốt cho cậu ấy. Nhưng tôi nhỏ nhen, ích kỷ. Tôi muốn cậu nhớ lại tất cả, muốn cậu nhớ tôi là ai. Muốn cậu biết, tôi đã chịu biết bao nhiêu cực khổ để tìm thấy cậu. Tôi còn muốn nói cho Khang biết... tôi cũng thích cậu, rất rất nhiều.
Có lẽ... trí nhớ của tôi... sẽ không còn nữa. Gần đây tôi như đãng trí, còn quên cả cuộc họp quan trọng, suýt làm tập đoàn lỗ vốn, bản kế hoạch để ở trước mặt rồi mà vẫn hỏi ở đâu. Tôi sợ thật rồi...
... Thật may quá, bác sĩ vừa gọi cho tôi, nói là bố đã tỉnh lại. Tôi phải đến gặp ông ngay!
Mellia Nguyen, 9 p.m.
<<<<<<<<<<☆>>>>>>>>
Ngày 1 tháng 11, trời mưa...
Trời mưa rồi... Hôm nay thật buồn, không hiểu tại sao lại muốn khóc như thế. Ngồi lau nước mắt cả đêm mà tôi vẫn không thể nhớ ra là tại sao! Hay là do trời mưa nên tôi mới khóc? Nhưng mà vẫn cứ thấy ray rứt khó chịu. Mà trên tay tôi là cái gì đây nhỉ? Biệt thự 105 đường Danh Vọng, Lon Don. À, là cái địa chỉ nhà. Nhưng là nhà ai? Tôi không biết. Giờ mới để ý, ở trong ngăn tủ cạnh giường có cái hộp đen! Để mở ra xem nào... Oa! Cái đồng hồ đẹp nha! Nhưng sao thấy quen quá! Hả? Cái mình luôn mang trên tay với cái trong hộp này giống y đúc nhau! Là ai tặng hay là tôi mua? Ai da, sao tôi không nhớ gì hết vậy? Thôi thôi, để cất nó vào chỗ cũ. Chắc là đồ mình mua, lâu rồi nên quên ý mà!
Năm nay lạ quá, không hiểu vì sao tháng nào thư ký cũng báo tin của một người tên Khang. Tôi thấy phiền nên bảo ông ấy không cần điều tra nữa, dù gì thì tôi với người đó cũng chẳng quen gì nhau.
Hôm qua là thứ sáu, bố đi tái khám. Biết thế nên tôi mới nghỉ việc ở văn phòng sớm để về nhà nấu cơm cho ông. Bởi vì bố rất thích ăn đồ tôi làm. Nhưng có vài món không hiểu tại sao tôi lại quên cách nấu, đành học làm món mới.
Bố tôi rất thích đi chơi xa. Ông nói có tôi tiếp quản TĐ nên ông không lo. Haiz, thế là sáng nay đã xách túi nhỏ vali to sang Milan rồi. Thật là...
Đấy, mới nhắc đã xuất hiện. Không biết có chuyện gì vui mà bố kêu tôi sang ngay nữa rồi. Chắc phải đặt vé ngay.
Mellia Nguyen, 11p.m.