11.58" trưa.
“Teo tè reo...” Tiếng chuông điện thoại reo lên, làm ai đó nhất thời khó chịu. - Cô Dương (tên ng.giúp việc), cô tắt chuông điện thoại đi, cháu đang làm bài.
- Khang à, là mẹ cháu gọi._ Cô Dương cầm điện thoại lên, mắt hướng về phía cậu bé đang ngồi ở bộ sofa giữa nhà.
- Vậy cô nghe đi, xong cho cháu gặp mẹ là được rồi!_ Cậu bé đặt ngón trỏ lên miệng, cười.
“Cô Dương nhấn nút nghe điện. - Bà chủ.
- Sáng hôm nay ở nhà thế nào?_ Đầu đây bên kia, người phụ nữ đang cuống cuồng chạy vào thang máy, giọng nói gấp gáp. Bà đang dự show thời trang tại Mỹ, khoảng thời gian vì thế nên chênh lệch rất lớn (11.58" trưa ở =11.58" tối ở Mỹ. Ví dụ như hôm nay ở là 11.58" trưa ngày 9/5 thì ở Mỹ còn là 11.58" tối ngày 8/5).
- Cậu chủ vừa đi học về, ông chủ vẫn chưa thấy đâu ạ. Bà chủ hôm nay về nhà rồi ạ?
- Tôi đang chuẩn bị về. Cô Dương, thế có ai đến nhà không?
- Dạ không có.
- Hả! Cô nói thật đấy chứ?
- Thật ạ.
- Cô cùng thằng Khang ra khỏi đó đi, nhanh lên.
- Bà chủ! Tại sao ạ?
- Xin cô đấy. Bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa Khang ra khỏi tòa nhà đó. Xin cô._ Mắt vị bà chủ đã rướm nước, giọng nói run run.
- Bà... bà chủ!
- Đi đi, đi ngay đi!_ Bà ta hét lên.
- Tôi sẽ đưa cậu chủ đi ngay.
- Đi đi, cô Dương.”
Cô Dương tắt máy, thầm thở dài.
- Cô Dương, mẹ không gặp cháu sao?_ Khang ngước mắt hỏi.
- Mẹ cháu muốn chúng ta đi khỏi nhà.
- Đi gặp mẹ sao?_ Cậu bé hỏi tiếp.
Cô Dương cười: - Ừm...Đúng thế!
- Cô đưa cháu đi đi!
- Ừ.
Cô Dương nhét điện thoại vào túi, chuẩn bị đồ cho cậu chủ nhỏ yêu quý của mình rồi bước ra khỏi nhà. Khang nắm tay cô, cười nói vui vẻ. Đã hai ngày nay mẹ đi công tác, cậu chẳng được gặp mẹ, thế nên bây giờ mới hào hứng như thế.
Thang máy mở ra, hai người cùng nhau bước vào trong, nhưng... nào ai ngờ... Sau 8 giây, thang máy rung lắc liên hồi, làm cả hai quýnh quáng ngã lăn ra rồi dừng lại. Chỉ có một kẽ hở nhỏ đủ để nhìn thấy bên ngoài. Số điện tử trong thang dừng lại ở số 25 và tắt hẳn. Ở bên trong, cơ hồ còn có thể nghe được những tiếng nổ bong bóc ở phía ngoài. Đoán được có chuyện không hay, cô Dương sợ sệt, ngồi im một chỗ. Khang nắm chặt lấy tay cô Dương: - Cô... cháu sợ...
- Khang à, không sao đâu. Đừng lo._ Cô Dương xoa tay của Khang, trong lòng rối bời như tơ vò. Trời ơi! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Một lúc không lâu sau đó, bên trong thang máy nóng hẳn lên, một vài ngọn lửa chui qua kẽ hở vào bên trong. Khang đứng lên, lại gần kẽ hở. Nhìn ra bên ngoài, một màu đỏ rực cháy trước mắt. Khang hơi hoảng, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống. “Khụ.. khụ..” cậu ho vài tiếng, hít cái khí độc này khiến cậu khí chịu. Cứ ngồi trong này chắc thành thịt chín lúc nào cũng không biết. Nghĩ như thế, cô Dương bò đến cửa, cố dùng hai tay mở nó ra. Khang bịt mũi đứng bên cạnh cô cũng quỳ xuống, lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của mình bấu lấy thành cửa, cố sức kéo mạnh ra...
- Ha, may quá. Cháu có thấy khó thở không?_ Cửa được mở to ra một chút sau một hồi vật vã. Cô Dương ướt đầm mồ hôi, hít thở không thông nhìn Khang. Trông cậu bắt đầu yếu đi.
- Cháu không... khụ... sao._ Mặt cậu tèm nhem, những vệt đen xuất hiên làm cậu càng dễ thương.
- Chúng ta ra nhanh thôi, nào, nghiêng người trước, từ từ thôi. A..._ Tiếng cô Dương hét lên, dây cáp thang bị đứt, cả thang máy rơi thẳng xuống dưới một cách nhanh chóng rồi mất hút. Khang chỉ nghe câu nói cuối: - Chạy đi....
Khang hoảng loạn, cậu bé chạy tá hỏa khắp nơi. Đang chạy, cậu lại nghe thấy tiếng khóc cách chỗ cậu mấy bước chân. Tới gần, cậu thấy một cô bé nước mắt nước mũi đầy mặt, còn có vài vệt đen loang lổ. Cậu lay lay vai cô: - Này! Cậu à! Đám cháy to lắm, chúng ta đi thôi._ Khang hối hả thúc giục nhưng cô bé không chịu đứng lên. Cậu nắm tay cô: -Thôi mà, chạy nhanh đi, nhanh lên! Chúng ta cùng ra khỏi đây._ Cô bé ấy không ai khác, chính là Ngọc.
Khang dẫn cô bé tới trước một cái cửa kính lớn. Hai đứa trẻ nhìn ra bên ngoài, sao lại không có lấy một chiếc xe cứu hỏa? Không nghĩ ngợi nhiều, Khang cùng Ngọc nắm tay nhau lùi xuống lấy đà. 1...2...3... Choang...