Choang....Khang thuận tay, kéo Ngọc tới gần người cậu. Trong khoảnh khắc, cái đầu nhỏ của Ngọc được Khang ôm vào người.
“Bịch” cả hai ngã xuống. Chỉ có Ngọc nhổm người nhìn cậu bé bên cạnh. Cậu bé đầu chảy máu rất nhiều. Ngọc muốn chạy, nhưng cô không muốn để lại cậu ở đây. Thế là, cô kéo tay cậu khoác qua vai mình, đưa cậu ra xa đám cháy... cô ngất lịm đi, chỉ còn nghe được tiếng bước chân vội vàng, tiếng nói chuyện rôm rả, rồi sau đó tiếng xe cứu thương đến, ngày càng gần...
Ngọc tỉnh lại sau 30 phút ngất lịm. Toàn thân cô đau nhức, tay trái còn bị quấn dày những mảnh màu trắng, mùi thuốc sát trùng nồng đậm. Bên ghế tay phải, bố cô đang nắm tay cô ngủ ngon lành. Ngọc nhẹ nhàng rút tay ra một cách khéo léo. Bước xuống giường bệnh, cô choáng váng vịnh vào thành giường, cô muốn tìm cậu bé kia, không có cậu ấy, chắc giờ cô đã cháy thành than ở nhà rồi.
Mở cửa bước ra, Tiếng nói y tá đập vào màng nhĩ cô: - Trời ơi! Nhóm O Rh-* kiếm đâu ra. Mất máu nhiều quá, tội thằng nhóc, còn nhỏ thế mà...
- Cô ơi! Cháu... cháu nhóm O Rh- đây nè!_ Ngọc nuốt nước bọt, chạy tới chắn trước mặt cô y tá.
- Cô bé... cháu..._ Cô y tá chưa dứt lời, tiếng bác sĩ ở phía sau nói tới: - Vậy thì tốt, không cần xét nghiệm, nhanh đưa vào đây.
- Vâng_ cô y tá nói rồi dắt tay Ngọc đi. Đúng lúc đó, bố cô chạy ra, cầm lấy cổ tay cô, kéo lui lại. Ngọc khẽ nhăn mặt, cô nhìn ông bằng đôi mắt trong của mình. Bố cô nhìn rồi nói: - Con muốn làm gì hả? Con còn nhỏ, không được làm như thế.
- Vậy cậu ấy có nhỏ không? Tại sao cậu ấy cứu con, có thể bảo vệ đầu con mà con chỉ đứng đây nhìn người cứu mình mất máu đến chết như thế cơ chứ?... Bố... Con không muốn vì con mà có thêm người chết nữa đâu... Mẹ... mẹ... Hức hức_ Ngọc nức nở.
- Con gái..._ Bố Ngọc ôm cô vào lòng, lòng nặng trĩu. - Con muốn hiến máu thật sao?
Ngọc gật đầu, cương quyết nói. - Cậu ấy cứu con, con cũng cứu cậu ấy......
Nằm đối diện với cậu bé trong phòng phẫu thuật, Ngọc khẽ quay đầu sang nhìn cậu. Mắt cậu ấy vẫn nhắm nghiền lại, trên người bê bết máu.Cô nhắm mắt, cảm nhận từng giọt máu của mình truyền sang cho cậu. Ai bảo cậu ta cứu cô làm gì, để bây giờ lại nằm như thế cơ chứ!
1 tiếng... 2 tiếng... 3 tiếng... 4 tiếng... Hai ông bố bên ngoài đứng ngồi không yên, họ không khóc, không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng trong lòng họ như đang có tảng đá đè nặng. Hai đứa con đó đều như sinh mạng của họ, nếu như có chuyện không may, họ biết làm sao?
- Đứa con gái của tôi nó bảo muốn cứu con trai của ông mặc dù hai đứa nó mới gặp nhau lần đầu...Chẳng bù với người làm chồng như tôi, vợ mình cũng chẳng cứu nổi._ Bố Ngọc khó nhọc lên tiếng, ông cảm thấy thật... buồn cười.
- Hả? Ông nói cái gì cơ?_ Bố Khang bật dậy, ngạc nhiên hỏi.
- Đúng thế, con tôi muốn cứu thằng nhỏ nhà ông. _ Bố Ngọc nở nụ cười tự giễu.
-... Cảm ơn ông.
- Ông không cần nói với tôi, chỉ cần con bé bình an bước ra khỏi cánh cửa đó, tôi sẽ làm mọi thứ nó muốn!
Đúng lúc này, điện thoại bố Khang reo lên, ông nhận điện: - A lô.
“ - Mày mau về nhà ngay cho tao.
- Haha.... Ông điên rồi. Trừ khi Thùy Băng ký vào thảo thuận của ông, tôi sẽ về.
- Mày được lắm, con nhỏ đó chết rồi, mày còn không mau vác mặt về đây gặp tao à.
- Chết? Ông đừng có rủa người khác như thế, cô ấy đang ở rất rất xa, có muốn ông cũng chẳng tìm được đâu.
- Ở rất xa? Đừng hòng lừa tao. Số 251,tao đã...
- Đã làm sao? Ông đã làm gì?
- À... Làm gì sao? Tao không nhớ! Còn nữa... Con bé con đó chắc cũng rụi tro rồi nhỉ?
- Con bé con? Khoan đã..._ Ông liếc sang người bên cạnh. - Ông giết nhầm người rồi.
- Giết nhầm người?
- Tôi... đoạn tuyệt với ông. Chúng ta từ nay không còn quan hệ gì nữa sất.”
bố Khang liền hỏi bố Ngọc: - Nhà ông số bao nhiêu?
- 251.
Đùng..... như một tiếng sét chạy ngang tai, bố Khang trượt xuống. Đúng lúc đó, cửa mở ra, hai chiếc xe đẩy từ từ xuất hiện. Bác sĩ lau mồ hôi trên trán. - Ca phẫu thuật rất thành công, cậu bé tuy xuất huyết não nhưng không nguy hiểm tính mạng, gãy tay, chấn động nhẹ ở đốt sống lưng và bả vai. Còn cô bé... thực sự rất... tôi khâm phục nó.
Hai chiếc giường được đưa vào cùng một căn phòng. Kể từ hôm đó, hai đưa trẻ chơi với nhau rất vui. Tuy vậy, Ngọc có phần trầm tính hơn trước, cười cũng ít đi. Đến một ngày... Ngọc xuất viện...
- Bố, con muốn đi khỏi đây...
Rh-: Hầu hết mọi người (khoảng 85%) có một loại protein đặc biệt trên các tế bào máu, được gọi là yếu tố Rhesus (Rh), những trường hợp này gọi là Rh+ (có nhóm máu dương tính Rh), chiếm đa số. Những người thiếu yếu tố Rh, được gọi là Rh- (có nhóm máu máu âm tính Rh), hiện nay rất hiếm, khó tìm đươc. Trong 2000-3000 người chỉ có 1 người mang nhóm máu có âm tính Rh. (Hình như là vầy, mình không rõ lắm)