Cuối cùng cũng về nhà. Khang xuống xe, đang mở cổng thì ánh đèn ô tô sáng chói chiếu về phía cậu. Một cặp vợ chồng từ từ bước ra, xuất hiện trước mặt Khang. Cậu cũng chẳng cần ngạc nhiên, chuyện này cậu đã biết, sớm hay muộn gì cũng phải chạm mặt với họ. Hai người họ đi trước, theo sau là tài xế xách vali cồng kềnh.
Khang mở cổng, hai người cười tươi với cậu rồi vào trong. Chắc do quá tối nên bọn họ không nhận ra cậu. Khang đón lấy vali từ chỗ tài xế, bảo ông ta về nghỉ ngơi.
- Bố mẹ về nước sao không báo để con đón?_Khang xách hành lí vào nhà, đặt xuống bên sôfa. Cậu ngồi đối diện bố mẹ mình.
Dưới ánh đèn sáng trưng, mẹ cậu mới nhìn rõ con trai mình. Cũng lâu rồi, từ năm cậu trốn khỏi Anh, trốn khỏi mẹ quay lại VN ngót đã 6 năm. Bà nhận ra cậu, chính là chàng trai đã đưa cô bé ấy đi.
- Bố mẹ vội quá, không gọi cho con kịp. Lúc tối chúng ta gặp nhau, sao con lại không nói gì với mẹ?_ Mẹ Khang xúc động.
- Em nói thế là có ý gì? Hay... cô bé cùng chàng trai mà em nói..._ Bố Khang dừng giữa chừng. Ông không ngờ chàng trai mà vợ nói lại chính là con trai mình.
- Đúng ạ._ Khang gật đầu. - Chúng ta đã gặp nhau ở nhà hàng.
Bố Khang vỡ lẽ, ra là con trai mình cùng mấy đứa bạn đi ăn cùng nhau. - Vậy sao? Con trai, con lớn quá rồi. Mẹ con nói đúng, con rất đẹp trai.
- Cô gái ấy là ai hả Khang? Mẹ thấy con rất quan tâm con bé._ Mẹ cậu hỏi sốt sắng.
- Cô ấy là bạn của con.
- Con bé rất xinh, lại lễ phép đáng yêu nữa! Hay là..._ Mẹ cậu suy nghĩ. Gương mặt đầy ý cười.
- Để con đi pha chút trà đào._ Khang đứng lên, chạy đi pha trà. Một lát sau, cậu bưng ra một ấm trà tỏa hương thơm dễ chịu.
- Khang, mẹ có chuyện...
- Ấy! Em cứ từ từ. Chúng ta vừa mới về, để nói chuyện với con sau cũng được. Uống trà đi!
Ba người bọn họ vừa uống trà vừa nói chuyện, tựa rất vui vẻ. Nhưng... trong lòng mọi người như có một tảng đá đè nặng xuống, có phần chuyện không thể nói được. Rất lâu sau, cuộc trò chuyện mới dứt. Bố mẹ Khang xách hành lí lên phòng, còn cậu dọn bình trà, mấy cái ly thủy tinh đem ra rửa. Xong xuôi, ai vào phòng ấy. Căn nhà lại rơi vào bóng đen tĩnh mịch.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Gần nửa đêm, Ngọc vẫn không ngủ. Cô ngồi bó gối trên sôfa, nhìn chương trình trước mắt. Đống tài liệu, giấy tờ cần chữ kí của cô nằm trên bàn ngổn ngang chất thành đống.
Cô suy nghĩ về người phụ nữ gặp trong nhà hàng. Cái tên đó, gương mặt đó sao lại giống mẹ cô đến vậy? Sao lại ám ảnh cô mãi không nguôi như thế? Cô như người mất hồn, chằm chằm nhìn vào TV nhưng hồn đã thả lên chín tầng mây rồi. Điện thoại bên cạnh rung lên làm cô giật mình. Ngọc đưa cánh tay bị bỏng đã tháo băng lấy điện thoại. Một tin nhắn của Khang gửi tới: "Ngủ rồi à?"
Ngọc thở dài: "Chưa. Cậu chưa ngủ à?"
"Ừ. Tay cô sao rồi? Vừa rồi tôi không kịp hỏi. Đau không?"_ Khang bên kia thò đầu ra khỏi chăn, quan tâm hỏi thăm cô.
"Tôi là trẻ con mới lớn hả? Hỏi kiểu gì vậy? Không sao rồi, bỏng thôi mà."_ Ngọc tức giận.
"Ờ. Bỏng thôi! Còn nhẹ chán! Ý cô là vậy phải không?"
"Đâu có!"_ Ngọc chùn xuống. "Nặng lắm rồi. Mà bài kiểm tra ngày mai... cậu có ôn không?"
"Ngày mai có bài kiểm tra? Mai là chủ nhật mà!"
"Hả?" Ngọc ngạc nhiên "Ừ nhở"
"Sáng mai cô có bận không? Chạy bộ với tôi đi."
"Được thôi, tôi sẽ sang chờ cậu. Thế nhé. Tạm biệt"
"Tạm biệt"
Ngọc đặt điện thoại xuống, xem qua một lượt giấy tờ rồi ký tên vào. Thu dọn chúng ngăn nắp, cô cầm một bọc tài liệu chưa mở vào phòng ngủ. Nằm trên giường, cô mở ra xem.
"Khắc Phong- chủ tịch tập đoàn tài chính Khắc Phong. Từ tay không lập nghiệp. Ông ta có một người con trai. Tính tình hay nổi nóng vô cớ, tức giận lung tung, vợ ông ta vì chịu không nổi nên mới bỏ đi. Qua đời ở tuổi 73. Sau khi ông ta mất, con trai ông ta tiếp quản tập đoàn, biến TĐ tài chính thành TĐ bất động sản, đổi tên, mở rộng công ty......(tiểu sử)"
Ngọc ngán ngẩm ném sang một bên. Tra đâu cũng chẳng thấy mẹ mình có thù oán gì với ông ta. Vô duyên vô cớ thế, sao ông ta lại chạy đi đốt nhà người khác?
Cô tắt đèn, ôm một mớ khó hiểu đi ngủ. Cô không biết là, chiếc điện thoại trên sôfa vừa nhận được một tin nhắn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trợ lí chủ tịch là Võ Sinh, người hôm trước báo tin cho Ngọc việc bố cô bị bệnh. Ông bấm máy gọi cho cô không biết bao nhiêu lần mà cô vẫn không nghe máy.
Ông ta sốt ruột đi qua đi lại trước cửa phòng bệnh. Ngài chủ tịch do làm việc quá sức, dẫn đến sức khỏe bị ảnh hưởng, ngất được một lúc rồi. Chủ tịch lúc chiều còn khỏe mạnh mà bây giờ đã nằm trong căn phòng kia, thật không ai ngờ được.
Đúng lúc đó, điện thoại ông ta nhận được tin nhắn. "Hiện nay, do sự cố về mạng lưới hệ thống liên lạc toàn cầu nên nhà mạng chúng tôi tạm thời không thể liên lạc tới số thuê bao ngoại quốc. Chúng tôi sẽ nhanh chóng sửa lại hệ thống, phục vụ việc liên lạc. Chân thành xin lỗi."
- Chết thật. Sao lại đúng vào nửa đêm cơ chứ!_ Ông ta lầm bầm. Bác sĩ mở cửa đi ra, trách mắng ông ta:
- Tôi đã dặn trước rồi, vậy mà anh cứ để ông ấy quá lực như thế. May lần này không nguy hiểm tính mạng. Nếu có lần sau, tôi không đảm bảo đâu đấy.
- Cảm ơn bác sĩ. Tôi sẽ cẩn thận._ Ông ta nói xong, bác sĩ liền gật đầu quay đi. Ông ta bước vào phòng, thấy chủ tịch nằm trên giường thầm lắc đầu. Xem ra phải cẩn thận hơn.