6h chiều, bang Washington, Mỹ. Tại một bện viện nổi tiếng...
- Cao huyết áp?_ Một người ngồi đối diện bác sĩ hỏi.
- Đúng thế. Huyết áp của ông ấy là 185/110. 6 tháng qua ông ấy không đi khám. Chắc chắn bác sĩ trước đây điều trị cho ông ấy đã biết, chỉ là ông ta không nói thôi.
- Giờ tôi phải làm sao?
- Ừm... cũng dễ thôi. Tránh để ông ấy bị kích động hay sốc, điều chỉnh chế độ ăn, giảm bớt thời gian làm việc. Tôi sẽ kê đơn thuốc.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ._ Anh ta cầm đơn thuốc ra khỏi phòng. Phân vân cầm điện thoại gọi đi.
"- Tiểu thư, xin lỗi đã làm phiền cô vào giờ này.
- Không sao, có chuyện gì?_ Ngọc đang sắp sách vở đi học liền ngưng lại nghe điện.
- Tôi vừa đưa chủ tịch đi kiểm tra sức khỏe. Bác sĩ nói... chủ tịch đang bị cao huyết áp.
- Cao huyết áp? Ảnh hưởng đến sức khỏe không?_ Ngọc hốt hoảng hỏi.
- Hiện tại thì chưa. Tiểu thư, tôi có nên nói với ngài ấy không?
- Đừng nói vội. Tôi sẽ cố gắng về đấy sớm thôi. Cố gắng đừng để ông ấy bị áp lực.
- Vâng. Chào cô."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Căn tin học viện Q. Giờ nghỉ giữa trưa, ở một chiếc bàn ăn. Ba người: Khang, Ngọc và Nam đang ăn cơm...
- Này, cô không ăn à? Sao cứ nghịch cả bữa cơm mãi thế?_ Khang dừng đũa, nhíu mày nhìn Ngọc.
- Đúng đó. Từ sáng đến giờ thấy cậu ngẩn ngẩn ngơ ngơ mãi._ Nam nói.
- Tôi không muốn ăn._ Ngọc uể oải nói. Xong rồi lại cầm đũa lên nghịch suất ăn của mình.
Khang bèn cầm lấy tay cô. - Thôi đi. Rốt cuộc có chuyện gì?
Nam đang cặm cụi ăn cũng phải ngẩng lên nhìn hai người. Bỗng dưng... phụt một cái, Nam cả một miệng cơm văng ra. - Hai người... đeo đồng hồ đôi? Từ khi nào?
Khang liếc Nam một cái rồi quay sang Ngọc. Cô cũng đang nhìn cậu, ánh mắt cô có phần dao động khác thường. Ngọc rút tay về, đút vào túi áo. Đứng lên khỏi ghế đi ra ngoài.
Bầu trời hôm nay rất trong. Mây trắng lượn lờ bay trên nền trời xanh thẳm không chút tạp màu. Gió từng cơn thổi tới, mang theo sự giá lạnh thấu xương. Ngoài bãi cỏ xanh mướt, Ngọc đứng đó, cảm nhận từng luồng không khí lạnh buốt thổi tới. Cô rút điện thoại ra...
"- Con gái, sao lại gọi cho bố vào giờ này?_ Giọng nói hiền từ ấm áp vang lên.
- Bố chưa ngủ à?
- Có ngủ rồi cũng phải dậy nghe con gọi cho bố.
- Hay con về nhà một chuyến chơi với bố?
- Không được. Mới có hơn một tháng, con chưa về được. Học xong kì thì về chơi, giờ con phải học trước._ Bố cô quan tâm, lo lắng dặn dò.
- Vậy... xong kì này con sẽ về. Vâng, bố nhớ giừ gìn sức khỏe! Con chào bố."
Ngọc nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu. "Ước gì bây giờ bố có ở đây. Con thật là vô tâm, bố như thế mà con thì..."
Ngọc tự nhủ trong lòng. Cô tự trách bản thân chưa bao giờ lo lắng đến sức khỏe của bố mình. Cô đang suy nghĩ, một bóng hình xuất hiện từ phía sau bước đến.
- Làm sao đấy?_ Khang đứng một bên Ngọc.
Ngọc mắt đỏ hoe mở ra nhìn cậu. Tại sao? Tại sao cậu ta lại xuất hiện vào lúc này?
- Khóc đi._ Khang nói
- Hả!
- Khóc đi...
Khang vừa nói xong, Ngọc đã khóc oa oa cả lên. Khang nắm lấy tay cô, kéo cả người cô vào lòng. Ngọc không để ý đến, cô không biết là mình đang bị ăn đậu hũ rất trắng trợn. Một lúc sau, Khang nói:
- Ngọc này, tôi... thích cô.
Ngọc kích động, nhận ra mình đang được cậu ôm liền đẩy ra. - Cái gì?
- Tôi thích cô...
- Ahaha._ Ngọc cười phá lên. - Tôi không thích cậu đùa kiểu này.
- Hừ, tôi đùa cô chắc.
- Tôi... tôi không biết gì cả. Tôi đi trước đây._ Ngọc quay lưng lại, chạy thẳng một mạch. Cô vừa chạy vừa cười, quả thực vui đến chết nhưng cô không dám thể hiện ra bên ngoài mà thôi. Khang đút tay vào túi, thong thả đi vào trong.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Gần 9h sáng ở sân bay Quốc tế Anh Quốc...
- Anh à, hay em gọi cho con trước?_ Một người phụ nữ nói với chồng ngồi bên cạnh.
- Em gọi làm gì? Giờ này ở VN con nó đang đi học. Nó không nghe được đâu._ Ông chồng ngồi bên khuyên. (8h sáng Anh = 3h chiều Việt.)
- Vậy thì không gọi nữa, em sẽ tạo cho con một bất ngờ.
- Đúng, tạo sự bất ngờ.
- Chủ tịch, đến giờ bay rồi._ Một vệ sĩ bước tới.
- Đi thôi em.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~