Theo lời của giám chế Dương, “Sự nổi tiếng của nghệ sĩ đủ để khuấy lên một làn sóng, bước tiếp theo là phải chuẩn bị thật tốt.”
Đừng nói khán giả, ngay cả khách mời ngày hôm đó mới biết khách mời có những ai.
"Đm! Tại sao Lộ Nhâm lại ở đây?", Nhiêu Manh Manh nhìn dòng chữ @LU trên Weibo mà méo mặt, "Cái quái gì vậy! Ở đây có ba nam, cậu ta đi làm gì?"
Trợ lý bên cạnh đưa cốc nước cho Nhiêu Manh Mạnh, cô lại sốt ruột vẫy tay, “Đang bực đây, không uống.”
Trợ lý nói nhỏ, “Mặc dù Lộ Nhâm tham gia, nhưng không phải vẫn còn Tử Xuyên và anh Ân sao? Không sao đâu.”
“Không sao thế nào được.” Nhiêu Manh Man. cáu kỉnh, “Cô không thấy Lạc Cửu Ca cũng tham gia sao?”
“Lần trước đến tham ban, chị ta cố ý tách tôi khỏi Ân Bắc Lâm, cũng không cho tôi đứng bên kia anh Bắc Lâm, cứ muộn kéo tôi lại bên cạnh," Nhiêu Manh Manh lạnh lùng nói, "Chị ta hẳn đã trước tôi cũng sẽ tham gia chương trình này."
"Vốn dĩ họ có rất nhiều fan CP, sau đợt này, nếu vẫn đóng cảnh tình cảm với Ân Bắc Lâm, thì sao mà sống nổi trong giới này?"
Trợ lý lẩm bẩm, "Trời ạ, hóa ra là vậy, Lạc Cửu Ca cũng suy nghĩ cẩn thận quá..."
Nhiêu Manh Manh chế nhạo, "Chứ sao, người ta là ảnh hậu.”
“Nhưng mà hôm đó tôi thấy chị ấy cũng không động chạm với Ân Bắc Lâm nhiều.” Trợ lý bối rối nói, “Nếu nói thật, tôi thấy hình như Lộ Nhâm bên cạnh còn nhiều hơn.”
Nhiêu Manh Manh, “...Cái gì?”
“ Thì chụp ảnh, Lộ Nhâm hình như không định chụp, đứng với quản lý của anh Ân," Trợ lý nói, "Là anh Ân kéo cậu ta qua."
Nghe xong lời của trợ lý, Nhiêu Manh Mạnh sững sờ một lúc, chợt nhớ ra chi tiết bức ảnh chụp hôm đó.
Vài người chụp ảnh chung, Lạc Cửu Ca bảo cô đứng bên cạnh. Đến lại gần, cô nhớ ra, lúc đó có vẻ như Lạc Cửu Ca giơ tay ra, muốn khoác lấy cánh tay Ân Bắc Lâm...
Nhưng hình như Ân Bắc Lâm nghiêng người tránh đi.
...Chẳng lẽ, tránh đi, chính là để kéo Lộ Nhâm qua chụp ảnh sao?
Theo lý mà nói, Lộ Nhâm và Ân Bắc Lâm không nên như vậy mới đúng...
Nghĩ đến đây, trong đầu Nhiêu Manh Manh lóe lên những gì đạo diễn Từ nói với anh Bắc Lâm lúc đó.
“Đây là người cậu chỉ đích danh muốn diễn cảnh đối đầu?”
Nhiêu Manh Manh, "..."
"Không, quần áo này không phải của tôi. '
Cái gãi đầu lúng túng của Lộ Nhâm lại hiện lên trong đầu cô.
'Chỉ là đúng lúc không có quần áo mặc, nên người khác cho mượn...'
Balwin viền trắng, “người khác” cho cậu mượn, người được chỉ đích danh đóng phim...
Nhiêu Manh Manh đột nhiên sững sờ một hồi.
...Người, người khác này không phải là Ân Bắc Lâm chứ?
...
Bốn ngày sau.
Ngày "Người tình trong mộng" chính thức khai máy, Hoàng Oanh đích thân lái xe đến đón Lộ Nhâm và Ân Bắc Lâm ở dưới hầm xe Sky Tower.
Lần này không chỉ có cô, còn có một người đàn ông nhìn có chút đôn hậu cũng theo sau.
Ngoài cửa được canh giữ nghiêm ngặt, mấy tay săn ảnh không thể vào được.
Đến cô cũng phải cầm thẻ mới có thể vào được.
Cho nên cho tới hôm nay, cô mới biết thì ra từ khi quay Đao Phong xong, Lộ Nhâm đã sống cùng Ân Bắc Lâm.
Hôm Lộ Nhâm mặc chiếc áo polo cổ cao kiểu trường học, màu trắng tinh khôi, cổ áo và tay áo có sọc xanh đỏ không quá lớn, trước ngực có hai chữ đảo ngược nhau, nhìn cậu vừa mảnh khảnh vừa trẻ trung.
Tóc Lộ Nhâm cũng ngắn hơn nhiều, không còn dài như trước, mái rủ xuống trán, thoạt nhìn hơi giống một đứa trẻ quý tộc.
Trông rất là ngoan.
—— Tuy nhiên, mặt Hoàng Oanh bỗng đen sì hai phút.
Bộ này rộng như thế này, nhìn là biết là của Ân Bắc Lâm.
Hoàng Ưng tức muốn hộc máu, cô không hiểu Ân Bắc Lâm sở thích thế nào, thích Lộ Nhâm mặc đồ giống mình như vậy thì sao không mua luôn cái mới cho rồi?
Để cho Lộ Nhâm mặc quần áo anh là có ý gì.
Tuy nhiên, dưới sự kích thích lặp đi lặp lại trong những ngày qua, lần này cô miễn nhiễm luôn, còn chẳng muốn hít.
Hoàng Oanh bình tĩnh nói: “Lộ Nhâm, giới thiệu với cậu chút, đây là trợ lý của cậu, Tiểu Ngô.”
Người đàn ông phía sau cười cười chào hỏi, “Thầy Lộ, chào cậu!”
“Chào anh Ngô,” Lộ Nhâm cũng vẫy tay chào vội nói, ”Đừng gọi em là thầy, không dám không dám.”
Nguyên chủ có tác phẩm hay không cũng kệ.
Cậu chỉ là sinh viên năm ba mới xuyên qua, nào dám nhận danh thầy.
“Chờ một chút, tôi đưa Ân Bắc Lâm đi.” Hoàng Oanh cũng không nói nhiều, thấp giọng nói: “Tiểu Ngô sẽ đưa cậu đến đài Đào.”
Hoàng Oanh nói rồi nhìn sang Ân Bắc Lâm.
Cô mấp máy môi, “Dù thế nào đi nữa, mới bắt đầu hai người cũng đừng quá lộ liễu là được”
Lộ Nhâm điên cuồng gật đầu, không thể đồng ý hơn. Đùa thôi, cô Hứa Thanh Thanh kia đang tham gia chương trình tạp kỹ này, nếu theo nguyên tác, tính cách ương bướng độc đoán như vậy, nếu phát hiện ra cậu đi chung xe Ân Bắc Lâm đến tham gia chương trình thì...
Lộ Nhâm mím môi.
Có thể đoán được sau buổi biểu diễn, cậu sẽ bị một đám người mặc đồ đen trói đến trước mặt Hứa Thanh Thanh, quỳ xuống khóc lóc thảm thiết...
Nhưng vừa gật đầu, Ân Bắc Lâm bên cạnh liền liếc sang cậu.
Lộ Nhâm nuốt nước bọt nhìn về phía trước, giả vờ như không thấy.
...Vẫn, vẫn nên lo cho mạng mình.
Mười nghìn này, tôi không kiếm nữa...
Cũng may lần này Ân Bắc Lâm không dùng giọng nói đầy sát khí đó "Hả?" một tiếng.
Chỉ gật nhẹ đầu, rồi đồng ý để cậu đi.
Nhưng kẻ giết người đoạt mạng đã biến thành Hoàng Oanh.
Vừa lúc Lộ Nhâm tiến lên trước hai bước, Hoàng Oanh phía sau bỗng gọi cậu lại.
“Chờ đã.”
Lộ Nhâm thấy lạ quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt chau mày của Hoàng Oanh.
“…Cái gì trên cổ cậu vậy?” Giọng nói của Hoàng Oanh lúc đầu là nghi hoặc, sau đó vẻ mặt của cô đột nhiên có chút xấu hổ, cao giọng lên quãng tám, “Hai cậu chú ý chút được không?!?”
"!!!"
Đm!... Mặt Lộ Nhâm đỏ bừng, lập tức che lại.
Lộ Nhâm thầm kêu gào, ngày nóng nực, cậu còn mặc áo cao cổ... Sao Hoàng Oanh có thể thấy được chứ?!!
Ân Bắc Lâm đang ở nơi quái quỷ nào?!!
Lộ Nhâm đỏ bừng cả người, không ngẩng nổi đầu trước ánh mắt khiển trách “dâm loạn giữa ban ngày” của Hoàng Oanh.
Ân Bắc Lâm bên kia như không có việc gì, còn không ngại mà “A” một tiếng.
Ân Bắc Lâm uể oải nói: "Tối hôm qua ngủ muộn quên nhắc nhở cậu. Xin lỗi."
...Đừng có giả vờ như vậy!!
Với lại nam chính không biết nói chuyện thì đừng nói nữa, mặt Lộ Nhâm đỏ bừng méo xệch.
Rõ ràng là anh chỉ coi tôi như cổ vịt thơm ngon!
Nói như vậy, người khác đều nghĩ làm gì rồi!
Tiếng thở của Hoàng Oanh vang lên rồi biến mất.
Lộ Nhâm khóc không ra nước mắt, "Không..."
Vừa định nói, đã có người nhéo gáy của cậu.
——Ân Bắc Lâm đã đi qua từ bao giờ.
"Anh..."
Lộ Nhâm rụt rè quay đầu lại, vừa định tránh thì người bên cạnh lên tiếng.
“Đừng động đậy.”
Đây lại là câu mệnh lệnh.
Lộ Nhâm bất giác run lên, lo lắng nhìn sang bên cạnh -
Ân Bắc Lâm giơ tay lên, cổ tay lộ ra ngoài tay áo đen dài, ngón tay thon gọn sạch sẽ áp vào làn da trên cổ cậu.
Gần vậy sao.
Đầu ngón tay hình elip xinh đẹp của Ân Bắc Lâm ở trước mặt, Lộ Nhâm nín thở ngây người nhìn, không dám thở mạnh.
Cổ lại bị chạm một cái, Lộ Nhâm mới hoàn hồn.
Hóa ra là nam chính đang dán băng cá nhân cho cậu.
Nhưng chuyện cậu ngây người ngắm tay người ta bị bắt quả tang rồi.
Đôi mắt phượng đen của Ân Bắc Lâm nhìn cậu chằm chằm, cười cười nhìn cậu.
Da của anh vô cùng trắng, dáng người đẹp đẽ, môi trên hơi mỏng, khuôn môi cũng rõ ràng, thậm chí màu môi còn sáng hơn một chút so với màu của người khác.
...Đúng là còn đẹp hơn con gái.
Nghĩ đến đây, Lộ Nhâm lại không khỏi mặt đỏ.
Hoàng Oanh nghiến răng, “Hai người đã đủ chưa?
Lúc này Lộ Nhâm mới nhớ ra còn có Hoàng Oanh với anh Ngô bên cạnh, bỗng chốc mặt đỏ như quả cà chua!
Nhìn vẻ mặt xấu hổ của Lộ Nhâm, Ân Bắc Lâm thích thú giơ tay ra chạm vào cổ cậu.
Lại chầm chậm mở miệng.
"Lần sau nhớ nhắc tôi chỗ này không được."
Chỗ này không được là cái gì?
Lộ Nhâm lại đỏ mặt, xấu hổ muốn tìm lỗ chui xuống "..."
...Đem cả băng cá nhân, nam chính rõ ràng là cố ý!
Hoàng Oanh rời đi, sắc mặt như quỷ vậy.
Lộ Nhâm cũng xấu hổ khi nhìn anh Ngô.
May mắn thay, người đàn ông này quản lý biểu cảm giỏi hơn Hoàng Oanh, không chút ngạc nhiên đưa cậu tới đài Đào.
Xe của cậu đi trước nên khi xuống xe, Ân Bắc Lâm vẫn chưa tới.
Bởi vì sáu giờ sáng phải tập hợp, khi Lộ Nhâm đi, trời còn tờ mờ sáng, trên đường không có nhiều xe.
Nhưng Lộ Nhâm đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng tầm này đã có rất nhiều fan chờ ở đài Đào rồi.
Với lại không chỉ có fan nữ mà cũng có kha khá fan nam
Giơ bảng đèn và băng rôn của từng nhà, chờ ở nhà để xe và lối ra vào chính.
Lộ Nhâm liếc nhìn, hai mắt sáng lên.
Oa, còn có cả tên của cậu.
Nhưng nhìn đi nhìn lại, bên trên lại dùng giấy trắng mực đen viết mấy chữ to “Lộ Nhâm cút khỏi chương trình”, “Lộ Ăn Vạ tránh xa đàn ông ra”, “má Lộ biss”.
Lộ Nhâm, "..."
Nguyên chủ cũng khá thảm nhỉ.
Lộ Nhâm thở dài, đau thương nghĩ.
May mắn thay, anh Ngô rất tinh tế, không dừng lại ở cửa chính mà đi vào từ hầm để xe.
Nhưng vừa xuống xe, Lộ Nhâm ngẩng đầu đã phát hiện đã có nhân viên đài Đào đợi bọn họ rồi.
Là một cô gái đang ngơ ngác nhìn qua.
Lộ Nhâm bị nhìn đến mức căng thẳng, còn tưởng đến muộn.
Nhìn đồng hồ - cũng là của Ân Bắc Lâm, bên trên viết năm giờ năm mươi.
...Cũng đâu quá muộn.
Nhưng đã sắp sáu giờ rồi, nên phải nhanh lên.
Nghĩ vậy, Lộ Nhâm xuống xe vội bỏ đi.
Ngay khi cậu bước tới, cô gái kia như mới hoàn hồn, hơi do dự gọi cậu lại.
“…Anh Lộ?”
Cô gái có chút ngờ vực, “Là anh Lộ Nhâm sao?”
“Đúng.” Lộ Nhâm vội vàng gật đầu, có chút căng thẳng hỏi: “Tôi đến muộn rồi sao?
“Không không.” Cô gái vội vàng lắc đầu, vô thức nhìn Lộ Nhâm.
Ngây luôn! Tại sao lần này Lộ Ăn Vạ lại... Bình thường như vậy?
Cô là anti của Lộ Nhâm, cho rằng dù Lộ Nhâm có mặc phong cách quái quỷ gì đi nữa, cô cũng sẽ không đổi sắc mặt mà đón tiếp...
Ai biết, Lộ Nhâm lại tỏ vẻ ngây thơ!
Ban nãy cô nhìn thấy Lộ Nhâm xuống xe, nhưng vì thay đổi quá lớn nên suýt chút nữa không dám nhận.
Mãi đến khi anh chàng đẹp trai hoang mang bước tới, trợ lý mới xác nhận người này chính là Lộ Nhâm.
Tuy rằng cũng lướt mạng, cũng biết gần đây Lộ Nhâm đã thay đổi phong cách... Nhưng khi người thật ở trước mặt, thì vẫn vô cùng kinh ngạc.
Lộ Nhâm… Ăn mặc thế này đẹp quá đi mất?
Ngoan quá đi, như kiểu hotboy học giỏi trong trường quý tộc ấy. Là kiểu con trai ngoan ngoãn đáng yêu mà cô thích...
Không đúng, nhan sắc của cậu ta còn hơn thế!
Lộ Nhâm lại nhìn cô gái đang thất thần trước mặt mà gãi đầu, “Chúng ta đi thôi?”
Trợ lý lúc này tỉnh táo lại, tựa hồ có chút xấu hổ, giọng nói nhỏ hơn rất nhiều.
“Anh Lộ, chương trình của chúng tôi phải thu điện thoại, phiền anh giao điện thoại lên trước.”
Lộ Nhâm hoang mang, nở nụ cười với cô, “Đây.”
Trợ lý bỗng đỏ mặt.
Nhận lấy điện thoại, không khỏi thốt lên một tiếng trong lòng!
Đáng chết! Mất mặt quá!
Rốt cục từ bao giờ mà Lộ Nhâm trở nên đẹp trai như vậy chứ! Điên thật!!
...
Lúc đi đến phòng khách mời, Lộ Nhâm không để ý đến trợ lý phía trước đỏ mặt tía tai.
Cậu theo sau, nhìn những con số trên thang máy, trong đầu bỗng thoáng qua tình tiết của bộ truyện này.
Mấy vị khách mời nữ cậu đều nhớ hết, đặc biệt là Lạc Cửu Ca và Nhiêu Manh Manh, đã từng gặp, cảm thấy cũng rất dễ gần.
Hứa Thanh Thanh... Hôm nay cậu và Ân Bắc Lâm chia nhau hành động, chắc không đến nỗi vừa lên đã tức giận.
Chỉ không biết bên khách mời nam thế nào.
Cái tên Châu Tử Xuyên này, bao gồm cả nhóm idol HOWL đó, hoàn toàn không được nhắc đến trong "Hành trình của nam diễn viên xuất sắc nhất", Lộ Nhâm nghĩ tới đây liền nuốt nước bọt.
Chỉ có thể hy vọng rằng trí nhớ của nguyên chủ có ích... nhỉ?