...Ngu ngốc? Chuyện này liên quan gì đến ngu ngốc?
Lộ Nhâm hoang mang nghĩ, đây rõ ràng là sợ mà anh trai ơi...
Nhưng mà lúc này, bên tai lại có một giọng nam vang lên.
“Anh Lộ, anh Ân, quay xong rồi!” Người này nói, “Có thể chính thức kết thúc công việc rồi.”
Lộ Nhâm quay đầu lại mới phát hiện phía sau có một người quay phim.
Không biết anh ta đứng đó từ bao giờ, vật vừa nãy chặn lại hình như cũng là anh ta.
Lộ Nhâm, “...Đây, đây là quay cái gì vậy?”
“Hả, đạo diễn Từ chưa nói với anh sao?” Thấy cậu nhìn qua, người quay phim giơ máy lên cười, “Anh Lâm với anh Từ nói có thể quay chút hậu trường.”
“...Hậu trường?” Mặt Lộ Nhâm xanh trắng đỏ đủ cả, “Vậy ban nãy đều là quay... hậu trường?”
Người quay phim gật đầu, “Đúng vậy.”
Hai mắt Lộ Nhâm tối sầm.
Cmn!
Tim gan sắp bị dọa cho nhảy ra ngoài rồi, anh nói với tôi đây là hậu trường?!
“Chẳng lẽ bị dọa sợ rồi?” đạo diễn Từ không biết đi đến từ bao giờ, anh ta hiếm khi cười một cái, “Bắc Lâm đề nghị không nói với cậu, phản ứng sống động nhất, tôi chưa nói với cậu đổi thành dao thật.”
Lộ Nhâm, “...”
Nghe đến đây, Lộ Nhâm mới nhận ra.
Chẳng trách lại để cậu diễn phần của Nhiêu Manh Manh, đây là trả thù à!
Nghĩ vậy, cậu lặng lẽ nhìn Ân Bắc Lâm đứng bên cạnh.
Ai mà biết Ân Bắc Lâm không chỉ không trốn tránh, còn khoanh tay nhìn lại.
Đôi mắt phượng bình tĩnh kia có chút đùa cọt, nghiêng đầu nhìn cậu, hơi nhếch mày, thản nhiên nói “Dọa cậu đấy thì sao?”
Lộ Nhâm mím môi... Đừng có điên quá chứ!
Thôi kệ.
A di đà phật, không phải muốn cắt cậu là được rồi. Lộ Nhâm đau đớn nghĩ.
Còn về chuyện “ngu ngốc” này... Lộ Nhâm mím môi... Nếu Ân Bắc Lâm dọa xong cậu có thể trút giận chuyện năm triệu tệ kia thì...
Vậy, vậy thì cậu không ngại quay hai lần hậu trường đâu!
Đạo diễn Từ không chú ý đến Ân Bắc Lâm và Lộ Nhâm đang trao đổi ánh mắt.
“Lộ... Tiểu Lộ đúng không?” đạo diễn Từ gật đầu, “Tôi thấy phản ứng cuối cùng của cậu hôm nay rất tự nhiên, rất sinh động.”
“Lần này không có nói trước với cậu, nhưng nhập vai tiến bộ rất nhiều,” Nhìn thấy mặt Lộ Nhâm vẫn còn chút trắng bệch, mặt đạo diễn Từ đơ cứng cũng dịu hơn chút, “Lời tôi cậu chắc chắn nghe vào rồi.”
Đúng là tiến bộ rất nhiều.
Không còn lỗi cố tìm ống kính nữa, năng lực của Lộ Nhâm lên rồi.
Đến cả hậu trường ban nãy nhiều người vây quanh như vậy mà đứa nhỏ này vẫn có thể nhập vai đến vậy... Cũng rất hiếm có.
Đạo diễn Từ cảm thán, “Chẳng trách Ân Bắc Lâm đề cử cậu, xem ra cậu ta còn biết tìm kiếm người có năng lực hơn lão này.”
Ân Bắc Lâm ở bên nhàn nhạt nói, “Đạo diễn Từ quá khen.”
Bây giờ Lộ Nhâm nghe thấy đạo diễn Từ nói vậy còn có chút ngại.
Cậu xoa đầu, “Cảm ơn đạo diễn Từ.”
...
Hàn huyên với đạo diễn Từ xong, vì “Đao Phong” cũng đóng máy rồi nên nhân viên đều kết thúc công việc, bận rộn thu dọn đồ đạc máy móc.
Lộ Nhâm vốn muốn đi thay đồ luôn nhưng mà đang đi bỗng bị gọi lại.
Mấy cô gái giúp trang điểm sửa soạn ban nãy nhìn cậu với cặp mắt lấp lánh, “Anh Lộ, có thể chụp chung với tôi một kiểu không?”
Lộ Nhâm vô thức lùi lại, hơi ngại ngùng, “Hả? Tôi thế này có gì hay mà chụp chung...”
“Đẹp ấy!”
“Anh Lộ xin anh đó, chụp chung đi mà~”
“À! Chỉ lưu một tấm, nếu anh Lộ không thích thì chúng tôi cũng sẽ không truyền ra ngoài.”
Nhưng mà nhìn ánh mắt lấp lánh của mấy cô gái, Lộ Nhâm cũng không đành lòng khiến họ thất vọng, “Ừm... Được.”
Chụp cũng không khác gì con gái.
Lộ Nhâm quay người chuẩn bị về phòng thay đồ, vai bỗng nhiên bị chọc chọc.
Quay đầu lại, là nhân viên nam ngoài cửa hôm nay.
Chàng trai đó đỏ mặt, thẹn thùng nói, “Anh, anh Lộ, tôi có thể chụp chung với anh một tấm không?”
Anh Lộ Lộ lại gật đầu.
Người này chụp xong, Lộ Nhâm chưa đi mấy bước lại bị gọi lại.
Quay người lại thấy có bao nhiêu nhân viên đang đỏ mặt đứng sau.
Già trẻ trai gái đủ cả.
Lộ Nhâm mím môi, “Ừm... Mọi người cũng...”
Mọi người đồng thanh, “Anh Lộ! Tôi cũng muốn chụp chung với anh một tấm!”
Chụp xong, Lộ Nhâm đơ luôn rồi.
Mới đầu còn có chút ngại ngùng, lúc sau Lộ Nhâm cười, cười, cười đến đơ mặt luôn.
Đến lúc cậu có thời gian lấy quần áo của mình, còn chưa kịp thay, nhìn điện thoại đã thấy có mấy tin nhắn.
Hoang mang ấn xem.
Vừa nhìn đã là chuyện của hai mươi phút trước rồi.
Người ghim trên đầu gửi cho cậu ba tin nhắn.
“Đến phòng nghỉ của tôi.”
“Năm triệu tệ.”
“Đm!”
Có người đứng ngây người ngoài xe trang điểm một hồi.
Giây sau liền nhìn thấy Lộ Nhâm xách váy lên, loạng choạng chạy ra ngoài trên đôi giày cao gót.
Mọi người nhìn theo hướng váy đỏ biến mất.
“Bộ dáng này của Lộ Nhâm, đến chạy bộ cũng đẹp như vậy à...”
...
Bên kia.
Phòng khách ngoài xa của đoàn phim “Đao Phong”.
Bên ngoài còn có tiếng xì xào của phóng viên, bên ngoài cửa sổ cũng có không ít ánh mắt của người trong đoàn phim.
Hoàng Oanh nhẹ nói, “Cô bận rộn như vậy còn đến thăm Bắc Lâm, vất vả rồi.”
Đúng là vất vả.
Đây là buổi quay cuối cùng của đoàn phim “Đao Phong”, cũng không ở Hoành Điếm. Nơi xa xôi hẻo lánh như thế này, thời tiết lại nóng bức, chỗ này gọi dễ nghe thì là phòng khách, khó nghe thì chỉ là cái lán, dưới bóng đèn còn có côn trùng bay qua, nào xứng với thân phận của Lạc Cửu Ca.
Lạc Cửu Ca ngồi chung với trợ lý.
Hôm nay cô cố tình mặc một chiếc váy xám nhạt nho nhã nhưng mà đồ tuy đơn giản, nhan sắc diễm lệ của cô lại không vì vậy mà lu mở.
Nghe thấy Hoàng Oanh nói vậy, hai mắt Lạc Cửu Ca híp mắt.
“Chị Oanh nói vậy khách sáo quá,” Cô cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc đen ra sau tai trái, “Cũng đâu to tát gì.”
“Với lại cũng lâu rồi em với Ân Bắc Lâm chưa gặp nhau.”
Hai câu nói đều vô cùng khéo léo, Hoàng Oanh cũng cười.
Không hổ là nữ diễn viên xuất sắc nhất, trong lòng cô thầm gật đầu.
Tuy đã tối rồi nhưng mà Lạc Cửu Ca vẫn phát sáng tứ phía.
Cô cười xinh đẹp, bông tay pha lê bị máy ảnh trong lán chiếu sáng lấp lánh.
Nhìn thấy bông tai lấp lánh, không hiểu vì sao trong đầu Hoàng Oanh lại thoáng qua khuôn mặt của Lộ Nhâm hôm nay.
Tóc ươn ướt, khuôn mặt trắng ngần không chút phấn, đôi mắt vô tội chớp chớp.
Hoàng Oanh, “...”
Hoàng Oanh lặng lẽ nhìn Lạc Cửu Ca.
Lạc Cửu Ca vẫn xinh đẹp tuyệt trần như cũ, nở nụ cười hoàn hảo, đôi bông tai pha lê lấp lánh.
Hoàng Oanh thầm lắc đầu.
...Đúng là điên rồi, Hoàng Oanh tự chửi mình một câu.
Lộ Nhâm cùng lắm chỉ một người đàn ông xinh xẻo một chút... Sao mà so với Lạc Cửu Ca được.
Nghĩ vậy, Hoàng Oanh đứng vậy.
“Vậy phiền cô đợi ở đây một chút.” Hoàng Oanh dừng lại, “Vốn định đi tìm Ân Bắc Lâm luôn nhưng mà đoàn phim nói cậu ấy về phòng nghỉ rồi, chắc đang ở phòng thay đồ...”
Lạc Cửu Ca cười nhẹ, “Không sao, chị Oanh. Đều là nghệ sĩ, em hiểu.”
Hoàng Oanh cười rồi đi.
Hoàng Oanh vừa đi.
Lạc Cửu Ca lập tức nhíu mày, “Bình xịt đâu?”
Trợ lý bên cạnh lập tức lấy một bình xịt muỗi từ trong túi ra, Lạc Cửu Ca cầm lên bắt đầu xịt.
Lạc Cửu Ca không nhịn nổi than oán, “Thật là! Tôi đã gửi tin nhắn cho Ân Bắc Lâm rồi mà anh ấy cũng không đến sớm chút.”
“Hoàng Oanh kia cũng đi, để tôi chờ ở đây, lắm muỗi thế này,” Lạc Cửu Ca xinh đẹp nhíu màu, “Đốt mặt tôi thì phải làm sao?”
Nói xong, cô lại nhíu mày hỏi, “Lớp trang điểm của tôi chưa trôi chứ?”
Trợ lý cầm chiếc quạt nhỏ quạt cho cô, nghe thấy liền vội vàng nói, “Không không, vẫn rất đẹp.”
“Vậy thì tốt,” Bấy giờ Lạc Cửu Ca mới thả lỏng chút, hãnh diện cười, “Nhưng mà không chỉ đẹp, tôi còn muốn hoàn hảo.”
Lúc này, nhân viên đoàn phim Đao Phong đi vào.
Nhìn thấy Lạc Cửu Ca ở phòng khách, bọn họ có chút kinh ngạc nhìn, mắt mở to.
Lạc Cửu Ca đã khá quen với biểu cảm kinh ngạc này rồi.
Cô đã quen được người khác khen ngợi.
“Đẹp quá, xinh quá” đã dùng chán rồi.
“Nhan sắc thần tiên được công nhận của giới giải trí”, “Hoa quý nhân gian”, “Đẹp mà làm tới”, nên lúc mấy nhân viên đi qua cô, cô cũng thản nhiên trước những lời nói kia...
Nhưng mà...
Dần dần, Lạc Cửu Ca có chút bồn chồn.
“...Váy đỏ?” Lạc Cửu Ca nhíu mày, “Rõ ràng hôm nay tôi mặc đồ màu xám, váy đỏ đẹp là chuyện gì vậy?”
...
Hoàng Oanh men theo lề đường đi, thi thoảng nghe thấy nhân viên nói chuyện, thấy hơi kỳ lạ.
Lạc Cửu Ca còn ở ngoài cổng, mấy người này đã thấy rồi sao?
Cuối cùng cũng đến cửa phòng nghỉ của Ân Bắc Lâm.
Hoàng Oanh gõ cửa, “Bắc Lâm.”
Không trả lời.
Có thể bên này âm thanh ồn ào quá, Hoàng Oanh nghĩ rồi lại gõ cửa, bên trong bỗng vang lên tiếng “Bịch!” rất lớn.
Hoho ngây người, phản ứng lại liền vội vàng vặn tay nắm.
Cũng may, cửa không khóa!
Hoàng Oanh thở một hơi nhưng mà sau đó vẻ mặt cô cứng đờ...
Phòng nghỉ có một người phụ nữ.
Có một người phụ nữ ngồi trên người Ân Bắc Lâm.
Cô ngồi trên người Ân Bắc Lâm, ôm lấy mặt anh.
Mái tóc đen bồng bềnh hất ra sau, dây váy đỏ vắt hờ trên vai, lộ ra bờ vai trắng nõn, dưới ánh đèn, da trắng đến mức chói mắt... Không cần nhìn mặt, chỉ cần nhìn thân hình này đã biết là một người đẹp vô cùng.
Phát hiện ra cửa có người, người đẹp ngẩng đầu lên nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hoàng Oanh mím môi, “...”
Lộ Nhâm luống cuống, “Đm?” Chị, chị Oanh?”
Hoàng Oanh đơ mặt, thái dương đập bụp bụp.
Giây tiếp theo cô tức giận hét một tiếng, “Hai người đang làm gì vậy??!!”