• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả người Hoàng Oanh đều có chút hoang mang.

Giây tiếp theo liền thấy một bóng đen lướt qua.

Ân Bắc Lâm ném quần áo mà cô đem qua cho Lộ Nhâm.

“Mặc vào rồi đi ra.”

Cách một khe cửa, cô thấy Lộ Nhâm xoa đầu lúng túng, nhìn không hề diêm dúa lòe loẹt chút nào, còn có chút ngây thơ ngoan ngoãn.

“Cảm ơn anh Lâm.”

Hoàng Oanh, “...”

Đã gọi anh rồi?

Cô vô thức nhìn Ân Bắc Lâm nhưng mà Ân Bắc Lâm hoàn toàn không có ý muốn giải thích.

Anh bình thản ngồi trên sô pha, thong thả rót cho bản thân một chén trà.

Chạm phải ánh mắt của cô lại còn nhếch mày “Chị nhìn tôi làm gì?”.

Hoàng Oanh, “...”

Phòng tắm sột soạt, là tiếng Lộ Nhâm thay quần áo.

Hoàng Oanh nghĩ lại khung cảnh ban nãy, bỗng thấy người có chút không tỉnh táo.

Đây là cái gì vậy?

Lộ Nhâm ở cùng một khách sạn cũng thôi đi, lại cùng một phòng với Ân Bắc Lâm...

Lẽ nào cô còn đang nằm mơ?

Đêm qua, chủ đề #Quan hệ thân thiết của Lộ Nhâm và Ân Bắc Lâm# nhảy dù xuống hotsearch Weibo.

Hotsearch này nhảy thẳng xuống vị trí thứ bảy.

Lượng truy cập không ngừng tăng lên, khi đó gần như lướt qua đã thấy hàng bao nhiêu tin tức.

Mấy phút sau, hotsearch leo lên đỉnh rồi.

Ấn vào xem, là ảnh chính diện, góc nghiêng, sau lưng Lộ Nhâm và Ân Bắc Lâm đang cùng chờ thang máy. Tay săn ảnh rõ ràng là có chuẩn bị trước, không chỉ đăng ảnh mà còn cả gif Lộ Nhâm và Ân Bắc Lâm cùng đợi thang máy.

Nhưng mà tuy có ảnh thật nhưng mà khi đó bình luận toàn là giễu cợt.

“Lại nữa rồi lại nữa rồi.”

“Quan hệ thân thiết, cậu xem ông Lâm người ta có thèm để ý cậu không?”

“Không biết nên hỏi, Lộ Nhâm rốt cục là người qua đường phương nào? Tại sao cậu ta cứ lên hot search mãi thế?”

“Lộ Ăn Vạ ấy cậu không biết à? Thôn chưa có mạng à haha”

“Lộ Ăn Vạ hahaha, luật sư cảnh cáo rồi”

“Ngu dốt xin hãy tự trọng, cậu không với tới được Ân Bắc Lâm ok?”

“Ủng hộ Ân Bắc Lâm đòi quyền lợi”

“Lộ Nhâm bận thật ha, một năm có quan hệ thân thiết với hai mươi ngôi sao nam, khá nhỉ, tốc độ tôi trèo tường còn không nhanh bằng cậu ta”

“Đừng nói, cậu ta còn đang cố nối tiếng, người không nổi đều không được xem trọng”

“Ăn vạ kiểu nịnh hót trong giới giải trí”

“Ekip còn không biết ngại mà tung gif, hahaha cười chết tôi mất, không thấy Ân Bắc Lâm còn không thèm nói gì à? Càng nhìn càng thấy xa lạ được chưa?”

Tuy hotsearch lên cả một đêm nhưng mà vì tin đồn của Lộ Nhâm chán quá nên trên Weibo hầu như là đang chế giễu cậu.

Hoàng Oanh lại không hề quan tâm đến Lộ Nhâm.

Với lại ngôi sao nam có “quan hệ thân thiết” với Lộ Nhâm thực sự quá nhiều, tin tức lần này nhìn là biết ekip công ty bọn họ tung ra, nhiều lần quá đến nỗi phóng viên còn chẳng thèm phỏng vấn.

Chuyện hôm qua cũng chẳng có mấy người trong ngành liên lạc với cô.

Nên Hoàng Oanh cũng không coi chuyện của Lộ Nhâm là mối nguy lớn cho nhiều người.

Làm quản lý cho Ân Bắc Lâm nhiều năm như vậy rồi, còn gì mà cô chưa từng thấy?

Lộ Nhâm chỉ là tên ăn vạ bình thường nhất mà thôi.

Nhưng mà cô ghét nhất là kiểu tấn công nhão nhoét như thế này.

Đao bùn chém không nổi, đao lại chọc vào bùn, đao của bản thân cũng bẩn luôn.

Đi giải thích mối quan hệ với Lộ Nhâm, bên đó kiểu gì cũng sẽ nói gì đó, làm như có chuyện đó thật z.

Vừa phiền phức vừa đáng khinh vừa đáng ghét.

Nên khi bên Lạc Cửu Ca đưa ra đề nghị sang tham ban, Hoàng Oanh đúng là thấy đề nghị này rất được.

Lạc Cửu Ca hợp tác với Ân Bắc Lâm, dù là truyền thông hay quy mô fan của hai bên đều hoàn toàn có thể rửa sạch đống bùn này.

Nhưng mà Ân Bắc Lâm từ chối rồi.

Từ chối thì từ chối, tại sao Lộ Nhâm lại xuất hiện trong phòng tắm của Ân Bắc Lâm?

Lại còn không mặc đồ?!!!

Mặt Hoàng Oanh không cảm xúc nhìn Lộ Nhâm.

Trong đầu đột nhiên thoáng qua tin tức tối qua.

“Để lời ở đây, ông Lâm chắc chắn không thể nhìn trùng Lộ Nhâm. Tính cách của ông Lâm như vậy, nếu Lộ Nhâm thực sự có quan hệ với anh ấy thì chắc chắn họ đã kết hôn ngầm rồi nhận con nuôi rồi!!”

Hoàng Oanh, “...”

Đầu cô hơi đau.

...

Một chiếc xe thương vụ màu đen chạy băng băng trên đường cao tốc giữa dòng xe tấp nập.

Rèm cửa xe kéo kín che kín trong xe.

Lộ Nhâm ngồi ở ghế sau bị Hoàng Oanh nhìn đến mức rất khó xử.

Đôi mắt của Hoàng Oanh hơi híp lại, chốc chốc lại liếc qua chiếc gương bên trên.

Lộ Nhâm bị cô nhìn đến mức lông sau lưng dựng đứng, thấy bản thân giống như con ếch bị nghiên cứu nằm trong phòng thí nghiệm, vô thức ngoan ngoãn khép hai chân lại, bàn tay đặt trên đùi, ngồi ở ghế sau giống như học sinh tiểu học vậy.

Ân Bắc Lâm ở bên cạnh nhìn thấy tư thế này của Lộ Nhâm, khóe miệng tạm nhếch lên một chút.

Không giống Ân Bắc Lâm không chút lay động, mặt Hoàng Oanh tuy cứng ngắc lạnh lùng nhưng mà lòng cô cũng thấy có chút kỳ lạ.

Nhưng kì lạ không phải vì không thoải mái... Mà vì người ban nãy cô mới mắng là “tính toán” đang ngồi trong xe mình.

Với lại cậu ta còn mặc đồ của Ân Bắc Lâm.

Trên người Lộ Nhâm là một chiếc áo sơ mi đen, bên dưới là một chiếc quần dài đen. Nhưng mà hình như quần áo của Ân Bắc Lâm rộng hơn so với cậu nên phải vén ống quần lên, lộ ra một vùng trắng.

Cậu mới vừa tắm xong, chỉ dùng khăn lau đầu nên vẫn còn hơi ẩm.

Vài sợi tóc rủ xuống bên mai, dưới cằm còn đeo khẩu trang đen, tôn lên khuôn mặt vô cùng trắng.

Nhìn từ góc độ này, mặt mộc của Lộ Nhâm lại có chút ngây thơ.

...Nhìn không giống như người biết gây chuyện.

Mặt Hoàng Oanh không chút cảm xúc, cô quay ngoát, trong lòng có chút rối ren.

Nói mới nhớ, cô còn chưa từng nhìn thấy mặt mộc của Lộ Nhâm.

Lộ Nhâm vốn diêm dúa, ra ngoài là phải mặc đồ kỳ cục khác thường, đi đường phải cố thu hút sự chú ý.

Nhưng mà bây giờ, người này tóc tai âm ẩm, ngồi ngoan ngoãn, bỗng nhiên khó mà liên tưởng tới người bình thường thích đi đường ngang ngõ cụt kia, với lại chữ ngại ngùng viết rõ ràng trên mặt cậu kia, còn ngại ngùng mà xoa mặt...

Có chút ngốc nghếch...

Nhìn có vẻ rất dễ điều khiển.

Khách sáo quá... Nhưng mà có thể là giả vờ.

Hoàng Oanh nhanh chóng đưa ra ba kết luận trong lòng.

Lộ Nhâm nuốt nước bọt.

Hoàng Oanh còn đang dùng ánh mắt xem kỹ càng chi tiết mà nhìn cậu.

Lộ Nhâm bị cô nhìn cho chỉ biết cười gượng.

Cậu nhìn Hoàng Oanh thu lại ánh mắt, quay đi.

Vừa thở phào nửa hơi thì đột nhiên lại nghe thấy Hoàng Oanh không cảm xúc nói, “Hai người ngủ rồi?”

Lộ Nhâm, “...”

Lộ Nhâm, “...”

Hơi còn chưa kịp thở ra ban nãy mắc ở cổ họng, mặt Lộ Nhâm kinh hãi nhìn Hoàng Oanh, “Sao có thể chứ??!!”

Sao Hoàng Oanh có thể nghĩ như vậy?!

Nói thật lòng, cô với Ân Bắc Lâm còn có khả năng hơn bản thân với Ân Bắc Lâm ấy chứ?!

Hoàng Oanh khịt mũi một cái, “Vậy tối qua hai người làm gì?”

Lộ Nhâm bắt đầu khó xử, tối qua... Chuyện tối qua của cậu với nam chính có thể nói sao?... Còn có cái gì mà hợp đồng đồ chơi?

...Chuyện này sao mà nói được??

Nghĩ đến đây, Lộ Nhâm không nhịn được liếc Ân Bắc Lâm bên cạnh một cái.

Trùng hợp Ân Bắc Lâm cũng nhìn cậu, bốn mắt gặp nhau, ánh mắt cùng dừng ở một chỗ.

Bị đôi mắt sâu thẳm không thể đoán được kia nhìn chằm chằm, Lộ Nhâm theo phản xạ mà nhếch miệng, sau đó vội vàng quay đi.

Nam chính không nói gì... Xem ra ý là muốn cậu tự hiểu đây.

Ngón tay Hoàng Oanh không kiên nhẫn mà gõ gõ tay lái, “Nói.”

Lộ Nhâm chỉ đành giải thích, “Tối qua uống say, sau đó trùng hợp lại chung một phòng...”

Hoàng Oanh nghe đến đây liền hít sâu một hơi.

Nhìn thấy bộ dạng này của Hoàng Oanh, Lộ Nhâm vội giải thích, “Tuy em chung phòng với anh Lâm nhưng mà không có làm gì hết.”

“Thật đó, chỉ nằm thôi.”

Lộ Nhâm không muốn Hoàng Oanh lại tưởng Ân Bắc Lâm với cậu bên nhau rồi, “Chính là hai người đàn ông, không đúng, hai trai thẳng cùng nằm trên giường, anh em tốt nói chuyện phiếm mà thôi, mấy chuyện khác đều chưa...”

Lúc này, Ân Bắc Lâm mãi không nói chuyện bỗng “Ồ?” một tiếng.

Anh quay sang dùng đôi mắt phượng đen thẳm sắc lẹm nhìn cậu, có chút đùa giỡn mà lặp lại vế sau của Lộ Nhâm.

“Anh em tốt nói chuyện phiếm mà thôi, mấy chuyện khác đều chưa?”

Lộ Nhâm lúng túng “Hả” một tiếng, bị Ân Bắc Lâm dọa cho lắp bắp, “… Không, không phải sao…”

Không, nếu không thì sao… Không phải anh em tốt đắp chăn nói chuyện đơn thuần thì còn có thể nói thế nào?

Đồ chơi nhỏ trùm chăn say rượu à?

Ân Bắc Lâm cười nhẹ, thản nhiên nói: “Có vẻ trí nhớ cậu không tốt lắm.”

Lộ Nhâm cũng không rõ câu nói này của nam chính là có ý gì.

Trong video, không phải cuối cùng nôn rồi sao?...

Thực sự không có gì cả.

Nhưng Ân Bắc Lâm nói như vậy, Lộ Nhâm lại lúng túng cúi đầu, không dám nói.

Hoàng Oanh, "..."

Cô nghe thấy câu nói này của Ân Bắc Lâm, Lộ Nhâm lại giống như chú cừu con hèn nhát ngồi ở bên cạnh, bộ dáng vô cùng xấu hổ không dám động đậy, bỗng cảm thấy cực kỳ kỳ lạ...

Hình như vai diễn bị đảo ngược rồi, Ân Bắc Lâm còn giống phản diện hơn cả Lộ Nhâm.

Một lúc lâu sau, Hoàng Oanh thở dài, “Được rồi, không cần nói thêm nữa.”

“Tôi không quan tâm rốt cục hai người đắp chăn nói chuyện hay là cái gì khác,” Hoàng Oanh hít sâu, sắc mặt không quá dễ coi, một tay cô day day mày, dừng lại hai giây, “Bắc Lâm, cậu từ chối Lạc Cửu Ca vì chuyện này sao?”

Lộ Nhâm, “…?”

Ân Bắc Lâm không dứt khoát, “Chắc vậy đi.”

Lời này của Ân Bắc Lâm vừa dứt, Lộ Nhâm lập tức bị Hoàng Oanh nhìn một cái từ gương trước với biểu cảm phức tạp.

Bản thân Lộ Nhâm cũng bối rối.

Nhưng cậu nghĩ lại, lẽ ra phải là Ân Bắc Lâm từ chối Lạc Cửu Ca vì nữ phụ của “Đao Phong”.

Trong lúc liên tưởng lời Ân Bắc Lâm nói trí nhớ không tốt, Lộ Nhâm bừng tỉnh.

Ý của Ân Bắc Lâm hẳn là muốn nhắc nhở cậu phải luôn ghi nhớ thân phận đồ chơi, giả vờ trước mặt Hoàng Oanh.

Hiểu rồi.

Chẳng phải chỉ là phối với nam chính vô điều kiện thôi sao? Quá dễ.

Khi bắt gặp lại ánh mắt của Hoàng Oanh, Lộ Nhâm thay đổi vẻ mặt kinh ngạc, ăn không nói có gật đầu, suýt chút nữa dán hai chữ "Cùng một chiến tuyến với Ân Bắc Lâm" lên mặt.

Hoàng Oanh, "..."

Hoàng Oanh thở dài.

Lúc này, ô tô cũng đang đến gần địa điểm quay phim của đoàn phim "Đao Phong", Hoàng Oanh đỗ xe vào lề đường.

Cô quay đầu lại, không chút thân thiện nhìn chằm chằm Lộ Nhâm.

“Tôi không biết gần đây cậu dùng—” Hoàng Oanh nói đến đây liền dừng lại, “Con đường nào để quen biết Ân Bắc Lâm.”

Lộ Nhâm nuốt nước miếng.

Ban nãy Hoàng Oanh muốn nói cậu dùng thủ đoạn gì nhỉ...

"Nếu bây giờ quan hệ giữa hai người cũng gọi là thân," Hoàng Oanh nói tiếp, "Thì tôi mong cậu cẩn thận lời nói và hành động của mình."

"Hình tượng của Ân Bắc Lâm được xây dựng qua suốt cử chỉ lời nói suốt năm năm qua, nhưng mà nếu cậu có chút tình cảm gì với cậu ấy, thì tốt nhất đừng lựa chọn đi phá đám cậu ấy."

Đúng là Hoàng Oanh, không hổ là quản lý biết suy nghĩ cho nam chính!

Lộ Nhâm nghe Hoàng Oanh nói, lại có cảm giác là lời của mẹ chồng đáng ghét nói với cô con dâu nhỏ.

Nghĩ đến đây, cậu rùng mình lắc đầu - trong đầu cậu đang nghĩ gì vậy?

Nhưng lắc đầu xong, Lộ Nhâm nghe thấy Hoàng Oanh lạnh giọng nói: "Ý của cậu là gì? Không hiểu lời tôi nói?

"Không không,” Lộ Nhâm điên cuồng gật đầu, “Chị Oanh, em nghe hiểu rồi, nghe hiểu rồi.”

“Nghe hiểu rồi thì cho tôi cách liên lạc," Hoàng Oanh lạnh lùng nói, "Cả cách liên lạc với quản lý và trợ lý của cậu nữa, tôi có chuyện muốn nói với họ.”

Lộ Nhâm ngoan ngoãn đưa WeChat lên.

Nhưng lúc này, điện thoại bị giật lấy.

Lộ Nhâm hơi ngây người, nhìn thấy Ân Bắc Lâm đã tự thêm mình vào danh sách liên hệ.

Sau đó còn ghim mình lên đầu.

Lộ Nhâm, "..."

Hoàng Oanh, "..."

Ân Bắc Lâm nghiêng người nhìn cậu, nhướng mày, "Cậu nhìn tôi như vậy làm gì."

Nói xong, cậu sắp xếp lại rồi trả điện thoại cho Lộ Nhâm.

Hoàng Oanh, "..."

Hoàng Oanh che mặt lại, sau đó dùng sức mà nhíu mày.

Khi Hoàng Oanh có được thông tin liên lạc của quản lý và trợ lý của Lộ Nhâm, Lộ Nhâm nhìn khuôn mặt ngày càng tối sầm của cô lúng túng nói: "Chị Oanh, chị Oanh..."

"Chị Oanh Oanh" Hoàng Oanh lạnh lùng: "Có chuyện gì?”

“Hay là bây giờ em xuống xe trước nhé?" Lộ Nhâm dè dặt nói, "Em đeo khẩu trang xuống xe trước, tránh xuống chung với anh Lâm lại phiền phức?"

“Không cần.”

"...Cậu sẽ không bảo phóng viên chụp ở đây chứ?”

Hai giọng nói vang lên cùng lúc.

Hoàng Oanh nhìn Ân Bắc Lâm nói không nên lời, lúc này vẻ mặt như không thể tin được.

Lộ Nhâm liếc nhìn hai người một cái, nhút nhát nói: “Em không gọi phóng viên, thật đó!”

Hoàng Oanh cười nhạt, còn chưa kịp nói, Lộ Nhâm đã vỗ vỗ bộ ngực gầy của cậu hai lần.

Trong giây tiếp theo, cô nhìn thấy l giơ ba ngón tay lên nhanh chóng nói.

"Em biết chị có rất nhiều điều bất mãn về em, trong chuyện này... Có một chút hiểu lầm nhưng mà từ ngày hôm qua trở đi, em đã thay đổi rồi, thật đấy."

Lộ Nhâm lời lẽ đanh thép nói, "Em biết danh tiếng của anh Lâm rất quan trọng, chị yên tâm đi, em thật sự không gọi phóng viên.”

Cậu vừa nói không ngừng vừa cầm điện thoại lên, đeo khẩu trang lên.

“Em nhất định sẽ cố hết duy trì giữ giới hạn với anh Lâm trước mặt công chúng, chắc chắn không PR, không hút máu, hai người yên tâm.”

Lộ Nhâm chỉ muốn chuồn đi không hề chú ý, khi cậu nói bốn chữ “duy trì giới hạn”, Ân Bắc Lâm liềng ngẩng đầu lên.

Đôi mắt phượng sắc sảo ấy mang ý đùa cợt, khẽ nheo lại rồi lặng lẽ nhìn cậu.

"Nếu đụng phải phóng viên hỏi chuyện, em nhất định sẽ làm rõ những tin đồn đồng tính kia. Chị Oanh chị yên tâm, em hứa sẽ không gây rắc rối cho anh Lâm đâu!"

Lộ Nhâm nói xong liền nhanh chóng kéo cửa xe rồi xuống.

Ra khỏi cửa xe, Lộ Nhâm gập người trước hai người,”Vậy đi, hai vị cứ tiếp tục bàn bạc, em tự đến là được rồi, không làm phiền nữa... Tạm biệt tạm biệt!”

Nói xong, chưa đợi hai người đáp lại, Lộ Nhâm chuồn mất.

...

Xuống xe xong, Lộ Nhâm theo trí nhớ của mình đi từng bước về phía đoàn phim Đao Phong.

Phải chuồn mau.

Hoàng Oanh mặt mày xanh ngắt rồi, cứu với.

Nhớ lại biểu cảm ban nãy của Hoàng Oanh, Lộ Nhâm rùng mình dữ dội.

Phần bình luận nói đúng, Hoàng Oanh đúng là giống giáo viên chủ nhiệm đang tức giận.

Ban nãy cậu suýt thì ảo giác rằng mình đang bò ra bàn rồi bị cô mắng!

Cũng may cậu chuồn nhanh... Lộ Nhâm tự vỗ ngực mình.

Rời khỏi nam chính kinh khủng và cô chủ nhiệm Hoàng Oanh, Lộ Nhâm đút túi quần đi trên đường, bước chân cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Nếu nhớ đúng thì đoàn phim Đao Phong này đã đến giai đoạn đóng máy, chỉ còn vài cảnh cuối cùng chưa quay.

Mấy cảnh quay cuối này đều diễn ra trên đường lớn ở vùng hoang dã, vì vậy những ngày này nữa, đoàn phim đãn dựng một phim trường ở gần một con đường khá vắng vẻ.

Từ Lâm Giang đến nơi này chỉ lái xe thôi cũng mất hai tiếng, nơi Hoàng Oanh vừa thả cậu xuống, hai bên đường không có ai.

Nhưng mà có lẽ vì vậy nên cô mới yên tâm đậu xe trên đường.

Lộ Nhâm đi bộ chừng mười phút.

Bầu trời chói chang, cậu đi bộ ven đường lớn mới một lúc mà tóc đã khô.

Lộ Nhâm càng đi thì càng nhớ ra nhiều chuyện.

Nếu nhớ không lầm thì trong “Đao Phong” cậu đóng vai một tên sát thủ.

Nói cũng lạ, cảnh diễn của cậu nên kết thúc rồi mới đúng, không biết hôm nay Ân Bắc Lâm đưa cậu đến đây làm gì.

Nhớ tới bộ dạng ban nãy bảo cậu không được xuống xe của Ân Bắc Lâm, Lộ Nhâm không khỏi rụt cổ.

Thật ra ban nãy cậu nghe thấy lời Ân Bắc Lâm nói rồi nhưng mà cũng may khả năng diễn mình không nghe thấy của cậu cũng được, chắc là có thể qua rồi.

Nhưng mà không biết rốt cục Ân Bắc Lâm muốn làm gì...

Quên đi, dù sao Hoàng Oanh cũng không muốn cậu tiếp xúc với Ân Bắc Lâm.

Cậu cũng không muốn ở cùng Ân Bắc Lâm!!

Nhớ lại vừa rồi vẻ mặt cười như không cười rồi nhìn mình của Ân Bắc Lâm ban nãy, Lộ Nhâm vẫn thấy có chút kỳ, cảm giác giống như chú thỏ bị rắn nhìn chằm chằm vậy.

Nghĩ đến đây, Lộ Nhâm lại rùng mình.

Quên đi, dù sao nếu nhớ không lầm, thì lát nữa nam chính sẽ nhìn thấy nữ phụ trong “Đao Phong”, hai người quay xong cảnh này sẽ ký hợp đồng hôn nhân.

Ký hợp đồng kia rồi, có lẽ Ân Bắc Lâm sẽ không có thời gian để ý cậu, cũng sẽ không nhớ tới hợp đồng đồ chơi ảo diệu kia.

Bia đỡ đạn nhiều như vậy, cậu chỉ là một người qua đường bình thường thôi.

Chỉ cần cậu thành thật, không chọc tức Ân Bắc Lâm, chắc chắn hai ngày sau Ân Bắc Lâm sẽ quên cậu.

Lộ Nhâm tự mình biết mình.

Cậu chỉ muốn thuận theo tự nhiên mà sống tốt đời mình, hoàn toàn không muốn ôm chân nam chính.

Hoàng Oanh vừa nói, có phải vì cậu nên mới từ chối Luo Ji Jiuge.

Ân Bắc Lâm để cậu làm bia đỡ đạn, cậu đã đồng ý trước mặt Hoàng Oanh rồi.

Nhưng mà phụ nữ trên thế giới này không chỉ có một mình Lạc Cửu Ca!

Lạc Cửu Ca là nàng rắn xinh đẹp không thể tả nổi, lật ngược lại, còn có đại tiểu thư Hứa Thanh Thanh ngỗ nghịch tùy hứng nhẫn tâm, Tô Hi dịu dàng thẳng thắn dứt khoát. Nữ phụ mới nhất gia nhập không biết như thế nào...

Nhưng mà đm nam chính đã có bốn người phụ nữ rồi, cậu sao mà chắn nổi chứ.

Nhưng dù sao thì Lộ Nhâm không muốn dính vào chuyện hỗn loạn với những người đó ở Ân Bắc Lâm.

Nghĩ đến những bia đỡ đạn nằm không cũng trúng đạn bị lôi đi đánh đập vì ghen tuông, Lộ Nhâm lại sắp rơi lệ rồi.

Vừa mới làm bia đỡ đạn cho nam chính đã đủ rồi nhỉ...?

Tình tiết phái sau, nếu một người qua đường bé nhỏ như cậu lại tham gia vào thì khéo Ân Bắc Lâm không biết vui buồn lúc nào lại muốn cho cậu làm giẻ lau, hoặc là nữ chính khác không ưa cậu liền...

Nghĩ vậy, Lộ Nhâm thở ra một hơi dài.

Nên chuồn nhanh đi thì hơn.

...

Đi được khoảng nửa tiếng, cuối cùng cậu cũng đến trước cửa đoàn phim Đao Phong.

Nhưng khi sắp vào, Lộ Nhâm bị chặn lại.

Hai nhân viên cảnh giác nhìn anh, "Cậu là ai? Người không liên quan không được vào phim trường. Phóng viên cũng cần đưa bằng chứng liên hệ mới được."

Lộ Nhâm kéo mũ khẩu trang xuống.

Hai người nhân viên ngây người một lát.

Hai người họ một nam một nữ.

Chàng trai khá trẻ, không giấu được cảm xúc hỏi: “Anh là Lộ Nhâm?”

Nói xong, cậu ta mới nhận ra gọi người ta như v có hơi không tôn trọng, vội vàng bổ sung nói: “Không phải, thầy Lộ?”

Lộ Nhâm cũng không biết tính cách nhân vật này như thế nào, nên cố tỏ ra tự nhiên mà gật đầu.

—— Dù sao thì nói ít sai ít.

Hai người kia sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng bước sang một bên, miệng nói “Xin lỗi.”.

Lộ Nhâm gật đầu, nói "Không sao không sao" rồi đi vào.

Nhìn bóng lưng Lộ Nhâm đi xa, hai nhân viên ngạc nhiên nhìn nhau.

Chàng trai không nhịn được nói, "Gặp ma rồi, Lộ Nhâm có chuyện gì vậy, hôm nay ăn mặc giản dị vậy,"

“Đúng đó,” Cô gái cũng ngạc nhiên, “Hóa ra anh ấy không vẽ eyeliner lại thế này, ban nãy tôi không nhận ra luôn.”

”Tôi cũng vậy, đm lần trước anh ta không mặc lưới đánh cá gì đấy, làm mắt tôi cay chết luôn!" Chàng trai lẩm bẩm, "Lần này lại ăn mặc bình thường như này, còn không mặc đồ hiệu.”

“Cậu lầm,” Cô gái lườm chàng trai, “Cả người anh ta toàn là đồ đắt muốn chết được chưa hả, không phải đồ mà nghệ sĩ mới có thể có được đâu, cậu chả biết gì."

“Cậu nhìn quần áo của anh ta, bên trên là bộ mới của Hermes mùa này, ống quần không phải có chỗ trắng trắng sao? Đó là Balwin, mẫu mới năm nay!”

Cô gái khoa trương nói lia lịa, "Mẫu này không có phần trắng là ba mươi nghìn tệ, có thì năm mươi nghìn trở lên, cái của anh ta có phần trắng, có tiền cũng không mua nổi, chỉ có thể chờ nhãn hàng tặng... Đỗ Hoài còn không có.”

Chàng trai “Ha” một tiếng, “Cô nhầm rồi, Đỗ Hoài còn không có, Lộ Nhâm lấy ở đâu ra?”

“Khỉ khô, cậu nhầm Ultraman của cậu chứ tôi không nhầm được.”

Chàng trai, “..Ai chơi Ultraman nữa, tôi Marvel.”

Cô gái kia bĩu môi “xùy” một tiếng, lại tò mò nhìn theo bóng lưng Lộ Nhâm mới đổi phong cách.

...Lộ Ăn Vạ sắp phát đạt rồi.

Cô gái xúc động lắc đầu.

Nhưng mà...

Lộ Nhâm đổi phong cách cũng đẹp đấy chứ nhỉ?

...Là ảo giác của cô à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK