Người dẫn chương trình dịu dàng cười rồi hỏi: "Anh Lộ, anh Tư Vũ, cư dân mạng đang rất tò mò về cơ hội dành cho hai người. Hôm nay trong phòng chiếu giả tưởng này, anh có thể chia sẻ với mọi người một chút được không?"
Lộ Nhâm, "..."
Xong rồi, sao lại có chuyện này! Có thể tha cho tôi được không! Lộ Nhâm sắp ngất xỉu rồi.
Người dẫn chương trình vẫn cứ tràn đầy phấn khởi hỏi cậu câu đầu tiên, "Anh Lộ, tôi có thể bắt đầu phỏng vấn với anh ở đây được không?"
Lộ Nhâm hít một hơi thật sâu, gượng cười một tiếng.
"Ạch... đúng vậy, tôi ngâm mình trong suối nước nóng quá lâu, có lẽ nhịp tim tăng vọt..." Lộ Nhâm cười nhạt, "Chuyện này tôi phải hỏi Tư Vũ."
Trần Tư Vũ, "..."
Trần Tư Vũ mỉm cười rồi liếc mắt sắc lạnh nhìn cậu. Lộ Nhâm ngượng ngùng cười, cố hết sức nháy mắt ra hiệu "cứu mạng".
Làm ơn đi Tư Vũ.
Lộ Nhâm cúi đầu ngại ngùng nghĩ, tôi còn phải về nhà nữa.
"Cư dân mạng thật sự tò mò về động lực của tôi và Lộ Nhâm sao? Thực ra, tôi cũng như những người khác, không ngờ trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy." Trần Tư Vũ cười trước ống kính, liến thoắng nói, "Nhưng sức khỏe tôi hay dễ bị căng thẳng, nhưng thực tế thì tôi là kiểu người dễ xấu hổ, sau này tôi đi xem bản ghi chép nhịp tim do đạo diễn gửi, phát hiện nhịp tim của tôi và Manh Manh đều đập rất nhanh, có điều không ngờ rằng được ghi lại cao nhất là khi tôi ở bên Lộ Nhâm. "
Nhiêu Manh Manh được đánh giá cao, cô vội vàng khẽ mỉm cười.
Trần Tư Vũ tiếp tục nói, "Tất nhiên tim đập thể hiện sự rung động, nhưng nếu thực sự là rung động thì đoạn video ngắn quay cận cảnh tôi hợp tác với Lộ Nhâm khiến tôi có một loại cảm giác phấn khích hơn. Đối với tôi mà nói, thử nghiệm chuyển hình từ thần tượng đến diễn viên có thể càng làm tôi có cảm xúc mãnh liệt hơn... "
Trần Tư Vũ lại thao thao bất tuyệt, chủ đề này ngay lập tức được đưa lên bản làm lại điện ảnh và truyền hình do anh ta và Lộ Nhâm đóng vai cặp đôi giả tưởng tròn hai năm.
Người dẫn chương trình nhíu mày, "Là vậy sao, lời Tư Vũ nói rất có lý."
Cô nhận ra Lộ Nhâm và Trần Tư Vũ đều không sẵn lòng nói về lý do "rung động" của họ, càng nhập vai, đạo diễn cũng nhanh chóng cắt màn hình hai người trong "Ô Long Đặc Duyên".
Tốt xấu gì thì cũng lừa gạt rồi, lòng bàn tay đang nắm của Lộ Nhâm đổ mồ hôi, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Có điều lúc này đây, người dẫn chương trình đột nhiên hỏi.
"Nói về hợp tác phim ngắn, bản làm lại mới "Ô Long Đặc Duyên" của các anh đã để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người", người dẫn chương trình mỉm cười nói, “Mọi người đều nói các anh diễn ra được một loại cảm xúc mới mẻ.”
Người dẫn chương trình nói đến đây, nhìn tờ giấy nhắc nhở trong tay, mỉm cười, "Cư dân mạng Weibo này còn đưa ra câu hỏi khen ngợi rất cao."
"Cư dân mạng này muốn hỏi, muốn biết anh Lộ cảm thấy thế nào sau khi biết rằng anh Ân không hợp tác với anh như một cặp đôi giả tưởng trong đợt này, chỉ có thể đóng một vai phụ trong "Ô Long Đặc Duyên", vì vậy Anh Lộ, anh có thể nói cho chúng tôi biết rằng lúc đó anh có cảm nghĩ như nào không ạ? "
Lộ Nhâm, "..."
Cư dân mạng này rốt cuộc là ai, câu hỏi trí mạng vậy!
Hết cách rồi, Lộ Nhâm chỉ có thể nhắm mắt nói: "Thực ra, suy nghĩ lúc đó của tôi, đó là cảm thấy khá, khá hợp..."
Đừng nói khá hợp nữa, nên là vui mừng mới đúng.
Trong “Ô Long Đặc Duyên”, cậu và Trần Tư Vũ đóng vai mật vụ, tất cả đều là cảnh hành động, có cả những cảnh quay cận cảnh. Ân Bắc Lâm đóng vai nhân vật phản diện cuối cùng, cậu đã đấu với Ân Bắc Lâm một hồi, vì cậu đã đỏ mặt năm lần...
Nếu như ngày hôm đó đối tác là Ân Bắc Lâm, Lộ Nhâm mông lung nghĩ thầm, có lẽ mọi người sẽ biết cậu muốn tát 180 cái một ngày...
Người dẫn chương trình nói: "Cậu có thể nói cụ thể một chút được không?"
Lộ Nhâm nghẹn ngào, nhớ lại rồi nói: "Bởi vì anh Lâm đóng một vai trò rất quan trọng trong “Ô Long Đặc Duyên”, đó là điểm kết thúc của hai nhân vật chính, cũng là một vai cung lửa của các nhân vật, tôi nghĩ những người như chúng ta đến diễn, cũng không thể diễn ra được tròn vai nhân vật phức tạp này."
Ngay khi Lộ Nhâm nói ra những lời này, Nhiêu Manh Manh lập tức dừng lại.
Bức ảnh vừa vặn phát sóng cuộc nói chuyện nổi bật của Ân Bắc Lâm với Trần Tư Vũ.
Đó là bức ảnh cận mặt từ trên cao, với hình ảnh biểu ngữ chỉ tập trung ở trên vai của hai người.
Mắt Lộ Nhâm sáng lên, cậu chỉ vào bức ảnh rồi nói: "Giống như cảnh này, chỉ có cận mặt, hoặc một cảnh quay từ trên cao, ngoài đôi mắt ra, tôi nghĩ khó diễn ra được tính điên cuồng của nhân vật phản diện. "
"Nhưng ở đây, có thể thấy vẻ mặt anh Lâm khá bình thản, nhưng thật ra chuyển đến cảnh cổ trong này, lại có một cảnh hung dữ."
Lộ Nhâm nghiêm túc nói.
“Cho nên dù chỉ là cận cảnh, không cần dùng tay hay động tác khác, người ta cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự tàn nhẫn, nham hiểm của nhân vật phản diện.” Lộ Nhâm gãi đầu, ngượng ngùng tổng kết lại, “Đổi lại là chúng ta thì không đủ kinh nghiệm, ngôn ngữ cơ thể trong thời gian ngắn không có cách nào truyền tải được chính xác loại khí chất như vậy... "
Người dẫn chương trình có chút kinh ngạc, "Anh Lộ còn chú ý đến nhiều chi tiết nhỏ như vậy sao?"
"Anh Ân, anh cho rằng điểm mà anh Lộ nói có chính xác không?"
Ân Bắc Lâm liếc nhìn Lộ Nhâm một cái, mới gật đầu, khóe môi vô tình cong lên.
“Anh xem rất kỹ.” Nói xong, Ân Bắc Lâm thong thả đan tay trước gối.
Anh bình tĩnh giải thích: "Cảm xúc của thanh mai trúc mã Bọ Cạp trong nguyên tác nên tiết chế hơn, nhưng vì “Người tình trong mộng” là phim ngắn mạch lạc, chỉ ra những điểm nhấn nên cách xử lý của các nhân vật cũng nên thay đổi."
"Vẻ quyết tâm mà Lộ Nhâm nói quả không sai."
"Theo góc độ của khán giả, khi cảm xúc tiêu cực này được truyền đi, đó cũng là một tín hiệu hiển nhiên rõ ràng. Khi cảnh tiếp theo của đạo diễn chuyển sang Lộ Nhâm và Tư Vũ, khán giả cũng sẽ dạt dào cảm xúc hơn..."
Ân Bắc Lâm vẫn đang nhẹ nhàng nói chuyện, Nhiêu Manh Manh lại không thể không mím môi.
Tâm trạng của cô hơi phức tạp, cũng hơi bối rối.
Nếu nhớ không lầm thì dù ở đại học hay sau này, diễn xuất của Lộ Nhâm tốt hơn khá nhiều so với khẩu hình "một, hai, ba, bốn, năm" và thuốc nhỏ mắt...
Từ khi nào mà nhận thức của cậu lại cao như vậy?
Hơn nữa...
Nhiêu Manh Manh xoa xoa những ngón tay mảnh mai một hồi, trầm ngâm liếc nhìn sang một bên.
...Trần Tư Vũ, tại sao anh ta lại bắt đầu bảo vệ Lộ Nhâm rồi?
Ở đầu số thứ hai, Trần Tư Vũ đã không giấu nổi ác ý của mình đối với cậu...
Nhiêu Manh Manh cau mày, lẽ nào, bọn họ đi ngâm mình trong suối nước nóng là đã thực sự hóa giải hiềm khích rồi sao?
Đúng như Nhiêu Manh Manh nghĩ.
Sau khi Trần Tư Vũ ngâm mình trong suối nước nóng, anh ta đã thực sự xóa bỏ hiềm khích của mình với Lộ Nhâm.
Chẳng qua chỉ là "Bị ép".
Trần Tư Vũ cầm điện thoại trong khi người đại diện của anh lái xe, người đại diện cười toe toét.
“Này, Tư Vũ, số này cho cậu đến là đúng rồi đó!” Người đại diện cầm vô lăng,
phấn khích nói, “Số này đã xuống, những nhà quảng cáo đều đang tìm kiếm rồi.”
"..."
"Cậu biết không, cậu cũng đã lên hot seatch khi cậu vừa phát sóng trực tiếp đó." Người đại diện khịt mũi, "Nó đã được phát trong vài ngày qua, cậu đã đạt được tất cả các chỉ số lướt face trong nửa đầu năm. "
"..."
Sao lại không lên tiếng nữa? Người đại diện cảm thấy kỳ lạ nên liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, phát hiện Trần Tư Vũ đang cầm điện thoại, giống như đang gửi tin nhắn, toàn bộ đều là ác quỷ.
Người đại diện giật mình, "Cậu bày ra vẻ mặt gì thế, làm gì thế, ngày vui sao lại dữ vậy?"
Trần Tư Vũ, "... Tôi đang nói chuyện với Lộ Nhâm."
Đột nhiên động tác của người đại diện dừng lại.
Rẽ vào một góc, im lặng hai giây, một lúc sau mới chất vấn, "Tuy rằng mọi người đều xem là chuyện cười, có điều tôi vẫn phải hỏi xem, hai người không phải là thật đấy chứ, đúng không?"
"Rốt cuộc..." Anh Lưu mơ hồ nói, "Phương hướng của cậu..."
Trần Tư Vũ, "."
"Anh Lưu đừng đùa nữa!!!" Trần Tư Vũ phát điên lên nói, "Đứa ngốc nào sẽ coi trọng tên ngốc Lộ Nhâm kia——"
Nói đến nửa chừng, Trần Tư Vũ khựng lại.
“Vậy thì tại sao cậu vẫn còn liên lạc với cậu ấy?” Anh Lưu nghi ngờ hỏi, “Trước kia không phải cậu còn...
"..." Trần Tư Vũ hừ một tiếng rồi nói, "Liên hệ thì làm sao, mấy đám đàn ông bọn họ ngoài anh Ân ra thì tôi đều đã thêm vào thông tin liên lạc rồi."
"Về phần Lộ Nhâm... tôi tìm cậu ấy vì cậu ấy nợ tôi một ân huệ."
Vừa nói xong, vẻ mặt của Trần Tư Vũ dịu dàng lại, hơi gằn cười, "Vì vậy tôi phải tìm cậu ấy tính sổ!"
Anh Lưu, "..."
Thật, dáng vẻ thật đáng sợ.
...
Bên kia, Lộ Nhâm đang ngồi trong xe, nước mắt lưng tròng nhìn vào màn hình điện thoại.
Trần Tư Vũ ở phía đối diện thực sự bắt đầu tức giận bởi vì hành động đổ thìa của cậu.
[ Hôm nay lại để một mình tôi giải thích rung động? Cậu đã làm chuyện này mấy lần rồi thế? ]
Lộ Nhâm vội vàng gõ chữ.
Lộ: [ Xin lỗi [ nước mắt rơi ] [ nước mắt rơi ] ]
Lộ: [ Nước mắt rơi ] [ nước mắt rơi ] [ nước mắt rơi ] [ nước mắt rơi ]
Tư Vũ: [ Xin lỗi mà có ích thì còn cần cảnh sát làm gì. ]
Khuôn mặt Lộ Nhâm đau khổ, cậu gõ chữ gửi tin nhắn qua.
Lộ: [ Nhưng tôi thực sự không biết tại sao nhịp tim của cậu lại cao như thế... ]
Không biết vì sao, Trần Tư Vũ ở đầu máy bên kia luôn chẳng nói gì.
Lộ Nhâm còn tưởng rằng điện thoại của mình bị mất sóng, đột nhiên người đối diện gửi một tin nhắn đến.
Tư Vũ: [ Có phải cậu cảm thấy trêu tôi vui lắm phải không? ]
Tư Vũ: [ Cậu thực sự không biết tại sao nhịp tim của tôi lại cao như thế sao? ]
Lộ Nhâm nhìn thấy hai dòng tin nhắn trên màn hình, cuống họng cậu cứng lại.
Cậu thực sự không biết nhịp tim Tư Vũ là cái gì?
Lộ Nhâm vắt não suy nghĩ, cảm thấy mình được cùng Tư Vũ tán gẫu trong lúc ăn cơm, được cùng tắm suối nước nóng, còn cùng nhau nghịch nước...
Nhưng rõ ràng Tư Vũ cũng chơi với Châu Tử Xuyên mà.
Lộ Nhâm cầm điện thoại lên, cẩn thận gửi một [ nước mắt rơi ] qua.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Lộ: [ Tôi thực sự không biết cậu [ éc éc ] [ éc éc ] ]
Nửa phút trôi qua.
Bàn tay Lộ Nhâm đang cầm điện thoại đột nhiên run lên bần bật.
Trên màn hình điện thoại có một dòng tin nhắn dài do Trần Tư Vũ gửi đến.
Tư Vũ: [ Tôi là nhà hàng xóm sát vách cậu. ]
Tư Vũ: [ Tôi biết cậu và anh Ân có thể mới ở cùng nhau, không thể tránh được, nhưng cậu nhất định phải đi xem chương trình truyền hình, còn vào trong phòng thay đồ sao? Còn gọi? ] [ Dao ] [ Dao ] [ Dao ]
Tư Vũ: [ Nghe thấy âm thanh đó tim còn có thể không ngừng đập sao? [ Mỉm cười ] [ Mỉm cười ] Nếu tôi không vặn nước đến mức tối đa, thì cậu đã không hợp với một mình tôi rồi [ Mỉm cười ] [ Mỉm cười ] ] [ Dao ] [ Dao ] [ Dao ]