• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xem xong chưa? Bây giờ cậu nhớ rồi chứ?”

Giọng nói trầm thấp và từ tính của Bắc Lâm vang lên bên tai cậu.

Lộ Nhâm nắm chặt hiệp ước, nói một cách đè nén: “Không đúng! Nếu là loại hiệp ước này, sao bên ngoài có thể viết là “Hiệp ước trò chơi”..."

“Thì sao?” Ân Bắc Lâm khoanh tay trước ngực nhẹ nhàng nói: “Đêm khuya hôm đó cậu uống rất nhiều xong luôn miệng nói chơi gì cũng chơi được, tôi không thể viết lại sao?"

Làm sao có thể!

Lộ Nhâm theo bản năng muốn phản bác, nhưng giây tiếp theo, cậu đột nhiên xốc lại tinh thần...

Loại đồ chơi này, không phải là "Hoàn Nhan Cụ” chứ...

Hai mắt của Lộ Nhâm chợt tối sầm lại.

Trong kiếp trước cậu đóng vai phụ trong một vở kịch, nó thuộc một triều đại không có thật. Ban đầu nhân vật nam thứ ba của cậu là Hoàn Nhan Cụ, chính là Tam vương gia của gia tộc Hoàn Nhan, cậu không phải là một “loại đồ chơi”, rõ ràng trong lời kịch đã viết như vậy...

Sau khi xâu chuỗi các sự việc lại, Lộ Nhâm cảm thấy bị đả kích quá mạnh, đứng ngây ngốc ở trước sô pha, tóc cũng xụi lơ rũ xuống.

Ân Bắc Lâm thấy bộ dạng chán nản và kinh hồn bạt vía của cậu, lập tức cười lạnh lùng một tiếng.

Hai gò má chợt đau nhức, Lộ Nhâm rên một tiếng, bị ép phải ngẩng đầu lên.

Cậu nhìn vào đôi mắt phượng vừa sâu, vừa đen, lại vừa lạnh lùng của Ân Bắc Lâm.

"Vẻ mặt của cậu như vậy là có ý gì?” Ân Bắc Lâm bất mãn nheo mắt: “Hử? Không hài lòng sao?”

Lại là tiếng “Hử” quen thuộc, Lộ Nhâm khẽ run lên, bỗng nhiên cậu bất tri bất giác nhớ ra, ngoại trừ lúc mới đầu, đã lâu rồi Ân Bắc Lâm không véo má cậu như thế này.

Radar của động vật nhỏ đang điên cuồng phát ra tiếng bíp bíp, trực giác của cậu cho biết hình như Ân Bắc Lâm hơi tức giận.

Lộ Nhâm vô thức nắm lấy cổ tay của Ân Bắc Lâm, lắp bắp nói: “Em... Em chỉ chưa kịp phản ứng thôi..."

Nhưng nói được nửa câu, cậu đột nhiên phản ứng được.

Không đúng!. Truyện Lịch Sử

Lộ Nhâm không phải là một món đồ chơi nhỏ nữa. Cậu là “bạn trai” của Ân Bắc Lâm!

... Chẳng lẽ là anh muốn làm bạn trai của cậu!

Cậu, cậu sẽ cho anh thấy!

Dũng khí của Lộ Nhâm đột nhiên bùng lên, mím chặt môi, cậu nắm cổ tay của Ân Bắc Lâm, ngập ngừng nói: “... Anh à!”

“Hửm?”

Lộ Nhâm thoáng hoảng loạn, nói: “Bạn trai sẽ không hành động giống anh!”

Cậu vừa dứt lời, có lẽ anh đã bị cậu làm cho "Ngạc nhiên kinh người", sức lực trong tay Ân Bắc Lâm cũng đột nhiên thả lỏng.

Mặc dù anh không véo mạnh như trước, nhưng thịt trên gò má Lộ Nhâm vẫn bị Ân Bắc Lâm giữ lấy, miệng cũng buộc phải chu ra.

Nam chính không nói lời nào, nhưng đôi mắt tối đen như chim ưng kia vẫn nhìn thẳng vào Lộ Nhâm.

Lộ Nhâm khẩn trương khẽ nuốt nước bọt.

Giây tiếp theo, Ân Bắc Lâm vừa miết mạnh lên khuôn mặt cậu vừa ép cậu bước lên một bước.

Anh miễn cưỡng “Hử?” một tiếng, sau đó hỏi: “Không giống sao? Vậy đồ chơi nhỏ nói thử cho tôi nghe đi!”

Lộ Nhâm: “..."

Còn phải hỏi sao, anh nhìn lại bản thân đi, có ai gọi đối tượng của mình là đồ chơi nhỏ không?

Nghĩ vậy, Lộ Nhâm thẳng thắn nói: “Trước hết, em, em và anh tính toán theo tình huống bình thường, ở bên nhau chưa tới một tháng, hai người chỉ vừa xác định quan hệ... phải dịu dàng âu yếm, dừng việc khách sáo!”

Lộ Nhâm lắp bắp nói tiếp: "Mà lúc nãy, anh lại gọi em là đồ chơi nhỏ, còn nghe lời và vân vân..." Nói một nửa, khuôn mặt cậu chợt cau có, cảm giác khó chịu đó khiến mặt cậu đỏ bừng lên, bất giác thốt ra: “Thật sự rất ngấy!”

Ân Bắc Lâm: “..."

Ân Bắc Lâm: “... Ngấy?”

Lộ Nhâm "Ừm" một tiếng.

Người đối diện ngừng lại một chút, ngay giây sau, bàn tay anh đang véo mặt cậu đột nhiên dùng sức, Lộ Nhâm lại "A!" lên một tiếng.

“Tôi ngấy sao?” Sắc mặt của Ân Bắc Lâm trầm xuống: “Trước kia chính cậu tự nói cậu là đồ chơi nhỏ của tôi."

Tại sao bây giờ mọi chuyện đều quy là tôi nói? Nếu tôi nói thật thì cậu sẽ tin sao?

Lộ Nhâm bị anh véo mặt, khóc không ra nước mắt nghĩ thầm, nếu tôi nói tôi không phải là người ở thế giới này, anh tin không? Anh có tin không!!

“Cho dù không phải là đồ chơi nhỏ.” Lục Nhâm yếu ớt: "Nói nghe lời cũng rất ngấy. Còn những động tác kia nữa..."

Cậu thấp giọng lẩm bẩm: “Còn cái này nữa, hiệp ước bạn trai kia, nào có chuyện vừa xác định đã như vậy.”

“..." Ân Bắc Lâm dừng một chút.

Anh nheo mắt: “Tôi phát hiện lá gan của đồ chơi... của cậu lớn lên không ít nha!"

Lộ Nhâm bị anh dọa như vậy, đột nhiên tỉnh táo lại, khí thế chợt suy yếu.

Cậu nắm chặt cổ tay của Ân Bắc Lâm, lặng lẽ lùi lại, nịnh nọt nói: “Em... Em chỉ muốn nói với anh chút suy nghĩ của mình thôi..."

Đây là quy tắc trường tồn của thế giới, nếu bên này cậu suy yếu. Tính cách độc đoán kiêu ngạo của Ân Bắc Lâm bên kia sẽ trỗi dậy.

“Muốn nói ra suy nghĩ của cậu đúng không.” Ân Bắc Lâm mỉm cười, tiến lên trước một bước: "Được thôi! Vậy cậu hãy nói rõ ràng từng chuyện cho tôi biết, rốt cuộc cái gì ngấy, cái gì không ngấy.”

Lộ Nhâm bị nụ cười này làm giật mình hoảng sợ, vô thức lùi về phía sau... chân cong lại vấp phải sô pha, thoáng cái ngã ngồi xuống ghế!

Cậu sợ đến mức nhảy dựng lên.

Một giây tiếp theo, cằm cậu lại bị kẹp chặt.

Ân Bắc Lâm cúi người, đôi mắt phượng tối sầm, nhìn chằm chằm cậu hỏi: “Ngấy không?”

Trái tim Lộ Nhâm chợt căng thẳng, ngón tay trên sô pha khẽ cuộn lại, yếu ớt nói: “... Ngấy.”

Ân Bắc Lâm chỉ gật đầu không đáp lại.

Hành động kẹp cằm đổi thành vuốt nhẹ bên sườn mặt, Lộ Nhâm khẽ nuốt nước bọt, cảm giác ngón tay cái của Ân Bắc Lâm đang miết dọc theo cằm mình... Có một loại cảm cảm giác khó nói thành lời, cảm giác ngứa ngáy râm ran.

“Còn như này.”

Lộ Nhâm lùi lại về phía sau, vẻ mặt đau khổ nói: “Không, không ngấy.”

“Hết ngấy nhanh vậy sao?”

Ân Bắc Lâm khuỵu đầu gối vào giữa hai chân của cậu, đặt một tay lên lưng ghế sô pha phía sau người cậu, hơi cúi người xuống.

Anh thản nhiên hỏi: “Vừa rồi không phải là cậu nói rất nhiều động tác sao, không thành vấn đề, cậu cứ nói từng chuyện một, tôi sẽ sửa tất cả!”

“Anh à, không cần thay đổi nữa..." Lộ Nhâm khóc không ra nước mắt: “Em chỉ nói bậy vậy thôi..."

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lộ Nhâm, Ân Bắc Lâm vui vẻ khẽ cong khóe môi một chút.

Con ngươi của anh đen sâu, đôi mắt phượng cong từ trong ra ngoài, độ cong đó, có nét anh tuấn phong lưu khó tả.

“Không được.”

Lộ Nhâm chợt ngẩn ngơ, giây tiếp theo, nam chính thoải mái cúi người xuống gần cậu.

Đôi mắt phượng sâu đen nhìn cậu chằm chằm, bàn tay tà ác trượt từ từ bên mép cằm lên trên cổ cậu, sau đó nhẹ nhàng khẽ vuốt ve vành tai của cậu.

Trong nháy mắt cảm giác tê dại như điện giật truyền đến, Lộ Nhâm rùng mình một cái, ngay giây sau, cậu nghe thấy giọng nói dịu dàng và từ tính của Ân Bắc Lâm: “Nếu cậu không nói rõ, sau này làm sao chúng ta có thể đóng vai một cặp tình lữ hoàn hảo?”

“... Vậy chuyện đó, để lần sau nói tiếp!”

Lộ Nhâm đỏ bừng mặt chống hai tay lùi về sau, chật vật khép chặt hai chân của mình.

"Với lại anh à, anh nói trong tình huống cần thiết mới tiếp xúc thân thể. Đây không phải là tình huống cần thiết..."

Ân Bắc Lâm “A” một tiếng hỏi: “Tại sao lại không phải.”

"Em không muốn thay đổi nữa à."

Nam chính anh có Hỏa Nhãn Kim Tinh phải không!

Bàn tay đặt trên ghế sô pha cuộn chặt lại, mặt Lộ Nhâm đỏ như sắp chảy máu, hơn nữa, thân thể cậu không còn khí thế muốn tranh cãi thay đổi, mà anh cũng không có thay đổi gì!

Lộ Nhâm không bỏ cuộc, vẫn cố tiếp tục cuộc đấu tranh cuối cùng.

Cậu muốn phô trương danh thế mà cố tình tỏ ra mất hứng nói: "Vậy thì lần này, em mất tận năm mươi vạn!"

"Được rồi."

Ân Bắc Lâm không cho ý kiến mà nghiêng đầu.

"Tôi sẽ cho cậu năm trăm vạn, tùy cậu sử dụng."

Lộ Nhâm: "..."

Mắt thấy tình tiết cốt truyện quen thuộc sắp diễn ra.

Vành tai Lộ Nhâm đỏ bừng, cậu đẩy cả người Ân Bắc Lâm ra: "Không được!"

"Vấn đề không nằm ở tiền." Mặt Lộ Nhâm đỏ bừng, đón lấy ánh mắt kinh ngạc của nam chính nói: "Chúng ta không thể như vậy!"

Quả thực không thể như vậy. Lộ Nhâm hít một hơi thật sâu, tim vẫn còn đập loạn xạ.

Sau này, nếu tiếp tục nói như vậy nữa, bất kể có hiệp ước hay không, nếu cậu cong thì phải làm sao?

Ân Bắc Lâm nhíu mày nhìn cậu: "Lý do."

... Có chuyện hiệp ước bạn trai này rồi, còn muốn lý do gì nữa?

"Lúc trước, lúc trước là do em không biết rõ..." Lộ Nhâm nắm lấy quần áo, lắp bắp nói: "Em còn tưởng là hai người đàn ông giúp đỡ nhau."

"Bây giờ cậu biến thành phụ nữ?"

Lộ Nhâm nghẹn giọng: "..."

Sao lúc trước mình không phát hiện ra nam chính có thể làm người ta nghẹn giọng như vậy chứ.

Thấy Ân Bắc Lâm không kiên nhẫn cau mày, Lộ Nhâm chợt lóe linh quang, vội vàng nói: "Còn nữa anh à, em có người mình thích..."

Cậu vừa nói lời này, động tác của Ân Bắc Lâm dừng lại một lúc.

Lộ Nhâm tiếp tục vận dụng diễn xuất phi phàm, tỏ vẻ tan nát cõi lòng nói: "Không phải anh cũng thấy lúc em say rồi sao, em thực sự rất thích cô ấy, nhưng cô ấy không thích em..."

Ân Bắc Lâm yên lặng nhìn cậu, Lộ Nhâm có chút hoảng hốt, bổ sung nói: "Anh à, chính anh nói điều thứ sáu là không được động tâm đấy."

"Tôi biết điều thứ sáu là cậu không được động tâm." Ân Bắc Lâm thản nhiên nói: "Giấy trắng mực đen đã viết, tôi biết rất rõ."

Lộ Nhâm có hơi sợ hãi.

Vậy, vậy anh nhìn em làm gì?

Vừa nghĩ tới đây, lập tức nghe thấy nam chính nhẹ giọng hừm một tiếng.

"Nhưng đã gần một tháng, bây giờ mới nhớ ra."

"Xem ra cậu rất thích cô ấy."

Lộ Nhâm lại bị nghẹn giọng.

Còn muốn mỉa mai cậu? Lộ Nhâm phiền não.

Nhưng cậu bất tri bất giác phát hiện... Ân Bắc Lâm nói đúng.

Đã gần một tháng trôi qua, và hình như, tới bây giờ cậu mới nhớ về bạn gái cũ.

Tuy rằng lúc trước cậu và bạn gái cũ mới quen nhau chưa đầy hai tháng, nhưng cậu và bạn gái cũ đã nắm tay nhiều lần, cũng đã ôm qua, chỉ là chưa hôn môi... Lộ Nhâm đột nhiên có hơi xấu hổ, trong thế giới này, những việc kia rõ ràng cậu đã cùng nam chính hoàn thành.

Lộ Nhâm vẫn cảm thấy có chút khó tin.

Ân Bắc Lâm nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của cậu, quai hàm khẽ siết lại.

Anh vốn tưởng Lộ Nhâm chỉ lấy đại một cái cớ, nhưng bây giờ anh lại có chút bực bội khó nói.

Ân Bắc Lâm khôi phục lại vẻ lạnh lùng xa cách.

"Đã như vậy." Anh lạnh nhạt nói: " Chuyện trước đây là do tôi hiểu lầm."

Lộ Nhâm sửng sốt.

... Hiểu lầm cái gì?

Cậu vẫn chưa tìm ra điểm logic nằm đâu, Ân Bắc Lâm đã bình tĩnh nói tiếp.

"Mỗi một lần năm mươi vạn, cậu có thể tự mình thống kê lại cho rõ." Anh dùng giọng điệu nhàn nhạt: "Bất luận ít hay nhiều, tôi cũng sẽ trả đủ."

Nói xong, Ân Bắc Lâm xoay người rời đi không quay đầu nhìn lại.

Lộ Nhâm ngồi trên sô pha, nhìn bóng lưng nam chính đi vào phòng tắm mà cắn rứt lương tâm.

... Cứ, cứ cảm thấy, Lộ Nhâm khóc nhưng không ra nước mắt, có phải cậu đã chọc giận nam chính rồi không?

Nhưng một lúc sau, Ân Bắc Lâm cầm khăn tắm, khoanh tay trước ngực đứng trước mặt cậu.

Lộ Nhâm còn chưa kịp ngạc nhiên, một giây sau, đã nghe thấy anh nói.

"Tôi vừa nghĩ tới, người kia chia tay cậu vì không có trà sữa." Ân Bắc Lâm từ trên cao mỉm cười nhìn cậu: "Cậu vẫn còn thích cô ấy."

"Vậy thì từ tối nay cậu sẽ không phải đọc truyện cổ tích nữa."

Lộ Nhâm: "...?"

Chuyện này có liên quan gì đến truyện cổ tích vậy?

"Đọc thêm mười vạn câu hỏi vì sao đi." Ân Bắc Lâm cười nhẹ: "Nó có lợi cho sự phát triển não bộ đấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK