Triệu Thiên Dữ nghe xong câu này, chua đến tận chân răng,"...xùy."
Thật sự không kiềm chế nổi, để lộ ra biểu cảm của ông lão trên tàu điện ngầm.
Anh ta lập tức quay người lại, chạy như bay, giống như phía sau là lũ lụt và thú dữ vậy, hai ba bước liền bắt kịp Ân Bắc Lâm đang ung dung bình tĩnh.
Mặt khác.
Khi biết rằng phải cùng với Quan Cảnh đi tìm hoa hồng, biểu cảm của Lộ Nhâm lập tức trở nên căng thẳng.
… Quan Cảnh rốt cuộc có biết mấy chuyện kia của cậu và quản lý của anh ta không vậy?
Lộ Nhâm có chút bối rối, đi bên cạnh Quan Cảnh, cũng không biết nên nói gì.
Bản thân nguyên chủ cũng chỉ thân thiết với Quan Cảnh ở vẻ bề ngoài, thực tế mà nói chẳng qua là tiền bối hậu bối không mấy quen thuộc trong công ty mà thôi.
Cậu cố gắng hết sức lục soát từ ký ức của thiên tài nhỏ nguyên chủ hết trái lại sang phải, nhưng vẫn chẳng thể nhớ ra được nhiều hơn.
Sợ nói nhiều sẽ sai nhiều, nên Lộ Nhâm không dám nói chuyện, cứ lúng túng đi bên cạnh.
[Cái này... ai nói quan hệ giữa Lộ Nhâm và Quan Cảnh thân thiết đấy, bọn họ làm tôi cảm thấy như có gió lạnh từ núi tuyết Siberia thổi qua vậy.]
[Ừ, mở hẳn hai cái máy quay phát trực tiếp, bên kia Lâm gia với Triệu Thiên Dữ cũng không khá hơn chút nào, thật sự sa mạc lời luôn mà.]
[Làm sao mà cậu lên tiếng được.]
Nhưng sau khi đi ra ngoài một lúc, Quan Cảnh nhàn nhã hơn Lộ Nhâm rất nhiều, tâm trạng tốt nên anh ta đã phá vỡ sự im lặng, cùng cậu trò chuyện.
"Tiểu Lộ?" Quan Cảnh cười nói, "Vừa rồi ở trên đường cậu có nhìn thấy hoa hồng không?"
Lộ Nhâm lúng túng nói, "...Tôi không nhìn thấy."
Quan Cảnh nhún vai, "Một mê cung lớn như vậy, muốn tìm hoa hồng cũng không biết đến khi nào mới tìm được."
Lộ Nhâm gật gật đầu, "Đúng vậy, cảm giác dù chạy, đi tới đi lui cũng phải hơn một tiếng ấy chứ?"
Vừa nói xong, cậu liền sửng sốt một hồi, cả đi cả về bốn mươi phút, vậy chẳng phải mỗi người thực ra chỉ có thời gian hai lần đi đi về về thôi sao.
Lộ Nhâm nhìn bức tường lá xanh cao hơn nửa người cậu, phút chốc có chút hoang mang... bức tường dài như vậy, cao như vậy, thời gian hai lần đi đi về về chỉ tìm mấy bông hoa hồng, thật sự có khả năng sao?
Nhưng lúc này, nhân viên ekip phía trước đột nhiên dừng lại.
Nhân viên ekip nói, "Anh Lộ, anh Quan, đây là nơi trò chơi của chúng ta bắt đầu."
Lộ Nhâm và Quan Cảnh gật gật đầu.
Bọn họ vừa định lục soát bức tường lá gần đó, nhân viên ekip đột nhiên ngăn lại, "Đợi đã, hai người phải thay trang phục trước đã.”
Lộ Nhâm "Hả?" một tiếng, có chút rối rắm hỏi, "Còn phải thay trang phục nữa sao?"
Nhân viên ekip gật đầu, bọn họ dùng sức lôi hai cái thùng ra, giây tiếp theo, Lộ Nhâm và Quan Cảnh đều sững sờ.
[Hhhhhhhh Đây là cái gì vậy! Sao lại còn phải mặc trang phục búp bê.]
[Không phải là đi tìm hoa hồng sao? Ha ha ha, mặc cái này làm gì vậy.]
Trên màn hình, Lộ Nhâm và nhân viên lôi thùng giấy mắt to trừng mắt nhỏ.
Lộ ra trên cái thùng giấy là hai cái đầu búp bê to đùng.
Một cái là hình con cừu, với cái đầu lông tơ mềm mại, xoăn bồng bềnh, trên đầu có hai chiếc sừng, đôi mắt đen láy ngây ngô nhìn sang.
Cái đầu to còn lại là một chú gấu nâu dễ thương, hai cái tai tròn tròn, mắt cũng tròn tròn, đầu mũi có màu hồng, trông rất vui mắt.
Nhìn xuống dưới hai cái đầu to đùng này là bộ trang phục búp bê hoàn chỉnh, thậm chí cừu non và gấu nâu đều có cái đuôi như cục bông gắn ở sau mông.
Ngoài ra còn có tai nghe không dây gắn liền với mic và một thiết bị tương tự như bộ đàm.
Nhân viên ekip lau mồ hôi trên trán, "Đây là trang phục của hai người, hai người xem xem, định chọn bộ nào?"
Lộ Nhâm, "..."
Quan Cảnh, "..."
Một lúc sau, một con cừu búp bê và một con gấu búp bê bước ra.
Trên màn hình phát trực tiếp hiện lên một hàng chữ, [Mức độ này đã được kiểm nghiệm bởi nhân viên ekip, máy liên lạc đi kèm với máy dò sức khỏe và một bác sĩ chuyên nghiệp đi cùng để theo dõi sức khỏe của khách mời.]
[Ha ha ha ha ha cái gì mà kỳ cục thế này.]
[Nhiệm vụ gì mà phải thay cả trang phục vậy?]
[Chà, đầu của cừu non với gấu nhỏ to thật đấy, đội lên cũng nặng quá đi.]
[Cảm giác rất nóng đấy, nhiệt độ hôm nay tận hơn 38 độ, liệu có bị say nắng không.]
Lộ Nhâm đeo tai nghe, trong bộ trang phục búp bê này đều là lông, cậu mặc quần đùi áo cộc mà có cảm giác không thở nổi.
Bản thân cậu không phải người dễ đổ mồ hôi, nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
"Alo, alo," Lộ Nhâm cố gắng gọi, "Anh ơi, anh nghe thấy em nói không?"
"Ơi." Giọng của Ân Bắc Lâm phát ra từ bộ đàm, có cảm giác bị biến dạng, "Anh đây."
Cừu non nháo nhào chạy về phía trước, "Anh có thấy hoa hồng ở gần đây không?"
"Bây giờ vẫn chưa có gợi ý."
Lộ Nhâm vội vàng đến gần bức tường lá cây.
Những người trong trang phục búp bê cũng không biết có phải do hiệu ứng tâm lý không, cứ có cảm giác tầm nhìn trở nên hẹp hơn rất nhiều.
Cứ vậy đi mãi, đi mãi từ bức tường cây, nhìn suốt đường đi, xem hết từ đầu đến cuối, mười mấy phút trôi qua, cả một đường này cậu đều xem hết rồi, cũng chẳng thấy cái gì cả.
Lộ Nhâm mệt đứt hơi, bí đến cả người đầy mồ hôi mà không thể tháo đầu cừu ra, chỉ có thể đứng đó hít thở tại chỗ.
Cậu không nhịn được hỏi, "Anh ơi, ekip chương trình có nói hoa hồng màu gì không vậy?"
"Em thấy ở đây toàn là màu xanh lá cây." Lộ Nhâm bồn chồn hỏi người ở đầu bên kia, "Là hoa hồng xanh sao?"
"Không nói đến." Ân Bắc Lâm dừng lại một lúc nói tiếp, "Của chúng ta là màu sẫm."
… Màu sẫm?
Lộ Nhâm ngây ra, màu sẫm gì? Màu xanh sẫm? Màu đỏ sẫm? Màu đen sẫm?
Nhưng cậu thật sự không nhìn thấy hoa hồng mà.
Lúc này, Quan Cảnh đi tới.
Cừu non Lộ Nhâm vội vẫy vẫy tay, hỏi, "Anh Quan, anh tìm thấy chưa?"
Gấu nâu chầm chậm lắc đầu.
[Cừu non thở dài.]
[Quan Cảnh đáng ra nên dùng Hồ ly, dùng Gấu nâu cảm giác cứ ngố ngố.]
[Nhưng mà Triệu Thiên Dữ với Lâm Gia bọn họ không thấy lạnh sao, tôi cảm giác có thể nhìn thấy hơi sương khi bọn họ nói chuyện luôn ấy.]
Triệu Thiên Dữ rất lạnh.
"Quan Cảnh, cậu di chuyển rồi sao?" Anh ta cau mày, khoanh tay trước ngực co người lại chất vấn, "Sao màn hình của tôi lại không có phản hồi?"
Ekip chương trình “Người tình trong mộng” cung cấp cho người chỉ huy bọn họ màn hình hiển thị có thể thấy tình hình thực tế gần Quan Cảnh, giống như Google Map vậy, toàn cảnh 3D. Quan Cảnh vẫn luôn đứng yên tại chỗ không động đậy, bản đồ mê cung cũng không di chuyển theo, Triệu Thiên Dữ có chút nóng vội.
Giọng nói bất lực của Quan Cảnh phát ra từ bộ đàm, "Trời nóng quá, anh Thiên Dữ đợi em một lát, em đi ngay đây."
Đang ở trước máy quay phát trực tiếp, Triệu Thiên Dữ cũng không thể nói được gì.
Anh ta hít một hơi, "Được, vậy cậu nghỉ ngơi một lúc đi rồi đi ra phía sau xem sao."
Anh ta biết Quan Cảnh mặc bộ trang phục búp bê kia không dễ dàng, nhưng anh ta cũng không khá hơn là bao.
Anh ta và Ân Bắc Lâm bị đưa đến một nhà Tuyết trong khu vui chơi Mộng Ảo này, cái nơi quỷ quái này lúc đầu thì không sao, về sau càng ngày càng lạnh.
Bây giờ không biết có phải 0 độ không nữa, trên người anh ta chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi, lại còn là kiểu có đường xẻ nữa chứ.
Khí lạnh cứ thế tràn vào trong lồng ngực, nổi hết cả da gà, Triệu Thiên Dữ cũng không để ý đến hình tượng nữa, ôm ngực dùng lực xoa xoa cánh tay, cau mày thật sâu, nụ cười bá đạo trên mặt cũng chẳng còn nữa.
Anh ta lạnh cóng đến không chịu nổi nữa rồi, nhưng Ân Bắc Lâm dường như không có phản ứng gì.
Triệu Thiên Dữ lại ghen tức nhìn sang, chắc chắn là Ân BẮc Lâm mặc dày hơn anh ta.
...
Bên kia.
Lộ Nhâm làm theo những gì Ân Bắc Lâm nói, dọc đường lại cẩn thận đi thêm lần nữa những chỗ Quan Cảnh đang nhìn.
Nhưng cậu nhìn hết tường này sang tường khác, nhìn hồi lâu vẫn không thấy gì.
Không biết đã qua bao lâu, nhưng lúc này mặt trời đã lên cao, quần áo phía sau dính vào người, lại bí bách trong bộ trang phục đầy lông, Lộ Nhâm cảm thấy mình sắp bị say nắng.
"Anh ơi." Lộ Nhâm yếu ớt hỏi, "Máy cảm biến vẫn không kêu sao?"
"Không." Ân Bắc Lâm dừng một chút, "Em đến chỗ thang máy nhìn lại lần nữa đi."
"... Được." Lộ Nhâm buồn bực cụp lại đầu cừu lê bước tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, đài phát thanh đột nhiên phát ra một câu.
[Quan Cảnh, Triệu Thiên Dữ không tìm thấy hoa hồng trước thời hạn, vòng thứ ba thất bại.]
...Chết tiệt, đã trôi qua một tiếng đồng hồ rồi sao?
Lộ Nhâm ngây ra một lúc.
Lộ Nhâm vui mừng khôn xiết, vội vàng nắm lấy cơ hội nói: "Anh, đã qua một giờ đồng hồ rồi, hay là chúng ta cũng từ..."
Hai chữ "từ bỏ" còn chưa kịp nói ra, giọng nói bên kia truyền đến từ bộ đàm.
Là một tiếng nhàn nhạt, "Hửm?"
Tiếng "Hửm?" quen thuộc vừa vang lên, Lộ Nhâm lập tức không còn năng lượng, hai chữ "từ bỏ" cũng vì thế mà nghẹn lại trong miệng, không có dũng khí để nói ra.
Không phải chứ, đã gần hai tiếng đồng hồ rồi, Lộ Nhâm khóc không ra nước mắt, nam chính sao lại có ý chí chiến đấu thế không biết?
Bọn họ đã kiên trì đến lúc chỉ còn hai người chẳng phải đã rất lợi hại rồi sao, Lộ Nhâm giàn giụa nước mắt, mẹ nó, anh ở bên kia ung dung nhẹ nhàng, ông đây thật sự sắp say nắng luôn rồi đây này!
Lộ Nhâm ngột ngạt trong trang phục búp bê cừu non không hề biết Ân Bắc Lâm đã ở trong nhà tuyết cả tiếng đồng hồ.
Có điều cho dù cậu không biết, suy nghĩ của cư dân mạng cũng tương tự như cậu.
Dưới bình bình luận y như rằng đã bắt đầu khuyên Ân Bắc Lâm nhanh chóng từ bỏ đi.
[Haiz, sắc mặt của Lâm Gia đã lạnh tái đi rồi, không cần nghiêm túc vậy đâu!! Tôi khóc luôn rồi, ekip chương trình rõ ràng là cố ý giày vò mọi người mà!]
[Tôi thấy chị dâu đến đi cũng không đi nổi nữa rồi.]
[Vừa nãy tôi nhìn Quan Cảnh cởi trang phục bông ra, cả người đỏ ửng bất thường, sắc mặt Triệu Thiên Dữ cũng tái mét, sau tập này chắc mấy vị khách mời đều sẽ xảy ra chuyện phải nhập viện mất.]
[Không khoa trương đến vậy chứ, nhân viên ekip đã thử nghiệm một lần rồi mà, hơn nữa phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình, nếu thật sự xảy ra chuyện, chẳng phải là ekip chương trình gánh tội sao? Chẳng lẽ bọn họ ngốc như vậy? Vội vàng đem chứng cứ bày ra trước mắt?]
[Tôi từng đến Thế giới băng giá của khu vui chơi Mộng Ảo, thực ra nhiệt độ trong nhà tuyết cao hơn 0 độ, băng tuyết đều là giả thôi, nhưng ở trong đó lâu thì thật sự khá lạnh đấy, có điều không cần quá lo lắng như vậy đâu.]
[Thôi bỏ đi, tôi cảm thấy ekip chương trình chỉ là đang lừa đảo thôi, căn bản không có hoa hồng đâu.]
[Hu Hu Hu Lâm Gia thôi bỏ đi, chị dâu sắp say nắng luôn rồi, anh cũng phải chết cóng luôn ấy chứ.]
[Tôi từ chỗ Manh Manh và Lạc Cửu Ca bên kia bò qua đây đấy, cả bốn người bọn họ đều ngoẻo rồi.]
[Hết cách thôi, lúc đầu đâu có biết người chỉ huy sẽ ở trong nhà tuyết, còn người tìm hoa hồng sẽ phải mặc loại trang phục như thế này, thực ra bọn họ vẫn còn tốt chán, đại tiểu thư Hứa Thanh Thanh ở trong bộ trang phục búp bê kia kiên trì được có gần hơn nửa tiếng, cho dù Châu Tử Xuyên còn chịu đựng được một chút, nhưng hai cô gái như Nhiêu Manh Manh và Lạc Cửu Ca làm gì có quần áo nào dày, lạnh đến phát bệnh thì phải làm sao?]
[Phải đấy, nếu như sớm biết người chỉ huy phải chịu lạnh như thế này thì để Châu Tử Xuyên đi cho rồi, nhìn thấy mỹ nữ chịu lạnh mà tôi đau lòng quá hu hu hu.]
[Đôi Triệu Thiên Dữ với Quan Cảnh cũng khá đáng tiếc đấy, tôi thấy nếu như thêm chút thời gian, nói không chừng còn có cơ hội.]
[Tôi ghi lại những nơi họ đi qua rồi phóng to lên vẫn không tìm thấy hoa hồng, không biết ekip chương trình đang làm cái quái gì nữa.]
[Chính là muốn khách mời phát bệnh luôn đúng không?]
[Hơn nữa, lại còn nói sẽ có máy cảm biến hoa hồng, tám người đến bây giờ vẫn chưa cảm ứng được lần nào, ekip chương trình chơi khăm phải không?]
Những bình luận phàn nàn ngày càng nặng nề, thậm chí trên Weibo còn xuất hiện hastag này #ekip chương trình “Người tình trong mộng” cố ý lừa người#
Các nhân viên vận hành hậu trường lo lắng đến mức vội vàng gõ cửa văn phòng Giám chế Dương.
"Vào đi."
Vừa vào cửa, nhân viên ekip liền có vẻ mặt khổ sở, "Giám chế Dương, chúng ta vẫn còn đang phát trực tiếp mà, bây giờ rất nhiều người đều đang mắng chúng ta, cái này, hay là bàn bạc với Đạo diễn Từ một chút, chúng ta biến đổi vòng này một chút, đưa ra thêm một vài gợi chẳng hạn?"
Giám chế Dương ngồi trên ghế làm việc, xoay một vòng, giơ ngón tay lên lắc lắc, "No No No."
"Như vậy không được."
"Vòng hai vừa nãy chẳng phải đã biến đổi đấy sao?” Nhân viên ekip đau khổ chua xót nói, "Bây giờ bên ngoài đang mắng chửi rất ghê gớm... Còn nói chúng ta cố ý giày vò người khác cơ."
"Ngay từ ban đầu, chúng ta đã nhắc nhở rằng vòng này độ khó rất cao, không chịu nổi thì đề nghị từ bỏ, giày vò người khác đâu ra." Giám chế Dương nhún vai, "Hơn nữa, bây giờ đưa ra gợi ý, vậy những khách mời đã từ bỏ trước đó phải làm sao? Người ta chẳng phải sẽ lại nói chúng ta phân biệt đối xử sao."
"Nhưng...''
"Không có nhưng nhị gì hết, mục đích của vòng thứ hai vốn dĩ không phụ thuộc vào việc có thông qua hay không." Giám chế Dương ngắt lời, "Vòng đó tùy tiện sửa đổi thì cũng thôi đi, vòng thứ ba bây giờ mới là lúc quan trọng."
"Đại trượng phu một là chẳng làm, hai là không nghỉ, đã làm thì phải làm cho tốt, làm cho trót." Anh ta lắc lắc đầu, "Đây là tập cuối cùng của chúng ta rồi, bây giờ muốn mắng thì mắng thôi, nếu như vì bọn họ mà sửa tới sửa lui, mất đi danh tiếng, vậy mới là không đáng."
Nhân viên phụ trách vận hành lần này ngập ngừng do dự.
"Cậu vẫn còn trẻ." Giám chế Dương đứng dậy, vỗ vai cậu ta, hất hất cằm, "Nhìn xem Tổ trưởng Lâm ở đối diện kìa, học tập người ta nhiều một chút."
Nhân viên phụ trách hoạt động này ngây ra một hồi.
Cậu ta quay đầu lại, nhìn về phía Giám chế Dương hất cằm.
Từ tấm kính trong suốt một chiều trong phòng làm việc của lãnh đạo nhìn ra, nhìn thoáng qua là có thể thấy mặt bàn không chút phòng bị của Tiểu Lâm.
Trước sự tăng trưởng theo cấp số nhân của những bình luận tiêu cực, Tổ trưởng Lâm tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt, không chút lay chuyển, sau đó cậu ta nhìn sang bên cạnh, đáy màu đen và những vạch đỏ đỏ, xanh xanh, cậu nhân viên ngây ra một lúc, mới phát hiện Tổ trưởng vậy mà lại mở giao diện chứng khoán!
Cậu nhân viên hoang mang, "..."
... Đây rốt cuộc là lời nói thật, hay nói đểu vậy?
Vạch xanh lá rơi rớt thảm hại và chỉ số bình luận [chương trình rác rưởi] đang tăng dần đồng thời xen vào nhau, Giám chế Dương khẽ mỉm cười, "Nhìn xem cậu ta lợi hại chưa, vừa bị ăn mắng, vừa bị chém, mà vẫn dám ở trước mặt tôi xem tình hình chứng khoán... Đây mới là cao thủ."
Cậu nhân viên, "..."
Một lúc sau, Tiểu Lâm đột nhiên bị vỗ vào vai.
Tiểu Lâm bối rối ngẩng đầu lên, cậu nhân viên vẻ mặt hoảng hốt nói, "Tổ trưởng, Giám chế Dương nói anh xem chứng khoán trong giờ làm việc, bảo anh phát 200 tệ vào trong nhóm."
Tiểu Lâm, "?????"
...
Trong khu vui chơi Mộng Ảo, đã trôi qua một tiếng rưỡi rồi.
Những bình luận đã cạn kiệt rồi, Lộ Nhâm và Ân Bắc Lâm vẫn đang tìm.
Theo phương hướng mà Ân Bắc Lâm chỉ huy, cậu liên tục tìm kiếm ở thang máy và bức tường lá gần cửa thứ ba.
Đường từ chỗ thang máy lên lầu đến đây vốn rất dài, quanh co ngoằn ngoèo.
Ở đây tường cũng nhiều, cao thấp không đều, cậu ở trong này cũng chẳng tìm thấy gì, máy cảm biến cũng chẳng có chút phản ứng nào.
Vừa nóng vừa bí, đi được một lúc, thật sự mệt đến không chịu nổi nữa, ngồi phịch xuống dưới đất.
Cừu bông lớn nằm bẹp trên đất, tư thế ngồi ngây ngốc lộ ra vẻ cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
[Chị dâu Cừu: Cuộc không không còn gì luyến tiếc.jpg]
[Thê thảm quá, tôi một đường không có điều hòa từ trường học xuống lầu lấy đồ còn nóng chết đi được, không biết làm thế nào mà Lộ Nhâm chịu được nổi vậy.]
[Lâm gia cũng vậy, người đàn ông này có phải là giỏi chịu lạnh quá không?]
[Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh Lâm Gia của chúng ta có sức khỏe tốt, người đàn ông rực lửa mới có có thể chống lại cái lạnh.]
[Rực lửa? He he, là lửa trong lửa tình sao?]
[Các chị em đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu hi hi hi hi hi.]
[Khuôn mặt nhỏ dâm tặc.jpg]
[Hai tay đánh chữ chứng minh sự trong sạch.]
[Ha ha ha ha ha ha ha, các người nhìn vào đôi mắt đen láy của chị dâu có thấy ngại không?]
[Lộ Nhâm: Be be be? Cừu nhỏ đây nghe không hiểu những lời này.]
"Anh ơi..." Sau khi nghỉ ngơi một lát, Lộ Nhâm vẫn thấy kiệt sức, "Em thực sự không tìm nổi nữa rồi, hay là chúng ta từ bỏ cho rồi.]
Vừa nóng vừa mệt, cậu cũng không phải là không nhịn được, trước đây khi diễn những vai nhỏ, có những cảnh trái mùa, cũng tương tự vào mùa hè phải mặc đồ cổ trang dày cộm để quay phim.]
Nhưng mệt ở đây chính là cái cảm giác không biết khi nào mới kết thúc, nhưng tìm bốn đóa hoa hồng trên bức tường xanh lá, lại còn có khả năng là màu xanh nữa chứ... Đây hoàn toàn là mò kim đáy bể mà, này, Lộ Nhâm thấy đau trứng quá đi.
"Đứng lên."
Lại đứng lên?! Lộ Nhâm chán nản nằm trên mặt đất, "Anh ơi, bức tường này em thật sự tìm hết rồi, bức tường này lúc nãy Quan Cảnh cũng tìm rồi, anh ta và anh Triệu cũng có thấy đâu..."
Ân Bắc Lâm ngắt lời cậu, "Em đứng lên đi, anh tìm thấy rồi."
Lộ Nhâm ngây ra một lúc.
Giây tiếp theo, Lộ Nhâm vội vàng lăn lộn bò dậy chống người lên khỏi mặt đất.
"Đừng di chuyển."
Cừu bông lớn ngoan ngoãn đứng yên.
[?? Lâm Gia tìm thấy rồi sao.]
[?? Ở đây có hoa hồng sao, tôi có nhìn thấy đâu!]
[Tìm thấy rồi à? Tìm thấy rồi à? Mẹ kiếp.]
[Ở đây thật á? Thật không thể tin nổi, lúc nãy Quan Cảnh và Triệu Thiên Dữ đã tìm rất nhiều lần quanh đây rồi mà.]
[Tôi cũng không thấy, vừa nãy lúc Lộ Nhâm nghỉ ngơi thực ra tôi cũng nhìn rồi, gần quanh đây chỉ là tường lá thôi mà...]
[Phải đấy, tôi bò từ bên kia qua đây, bọn họ còn phân tích một chút, bởi vì nhiệm vụ ban đầu được giao trong hai tiếng, nếu như bọn họ có thể làm xong trong một tiếng, vậy thì hoa hồng chắc chắn ở không xa, vậy nên họ đã ở chỗ này tìm một hồi lâu.]
Lúc này, Ân Bắc Lâm lại truyền đến chỉ dẫn.
"Em đứng sang phía bên phải một chút." anh nói, "Anh bảo dừng thì dừng."
Lộ Nhâm đi theo hướng Ân Bắc Lâm chỉ, dịch sang một chút.
"Dừng.
Sau vài giây, giọng nói của Ân Bắc Lâm dường như mang theo ý cười yếu ớt, "Chính là ở đây."
"Nhìn thấy chưa?"
...Chính là ở đây?
Trong đây làm gì có gì?
Lộ Nhâm đứng tại chỗ, căng thẳng nhìn xung quanh.
Lộ Nhâm đưa vuốt lông to lớn nâng đầu lên, nghiêm túc đưa mắt quanh lần nữa, nhưng trừ bức tường lá ở mê cung ra thì vẫn là bức tường lá ở mê cung, cậu vẫn chẳng nhìn thấy gì cả.
[Ở đâu? Hoa hồng ở đâu vậy? Sao tôi không nhìn thấy?]
[Tối đã bỏ lỡ bước nào rồi, tôi vẫn chưa nhìn thấy hoa hồng...]
[Đây chẳng phải ngã ba ở lối đi trong mê cung sao?]
[? Thật sự tìm thấy rồi sao? Lâm Gia chắc không phải lạnh đến có vấn đề rồi chứ?]
Lộ Nhâm đỡ lấy đầu của Cừu bông lớn, hỏi lia lịa, "Anh ơi, em không nhìn thấy, hoa hồng ở đây thật sao?
"Ừ."
Lộ Nhâm, "..."
Mẹ nó... anh ấy mù à?
Hay là, hoa hồng trong suốt?
Lộ Nhâm vẻ mặt hoang mang, nhưng thế giới này chắc không có công nghệ cao vậy đâu đúng không?
Hoặc là... Ân Bắc Lâm đang đùa cậu?
Trong đầu vừa vụt qua ý nghĩ này, giây tiếp theo, đài phát thanh đột nhiên phát ra một âm thanh nhắc nhở.
[Xin chúc mừng Lộ Nhâm và Ân Bắc Lâm đã tìm thấy đóa hoa hồng đầu tiên.]
... Mẹ kiếp?!!
Hoa hồng thật sự ở đây?!
Lộ Nhâm chết lặng.