Tay cầm điện thoại run run.
… Anh, anh ấy không gọi điện!!
Trời đất có lương tâm, rõ ràng anh ấy đã kiềm chế!!
Cả khuôn mặt cửa Lộ Nhâm gần như đã biến thành màu gan lợn, đỏ đến mức có thể ứa ra máu, cậu nhắn tin qua.
Lộ: [ Tôi sẽ không bao giờ gọi [ nước mắt ], không bao giờ!!!! ]
Trần Tư Vũ trả lời gần như trong vài giây.
Tư Vũ: [ …bớt bớt lại. ]
Tư Vũ: [ Phòng bên đang chấn động [ tạm biệt ]
Phòng, phòng bên chấn động??
Ban tay đang cầm điện thoại lại run một cách dữ dội.
Làm sao phòng bên lại chấn động?
Lộ Nhâm đỏ mặt, tâm hồn trở nên bay bổng, mơ mơ hồ hồ nhớ về ngày đó.
…
Vòi hoa sen được vặn hết cỡ, nước ào ạt đổ xuống.
Giống với một con linh dương bị mộ con bao giam giữ, nơi nó bị giam giữ nhanh chóng chuyển sang màu đỏ.
Quay lưng lại với Ân Bắc Lâm, không biết là do nhiệt độ của nước nhỏ xuống hay là nhiệt độ từ sự tiếp xúc, Lộ Nhâm bị choáng váng đến mức không mở nổi mắt.
Vành tai bị người ta cắn, bị răng nanh xấu xa cọ xát.
Sau đó cứ lần theo vành tai mà mổ.
Rõ ràng bị người ta ôm từ phía sau, nhưng thắt lưng của Lộ Nhâm vẫn có chút tê dại, đứng cùng không cử động, siết chặt lất cổ tay của Ân Bắc Lâm mới không ngã xuống.
Còn về sau nữa…
Lộ Nhâm vô thức nuốt nước bọt.
Ngay giây sau đó, cậu đột nhiên phản ứng lại bản thân đang nghĩ cái gì, mơ màng lắc lắc đầu, có chút xấu hổ ngồi chặt lại, trong lòng muốn phát điên.
Thân thể này cũng không có chút gì là, già như vậy…tại sao lại có thể cường hãn như thế.
Đến ngay cả lần trước cũng vậy. Vào trước rồi động tí rồi sau đó vào, hai người cọ xát với nhau, khi tỉnh lại thì đã hơn nửa canh giờ sau đó rồi…
Tin nhắn bên kia vẫn còn trong khung chat, Lộ Nhâm lúng túng cầm điện thoại khó khăn lắm mới tìm được một tin nhắn để nhắn, nhưng bên đối phương lại gửi một tin nhắn đến.
Tư Vũ:[ Đây coi như là cậu nợ tôi.[ Cười ]
Tư Vũ: [ Tôi không có thói quen làm việc tốt không để lại tên, việc này cậu chỉ cần nói với thầy Y là được. [ Cười ][ Tạm biệt ]
Lộ Nhâm: “…”
Vẫn, vẫn phải đứng trước mặt Ân Bắc Lâm nói lại một lần nữa? Tai của Lộ Nhâm đỏ bừng, đôi mắt đen láy đầy tuyệt vọng.
Có thể cho người ta sống được không?
...
Khi cánh cửa mở ra, cảm giác này như đang ở trên sân hành quyết mà mãi không vơi đi.
Lộ Nhâm khóc không ra nước mắt ấn mã cửa, nhưng chưa kịp ấn đến hai lần, cửa đột nhiên mở từ bên trong ra.
Lộ Nhâm sững sờ một hồi trong 2 giây.
Người mở cửa là một người chưa gặp bao giờ, mặc một bộ quần áo vest màu trắng đen, áo sơ mi trắng có cổ với cổ áo được lật lên, cà vạt màu xám được phối với lễ phục, ăn mặc giống như quản gia trong phim truyền hình vây.
Người đàn ông trung niên đứng dựa vào cửa, trịch thượng nhìn cậu: “Ngài Lộ?”
Lộ Nhâm ngẩn người ra: “A… Đúng thế.”
Người đàn ông đó đứng lại một lúc, lông mày nhăn lại, dùng ánh mắt dò xét mà liếc nhìn từ trên xuống dưới.
Lộ Nhâm bị người ấy nhìn chằm chằm đến sợ hãi, chỉ cảm thấy rằng kiểu khí thế này có chút quen thuộc.
Tuy nhiên ngay giây sau đó, người đàn ông này lùi về sau, đi ra ngoài nhường vị trí.
“Đợi ngài đã lâu rồi.” ông bình thản nói. “Mời vào.”
Đợi?
Đợi cái gì cơ?”
Trái tim của Lộ Nhâm thắt lại, vừa định cất lời hỏi một câu. Nhưng vị quản gia trung niên kia dường như có một luồng khí chất quen thuộc không thể lẫn vào đâu được, cậu vừa mới bước vào hiên nhà, liền đã bị bắt dùng môt đôi dép bông mới.
- -Thông thường, nam chính cũng chỉ cởi giày để cạnh nhau mà thôi, quản gia này một khi chay mày, Lộ Nhâm đột nhiên có ảo giác bản thân bị giáo viên bắt làm bài tập, vội vàng xếp giày thẳng lại.
Vị quản gia kia vậy mà vẫn cau mày, tự mình cúi người đặt giày vào tủ vào sát một đôi giày khác trong tủ, sau đó mới hài lòng đứng thẳng lên.
Lộ Nhâm: "..."
Nghiêm khắc như vậy sao?
Ngay lúc này Lộ Nhâm cũng không dám lộn xộn, ngoan ngoãn đi theo ở phía sau quản gia đến phòng khách.
trước cửa vào của phòng khách, có một cụ già khí phách đang ngồi ở đó
Ông cụ ân mặc một bộ lễ phục màu đen thời Đường, hai tay chống gậy ngồi trên ghế sô pha, lông mày nặng nề nhìn cậu: "Cậu chính là Lộ Nhâm?"
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Lộ Nhâm vô thức nuốt nước bọt, vô thức lùi lại, gật đầu lia lịa.
"Đường đường là một nam nhân, không làm được gì thì còn ra cái thể thống gì nữa?"
Ông cụ ân nhíu mày, khí thế nói: "Đứng thẳng cho ta."
Lộ Nhâm rùng mình khi bị mắng, nhanh chóng thẳng lưng lên.
Ông lão có vẻ hài lòng một chút, nhìn lướt qua, hừ lạnh một tiếng.
"Ở bên nhau bao lâu rồi."
… Hả?
"Bộp!!"
Ông cụ ân đập cây gậy một cách nặng nề, Lộ Nhâm giật mình, ngay giây sau đó liền nghe thấy tiếng ông hét lên: "Ta hỏi ngươi với thằng bất hiếu kia ở bên nhau bao lâu rồi? Như thế này mà còn nghe không hiểu?!"
"... Nửa, Nửa." Lộ Nhâm run rẩy vươn tay ra, nhìn thấy mây đen trên mặt trên mặt ông cụ ân, vội vàng sửa lại: "Một tháng, một tháng."
Rõ ràng là cho dù là nửa tháng hay một tháng, sắc mặt của Ông cụ ân cũng không tốt lên được chút nào.
Vẻ mặt ông đầy vạch đen nói: "Một tháng, một tháng thôi mà đã đưa ngươi về nhà? Đến bước nào rồi?"
Lộ Nhâm: "..."
Đây là cái gì với cái gì vậy? Lộ Nhâm mặt đỏ bừng, còn xấu hổ hơn cả khi nhìn thấy Wechat của Tư Vũ trong xe.
Ông cụ ân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng của Lộ Nhâm, bộ râu hếch nhẹ hơi buông thõng ra.
Quả thực, thằng bất hiếu tuy phản nghịch nhưng cũng không đến mức vô lý.
Ông cụ ân nghĩ như vậy, sắc mặt không thay đổi, nghiêm mặt dùng sức chống gậy, hài lòng khi nhìn thấy đứa trẻ đối diện căng thẳng, tâm tình càng tốt hơn.
"Lão Trương!"
Quản gia liền nghe theo đi tới trước mặt cậu, Lộ Nhâm vừa ngơ vừa cảm thấy mù mịt, người còn chưa phản ứng lại, Ông cụ ân ở đối diện đã hừ lạnh khinh bỉ một tiếng.
"Đưa tiền cho cậu ta."
Lộ Nhâm sững sờ, quản gia Trương ở trước mặt lấy từ trong ngực ra một sổ séc chi phiếu.
"Tình yêu một tháng mà thôi, khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán."Ông cụ ân nghiêm mặt, dùng ánh mắt nhìn cậu chằm chằm, nghiêm nghị nói: "Hai người đàn ông ở bên nhau, không hợp lẽ thường. Ta biết nhà người thiếu thốn, số tiền này đưa cho ngươi, lấy xong rồi đi, đừng cùng thằng bất hiếu dây dưa mập mờ nữa--"
"Cha nói sai rồi."
Giọng của Ân Bắc Lâm đột nhiên vang lên.
Ông cụ ân còn chưa nói xong, ánh mắt thâm trầm hướng về phía cửa.
Đối diện với ánh mắt của Ông cụ ân, Ân Bắc Lâm vẫn tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên bước tới Lộ Nhâm, người đang có vẻ mặt uể oải.
Ngay giây sau đó, trước khi Lộ Nhâm kịp phản ứng trở lại, vòng eo của cậu đã bị siết chặt lại, bị Ân Bắc Lâm ôm vào lòng.
Lộ Nhâm ngẩn ngơ, theo bản năng đấy Ân Bắc Lâm ra, lắp bắp nói: "Anh… Anh..."
Cậu vẫn chưa nói xong, Ân Bắc Lâm đã nắm lấy cằm của cậu bằng tay còn lại, cúi người xuống, hôn nhẹ lên môi cậu.
Lộ Nhâm: "..."
Ông cụ ân: "..."
Quản gia Trương: "..."
Trong ba người, chỉ có Ân Bắc Lâm vẫn luôn bình tĩnh và điềm đạm.
Anh buông bàn tay đang nắm lấy cằm của Lộ Nhâm, vuốt ve mặt của Lộ Nhâm một cách âu yếm.
"Ngoan." Ân Bắc Lâm siết chặt eo Lộ Nhâm, nhướng mày cười với Lộ Nhâm: "Cứ giao cho anh."
... Ngoan?
Ngay khi Lộ Nhâm có dấu hiệu hồi thần trở lại, trong nháy mặt đã bị thổi bay khỏi bầu không khí ngay lập tức.
Ông cụ ân ở phía đối diện tức giận bừng bừng đỏ mặt, kinh ngạc nói: "Đồ vô liêm sỉ, các ngươi đây là đang làm cái gì!"
Ân Bắc Lâm lười biếng nói: "Người có tình cảm một tháng là cậu ấy, người có tình cảm sâu đậm với cậu ấy là con."
"Điều hiển nhiên như vậy, cha đang lẽ phải nhìn ra chứ."
Ông cụ Ân: "..."