• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộ Nhâm không biết Ân Bắc Lâm có phải còn đang tức giận hay không nữa?

Bởi vì ngoại trừ hai câu đầu lúc bắt đầu, sau đó Ân Bắc Lâm quay trở về dáng vẻ hững hờ như mọi khi, một chút dấu vết nóng giận cũng không có.

... Nhưng mà dáng vẻ hững hờ này của Ân Bắc Lâm, ngược lại lại khiến cho Lộ Nhâm cảm thấy áp lực hơn.

Lúc đọc 'Mười nghìn câu hỏi vì sao?', cậu còn đọc sai vài chữ nữa.

Ân Bắc Lâm liếc mắt qua đây nhìn một cái "Cần anh mua cho em một bảng phiên âm Pinyin không?"

Lộ Nhâm "..."

Lộ Nhâm khóc không ra nước mắt, lời nói đầy châm chọc như thể, hẳn là còn đang tức giận rồi?

Nửa tiếng sau, thời gian cố định để đi ngủ tới rồi.

Lộ Nhâm đóng sách lại, "Anh, em tắt đèn nhé."

"Ừ."

Lộ Nhâm liếc mắt nhìn người nhắm chặt mắt nằm trên giường rồi mới tắt đèn.

'Tách' một tiếng, căn phòng mông mênh trở nên tối đen như mực.

Trong bóng tối, Lộ Nhâm lại nhìn Ân Bắc Lâm đang nằm thẳng trên giường, mồ hôi tuôn ra như mưa.

Quả nhiên, nam chính đúng là đang rẩu rĩ rồi.

Bình thường rõ ràng đều ôm cậu ngủ, Lộ Nhâm ai oán trong lòng, bây giờ nằm thẳng như thế muốn ồn ào như nào đây?

Trẻ con không cơ chứ!

Nghĩ thì nghĩ như vậy, Lộ Nhâm kéo chăn ra ngoan ngoãn nằm xuống.

Giây sau, cậu lăn về phía bên trái, lăn trúng mục tiêu là bên cạnh Ân Bắc Lâm.

Ân Bắc Lâm “..."

Lộ Nhâm xoay người qua, quay lưng lại với Ân Bắc Lâm rất thân mật mà nghiêng đầu qua, để lộ ra hơn một nửa bên cổ.

“Em rửa sạch rồi,” Lộ Nhâm hùng hồn nói “Anh cắn đi.”

Ân Bắc Lâm “.”



Lông mi của Ân Bắc Lâm hơi run rẩy, anh chậm rãi mở to đôi mắt.

Anh nghiêng đầu qua, bình tĩnh nhìn vào bóng lưng của Lộ Nhâm.

Lộ Nhâm gần kề ngay bên cạnh anh, cái gáy đối diện với anh, khung xương của cậu mảnh khảnh, ngoan ngoãn nằm nghiêng đối diện với anh, eo cong lại thành một đường cong rất thích hợp để ôm lấy.

Cậu ấy có lẽ đã kéo áo xuống thấp một chút, dưới ánh trăng mờ ảo có thể nhìn thấy rõ đường nét bả vai của cậu.

Trên chiếc cổ trắng ngần mang theo một ánh sáng bóng loáng, trên người cậu còn có hương thơm của mùi táo là mùi hương sữa tắm mà cậu cố ý chọn. Thỉnh thoảng ngửi thấy xác thật có một loại cảm giác rất ngon miệng.

Nhìn thấy dáng vẻ không hề phòng bị nào của cậu, một chút ít tức tối không đáng để nói đến dần dần bị thu hồi lại.

Trong lòng Ân Bắc Lâm thấy buồn cười.

Anh từ từ thả lỏng, thờ ơ suy nghĩ, không nên đánh giá Lộ Nhân quá thông minh.

Đứa nhóc này chỉ là một đứa ngốc chưa được khai sáng mà thôi.

Lộ Nhâm đợi một lúc lâu mà nam chính đằng sau vẫn im lìm bất động.

Trứng của Lộ Nhâm rất đau.

Ngay cả chiếc cổ cũng dâng lên rồi mà vẫn không hết giận sao?

Chẳng lẽ phải thật sự chửi mắng một trận thì nam chủ mới thấy vui vẻ lại ư?

Nghĩ lại thì, trước đó mấy lần cũng đều qua mà ta, cũng không thiếu một hai lần này. Suy nghĩ như vậy, Lộ Nhâm liếm liếm môi, cậu cảm thấy có chút xấu hổ, nếu như mà làm thật thì... cũng, cũng không phải không được!

Cậu vừa mới nghĩ như vậy, thì người ở đằng sau liền chuyển động.

Eo của Lộ Nhâm căng cứng, một cánh tay quen thuộc luồn qua, trong phút chốc liền bị ôm lấy.

Trong bóng tối, Ân Bắc Lâm vùi đầu vào sau chiếc cổ của cậu, mái tóc đen lướt qua có chút ngứa ngáy. Nắm tay của Lộ Nhâm nắm chặt... tới rồi đây!

... Không có.

Cảm giác đau nhè nhẹ trong dự đoán của cậu không hề được truyền tới.

Sau cổ chỉ là bị ai đó mổ cho một phát.

...?

Đôi tay đang nắm chặt của Lộ Nhân buông lỏng ra một cách kinh ngạc, cậu chuyển động theo tiềm thức, trên eo bị một sức lực bá đáo quấn lấy chặt hơn.

“Ngủ thôi.”

Một giọng nói trầm tính vang lên.

Hả?

Lộ Nhâm hơi ngạc nhiên, nam chính vậy mà lại không cắn cậu.

... Thì ra chẳng hề giận tý nào thật.

...

Qua đêm đó, Ân Bắc Lâm và Lộ Nhâm lại khôi phục lại mối quan hệ giống như lúc trước.

Cũng may là Ân Bắc Lâm trong nguyên văn là một vị vua tuyệt tình tàn nhẫn và vô tâm. Có lẽ là vì Ân Bắc Lâm chưa hề yêu đương quá cho nên Lộ Nhâm cảm thấy hợp đồng đồ chơi và hợp đồng yêu đương cũng chẳng có gì khác biệt...

Mặc dù ở trên hợp đồng đó ghi là bạn trai.

Cậu cảm thấy bản thân cậu chỉ là một cây gậy lý sự và một cái gối ôm lúc ngủ thôi.

Trước khi giai đoạn thứ ba của “Người tình trong mộng” bắt đầu quay, Hoang Oanh dẫn theo cậu và Ân Bắc Lâm chạy thông cáo cho “Đao Phong”.



Đã gần một tháng trôi qua kể từ ngày “Đao Phong” đóng máy, Lộ Nhâm nghe cô nói là công tác hậu kỳ đã hoàn thành rồi, đã gửi lên trên để xét duyệt rồi.

Vốn cậu còn đang cảm thấy nó nhanh quá, sau đó Hoàng Oanh mới nói với cậu rằng “Đao Phong” muốn tranh thủ kịp để chiếu hôm Trung Thu, thì cậu mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Bây giờ cũng sắp tới tháng Bảy rồi, bộ phim điện ảnh thuộc thể loại hồi hộp như “Đao Phong”, nếu như có cảnh nào đó không vượt qua được vòng xét duyệt thì sẽ bị trả về để sửa lại. Nếu không xét duyệt sớm thì e rằng sẽ khó để mà bắt kịp được kì nghỉ Trung Thu.

Chẳng trách dạo gần đầy hotsearch liên quan đến bộ điện ảnh được mua rất nhiệt tình.

Lộ Nhâm từng một lần tham gia Roadshow, nhưng lần này “Đao Phong” là buổi phỏng vấn phát sóng trên truyền hình trực tiếp m.

Roadshow - biểu diễn lưu động.

Khách mời chỉ có năm người, trừ cậu ta thì là diễn viên chính Ân Bắc Lâm, Đỗ Hoài và Nhiêu Manh Manh, còn có Hà Châu người đóng vai cảnh sát lão luyện.

Diễn xuất của cậu trong “Đao Phong” cũng không phải là quá nặng, đoạn đó hoàn toàn có thể tính là tìm được một khách mời hữu nghị, cho nên tham gia phỏng vấn phát sóng trên truyền hình trực tiếp, Lộ Nhâm có hơi ngại ngùng.

Trong số những nhân vật nặng ký ở đây, Lộ Nhâm cảm thấy là mình không nên thể hiện rõ rằng mình dựa vào cửa sau của Ân Bắc Lâm như thế.

Ước chừng là thấy cậu đang căng thẳng quá, cho nên lần này đổi thành Hoàng Oanh đến an ủi cậu.

“Không sao, danh sách đã được thông qua sự xét duyệt của tổ phim rồi.” Hiếm khi mới thấy cô đối xử tốt với cậu như thế. “Bây giờ em cũng có độ hot nhất định rồi, thêm em vào livestream sẽ không có ai nói gì đâu.

Hoàng Oanh an ủi cậu “Những người khác đều là tiền bối, bao gồm kỹ thuật diễn xuất của Nhiêu Manh Manh cũng tốt hơn so với cậu. Cậu cứ thành thật là được rồi, nhưng cũng đừng tiết lộ nhiều quá, hiểu không?”

Lộ Nhâm vội vàng gật đầu “Được ạ, đều nghe theo lời chị Oanh cả.”

...

Buổi trưa vừa đến hai giờ thì kênh truyền hình livestream buổi phỏng vấn của bộ phim “Đao Phong” diễn ra rất đúng giờ.

[Sao Bắc Đẩu đến điểm danh đây!]

[Đến đây, đến đây. Wow, ông chủ Lâm hôm nay đẹp trai quá! He he he he]

[Đánh giá tốt cho bộ vest màu xám đó nè]

Ân Bắc Lâm không mặc bộ vest màu đen, anh mặc một bộ vest thường cổ lật màu xám, bề mặt có một mảng lưới màu nhàn nhạt, được may cắt tinh tế, tôn lên dáng người ưu việt của anh. Chỉ cần ngồi yên ở đó, cũng mang đến một cảm giác phong thái nghiêm trang.

Lộ Nhâm ngồi bên cạnh Ân Bắc Lâm một cách e dè, ngoài cùng bên trái của chiếc ghế sofa. Cậu mặc một chiếc áo denim màu xanh, cậu phối thoải mái với chiếc quần tây màu trắng bằng vải đay. Ống quần rộng rãi thoải mái, đi thêm một đôi giày trắng, từ đầu gối đến mắt cá nhân là đôi chân dài thẳng tắp.

[Cứu mạng, chân của Lộ Nhâm mảnh mai quá, trắng quá, thích quá đi]

[Đôi chân đó xuất sắc thật]

[Có thiếu niên nào biết cách làm se không, ý tôi nói là làm se khít chỗ chân lông ấy?]

[không cần giải thích đâu, run rẩy chính là run rẩy doge]

(doge nghĩa là một hình meme có hình con chó Shiba Inu.)

Lộ Nhâm yên tĩnh ngồi ở mép bên ngoài.

Đa phần những câu hỏi đều vây quanh Ân Bắc Lâm và Đỗ Hoài, còn những câu hỏi khác có liên quan đến bộ phim thì sẽ hỏi Manh Manh hoặc là tiền bối Hà.

Như thế thì cũng bình thường thôi, dù sao thì trên người cậu cũng chẳng có cốt truyện gì đặc biệt cả.

Đôi lần Lộ Nhâm trả lời câu hỏi cũng là dựa theo lời chỉ dạy của Hoàng Oanh, trả lời một cách cẩn thận “Được tham gia vào bộ phim này là vinh hạnh của tôi, cũng rất vui vì có cơ hội được làm việc với nhiều tiền bối như vậy... Thật sự tôi đã học hỏi được rất nhiều điều..."

Cách trả lời này tuy là hơi nhàm chán, nhưng mặc kệ có nói như thế nào đi nữa thì cũng không thể nào nói sai được.

Lộ Nhâm suy nghĩ đến mặt khóc ướt đẫm, chủ yếu là vì có một số chuyện cậu thật sự không biết rõ. Nguyên chủ trong trí nhớ đôi khi cũng không được tường tận lắm, nên chỉ có thể cố gắng hoàn thành để cho qua.

Trả lời như vậy nhiều rồi cho nên MC cũng biết ý mà đem câu hỏi vứt cho người khác.

Lộ Nhâm ngồi bên mép ngoài cùng, ngồi ngây ngốc như vậy cũng được một phút rồi.



Bão bình luận trong phòng livestream hơi khó chịu nên bắt đầu bôi đen cậu

[... Lộ Nhâm cậu ta làm gì ở đây vậy? Cứ im lặng như vậy không bằng cút ra ngoài cho rồi]

[Ngượng quá đi, tôi thấy ngượng giùm cậu ta luôn á]

[Trong phim “Người tình trong mộng” không phải biết pha trò lắm sao? Sao ở lại đây lại giống khúc gỗ chết vậy? Chẳng lẽ người tình trong mộng có kịch bản sẵn à?]

[Người ta có thể lên đó, ông thay cậu ta xấu hổ làm gì? Ông giỏi thì ông lên đi]

[Nhìn là biết đút tiền để được vào rồi, cứ nhất quyết muốn nhét mặt quen thuộc vào, không thấy MC cũng không cue hỏi cậu ta câu gì sao?]

[Người không có thực lực gì, còn tranh thủ cơ hội của người khác nữa, thật sự ghê tởm quá đi. Chúc cho bọn họ lúc đi làm cũng sẽ gặp được loại nhảy dù này]

Bão bình luận xào náo nhiệt cả lên, một số người đã bắt đầu đi theo tiết tấu [Lộ Nhâm lui xuống hiện trường] đi.

Tai nghe trong tai MC truyền đến giọng nói gấp gáp của đạo diễn: “Không xong rồi, không xong rồi. Bây giờ phòng livestream đang bắt đầu với chuyện của Lộ Nhâm rồi, trước mắt lấy đồ kia ra trước đi.”

Vẻ mặt của người MC ngưng lại trong chốc lát, nhưng ngay giây sau cười rộ lên.

“Nói đến đây thì lần này tổ phim “Đao Phong” đã đưa cho phòng livestream chúng tôi một tấm hình rất đặc biệt.”

“Đạo diễn Từ điểm danh muốn chúng tôi lấy ảnh ra ngay bây giờ”, MC mỉm cười nói: “Nhân cơ hội này, cũng để cho mọi người xem chung nhé.”

Lộ Nhâm vốn dĩ cũng không có phản ứng gì.

Cho đến khi màn hình sáng lên, Lộ Nhâm tuỳ ý liếc mắt nhìn một cái, giây tiếp theo cậu buột miệng thốt lên câu “M* kiếp.”

Trên màn hình là người con gái mặc đầm đỏ, mái tóc dài lượn sóng, lông mày đen sẫm, ngũ quan điêu khắc tự nhiên, hơi xấu hổ nhưng vẫn nhìn thẳng ống kính. Chỉ là một tấm ảnh thôi rất khó để nói lên tâm tình gì.

“Thầy Tiểu Lộ trong bộ phim điện ảnh lần ảnh đã hoá thân thành một cô gái kiều diễm”, trên mặt MC hơi đỏ mặt, “Nói thật thì không dám giấu giếm gì, một vài nhân viên của chúng tôi khi thấy tấm ảnh này đỏ mặt cả nửa ngày luôn đó.”

Bão bình luận im ắng trong vài giây.

Ngay giây sau, một loạt bão bình luận che trời lấp đất làm cho phòng livestream trở nên hot hơn bao giờ hết!

[cl????]

[??????]

[Tôi không phải đang nằm mơ đó chứ, người con gái đẹp xuất sắc bày lại là Lộ Nhâm?]

[Haha haha Lộ Nhâm, haha haha Lộ Nhâm, cậu ta từ ghế sô pha nhảy dựng lên kìa]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK