Ngụy Mân Tự nhào về phía lò hỏa táng, lại bị Tiêu Hà giữ chặt, giờ phút này trong mắt hắn chỉ có lửa nóng bốc lên! Tất cả mọi người đều hoảng sợ! Nhân viên nhà hoả táng cũng vội vàng tiến lên giữ chặt Ngụy Mân Tự. Cuối cùng, Ngụy Mân Tự không ngừng giãy giụa được Tiêu Hà đỡ ra ngoài.
Thời khắc cửa đóng lại, hắn bỗng nhiên nổi giận: “Đó không phải là Phương Gia Ý! Nếu như các người là muốn nhìn tôi đâu đớn, muốn tôi hối hận, các người thành công rồi!”
Nghe ngoài cửa điên cuồng kêu la, Phương Gia Hàn tích lũy cảm xúc đã lâu cuối cùng bộc phát, anh lao ra khỏi phòng hỏa táng, đánh Ngụy Mân Tự một quyền: “Người đã đi rồi, cậu giả bộ như vậy cho ai xem?!”
Nhìn người đàn ông từng làm tổn thương em gái mình trước mắt, Phương Gia Hàn hận đến hai mắt đỏ bừng: “Gia Ý mới hai mươi tám tuổi, em ấy là một cô gái tốt như vậy, tại sao lại không được sống tốt, tại sao người c..hết lại là em ấy...”
Ngụy Mân Tự nhìn chằm chằm cửa phòng hỏa táng thất, trái tim như thiếu đia một nửa, loại đau đớn kịch liệt này khiến cho nỗi đau thể xác không đáng kể.
“Gia Ý bị ung thư dạ dày.” Phương Gia Hàn túm lấy cổ áo Ngụy Mân Tự: “Cậu có biết mỗi ngày em ấy dày vò đến mức nào không? Ngày đi tham dự hôn lễ của cậu, em ấy đau đến nỗi ngay cả nước cũng không uống được.”
Nhớ tới ngày đó Phương Gia Ý mặc bộ váy trắng liền áo, Ngụy Mân Tự toàn thân không ngừng run rẩy: “Tôi không tin, mấy người gạt tôi, Phương Gia Ý không c..hết, cô ấy không c..hết.”
Tiêu Hà nhịn không được nữa: “Ngụy Mân Tự cậu tỉnh táo lại đi! Đừng tự lừa dối mình nữa! Ngày đó lúc ở quán bar tôi đã muốn nói cho cậu biết... Nếu như cậu có tâm, ít nhất có thể cùng cô ấy đi qua đoạn đường cuối cùng của cuộc đời. Cậu khăng khăng muốn ly hôn, còn nói sống c..hết của cô ấy không liên quan đến cậu nữa!”
Đầu Ngụy Mân Tự nổ vang! Giọng hắn khàn đến không còn nhận ra: “Cô ấy bị bệnh... từ khi nào?”
“Nếu không phải phát hiện bị bệnh nan y, có lẽ em ấy cũng không hạ quyết tâm ly hôn với cậu!” Phương Gia Hàn siết chặt nắm tay: “Còn cậu thì sao?”
Phương Gia Hàn nói xong, không để ý sắc mặt Ngụy Mân Tự tái nhợt, oán hận mở miệng nói: “Đời này tôi hối hận nhất chuyện, chính là giao Gia Ý cho cậu, nếu như không gả cho cậu... Em ấy sẽ có gia đình hạnh phúc, có những đứa con đáng yêu, càng không thể c..hết khi tuổi trẻ như vậy!”
Trái tim giống như bị người ta bóp chặt, trong đầu Ngụy Mân Tự bỗng nhiên hiện lên cuộc điện thoại của Phương Gia Ý Lôi gọi tới mấy đêm trước: “Ngụy Mân Tự, chuyện tôi hối hận nhất, chính là đã từng yêu anh.”
Lời nói của Phương Gia Ý và Phương Gia Hàn hợp lại, hồi tưởng lại bảy năm đã qua, Ngụy Mân Tự hé miệng, lại nói không nên lời một chữ nào.
Cửa phòng hỏa táng lại được mở ra, nhân viên từ bên trong đi ra: “Thời gian hỏa táng khoảng một tiếng rưỡi, mời người nhà chờ ở bên ngoài, lát nữa sẽ thông báo cho mọi người vào lấy tro cốt.”
Lúc này, Ngụy Mân nắm chặt Phương Gia Hàn, gian nan phun ra một câu: “Để cho tôi đi vào, để cho tôi vì làm chút gì đó cho co ấy, cầu xinh anh.”
Phương Gia Hàn giãy khỏi bàn tay hắn, lạnh lùng mở miệng: “Lúc em ấy chẩn đoán bị ung thư, cậu đang làm gì? Cậu đang ở bên ngoài vụng trộm, ngay cả nhà cũng không về! Thậm chí ly hôn với em ấy ngay lúc này! Ly hôn thì thôi, tại sao cậu còn ở trước mặt em ấy khoe khoang vợ con của cậu? Tại sao lại biến đám cưới của cậu thành đám tang của em ấy?”
Từng câu từng chữ chất vấn của Phương Gia Hàn nặng nề đập vào trong lòng Ngụy Mân Tự, ngay cả một câu bác bỏ hắn cũng không thể nói được.