• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xem xong báo cáo, Tô Nhu Uyển không khỏi nở nụ cười: “Thì ra cô sắp c..hết rồi.”

 

“Xem xong chưa?” Phương Gia Ý ra vẻ lạnh nhạt: “Xem xong rồi thì trả lại cho tôi.”

 

Tô Nhu Uyển đắc ý cười, đưa báo cáo của mình đưa cho cô: “Có qua có lại, cô cũng xem của tôi đi.”

 

Không cần đưa tay ra nhận, Phương Gia Ý cúi đầu đã có thể nhìn thấy, trên báo cáo kiểm tra của Tô Nhu Uyển viết rõ “Chẩn đoán lâm sàng, mang thai 12 tuần!”

 

“Còn có tin tức tốt nói cho cô biết.” Tô Nhu Uyển lại cố ý lộ nhẫn kim cương trên tay ra: “Mân Tự cầu hôn tôi rồi! Mân Tự không chỉ một lần nói hối hận vì lựa chọn năm đó, cưới một người phụ nữ không thể sinh con, cho nên tôi vừa mang thai, anh ấy đã cầu hôn tôi.”

 

Trái tim giống như bị một bàn tay vô tình nắm chặt! Trong nháy mắt mặt Phương Gia Ý không còn huyết sắc, cô vì điều gì mà mất đi đứa con, bản thân Ngụy Mân Tự không biết rõ sao?!

 

Hai tay nắm chặt thành quyền, lấy cơn đau giảm cơn đau, cuối cùng cô cũng chịu đựng được trận tim bị đ.â.m như đao cắt, giờ khắc này, Phương Gia Ý vừa căm thù và vừa hối hận, trái tim như tro tàn.

 

Đêm chủ nhật.

 

Ngụy Mân Tự trằn trọc một đêm không ngủ. Trời sắp sáng, dạ dày hắn mơ hồ co thắt, hắn muốn đến phòng bếp làm chút gì ăn. Mở tủ bát ra, hai cái bát cũ dưới cùng đã cũ, đôi bát mì tình nhân này, là lúc bọn họ đi chợ đêm cùng nhau chọn. Trong đầu phút chốc hiện lên nụ cười rạng rỡ của Phương Gia Ý khi đó: “Anh xài cái con hươu, em xài cái con heo, cuộc sống sau này có nhau, em sẽ nuôi anh!”

 

Ngụy Mân Tự đột nhiên nhíu mày, xách hai cái bát lên định ném vào thùng rác. Rồi lại không hiểu sao nhớ tới lúc dọn nhà mới, cô yêu thích không buông tay cầm hai cái bát này, vẻ mặt vừa hoài niệm vừa xúc động.

 

“Em vẫn giữ lại hai cái bát này, để nhắc nhở chúng ta mỗi ngày ăn đại tiệc, đừng quên lúc trước từng ăn mì chỉ có nước dùng trong veo, khi đó mặc dù khổ, nhưng là quãng thời gian thật sự rất ngọt.”

 

Bỗng nhiên hắn không xuống tay được nữa.

 

Ngụy Mân Tự cảm thấy hít thở không thông hốt hoảng chạy ra khỏi phòng bếp, chuẩn bị đến phòng thay quần áo. Quần áo của hắn được sắp xếp chỉnh tề, còn tủ quần áo của Phương Gia Ý trống rỗng như chưa từng có ai tới.

 

Tiện tay cầm một bộ quần áo cô đã phối hợp trước, Ngụy Mân Tự đứng trước gương sửa sang lại trang phục, lại nghĩ tới dáng vẻ nghiêm túc của Phương Gia Ý lúc kiễng chân thắt cà vạt cho hắn. Cô thỏa mãn vỗ nhẹ lồng n.g.ự.c hắn: “Nơi này là khu vực riêng tư, sau này cà vạt của anh chỉ có thể để em thắt thôi nhé.”

 

Nhớ đến đây, cổ họng Ngụy Mân Tự lăn lộn. Đè cảm xúc phức tạp khó tả trong lòng xuống, Ngụy Mân Tự thận trọng soạn một tin nhắn: [Phương Gia Ý, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, cô trở về, hay là gặp ở Cục Dân chính?]

 

“Ting ting”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK