• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hoa Thiên Cốt?” Trong giọng nói mọi người đều nghi hoặc: “Hoa Thiên Cốt là ai?”

 

Bỗng nhiên có một giọng nữ chen vào: “Là nữ chính trong một bộ phim truyền hình hot năm đó, tôi sẽ đăng ảnh lên nhóm, không ngờ Tổng giám đốc Ngụy cũng theo đuổi ngôi sao.”

 

 

Điện thoại chấn động, có một tấm ảnh gửi tới, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mắt to của nữ chính, Nguỵ Mân Tự nhếch môi, Phương Gia Ý vốn dĩ thích chị dâu như thế này.

 

“Giúp tôi để ý những cô gái giống Hoa Thiên Cốt, tôi chuẩn bị thay bạn bè tổ chức một đại hội xem mắt.” Nguỵ Mân Tự dặn dò xong, hài lòng cúp điện thoại.

 

Ba giờ chiều hôm sau, trong sân vận động thành phố.

 

Từ sau khi tốt nghiệp, thật lâu rồi Nguỵ Mân Tự không chơi bóng rổ, trước khi trận đấu bắt đầu, hắn quay đầu lại nhìn Tiếu Chi Tử ngoan ngoãn ngồi trên khán đài, cả người lại có tinh thần phấn chấn của thiếu niên, hắn muốn hoàn thành tất cả tiếc nuối và nguyện vọng của Phương Gia Ý.

 

Tiếng còi vang lên, Nguỵ Mân Tự và Tiêu Hà ở trên sân bóng rổ phối hợp ăn ý, rất nhanh liền ghi điểm, trong tiếng reo hò, hắn quay đầu nhìn về phía Tiếu Chi Tử, cô mặt đỏ bừng nhìn chăm chú, trong mắt Nguỵ Mân Tự lại nhìn thấy là một người khác, hắn lớn tiếng hét lên: “Phương Gia Ý, anh yêu em!”

 

Những người đến chơi bóng đều là bạn học cũ và bạn bè lâu năm, nghe Nguỵ Mân Tự hét lên, trong nháy mắt toàn sân yên tĩnh! Tiếu Chi Tử ngơ ngác tại chỗ, sau lưng đủ lại ánh mắt khác thường, Tiêu Hà nhìn Nguỵ Mân Tự đang hồn nhiên với ánh mắt phức tạp, do dự vài lần, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không nói một lời.

 

Sau khi trận bóng kết thúc, thừa dịp uống nước nghỉ ngơi, Tiêu Hà đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn: “Mân Tự, người đã khuất, tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu, nhưng cũng hy vọng cậu tỉnh táo một chút, trên thế giới này không ai có thể thay thế Phương Gia Ý.”

 

Nguỵ Mân Tự nhất thời thất thần bị sặc nước, ho khụ khụ không ngừng, Tiếu Chi Tử xông tới chen qua Tiêu Hà, dịu dàng vuốt lưng Nguỵ Mân Tự: “Không sao chứ?”

 

“Không có việc gì.” Ngụy Mân Tự né tránh cô, hai mắt buông xuống không thấy rõ cảm xúc: “Tôi đi toilet một lát.’

 

Hắn vừaa bước chân đi, sắc mặt Tiếu Chi Tử thoáng chốc thâm trầm, cô xoay người nhìn về phía Tiêu Hà: “Anh hẳn là có thể nhìn ra, đầu óc anh ấy xuất hiện chút vấn đề, nếu anh thật sự coi anh ấy là bạn, đừng dùng cái c..hết của Phương Gia Ý kích thích anh ấy.”

 

“Người sống luôn phải nhìn về phía trước, phải có hy vọng, cô cảm thấy thế nào?” Đối mặt với sự thị uy của Tiêu Chi Tử, Tiêu Hà chỉ lịch sự cười cười, cũng không tỏ thái độ gì.

 

Cùng lúc đó, trong toilet, Nguỵ Mân Tự vốc một nắm nước lạnh vỗ ở trên mặt, nhìn hốc mắt đỏ bừng của mình trong gương, ánh mắt xa lạ, hắn biết mình xảy ra chút vấn đề, nhưng lại không thể khống chế bản thân, theo thời gian trôi qua, tình cảm của hắn đối phương Gia Ý chẳng những không có giảm bớt, ngược lại ngày đêm nhiều lần tra tấn hắn.

 

Buổi tối mọi người cùng nhau tụ tập ăn một bữa cơm, rượu qua ba tuần, Tiêu Hà kéo Nguỵ Mân Tự cùng đi ra ngoài hít thở không khí, bình thường kiểu nói chuyện riêng này, nhất định là Tiêu Hà có lời gì muốn nói với hắn, hai người chống lan can, Nguỵ Mân Tự nhìn về phía Tiêu Hà, nhưng sương khói che mặt hắn, thấy không rõ cảm xúc.

 

“Mân Tự, có thể nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra với cậu không?” Tiêu Hà bỗng nhiên mở miệng, trong giọng nói mang theo sự kiên nhẫn.

 

Ánh mắt hiện lên sự mờ mịt cùng đau đớn, Nguỵ Mân Tự lắc đầu: “Tôi không biết mình bị làm sao, ở cùng với Tô Nhu Uyển tôi mới hiểu được mình cũng không thích cô ta, cho đến khi tận mắt nhìn thấy Phương Gia Ý bị hỏa táng, mấy ngày đó, trong lòng tôi vừa khiếp sợ vừa đau đớn. Dường như tình cảm quá thuận lợi đã làm tôi mất đi cảm giác mới mẻ kích thích, ở bên cạnh Phương Gia Ý lúc cha mẹ ngăn cản, gây dựng sự nghiệp gian khổ, tình cảm của chúng tôi lại càng khắc sâu, nhưng khi ổn định, tôi nhịn không được... tìm kích thích ở bên ngoài.”

 

Thấy Nguỵ Mân Tự miêu tả có chút chậm chạp, Tiêu Hà càng lo lắng: “Có thể nói cho tôi biết hiện tại mỗi ngày cậu đang làm cái gì, nghĩ cái gì không? Còn chuyện với Tiếu Chi Tử là thế nào?”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK