Alo. “Ngụy Mân Tự lạnh lùng tiếp điện thoại: “Chuyện gì?”
Giọng Phương Gia Ý yếu ớt tựa như gió nhẹ: “Cảm ơn thiệp mời của anh, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Ngụy Mân Tự giật mình: “Cái gì?”
Phương Gia Ý lại tự mình nói: “Có mấy lời, tôi vẫn muốn nói rõ ràng với anh.”
Không hiểu sao cảm thấy bất an, Ngụy Mân Tự cố nén hoảng loạn, hắn vểnh tai lên, chỉ nghe thấy đối diện hít sâu một hơi: “Lúc trước cha mẹ anh phản đối chúng ta đến với nhau, nhưng anh cãi lại lựa chọn kết hôn với tôi, tách hộ khẩu, đoạn thời gian đó khổ như vậy, tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì tôi may mắn chọn đúng người. Tôi tận lực chia sẻ với anh, dù làm việc quá sức dẫn đến sinh non, cũng không nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi, nhưng tôi không ngờ, sao anh lại một mực trách tôi không thể sinh con?”
Nhớ lại lúc đó Phương Gia Ý mặt trắng bệch cùng hắn chạy ngược chạy xuôi, Ngụy Mân Tự trong lòng run lên: “Cô...”
Không đợi hắn nói xong, Phương Gia Ý cười khẽ một tiếng: “Chỉ là... tôi không sinh được, nhưng có rất nhiều người sinh con cho anh được, đúng không? Lúc anh mới dan díu với Tô Nhu Uyển tôi đã biết, tôi nhịn anh và Tô Nhu Uyển ba năm là bởi vì không buông bỏ được bảy năm bên nhau của chúng ta, nhưng đời người, có được bao nhiêu lần bảy năm...”
Ngụy Mân Tự giật mình, trái tim giống như bị người ta nắm chặt.
“Tôi đời này thẹn với người nhà, cũng thẹn với chính mình, duy chỉ không thẹn với một mình Ngụy Mân Tự anh, đáng tiếc... anh không xứng.”
Không hiểu sao khủng hoảng bao phủ Ngụy Mân Tự, giọng nói kiên định của Phương Gia Ý chợt vang lên: “Ngụy Mân Tự, chuyện tôi hối hận nhất, chính là đã từng yêu anh.”
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại bị cúp, hắn vừa hoảng vừa giận, vội vàng gọi lại: “Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi...”
Phương Gia Ý chặn số điện thoại của hắn! Ngụy Mân Tự mở wechat tìm được cô, trong nháy mắt đồng tử chấn động!
Hắn phát thiệp mời điện tử cho Phương Gia Ý lúc nào?! Nhớ tới lúc ở nơi tổ chức hôn lễ, Tô Nhu Uyển từng mượn điện thoại của hắn, hắn lập tức bấm số điện thoại của Tô Nhu Uyển: “Cô dùng wechat của tôi gửi thiệp mời cho Phương Gia Ý hả?”
Tô Nhu Uyển dừng một chút: “Em không có, Mân Tự, hay là anh gửi nhầm?”
“Đừng để chuyện đó xảy ra lần nữa, tôi sẽ không cưới phụ nữ làm chuyện lén lút.” Ngụy Mân Tự nguy hiểm nheo mắt, cúp điện thoại.
Khó trách Phương Gia Ý nói với hắn những lời khó hiểu, chặn số điện thoại của hắn, Ngụy Mân tự mở khung chat của cô, nhưng bỗng nhiên dừng lại, hắn kết hôn là sự thật, có gì để giải thích đây?
Ngày hôm sau.
Tinh Thành, nghĩa trang ngoại ô phía nam.
Phương Gia Ý quỳ trước hai ngôi mộ bia đốt giấy, gió thu thổi tro giấy bay lên, trong nháy mắt sự thẹn thùng và nhớ nhung cùng xông lên đầu, suốt một năm qua, cô vẫn không dám nhìn ảnh chụp trên bia mộ, giọng nói Phương Gia Hàn khàn khàn mà run rẩy: “Gia Ý...”
Vì cảm xúc của anh trai, Phương Gia Ý không dám lộ ra chút bi thương: “Anh, em không khổ sở, sau khi em đi,em có thể tận hiếu với cha mẹ.
“Anh xem.” Cô chỉ chỉ ngôi mộ trống bên cạnh, cố nén nước mắt nói đùa với Phương Gia Hàn: “Em đã chọn xong chỗ trước, sau này anh đến thăm cả nhà cũng tiện.”
“Đừng nói bậy!” Phương Gia Hàn thấp giọng, nước mắt không nhịn được tuông ra, anh xoay người: “Anh đi hút điếu thuốc.”
Tiếng bước chân của anh càng lúc càng xa, một cơ gió thu thổi qua, Phương Gia Ý co rúm lại, bóng dáng càng ngày càng gầy yếu, mới hai mươi tám tuổi, sao lại muốn c..hết chứ? Cả đời cô đã làm chuyện xấu gì, vì sao tuổi còn trẻ đã bị bệnh tật mang đi?
Phương Gia Ý không cam lòng, ôm mộ mẹ khóc nấc lên: “Mẹ, mẹ đừng trách con gái, con sợ lắm, đến lúc đó nhớ tới đón con...”
Tiếng gió thổi tan tiếng khóc nỉ non, tựa hồ ngay cả bầu trời xám xịt cũng bi ai vì cô.
Ngày 1 tháng 10, trước cửa khách sạn Hoa Tân.
Phương Gia Ý đang sốt cao, tầm mắt mơ hồ. Nhưng cô có thể nhận ra rõ ràng trong đại sảnh treo đầy ảnh cưới của Ngụy Mân Tự và Tô Nhu Uyển.
Lúc này, Ngụy Mân Tự đang đứng ở trước cửa đón khách, theo tầm mắt khiếp sợ của khách khứa nhìn lại, một bóng dáng màu trắng đập vào mắt, chờ thấy rõ tướng mạo người đó, Ngụy Mân Tự nhất thời giật mình tại chỗ, Phương Gia Ý thật sự tới tham dự hôn lễ của hắn!