Tiếu Chi Tử lịch sự hỏi: “Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?”
Nghe cô hỏi như nữ chủ nhân, Tô Nhu Uyển ngẩn người, ánh mắt tức giận bốc lên. Tô Nhu Uyển mạnh mẽ đẩy Tiếu Chi Tử ra: “Cô là ai? Tại sao lại ở trong nhà Mân Tự?!”
“Tôi, tôi là.........” Tiếu Chi Tử nhất thời nghẹn lời, cô cũng không biết mình là gì của Nguỵ Mân Tự.
Một lực cánh tay từ sau lưng nâng lên cô, Nguỵ Mân Tự lạnh lùng nhìn Tô Nhu Uyển: “Cô tới làm gì?”
Mắt Tô Nhu Uyển đỏ bừng: “Chúng ta tình cảm bảy năm, mới tách ra một ngày anh đã để cho người phụ nữ này vào nhà!”
“Bà chủ, tôi chỉ là bảo mẫu của ông chủ Ngụy.” Nghe ra quan hệ của hai người không đơn giản, Tiếu Chi Tử bất an.
Nguỵ Mân Tự nghiến răng: “Cô đi đi, hiện tại giữa chúng ta đã không còn liên quan.”
Biết hắn chỉ vì đứa bé, sắc mặt Tô Nhu Uyển trắng bệch. Cánh cổng đóng sầm lại. Tô Nhu Uyển không cam lòng siết chặt nắm đấm, Phương Gia Ý chân chính cũng chưa từng tranh giành cô ta, hiện tại đã là người c..hết rồi! Kẻ giả mạo kia, có gì phải lo lắng?! Đuổi Tô Nhu Uyển đi, Nguỵ Mân Tự dặn dò thói quen sinh hoạt của mình với Tiếu Chi Tử. 8 giờ 30 sáng gọi hắn dậy, vắt kem đánh răng, chuẩn bị nước tắm, buổi tối phải chuẩn bị sữa nóng.
Thứ Nguỵ Mân Tự cần nhất lúc này, chính là hy vọng cuộc sống có thể giống như lúc Phương Gia Ý còn sống.
Ngày hôm sau, bốn giờ chiều.
Phương Gia Hàn và Nguỵ Mân Tự đúng giờ gặp nhau ở khu thành cổ. Nguỵ Mân Tự đi theo Phương Gia Hàn từng bước một đi qua đường lát đá xanh, tới trước một căn phòng cũ. Căn nhà trệt tuy rằng đã lâu năm, nhưng khu vườn vẫn được chăm sóc tốt.
“Đây là nhà cũ của nhà họ Phương, tôi và Gia Ý đều lớn lên ở đây, lúc Gia Ý không chịu nổi đau đớn của hóa trị, bảo tôi đưa em ấy về nhà, mỗi một cây hoa ngọn cỏ ở đây đều là em ấy tự tay trồng.”
Hoa cỏ sinh trưởng mạnh mẽ, nhưng người trồng hoa lại không còn. Nhìn những màu sắc rực rỡ, trong lòng Nguỵ Mân Tự buồn bã. Trên bức tường ngoài sân còn có những vết trắng được khắc bằng đá, ghi lại chiều cao của hai người từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành. Bóng dáng nho nhỏ kia, là Phương Gia Ý.
Giờ khắc này, hắn dường như nhìn thấy cô tập tễnh tập đi trong sân, ghé vào ngoài cửa sổ phòng bếp ngửi mùi thơm, nhảy lò cò trên đường đá xanh, đeo cặp sách hào hứng đi học...
Còn Phương Gia Hàn giờ phút này đang bình tĩnh đứng ở phía sau cửa chính. Đầu ngón tay thon đùa trên nét chữ non nớt cùng đầu heo phía sau cửa: [Phương Gia Hàn là heo!]
Không cần Phương Gia Hàn quay đầu lại, Nguỵ Mân Tự cũng có thể cảm nhận được lệ rơi đầy mặt anh. Ra khỏi nhà cũ, hàng xóm nhao nhao chào hỏi: “Gia Hàn à, về à.”
Phương Gia Hàn chào từng người một: “Hôm nay rảnh rỗi, trở về dọn dẹp bụi bặm sân nhà một chút.”
Nguỵ Mân Tự trong lòng biết rõ, những người hàng xóm này là những người nhìn anh em bọn họ lớn lên.
Phía sau nhà cũ chính là một ngọn núi, Phương Gia Hàn dẫn hắn đến nghĩa trang Nam Giao. Phương Gia Hàn dừng lại trước một ngôi mộ mới, Nguỵ Mân Tự liếc mắt một cái liền nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Phương Gia Ý! Đó là ảnh chụp trên thẻ sinh viên đại học của cô, thanh xuân dào dạt, sức sống b.ắ.n ra bốn phía.
Trong lòng Nguỵ Mân Tự phức tạp, bước chân chậm rãi di chuyển về phía trước. Hắn cuối cùng cũng đã gặp lại Phương Gia Ý, bằng cách như thế này. Bỗng nhiên, một dòng chữ phía dưới bên trái bia mộ hấp dẫn lực chú ý của hắn. Phương Gia Ý: [Nếu Thượng Đế nguyện ý cho tôi một cơ hội nữa, kiếp sau tôi nhất định sẽ yêu thương người nhà và bản thân mình!]