• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một chữ cô cũng không nhắc tới hắn, nhưng từng chữ đều giống như đang oán trách hắn. Bảy năm ở bên hắn... Phương Gia Ý hối hận sao? Ngụy Mân đứng yên trước bia mộ, tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh.

 

Phương Gia Hàn rốt cụộc cũng trầm giọng mở miệng: “Với tốc độ phát triển của Tinh Thành, tôi biết khai phá khu thành cổ là không thể tránh khỏi, không phải cậu cũng sẽ là người khác, cho nên tôi vẫn muốn dẫn cậu tới đây, nói chuyện nghiêm túc với cậu. Như cậu thấy đấy, trong nhà cũ đều là dấu vết Gia Ý từng tồn tại, những người hàng xóm kia, hiện giờ tiền đối với bọn họ mà nói đã không còn quan trọng nhất, tôi hy vọng cậu có thể tôn trọng ý nguyện của những người lớn tuổi niên, bọn họ chỉ muốn ở lại trong ngôi nhà của mình sống hết cuộc đời này. Khu thành cổ rất lớn, giữ lại một để kinh doanh nhà nghỉ và ẩm thực cũng là phương án không tồi, cậu có thể cân nhắc cân nhắc, nếu như cậu không để ý đến tình cảm của Gia  ...”

 

Phương Gia Hàn đã sớm có tư thế chuẩn bị, anh còn chưa nói xong, Nguỵ Mân Tự không chút do dự mở miệng: “Tôi đồng ý, nhà cũ của mấy người ta sẽ không động đến, nể tình anh em hai người, nhà của người dân bản xứ trong hẻm nhỏ kia cũng sẽ không bị cưỡng chế phá.”

 

Ánh mắt Gia Hàn có chút kinh ngạc, Nguỵ Mân Tự nhìn mộ bia Phương Gia Ý thật sâu: “Có thể để cho tôi nói riêng cùng cô ấy vài câu không?”

 

Vì sự vui vẻ cảu Nguỵ Mân Tự, Phương Gia Hàn, người vốn không muốn để cho hắn tiếp cận em gái mình nữa đã do dự. Nhưng cuối cùng, anh buông thả lỏng: “Năm phút, tôi ở phía trước chờ cậu cùng xuống núi.”

 

Đợi đến khi Phương Gia Hàn xoay người rời đi, Nguỵ Mân Tự chậm rãi ngồi xổm xuống, âu yếm vuốt ve khuôn mặt cô gái trẻ trên bia mộ: “Gia Ý, em không hy vọng anh nhớ tới em sao? Vì sao mang ảnh chụp trong nhà có liên quan đến em đi hết? Một chút nhung nhớ em cũng không để lại cho anh sao? Thật ra anh chưa từng yêu Tô Nhu Uyển, sau khi em đi, anh vẫn luôn tìm bóng dáng của em, anh thật sự rất nhớ em, bây giờ nói những điều này đã quá muộn, nhưng Gia Ý, anh vẫn muốn nói với em lời xin lỗi. Anh yêu...”

 

Một trận gió lạnh thổi ngược lại! Chặn câu nói “Anh yêu em.” của Nguỵ Mân Tự  ở cổ họng. Đó là sự trùng hợp, hay là Phương Gia Ý căn bản không muốn nghe lời yêu thương và hối hận đến muộn của hắn? Một chút chua xót tan ra trên mặt hắn, trong lòng và miệng hắn tràn ngập sự cay đắng. Ráng chiều tràn ngập bầu trời, trên mặt Nguỵ Mân Tự lại ảm đạm không ánh sáng

 

“Trời tối đường không dễ đi, xuống núi đi.” Phương Gia Hàn cao giọng thúc giục.

 

Nguỵ Mân Tự lưu luyến dùng ngón cái vuốt ve di ảnh của Phương Gia Ý: “Gia Ý, lần sau anh lại đến thăm em.”

 

Trên đường xuống núi, Phương Gia Hàn và Nguỵ Mân Tự không nói gì.

 

Giữa bọn họ ngoại trừ vụ kiện và Phương Gia Ý căn bản không có gì để nói, hiện giờ cả cả vụ kiện và Phương Gia Ý đều không còn. Trước xe thể thao rực rỡ, Nguỵ Mân Tự ngước mắt nhìn Phương Gia Hàn: “Cần tiễn anh một đoạn đường không?”

 

“Không cần.” Phương Gia Hàn xa cách cự tuyệt: “Tôi sẽ ở đây vài ngày, ở bên Gia Ý và cha mẹ.

 

“Vậy tôi đi trước.”

 

Ngay khi Nguỵ Mân Tự đóng cửa xe, Phương Gia Hàn đột nhiên gõ cửa sổ xe. Nguỵ Mân Tự hạ cửa sổ xe xuống, chỉ thấy Phương Gia Hàn lấy từ trong túi ra một vòng tròn nhỏ.

 

Dưới ánh đèn đường hắn chăm chú nhìn, là nhẫn bạc kết hôn của hắn và Phương Gia Ý!

 

“Ngày hôn lễ của cậu, Gia Ý nắm chặt chiếc nhẫn này trong tay, chính là vì trả lại cho cậu. Nhận lấy đi, Gia Ý chấp niệm rất sâu, tôi và nhân viên nhà tang lễ đều không thể lấy ra được khỏi tay em ấy, cuối cùng phải dùng khăn lông nóng để lấy ra...”

 

Cái này? Có nghĩa là phân rõ giới hạn sao? Trong tiềm thức Nguỵ Mân Tự cũng không muốn tiếp nhận, nhưng tay vẫn không khống chế mà vươn ra.

 

Dù sao đây cũng là hồi ức và tưởng niệm cuối cùng mà Phương Gia Ý để lại cho hắn.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK