Ngày hôm sau.
Trong lúc ngây ngốc, Ngụy Mân Tự nhận được điện thoại của mẹ hắn.
“Mân Tự à, sáng nay cha con té xỉu ở nhà, hiện giờ đang ở phòng cấp cứu, bác sĩ nói là đau tim, con mau tới đây đi!”
Mẹ hắn lo lắng, nức nở, Ngụy Mân Tự không do dự, thay quần áo đi thẳng đến Bệnh viện nhân dân số 1. Lúc hắn tới, cha hắn đã được chuyển từ phòng cấp cứu chuyển tới khoa nội.
Mẹ hắn ngồi bên giường bệnh khóc: “Bác sĩ dặn dò, đừng để ông uống rượu, nếu tôi về chậm một chút, ông đã...!”
Thoáng nhìn tháy bóng dáng Ngụy Mân Tự, mẹ hắn càng khóc thảm thiết: “Tôi biết ông vì con trai mà hao tâm tổn trí, đã hơn ba mươi tuổi rồi mà chưa có được một mái ấm yên ổn, bây giờ lại không biết trúng cái tà gì mà người không người quỷ không quỷ, suốt ngày nhốt mình ở trong nhà!”
Thấy cha hắn còn ngây ngốc nằm ở trên giường bệnh, mẹ hắn nhịn không được âm thầm véo ông ta một cái: “Con trai ông không chịu đi khám bác sĩ tâm lý, tôi biết ông lo lắng cho nó, nhưng hiện tại chúng ta không thể kiểm soát được. Xin ông hãy bình tĩnh để hồi phục sức khỏe!"
Cha Ngụy Mân Tự không biết nên nói tiếp như thế nào, chỉ có thể phối hợp ôm n.g.ự.c dùng sức thở hổn hển, Ngụy Mân Tự đứng ở cửa cuối cùng cũng lên tiếng: “Con cũng chưa yếu đuối đến mức đó, không cần đi khám bác sĩ tâm lý, ngày mai con sẽ về công ty.”
Nói xong, hắn đặt giỏ trái cây xuống, dưới ánh mắt lo lắng của cha mẹ xoay người rời đi.
Về đến nhà, Ngụy Mân Tự tự mình thu dọn nhà cửa, lại bất ngờ nhìn thấy trng các thùng giấy có rất nhiều thực đơn, bỗng nhiên nhớ tới lúc mới vừa kết hôn được hai năm, Phương Gia Ý vào phòng bếp với dáng vẻ mới lạ, cái gì cô cũng đều làm rất giỏi, đặc biệt là tài nấu nướng một lời khó nói hết, mỗi ngày cô đều nấu cơm cho hắn với những thực đơn khác nhau.
Trên sách dạy nấu ăn, mỗi một trang đều dùng bút ký màu sắc rực rỡ đánh dấu, trên nguyên liệu làm món gà xào ớt, từ hạt tiêu được vẽ một vòng tròn, ghi chú là: [Mân Tự dị ứng, dùng hao hồi để thay thế], trên nguyên liệu làm món canh trứng cà chua, hành tây được vẽ một vòng tròn, ghi chú là: [Mân Tự không thích vmùihành, dùng tỏi để thay thế.]
Mỗi một trang mỗi một hàng, nghiêm túc như ôn tập thi cử, nếu như không phải đọc được quyển sách này, Ngụy Mân Tự cũng không biết mình kén ăn như vậy, thì ra cô thay thế nhiều nguyên liệu như vậy, vì hắn định nghĩa lại “món ăn gia đình”. Thảo nào mấy năm nay, hắn chưa từng nếm được mùi vị gia đình ở bên ngoài.
Ngụy Mân Tự bât giác rnwg rưng nước mắt, trong lúc hoảng hốt, trong phòng bếp có thêm một bóng dáng gầy yếu, người dó nghiêm túc nghiên cứu sách dạy nấu ăn, vừa nấu cơm vừa ghi chép, giơ tay lau mồ hôi, từng món được dọn lên bàn ăn.
Trên mặt Phương Gia Ý không có biểu hiện mệt mỏi nào, ngược lại lộ ra nụ cười thỏa mãn cùng hạnh phúc, cô lẳng lặng ngồi trước bàn ăn, hết lần này đến lần khác nhìn đồng hồ, từ giữa trưa đến hoàng hôn, từ hoàng hôn đến đêm khuya, trên mặt Phương Gia Ý không còn nụ cười, chỉ còn sự mệt mỏi vô tận cùng nỗi cô đơn, cuối cùng... Cô đứng dậy.
Bóng dáng gầy yếu ở trong bóng đêm tịch mịch, cô tới lui giữa tủ lạnh và bàn ăn, thu dọn những món ăn chưa từng được động đũa vào, trong lòng Ngụy Mân Tự run lên. Hắn không trở về, cô sẽ không ăn cơm sao?
“Cứ tiếp tục như vậy dạ dày làm sao chịu được!” Ngụy Mân Tự tiến lên chất vấn, nhưng Phương Gia Ý không nhìn thấy cũng không nghe thấy.
Cô quay lại và đi xuyên qua cơ thể hắn. Trong nháy mắt đó, Ngụy Mân Tự bừng tỉnh, như bị sét đánh đứng tại chỗ, Phương Gia Ý... cô đã không còn ở đó nữa. Những ảo giác tương tự có ở khắp mọi nơi. Không chỉ ở nhà, mà cả trong cuộc sống, không thể xóa bỏ.
Chuông điện thoại du dương vang lên, là mẹ hắn gọi điện tới: “Mân Tự à, mẹ đặt vé máy bay chiều kia đi Á Thành cho con, ngày mai xử lý cho xong công việc, ra bờ biển giải sầu, thả lỏng vài ngày.”
Ngụy Mân Tự không nói gì, hắn từ trước đến nay không thích bị mẹ an bài.
“Ba con còn đang nằm viện, Mân Tự, con cũng không hy vọng ông ấy luôn lo lắng cho con chứ?”
“Biết rồi, con sẽ đi.” Ngụy Mân tự trầm giọng đáp, hắn cúp điện thoại, đến mấy cái chứa đồ đạc của Phương Gia Ý, liếc mắt một cái cũng không dám nhìn nhiều, nhanh chóng niêm phong chúng ở căn phòng chứa đồ tối thui bên cạnh.