• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Hạ chấn động, vội vàng xoay người lấy quyển nhật ký từ trong tủ tài liệu đưa tới: “Tổng giám đốc Ngụy, ở đây, tôi thấy quyển nhật ký này đối với ngài hình như rất quan trọng, sợ bị nước trà đổ lên trên, cho nên giúp ngài cất ở trong tủ.”

 

Nguỵ Mân Tự nhận lấy quyển nhật ký ôm chặt trong ngực, thở hổn hển: “Sau này đừng động vào nó.”

 

“Vâng, Tổng giám đốc Ngụy.” Triệu Hạ cúi đầu che giấu cảm xúc, cảm giác khác thường trong lòng dâng lên.

 

Nửa giờ sau, Nguỵ Mân Tự xử lý xong công việc của công ty lái xe trở về Giang Cảnh Ngự Uyển. Hắn không biết rằng sau khi hắn đi, Triệu Hạ vô cùng thận trọng lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.

 

Giang Cảnh Ngự Uyển.

 

Thấy Nguỵ Mân Tự hôm nay trở về sớm, Tiếu Chi Tử tràn đầy vui mừng. Cô nhìn đồng hồ thấy 16:53. Tiếu Chi Tử chờ mong nhìn Nguỵ Mân Tự: “Tối nay anh  muốn ăn gì? Em nấu!”

 

Ngay khi cô xoay người, hắn vươn tay kéo cổ tay cô: “Hôm nay ra ngoài ăn, bù lại một bất ngờ cho em.”

 

Nhà hàng vòng đu quay độc đáo nhất ở Star City.

 

Nơi đây mở cửa vào thứ Sáu hàng tuần, ăn uống ngoài trời, bắt đầu leo lên vòng đu quay lúc 23:30 và thưởng thức pháo hoa lúc 23:50.

 

Người ta nói rằng nếu ngồi ở điểm cao nhất trên một vòng đu quay vào lúc 0 giờ, thời điểm giao nhau giữa ngày cũ và ngày mới, ước nguyện nhất định sẽ thành hiện thực. Nguỵ Mân Tự và Tiếu Chi Tử mặc thường phục ra cửa giống như một đôi tình nhân bình thường. Nhân viên phục vụ ngăn bọn họ lại: “Chào hai vị, bàn ăn và vòng đu quay chỗ chúng tôi đều cần đặt trước một tuần, xin hỏi có đặt trước không?”

 

Nguỵ Mân Tự đưa ra một tấm thẻ bạch kim: “Tôi họ Ngụy, cuộc hẹn vào lúc bảy giờ tối nay.”

 

Thẻ bạch kim là thẻ hội viên ở đây, nhưng không phải là thẻ nạp tiền mà là lời tri ân khách hàng của ông chủ. Loại thẻ hội viên có tiền cũng không mua được này, ngay cả quản lý cũng chỉ thấy được mấy lần! Nhân viên phục vụ không dám chậm trễ, vội vàng an bài vị trí tốt nhất cho họ.

 

Tiếu Chi Tử trước kia cũng là một nhân viên phục vụ, hôm nay lại được người khác cung kính mời vào, lại có nhân viên đứng một bên phục vụ. Khoảng cách lên voi xuống chó này, khiến cô cô không phân biệt mình là một người vợ hay là một bảo mẫu. Một ý nghĩ mọc rễ nảy mầm trong lòng Tiếu Chi Tử, cô muốn gả cho Nguỵ Mân Tự, có được tình yêu, cũng được bảo đảm. Với khuôn mặt rất giống Phương Gia Ý này, cô tin tưởng mình có thể làm được!

 

Nhân viên phục vụ lấy hai thực đơn đưa cho Nguỵ Mân Tự và Tiếu Chi Tử. Nhìn thực đơn toàn tiếng Anh, Tiếu Chi Tử nhất thời cứng đờ tại chỗ! Cô cẩn thận ngước mắt nhìn hắn, ngón tay thấp thỏm ngọ ngoậy dưới khăn trải bàn. Gọi món xong Nguỵ Mân Tự bỗng nhiên chú ý tới cô, hắn dùng tiếng Anh lưu loát gọi bữa tối thay cô.

 

Sau đó, hắn mím chặt môi, trên mặt vẫn lộ vẻ xa cách nhàn nhạt, không nói gì nữa. Tiếng Anh của Phương Gia Ý rất tốt, còn Tiếu Chi Tử sau khi tốt nghiệp trung học bỏ học đi làm thêm, thậm chí ngay cả thực đơn cũng xem không hiểu. Điều này không khác gì một chậu nước lạnh dội xuống đầu Nguỵ Mân Tự! Bầu không khí vốn lãng mạn, không còn sót lại chút gì.

 

Tiếu Chi Tử lúng túng kéo góc bàn, trong đầu nhanh chóng nhớ lại những chuyện trong nhật ký của Phương Gia Ý. Bỗng nhiên, cô nhìn Ngụy Mân cười tươi sáng: “Nghe nói có cách ước nguyện rất hiệu quả. Nếu hai người tựa lưng vào nhau nhìn trời ước nguyện vào lúc 12 giờ đêm thì điều ước của họ sẽ thành hiện thực.”

 

 

Nguỵ Mân Tự hơi ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ tới lúc cùng nhau đi ra ngoài cắm trại thời đại học, ở dưới bầu trời sao, Phương Gia Ý cũng nói với hắn những lời như vậy. Nhưng cô còn nói gì nữa? “Mân Tự, sắp tốt nghiệp rồi, nguyện vọng duy nhất của em, chính là hy vọng anh thành công, cả đời thuận lợi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK