Lý Thục Thiến, là người xấu sao? Cái này, phải kiến nhân giác tri*, Lý Thục Thiến là hài tử hiếu thuận, gia cảnh của nàng vốn không sai, có mẫu thân ôn nhu xinh đẹp, phụ thân lại mở một công ty, hắn là một người có dã tâm, nhưng dã tâm thứ này cần phải có tài mới có thể đảm đương, phụ thân Lý Thục Thiến quả thật không có quá nhiều khả năng, Lý Thục Thiến học cấp hai, hắn đánh cược một lần, sau đó thất bại thảm hại, tiếp theo mẫu thân bị bệnh, không tiền trị liệu, cuối cùng, đã chết. Nhân sinh như vậy, mới khiến Lý Thục Thiến coi trọng tiền tài như thế, trước kia vô ưu vô lự, sau đó nghèo rớt mồng tơi, chênh lệch giữa hai bên, sao có thể không khiến nàng coi trọng tiền bạc?
*ý chỉ muốn đánh giá một người, phải gặp tận mặt nghe tận tai mới có thể đưa ra những kết luận chính xác về người đó
Kế tiếp vài năm, phụ thân Lý Thục Thiến đều thất bại hoàn toàn, sau đó Lý Thục Thiến nhận biết Lam Diệc Nhiên và Từ Húc Khiêm, hai thanh niên có uy tín và danh dự ở H thị, lần nữa khiến dã tâm của phụ thân Lý Thục Thiến "tro tàn lại cháy", nương theo việc Từ Húc Khiêm yêu thích nữ nhi, hắn mượn Từ Húc Khiêm một số tiền lớn, lại xây lên một nhà xưởng nhỏ.
Lam Chí Bảo phu nhân chính là lợi dụng điểm này, nếu Lý Thục Thiến không đáp ứng yêu cầu, phụ thân Lý Thục Thiến và cơ xưởng trong mắt Lam Chí Bảo, nhỏ bé như hạt cát, muốn tồn tại, sống sót cơ hồ là không thể nào.
Lam Chí Bảo ngồi ở trên ghế, vẻ mặt khinh thường nhìn Lý Thục Thiến đứng trước mặt mình, từ lúc Lý Thục Thiến tiến vào sẽ không ngồi xuống, Lam Chí Bảo không cho nàng ngồi, nàng cũng không dám, nàng là người thông minh thực tế, nàng biết, có thời điểm mình nên chịu mấy thứ gì.
"Lam phu nhân, tôi đã dựa theo phân phó của bà, cùng Lam Diệc Nhiên chia tay." Đây là câu nói đầu tiên của Lý Thục Thiến.
Lông mi Lam Chí Bảo cũng chưa động, cầm lấy ly cà phê trên bàn chậm rãi uống một ngụm mới trả lời: "Tốt lắm, nghe nói cô và Từ Húc Khiêm kết hôn, đây đối với cô cũng là chuyện tốt, có lẽ cô còn phải cám ơn tôi, cô phải biết rằng loại người dưới chót như các người, không phải ai cũng tùy tiện dễ dàng chen vào tầng lớp thượng lưu."
Nghe Lam Chí Bảo nói, trong lòng Lý Thục Thiến giống như có một mồi lửa đang đốt, trên mặt lại nhìn không ra: "Đó là sự tình sau này của tôi, cùng Lam Diệc Nhiên chia tay, tôi và phu nhân cũng sẽ không có cái gì liên quan." Tiểu nhân vật như nàng, cuối cùng vẫn là nói một câu, tượng trưng cho tư tưởng đấu tranh nho nhỏ của mình.
Lam Chí Bảo khinh miệt cười: "Đó là đương nhiên, tôi không dư thời gian, cùng loại người như cô đàm giao tình. Sau này cô là Từ thị Thiếu phu nhân, bất quá..., nếu muốn dựa hơi Từ thị đến tìm phiền toái, tôi khuyên cô, tốt nhất không cần có ý nghĩ này. Kỳ thật tôi không thèm để ý, Từ thị mặc dù ở H thị có nhiều thế lực, nhưng trước mặt Lam thị chúng ta, chỉ như một con kiến hôi. Xoẹt... Từ thị trước mặt Lam thị, nhiều nhất chỉ có thể coi là phiền toái nho nhỏ mà thôi, nếu cô muốn thử xem, tôi không cản."
Chân mày Lý Thục Thiến thoáng nhướng, nàng tận lực bảo trì ngữ điệu: "Tôi đi đây, phu nhân." Nói xong, không đợi Lam Chí Bảo đáp lại, quay đầu liền muốn rời khỏi.
"Đợi một chút, tôi còn chưa nói xong."
Lý Thục Thiến ngừng lại.
"Bây giờ cô còn chưa phải Từ thị Thiếu phu nhân, tôi có năng lực khiến cô cái gì cũng không có, cô, sắp kết hôn thì tự tay đưa thiệp mời cho Diệc Nhiên đi, nó mới hoàn toàn hết hi vọng, chuyện này mới xong."
Đầu vai Lý Thục Thiến rung lên, qua hồi lâu: "Tôi đã biết." Sau đó cũng không quay đầu, rời đi.
Qua thêm mấy ngày, báo chí đăng tin "Từ thị Đại thiếu gia sắp cưới vợ", Diêu Phỉ Vũ rời giường không lâu liền thấy được tin tức này, Từ thị không phải công ty của Từ Thiên Thiên hay sao? Từ thị Đại thiếu gia chính là anh trai duy nhất của Từ Thiên Thiên, Từ Húc Khiêm. Diêu Phỉ Vũ gặp qua, Từ Thiên Thiên du học ở nước ngoài, anh trai Từ Thiên Thiên có qua thăm, khi đó Diêu Phỉ Vũ gặp được Từ Húc Khiêm, nhưng ấn tượng không phải rất sâu, cũng chỉ đơn giản bắt chuyện, tuy rằng Từ Thiên Thiên muốn giới thiệu cô cho anh mình, bất quá xem thái độ Diêu Phỉ Vũ ôn hoà, cuối cùng Từ Thiên Thiên vẫn là bỏ quên.
Lúc lái xe, nhận được Từ Thiên Thiên điện thoại, Diêu Phỉ Vũ tắt máy: "Tiểu Thiên."
"Ừ, là mình. Phỉ Vũ..., mình không gọi cho cậu, cậu cũng không gọi mình sao?" Từ Thiên Thiên lại tập quán làm nũng, đối với Diêu Phỉ Vũ, Từ Thiên Thiên luôn có cảm giác đại tỷ tỷ, tuy rằng Từ Thiên Thiên cũng không nhỏ hơn Diêu Phỉ Vũ bao nhiêu.
"Ngượng ngùng, gần đây mình hơi bận. Như thế nào, có chuyện gì sao?" Kỳ thật công tác ở Lam thị cũng không phức tạp, năng lực của Diêu Phỉ Vũ thừa sức đối phó, về phần vì sao ít liên hệ Từ Thiên Thiên, đoán chừng Diêu Phỉ Vũ không để trong lòng, Diêu Phỉ Vũ thường xuyên thất thần, chính cô cũng không biết trong lòng mình có cái gì, có lẽ chứa không nổi nhiều người, nhiều vật.
"Hừ..., không có việc gì thì không thể tìm cậu sao? Là như vầy, anh mình sắp kết hôn." Từ Thiên Thiên nói ra mục đích.
"Chúc mừng, buổi sáng mình đã thấy được tin tức, vốn định muộn một chút sẽ gọi điện thoại cho cậu." Diêu Phỉ Vũ nói.
"Phỉ Vũ, anh mình cậu cũng nhận thức, cậu sẽ đến hôn lễ chứ? Dù sao chúng ta đã lâu không gặp rồi, vừa lúc cậu cũng có thể trông thấy thân nhân của mình, mình luôn nói với bọn họ, mình nhận thức một đại mỹ nữ rất lợi hại, bọn họ luôn tò mò, thuận tiện giới thiệu cậu cho bọn họ quen biết luôn." Từ Thiên Thiên nói tới đây, lại hưng phấn lên.
Diêu Phỉ Vũ nhíu nhíu mày, ngẫm lại nói: "Để mình sắp xếp, đến lúc đó nếu đi, mình sẽ gọi điện thoại cho cậu, được không?" Diêu Phỉ Vũ không quá thích mấy trường hợp ồn ào huyên náo lắm.
"Mình mặc kệ, đến lúc đó cậu nhất định phải tới, đây là đại sự nhà chúng ta, cậu cũng không thể không nể tình, nếu cậu không đến, mình sẽ..." Lời uy hiếp Từ Thiên Thiên vẫn không thể nói ra, đối mặt Diêu Phỉ Vũ, Từ Thiên Thiên tổng là bị vây nhược thế.
"Sẽ thế nào? Được rồi, mình sẽ đi." Từ Thiên Thiên ngữ khí đáng yêu chọc cười Diêu Phỉ Vũ, cô cười cười, cuối cùng vẫn là đáp ứng Từ Thiên Thiên yêu cầu.
Đến công ty, Diêu Phỉ Vũ tới trước văn phòng Lam Diệc Nhiên, thu thập xong, sau đó cô căn cứ thời gian, giúp Lam Diệc Nhiên pha một ly cà phê Lam Sơn không đường, Lam Diệc Nhiên đến, lúc đó độ ấm cũng sẽ không sai biệt lắm.
Từ sau sự kiện uống rượu, Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ xem như quen thuộc không ít, bình thường đi làm, đều tiếp đón một tiếng, bất quá hôm nay, Lam Diệc Nhiên lại lập tức đi vào văn phòng, sắc mặt âm trầm, nhíu mày, tỏ rõ tâm tình của nàng không tốt.
Lam Diệc Nhiên buổi sáng thức dậy liền thấy tin tức về hôn sự của Từ thị Đại thiếu gia, mà nàng biết tân nương tử chính là tình nhân cũ Lý Thục Thiến, lòng nàng rất loạn.
Vứt túi xách qua một bên, ngồi xuống, một hơi uống hết cà phê vừa đủ ấm, nhưng cà phê không phải rượu, không thể giải ưu. Cái ghế bỗng nhúc nhích, Lam Diệc Nhiên xoay lưng về bàn công tác, ngọn đèn chiếu thẳng, Lam Diệc Nhiên đặt hai ngón tay mảnh khảnh lên mi cốt.
Diêu Phỉ Vũ cảm thấy hôm nay Lam Diệc Nhiên có điểm quái dị, nhưng vẫn không vào quấy rầy Lam Diệc Nhiên, Lam Diệc Nhiên tiến vào văn phòng rồi, chưa từng đi ra.
Lúc này, tình cũ Lý Thục Thiến của Lam Diệc Nhiên xuất hiện ở trước mặt Diêu Phỉ Vũ: "Thỉnh thông truyền." Lý Thục Thiến tìm đến Lam Diệc Nhiên cho tới bây giờ đều trực tiếp đi vào, song lần này cũng rất chính thức kêu thư ký Diêu Phỉ Vũ của Lam Diệc Nhiên thông truyền.
"Xin chào, xin hỏi cô họ gì?" Diêu Phỉ Vũ mỉm cười tiêu chuẩn.
Giữa lông mày Lý Thục Thiến có chút ưu sầu, trong mắt có vài sợi tơ máu hồng hồng: "Lý."
Diêu Phỉ Vũ ấn cái nút trên bàn, chờ chuyển được mới lên tiếng: "Lam tổng, có vị Lý tiểu thư muốn gặp ngài."
Bên kia trầm mặc đại khái mười giây: "Để cho cậu ấy vào đi."
Lý Thục Thiến đi vào văn phòng Lam Diệc Nhiên, Lý Thục Thiến đau lòng, nhìn thấy bóng lưng xoay về phía cửa, nàng biết, khi Lam Diệc Nhiên thương tâm sẽ luôn như vậy.
"Nhiên Nhiên..." Lý Thục Thiến nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Một lát sau, Lam Diệc Nhiên mới xoay người lại, trên mặt có chút lãnh đạm: "Không biết vị hôn thê của Từ thị Thái tử gia tìm tôi có chuyện gì?"
"Nhiên Nhiên, mình..." Lý Thục Thiến kỳ thật cũng rất đau lòng, nàng cũng có rất nhiều bất đắc dĩ, cuối cùng cái gì cũng không nói, từ trong túi chậm rãi lấy ra một phong thiệp cưới, bỏ lên bàn Lam Diệc Nhiên.
Lam Diệc Nhiên mắt lạnh nhìn thiệp cưới, ngay cả nhúc nhích cũng không, lãnh mạc nói: "Chúc mừng, bất quá tôi sẽ không đi."
"Cám ơn. Nhiên Nhiên, cậu có tới hay không, đều tùy tiện cậu, mình chỉ tới đưa nó cho cậu thôi, mình... Mình cũng không muốn như vậy đâu, chỉ là có một số việc, cậu sẽ không biết." Lý Thục Thiến thử giải thích, chỉ là nàng phát hiện, mình cái gì đều nói không dứt, nàng cũng không đảm lượng nói Lam Chí Bảo phu nhân ra.
Lam Diệc Nhiên cười lạnh: "Tôi không hiểu? Không hiểu cái gì hả? Không hiểu cậu yêu tiền còn hơn yêu tôi? Hay là, không hiểu sự bác ái của cậu, có thể đồng thời yêu tôi, lẫn Từ Húc Khiêm?"
Lý Thục Thiến nghe Lam Diệc Nhiên lãnh phúng nhiệt trào, lòng đau nói không nên lời, hốc mắt hơi đỏ lên: "Nhiên Nhiên, cậu... Cậu nói như thế nào cũng có thể, cứ coi như đó là lỗi của mình, chỉ là hi vọng cậu có thể lái tâm, mình không hi vọng người mình yêu không vui. Còn có, nếu..."
Lý Thục Thiến cuối cùng vẫn không nói ra miệng, nàng nhớ rõ phản ứng lần trước của Lam Diệc Nhiên, kỳ thật nàng muốn nói: Nếu cậu còn yêu mình, cho dù mình kết hôn, chúng ta cũng có thể cùng một chỗ.
Lý Thục Thiến đối với Lam Diệc Nhiên tồn tại rất nhiều mâu thuẫn, nàng không biết bản thân có yêu Lam Diệc Nhiên hay không, nhưng nàng thích ở chung với Lam Diệc Nhiên, xem Lam Diệc Nhiên đối xử tốt với kẻ khác, nàng sẽ ghen... Bất kể không phải tình yêu, nàng vẫn sẽ quý trọng Lam Diệc Nhiên.
Lam Diệc Nhiên thấy Lý Thục Thiến đỏ vành mắt, sau đó lại xoay người nói với Lý Thục Thiến: "Cậu đi đi... Nước mắt của cậu, đừng lưu cho tôi xem, bởi vì tôi sẽ không bao giờ... An ủi cậu."
Dĩ vãng đối mặt Lam Diệc Nhiên ngẫu nhiên giận dỗi, Lý Thục Thiến tuyệt đối nắm chắc Lam Diệc Nhiên sẽ không ly khai mình, nhưng mà lần này thì... Lý Thục Thiến nhìn thấy Lam Diệc Nhiên xoay người sang chỗ khác, trong lòng biết xong rồi, hết thảy đều xong rồi... Diệc Nhiên, dù sao vốn sẽ không có tương lai, liền thừa cơ hội này đoạn tuyệt hoàn toàn đi.
"Tình yêu như món quà, khi có nhau đừng quên là, từng vui khóc cùng nhau mà, cớ sao ta vội muốn cách xa... Tình yêu sao khác thường, đôi lúc ta thật kiên cường, nhiều người trách mình điên cuồng, cứ lao theo dù không lối ra..."