Thanh niên quay đầu, cúi người nói: "Đại tiểu thư, tôi là Tiêu Thanh."
Diêu Phỉ Vũ trấn định: "Ngươi là mẹ ta phái tới?" Chỉ có mẹ cô làm chuyện như vậy, bên người mẹ có không ít người, vũ lực đều đạt tới mức độ kinh người.
"Vâng." Thanh niên chỉ đơn giản trả lời một câu.
"Đi theo ta đã bao lâu? Còn có những người khác sao?" Diêu Phỉ Vũ nghĩ người này đại khái là âm thầm bảo vệ mình lâu rồi, chỉ là mình không biết mà thôi.
"Từ khi đến H thị tôi luôn đi theo Đại tiểu thư, chỉ có một mình tôi, lão bản nói có tôi là đủ rồi." Thanh niên đối với Diêu Phỉ Vũ, hữu vấn tất đáp*.
*hỏi thì sẽ nói
Lúc này một đám người ầm ĩ đi về phía này, đều mặc quần áo bảo vệ, bọn hắn chứng kiến em lão bản bị người ta đánh, sao nhịn được? Em hắn bị người ta đánh, mặt mũi để đâu? Một đám bảo vệ tụ tập, chuẩn bị đòi lại thể diện cho lão bản.
Thanh niên quay đầu khinh miệt nhìn đám bảo vệ một cái, sau đó nói với Diêu Phỉ Vũ: "Đại tiểu thư đi trước, để tôi chống đỡ những người này."
Diêu Phỉ Vũ thấy đám bảo vệ ít nhất có mười mấy người. "Được không? Nếu không, ta gọi thêm người đến." Nói xong lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi Hàn Quốc Đống.
"Không còn kịp rồi, Đại tiểu thư đi mau. Không đối phó được... Tụi cỏn con này, tôi cũng không xứng bảo hộ Đại tiểu thư." Thanh niên tràn đầy tự tin.
"Vậy được rồi..., tự ngươi cẩn thận, chớ miễn cưỡng." Diêu Phỉ Vũ nói xong cũng đỡ Lam Diệc Nhiên tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Đám bảo vệ thấy Diêu Phỉ Vũ muốn đi, bước nhanh hơn. "Bọn họ muốn chạy!"
Tiêu Thanh nhìn xung quanh một chút, tùy ý nắm lên một bình rượu, đập mạnh vào tường, trên tay nắm thân bình nứt toạc.
Một tên bảo vệ xông lên, Tiêu Thanh trực tiếp bắt lấy cổ người nọ, tay phải không chút do dự, cầm thân bình đâm vào bụng hắn.
Tất cả ngây ngẩn cả người, đâm thẳng vào như vậy? Tiểu tử này cũng quá to gan.
Diêu Phỉ Vũ cùng Lam Diệc Nhiên đi ra KTV Thịnh Tình, Diêu Phỉ Vũ thả Lam Diệc Nhiên vào xe, liền lấy điện thoại ra gọi Hàn Quốc Đống: "Alô, hộ vệ của ta đang đánh nhau với đám bảo vệ ở KTV Thịnh Tình, ông giải quyết đi, người kia kêu Tiêu Thanh, nếu hắn bị thương, ông hãy giúp đỡ chiếu cố một chút."
"Đại tiểu thư không sao chứ?" Hàn Quốc Đống vội vàng hỏi tình huống của Diêu Phỉ Vũ.
"Ta không sao."
"Vậy thì tốt rồi. Tôi cam đoan, KTV này rất nhanh sẽ bị tra xét, đến lúc đó bọn hắn muốn thoát cũng khó khăn." Hàn Quốc Đống ở H thị có uy tín, danh dự nhiều năm như vậy, tự nhiên nhận thức không ít bạch đạo. KTV Thịnh Tình đắc tội Diêu thị Đại tiểu thư, xem ra là cần đóng cửa.
Chuyện này xem như đã qua một đoạn thời gian, hiện giờ nhượng Diêu Phỉ Vũ buồn bực chính là Lam Diệc Nhiên ở trong xe của cô, còn say đến không biết gì, làm như thế nào cho phải, nhà mình chắc chắn không được, đưa nàng về nhà? Diêu Phỉ Vũ biết địa chỉ của nàng, chính là đưa Lam Diệc Nhiên say bí tỉ trở về hình như có chút không thích hợp đi. Cuối cùng không có biện pháp, vẫn là quyết định đến khách sạn Sắc Vi, để nàng nghỉ ngơi cũng tốt. Phỏng chừng tối nay có thể tỉnh lại.
Vừa nhờ Hàn Quốc Đống giải quyết chuyện KTV, hiện tại cũng không thể lại gọi hắn đặt phòng, Diêu Phỉ Vũ mang theo Lam Diệc Nhiên tới khách sạn mướn phòng, phóng Lam Diệc Nhiên lên giường, đắp chăn xong, mình cũng không có việc gì làm, liền ngồi vào cửa sổ quan sát H thị, nhà lầu san sát coi trọng vật chất. Cô đến H thị có một đoạn thời gian nhưng nhìn thấy phong cảnh lại vẫn cảm thấy xa lạ, nơi này là địa phương cô sinh ra, cũng là địa phương bắt đầu bị bóng đè, liên hệ đến rất nhiều người, mà cô cảm thấy xa lạ, thậm chí, cảm thấy thành phố này có chút đáng sợ, không khỏi bi ai trong lòng.
Ngồi cạnh cửa sổ, Diêu Phỉ Vũ đưa tay nâng trán, nhìn đèn neon chợt lóe chợt tắt, thân ảnh tĩnh tọa thật phong phanh, thật bi thương, cô rốt cuộc đang tìm cái gì?
Gần 12h, Lam Diệc Nhiên mới tỉnh lại, nàng đau đầu, nhíu mày, mở to mắt, nơi này... Là khách sạn Sắc Vi, ngồi dậy, tầm mắt ở trong phòng lục soát, chứng kiến Diêu Phỉ Vũ ngồi cạnh cửa sổ, thân ảnh phong phanh, trong lòng có một cảm giác không tên.
"Phỉ Vũ." Lam Diệc Nhiên khẽ gọi một tiếng, Diêu Phỉ Vũ không trả lời, Lam Diệc Nhiên nghĩ, đại khái là cô chiếu cố mình, quá mệt mỏi. Xuống giường đi tới, nhẹ nhàng vỗ vai Diêu Phỉ Vũ: "Phỉ Vũ."
"Lam tổng, tỉnh. Đau đầu không?"
"Có một chút, bất quá không có gì đáng ngại, cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi." Lam Diệc Nhiên xoa đầu.
Diêu Phỉ Vũ nhìn giường, trong lòng có cảm xúc chống cự, chính mình không uống thuốc ngủ là tuyệt đối sẽ không lên giường. "Không, tôi không quen ngủ chỗ lạ."
"Ừ..., vậy cô chờ một chút, tôi đi rửa mặt. Sau đó chúng ta trở về đi." Lam Diệc Nhiên nói xong, cũng xoay người vào phòng tắm.
Lam Diệc Nhiên rời đi, điện thoại Diêu Phỉ Vũ vang lên, Diêu Phỉ Vũ đứng dậy đi đến chỗ để túi xách, lấy điện thoại di động ra, là Hàn Quốc Đống đánh tới.
"Đại tiểu thư, sự tình làm tốt, KTV Thịnh Tình bị lệnh cưỡng chế, ngừng kinh doanh một tháng, đến lúc đó phục kiểm, không thông qua sẽ tiếp tục chỉnh đốn, KTV này đừng nghĩ sẽ thông qua. Còn có, bảo tiêu của Đại tiểu thư bị thương, bất quá không có đại sự."
Lam Diệc Nhiên ở trong này, Diêu Phỉ Vũ cũng không tiện nói, nghe Hàn Quốc Đống nói xong tình huống liền cúp điện thoại.
"Ai?" Lam Diệc Nhiên dùng khăn trắng thật to lau tóc, cởi bỏ áo khoác, rất là mê người.
Diêu Phỉ Vũ hơi sửng sốt: "M quốc đánh tới."
"Ừ. Cô ở đây, người nhà cô cũng lo lắng đi?" Lam Diệc Nhiên vừa lau tóc vừa hỏi.
Diêu Phỉ Vũ thả điện thoại vào túi, đi đến bên giường ngồi xuống, "Không có lo lắng, người nhà tôi rất yên tâm, từ nhỏ tôi cũng rất độc lập."
Kỳ thật Lam Diệc Nhiên hỏi xong lời này, thì trong lòng chấn động một cái, từ nhỏ đến lớn Lam Chí Bảo không hề quản nàng, mà phụ thân nàng hình như để tâm Lâm Diệc Hoàng hơn, cho nên Lam Diệc Nhiên phải bắt đầu thu mua cổ phần Lam thị, nếu không làm vậy, nàng không có cảm giác an toàn, nàng thích phụ nữ a, không muốn bị ép hôn, áp lực cực lớn, nhất định phải có thực lực, bằng không sớm hay muộn sẽ bởi vì đời tiếp theo của Lam thị mà kén rể, hoặc bị cho là lợi thế để xí nghiệp phát triển, cùng công tử tập đoàn nào đó kết hôn.
"Phỉ Vũ, cô thật hạnh phúc, người nhà cô hẳn là rất yêu cô, còn tôn trọng suy nghĩ của cô, cô có đầy đủ tự do." Lam Diệc Nhiên nhẹ nói.
Diêu Phỉ Vũ nghe Lam Diệc Nhiên nói, đứng lên đi đến phía trước cửa sổ, nhìn bên ngoài xa hoa truỵ lạc. "Mỗi thành thị đều có nội tình, mỗi người cũng đều có bí mật, Lam tổng, mọi người không ngốc, cô xem tôi hảo, tôi xem tôi hảo, kỳ thật đều không dễ dàng..."
Lam Diệc Nhiên nhìn bóng lưng Diêu Phỉ Vũ, tựa hồ có bi thương, nàng không biết Diêu Phỉ Vũ có bí mật gì, cũng không muốn dọ thám riêng tư của Diêu Phỉ Vũ. Buông khăn mặt đến bên cạnh Diêu Phỉ Vũ. "Phỉ Vũ, cùng cô cùng một chỗ, rất nhẹ nhàng, tôi cảm thấy chúng ta như bằng hữu đã lâu không gặp mặt vậy."
Diêu Phỉ Vũ nghe Lam Diệc Nhiên nói, trong lòng có một tia cảm động, có một tia phiền muộn. "Lam tổng, cùng chị cùng một chỗ, tôi cũng rất vui vẻ. Có lẽ chúng ta hữu duyên, đây là lần thứ tư chúng ta ở khách sạn Sắc Vi. Thế giới kỳ thật cũng không lớn, không phải sao?"
"Ừ, thế giới rất nhỏ. Phỉ Vũ, bây giờ không phải giờ làm việc, không cần kêu tôi Lam tổng."
"Vậy gọi là gì?"
Lam Diệc Nhiên nghĩ nghĩ: "Tôi lớn hơn em 2 tuổi, em kêu Lam tỷ cũng có thể."
Diêu Phỉ Vũ cười cười: "Lam tỷ?"
"Ừ! Muội muội ngoan." Lam Diệc Nhiên nở nụ cười.
"Này..., kêu muội muội cũng không tốt, bị người trong công ty nghe được, sẽ nói tôi đi cửa sau."
"Hừ, ai dám múa mép khua môi? Không sai biệt lắm, chúng ta có thể đi." Tóc Lam Diệc Nhiên đã gần khô.
"Vâng, đi thôi."
Ngồi trên Audi A4, Diêu Phỉ Vũ lái xe. "Lam tổng, chị đưa tôi về nhà hai lần, lần này tôi đưa chị về, xem như báo đáp thủ trưởng đã bảo vệ tiểu thư ký." Diêu Phỉ Vũ trêu chọc.
"Đã nói không cần kêu Lam tổng. Em mới học lái xe không lâu, cũng không quen đường, vẫn là tôi đưa em về nhà trước, sau đó lái xe của em về."
"Lam... Lam tỷ, chị vừa uống rượu, say rượu lái xe, rất là nguy hiểm, tôi đưa chị về đi." Xe chạy đến giao lộ, Diêu Phỉ Vũ ngừng xe, hai người tranh chấp vấn đề, xem ai đưa ai về nhà trước.
"Kỳ thật, tôi không quá thích ở trong nhà." Lam Diệc Nhiên đột nhiên nói một câu như vậy.
Diêu Phỉ Vũ có chút khó xử: "Nhà tôi... Không tiện lắm, sớm biết thì không cần rời khách sạn."
Lam Diệc Nhiên haha cười: "Không tiện? Chẳng lẽ em Kim Ốc Tàng Kiều a? Đừng hiểu lầm, tôi không muốn về nhà, phụ cận còn phòng trống không? Nơi đó hoàn cảnh không sai."
"Tôi còn chưa có mối tình đầu, Lam tỷ đừng nói loạn vậy a. Bình thường tôi ít đi ra ngoài, có... Phòng trống hay không thì tôi không biết, sau này tôi sẽ lưu ý một chút."
"Ừ! Lái xe đi, về nhà em trước, tôi thuộc đường, uống rượu đều là buổi chiều, hiện tại rất thanh tỉnh." Lam Diệc Nhiên hạ quyết định sau cùng.
Lam Diệc Nhiên dù sao vẫn có thân phận thủ trưởng, Diêu Phỉ Vũ cũng không tranh chấp cái gì, lái xe về nhà mình.
Tới nhà Diêu Phỉ Vũ, xe không có tắt máy, Diêu Phỉ Vũ xuống xe. "Lam tỷ, trở về cẩn thận nha. Chúc chị ngủ ngon."
"Chúc em ngủ ngon." Lam Diệc Nhiên cùng Diêu Phỉ Vũ tạm biệt, liền lái Audi A4 về nhà, đến trước cửa nhà, Lam Diệc Nhiên dừng xe, lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số, chuyển được, hỏi: "Gần đây tình huống thế nào?"
"Lam tỷ, gần đây tình huống không tệ, hiện tại tích góp từng tí tài chính, chúng ta có tiếp tục thu mua cổ phần Lam thị như kế hoạch đã định sẵn không?"
"Không. Ngày mai tôi sẽ gửi một phần tư liệu cho anh, đây là tư liệu Lam thị thu mua một công ty ở Ai Cập, các anh hảo hảo nghiên cứu, tôi nghĩ về sau nơi này sẽ có ích."
Diêu Phỉ Vũ về đến nhà, rót một ly cà phê, sau đó gọi Hàn Quốc Đống: "Ngày mai ông bắt đầu điều tra cụ thể công ty của Đường thị ở Ai Cập."
Ngày hôm sau, Diêu Phỉ Vũ không có xe, đành phải đi bộ. Vào công ty, pha cà phê Lam Sơn cho Diệc Nhiên trước, bỏ lên bàn Lam Diệc Nhiên.
Vừa buông cà phê ra văn phòng Lam Diệc Nhiên, liền gặp được Lâm Diệc Hoàng đi tới, kỳ quái, chưa bao giờ đi làm đúng giờ Lâm Diệc Hoàng, hôm nay lại xuất hiện ở công ty sớm như vậy.
"Diêu Phỉ Vũ." Lâm Diệc Hoàng nhẹ giọng gọi Diêu Phỉ Vũ.
"Vâng, Lâm tổng có chuyện gì sao?"
"Lam thị chúng tôi tối mai tổ chức yến hội, ai cũng có mặt, có hứng thú làm bạn gái tôi không?"
Diêu Phỉ Vũ còn chưa thấy qua Lâm Hướng Bình và Lam Chí Bảo, nếu toàn bộ thượng cấp đến tham dự, bọn họ cũng sẽ ở đó. Nghĩ nghĩ, không chút do dự nói: "Có thể, tôi sẽ đi."
Lâm Diệc Hoàng nghe Diêu Phỉ Vũ trả lời, cao hứng cười cười: "Tốt lắm, đến lúc đó tôi đón cô." Nói xong thì đi ra bộ phận của Lam Diệc Nhiên, xem ra lần này đến công ty sớm, không mệt.
Buổi tối ngày thứ hai, Diêu Phỉ Vũ mặc lễ phục, sau đó lái xe đến yến hội, Lâm Diệc Hoàng vốn muốn đón Diêu Phỉ Vũ, Diêu Phỉ Vũ cự tuyệt vì không muốn để Lâm Diệc Hoàng biết chỗ mình ở, nếu không phải vì để nhìn thấy Lâm Hướng Bình và Lam Chí Bảo, cô cũng sẽ không đáp ứng làm bạn gái của Lâm Diệc Hoàng.
Tới yến hội, Lâm Diệc Hoàng sớm chờ ở cửa, Diêu Phỉ Vũ xuống xe, Lâm Diệc Hoàng liền ngây ngẩn cả người, Diêu Phỉ Vũ còn hấp dẫn hơn lúc ở trong công ty, sau đó cười chạy đến trước mặt Diêu Phỉ Vũ: "Tới."
"Vâng." Thanh âm Diêu Phỉ Vũ không mang một tia cảm tình.
Lâm Diệc Hoàng gấp khúc cánh tay, ý bảo Diêu Phỉ Vũ kéo hắn.
Diêu Phỉ Vũ nhíu nhíu mày: "Cứ như vậy vào đi." Nói xong cũng đi lên trước Lâm Diệc Hoàng, không để ý tới Lâm Diệc Hoàng gập tay.
Lâm Diệc Hoàng không hề mất hứng, ngược lại nở nụ cười, dễ dàng tới liền không cần, khó lấy được mới thú vị không phải sao? Đuổi theo Diêu Phỉ Vũ, cùng Diêu Phỉ Vũ song song đến gần.
Lam Diệc Nhiên mặc lễ phục màu đỏ, khoác thêm áo khoác nhỏ màu đen, nổi lên khí chất thanh lịch, nàng đang cầm một ly rượu uống, đột nhiên chứng kiến một màn khiến nàng khó tin, nàng nhìn thấy Diêu Phỉ Vũ và Lâm Diệc Hoàng thân mật đi vào hội trường, chẳng lẽ Diêu Phỉ Vũ ở cùng Lâm Diệc Hoàng rồi sao? Lam Diệc Nhiên trong lòng cảm giác phức tạp.
Diêu Phỉ Vũ cũng nhìn thấy Lam Diệc Nhiên, cười cười, liền đi qua. Lâm Diệc Hoàng kỳ thật là theo chân Diêu Phỉ Vũ, Diêu Phỉ Vũ đi về phía tỷ tỷ, hắn vốn nhíu nhíu mày, sau đó lại nghĩ đến cái gì, có chút khiêu khích nở nụ cười.
"Lam tỷ." Diêu Phỉ Vũ đi đến trước mặt Lam Diệc Nhiên, cười kêu một tiếng.
"Ừ." Lam Diệc Nhiên đáp lại phi thường lãnh đạm. "Hai người hảo hảo chơi đi, tôi còn có việc." Nói xong cũng đi ra.
Diêu Phỉ Vũ thấy thái độ của Lam Diệc Nhiên, ngược lại âm thầm nở nụ cười: "Thú vị."
Tâm tình Lam Diệc Nhiên có điểm loạn, đi đến chỗ đặt các loại rượu, cầm một ly rượu chuẩn bị uống, Diêu Phỉ Vũ lại đi tới, lần này Lâm Diệc Hoàng không theo cô.
"Lam tỷ, sao hôm nay chị lại lãnh đạm với tôi như vậy?" Diêu Phỉ Vũ ủy khuất hỏi.
"Em và Lâm Diệc Hoàng cùng một chỗ?" Lam Diệc Nhiên hỏi.
"Không có, anh ta nhờ tôi làm bạn gái, tới tham gia yến hội mà thôi."
"Vậy còn không phải? Em lại không ngốc, em có biết nó mời em tới, ý tứ là cái gì không?"
"Tôi không quan tâm, anh ta nghĩ thế nào cũng được." Diêu Phỉ Vũ chẳng hề để ý, trả lời.
Lam Diệc Nhiên lắc lắc đầu: "Em đi đi, tôi có chút không thoải mái, tôi đi nghỉ ngơi." Nói xong lại đi ra.
Lam Diệc Nhiên đi vào một gian phòng nghỉ, nơi này là của nàng, người khác không thể vào, thở phì phì mới vừa ngồi xuống, chợt nghe đến tiếng đập cửa.
"Ai?" Tức giận hỏi một câu, cửa mở, là Diêu Phỉ Vũ.
Lam Diệc Nhiên không đóng cửa, nhưng cũng không kêu Diêu Phỉ Vũ tiến vào, chính mình xoay người vào trong.
Diêu Phỉ Vũ đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa.
"Lam tỷ hôm nay thật đẹp." Diêu Phỉ Vũ nói, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt Lam Diệc Nhiên.
"Em biết Lâm Diệc Hoàng là hạng người gì sao? Thật ngu xuẩn! Tôi không nghĩ tới em vì ích lợi mà làm như vậy!" Lam Diệc Nhiên nói rất nặng, nàng thật sự nổi giận, Diêu Phỉ Vũ là thư ký của nàng, nàng gần đây vẫn cùng Diêu Phỉ Vũ ở chung như bạn bè, nàng cũng tin tưởng Diêu Phỉ Vũ biết nàng và Lâm Diệc Hoàng bất hòa. Nàng không thể tưởng được, Diêu Phỉ Vũ lại đáp ứng làm bạn gái Lâm Diệc Hoàng, nàng có cảm giác bị phản bội.
"Vậy Lam tỷ cũng biết Lý Thục Thiến là hạng người gì, vì sao còn uống rượu hai lần?" Diêu Phỉ Vũ vẫn có chút khó chịu vì Lam Diệc Nhiên nói nặng lời, hỏi lại Lam Diệc Nhiên.
"Em nói cái gì?"
Bé Nhiên ghen tuông dễ thương quá XD
Bà tác giả thích tên Thanh hay sao í, Tàng Huyền Thanh, Diêu Thanh, giờ lại thêm Tiêu Thanh.