Lam thị tổng cộng nhận được hai phần thiệp mời, một phần là phát tới tay Lâm Hướng Bình, trên danh nghĩa công ty. Một phần còn lại là do Lý Thục Thiến mời Lam Diệc Nhiên, trên danh nghĩa tư nhân. Lam Diệc Nhiên nhìn thấy phong thiệp cưới trên tay, lấy thân phận bạn tốt mà viết, Lam Diệc Nhiên cười lạnh, tình nhân biến thành bạn tốt, nàng không nghĩ ra vì sao Lý Thục Thiến tàn nhẫn như vậy, có thể mời mình đi tham gia hôn lễ của cậu ta.
Buổi tối, Lam gia ăn cơm chiều, bốn người ngồi quanh một cái bàn tròn thật lớn, không nói gì, ai cũng chậm rãi ăn, Lâm Hướng Bình nhanh nhẹn, chờ những người khác đều ăn no, mới chậm rãi nói: "Từ thị bên kia có một cái hôn lễ, tôi đã nhận được thiệp mời."
Lam Chí Bảo lơ đãng trả lời: "A? Ông không tất tự mình có mặt, kêu Diệc Nhiên đi là được rồi."
Lâm Diệc Hoàng ở một bên bĩu môi không nói gì, trong lòng hắn tự nhiên mất hứng, trường hợp trọng yếu, Lam Chí Bảo luôn kêu Lam Diệc Nhiên ra mặt, giống như đã quên còn có một nhi tử là hắn rồi.
Lâm Hướng Bình trầm mặc mười giây, nhìn nhìn Lâm Diệc Hoàng không nói lời nào, đã có chút thất vọng: "Diệc Hoàng, con hãy đi cùng tỷ tỷ đi, lần này sẽ có rất nhiều người trong thương giới cùng chính giới xuất hiện, con cũng sẽ làm quen rất nhanh."
Lam Chí Bảo nghe Lâm Hướng Bình nói, khẽ cau mày, cực kỳ khó hiểu, bất quá, chỉ trong nháy mắt liền sáng tỏ.
"Không phải là Từ thị sao? Cho bọn họ thể diện lớn như vậy? Cùng tỷ tỷ đi, con xem vẫn là tỷ tỷ đi là được." Lâm Diệc Hoàng chẳng để ý nói.
Lâm Hướng Bình trừng mắt liếc Lâm Diệc Hoàng: "Vậy, Diệc Nhiên con đi đi."
Lam Diệc Nhiên chỉ nhẹ nhàng "vâng" một tiếng, từ đầu tới đuôi đều không nói, nàng ở nhà luôn nghe theo cha mẹ an bài, lần này cũng tránh không được, nàng không phản bác, nàng cũng muốn nhìn một chút, tình nhân cũ của mình mặc vào áo cưới sẽ trông như thế nào, tuy rằng nàng không biết mình sẽ bị tổn thương sâu sắc đến đâu.
Lái xe chạy đến hôn lễ của Lý Thục Thiến, tốc độ không nhanh không chậm, giống như bất luận làm chuyện gì Lam Diệc Nhiên đều thật quy củ, có liên hệ đến việc nàng ở Lam gia thụ gia giáo chặt chẽ, trong radio từ từ bay ra tiếng ca.
Bài hát được phổ theo bài thơ Tương Tư Thập Giới*.
*Tương Tư Thập Giới Thi là một bài thơ của Thương Ương Gia Mục Thố (1683-1706), Đạt Lai Lạt Ma Tây Tạng đời thứ 6 (nguồn: yume.vn)
Phiên âm tiếng Hán:
Đệ nhất tối hảo bất tương kiến, như thử tiện khả bất tương luyến.
Đệ nhị tối hảo bất tương tri, như thử tiện khả bất tương tư.
Đệ tam tối hảo bất tương bạn, như thử tiện khả bất tương khiếm.
Đệ tứ tối hảo bất tương tích, như thử tiện khả bất tương ức.
Đệ ngũ tối hảo bất tương ái, như thử tiện khả bất tương khí.
Đệ lục tối hảo bất tương đối, như thử tiện khả bất tương hội.
Đệ thất tối hảo bất tương ngộ, như thử tiện khả bất tương phụ.
Đệ bát tối hảo bất tương hứa, như thử tiện khả bất tương tục.
Đệ cửu tối hảo bất tương y, như thử tiện khả bất tương ôi.
Đệ thập tối hảo bất tương ngộ, như thử tiện khả bất tương tụ.
Đãn tằng tương kiến tiện tương tri, tương kiến hà như bất kiến thời.
An đắc dữ quân tương quyết tuyệt, miễn giáo sinh tử tác tương tư.
Dịch nghĩa:
Một, tốt nhất là không gặp, không gặp sẽ không yêu.
Hai, tốt nhất đừng quen biết, không quen chẳng tương tư.
Ba, tốt nhất không làm bạn, không bạn sẽ chẳng nợ nhau.
Bốn, tốt nhất là không thương, không thương làm sao nhớ.
Năm, tốt nhất chưa từng yêu, không yêu thì sẽ chẳng bao giờ chia tay.
Sáu, tốt nhất không có quan hệ gì, đã không quan hệ hà cớ phải gặp nhau.
Bảy, tốt nhất không gây lỗi lầm, như vậy không cần phụ rẫy.
Tám, tốt nhất không hứa hẹn, để người khỏi mang lòng chờ đợi.
Chín, tốt nhất không phụ thuộc, như vậy chẳng sinh ra dựa dẫm.
Mười, tốt nhất nữa là không tình cờ gặp mặt, mãi mãi không ở bên nhau.
Nhưng vừa gặp được liền vừa hiểu, có gặp không gặp khác gì nhau.
Đành cùng người quyết ý đoạn tuyệt, tránh một lúc thương nhớ đến sống chết.
(nguồn: thuylac.wordpress.com)
Nghe bài hát này Lam Diệc Nhiên lại cảm thấy thích hợp với tâm cảnh hiện tại, buông ra tay cầm lấy vô lăng, hai ngón tay đặt tại mi tâm, khi Lam Diệc Nhiên muốn rơi lệ quen làm động tác này.
Hôm nay cuối tuần, Diêu Phỉ Vũ không cần đi làm, sáng sớm Từ Thiên Thiên gọi điện, nhắc nhở cô nhất định phải có mặt ở hôn lễ của anh trai nàng, Diêu Phỉ Vũ nhíu mày mới nhớ tới lúc trước có đáp ứng tham gia hôn lễ của Từ thị Đại thiếu gia.
Diêu Phỉ Vũ hiện tại không có y phục thích hợp, phỏng chừng Từ Thiên Thiên cũng sẽ không bồi mình đi mua lễ phục, bên cạnh cô, trừ bỏ Từ Thiên Thiên cơ hồ không có bằng hữu, chỉ có thể tự mình đi ra ngoài mua, buổi sáng ăn chút gì, Diêu Phỉ Vũ ra cửa lái xe đến địa phương nhiều shop nổi tiếng ở H thị, tìm một shop quần áo, lựa một cái váy dài màu đen, trực tiếp ném vào tiệm giặt ủi liền trở về nhà, chờ buổi tối đến tham dự hôn lễ của Từ Húc Khiêm.
Buổi tối, Diêu Phỉ Vũ đổi lại váy dạ hội, không biết là y phục không tệ hay là vóc dáng và khuôn mặt Diêu Phỉ Vũ tôn lên sắc thái rực rỡ đó, Diêu Phỉ Vũ nhìn gương, xem xem, cảm giác coi như vừa lòng, trang điểm xong liền xuất môn.
Từ Húc Khiêm tổ chức hôn lễ ở khách sạn Sắc Vi, là khách sạn sang trọng bậc nhất ở H thị, Diêu Phỉ Vũ đã ở đây hai lần, đại khái có thể nhớ rõ đường đi, tới cửa khách sạn, một đống phóng viên vây ở nơi này, đây là hôn lễ của người thừa kế Từ Thị tương lai, tự nhiên đáng giá chú ý.
Diêu Phỉ Vũ đã sớm gọi điện cho Từ Thiên Thiên, cô tới cửa liền gặp được Từ Thiên Thiên đang ngoắc mình, đi tới.
Từ Thiên Thiên ngoác miệng, xoay quanh Diêu Phỉ Vũ một vòng lại một vòng.
Diêu Phỉ Vũ nhìn thấy hành vi ngu ngốc của Từ Thiên Thiên, bất đắc dĩ giữ chặt Từ Thiên Thiên nói: "Mắt cậu rất sáng, nhanh như vậy đã tìm thấy mình."
"Chu choa..., Phỉ Vũ, trước kia cậu không thích ăn mặc lộng lẫy, không nghĩ tới một khi diện lên, lại đẹp như vậy." Từ Thiên Thiên khoác tay Diêu Phỉ Vũ, nhân tiện nói.
"Được rồi, đừng nói nhảm, dẫn mình vào đi." Diêu Phỉ Vũ nghe nói như thế, hơi sửng sốt, sau đó cười cười đáp, nhưng ánh mắt có chút thâm trầm, cô không nghi ngờ lời Từ Thiên Thiên nói, bởi vì cô biết bề ngoài của mình được truyền thừa từ ai, chỉ là... Người kia đã mất a, hết thảy... Cuối cùng sẽ có kết quả đi...
Dừng một chút tiếp tục nói: "Bất quá, mình có thể sẽ không ở lâu, tối nay mình có chút việc phải xử lý." Diêu Phỉ Vũ lấy cớ, Diêu Phỉ Vũ tới là bởi vì Từ Thiên Thiên, nhưng Diêu Phỉ Vũ không thích mấy trường hợp hoan hỉ náo nhiệt.
Từ Thiên Thiên hơi thất vọng, bất quá vẫn nói: "Được, cậu có thể tới, mình đã rất cao hứng."
Diêu Phỉ Vũ tiếp tục hỏi: "Khổng Trác Phàm đâu? Anh ta tới chưa?"
"Rồi, người nhà của mình đều biết anh ấy, nhà anh ấy cùng nhà mình quan hệ không tệ, tự nhiên là biết. Hiện tại anh ấy đang cùng một số người ôn chuyện, không tiện tránh ra." Từ Thiên Thiên nói lời này, có chút tư thái tiểu nữ tử.
Diêu Phỉ Vũ trêu chọc: "Ai u, khi nào thì mình mới được uống rượu cưới của cậu đây?"
Từ Thiên Thiên có chút thẹn, đỏ mặt: "Phỏng chừng không nhanh như vậy. Khổng đồng chí còn cần tiếp tục cố gắng..., nhưng thật ra cậu, Phỉ Vũ, cậu sẽ không nghĩ tới muốn tìm bạn trai sao?" Từ Thiên Thiên và Diêu Phỉ Vũ làm bằng hữu lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy bên người Diêu Phỉ Vũ xuất hiện qua nam nhân.
"Mình a, không có hứng thú, hơn nữa, mình là les nha." Diêu Phỉ Vũ nghiền ngẫm nói.
Từ Thiên Thiên nghe xong lời này, đứng lại hô: "Thật sự!?" Một tiếng này hô rất lớn, mọi người lập tức bị hấp dẫn: "Phỉ Vũ, nếu cậu thật sự là les, không ngại để ý tới mình, chỉ cần một câu nói, mình sẽ đá bay Khổng Trác Phàm, sau đó cùng cậu bỏ trốn."
"Thôi, thôi, đi! Nói đùa mà tưởng thật." Diêu Phỉ Vũ lôi kéo Từ Thiên Thiên tiếp tục đi.
Tới lầu tám, thấy Từ Húc Khiêm mặt đầy cảnh xuân tiếp đãi khách nhân, Từ Thiên Thiên lôi kéo Diêu Phỉ Vũ đi tới. "Anh." Nàng kêu một tiếng, lại chỉ chỉ Diêu Phỉ Vũ nói: "Còn nhận thức đi?"
"A... Diêu Phỉ Vũ! Đã lâu không gặp, Thiên Thiên nhà chúng tôi thường nói về cô, hôm nay rất hân hạnh, quý tiểu thư à, ngài phải uống vài chén đó nha." Từ Húc Khiêm lúc trước đến M quốc thăm Từ Thiên Thiên, có gặp Diêu Phỉ Vũ một mặt, người như Diêu Phỉ Vũ, gặp qua một lần sẽ không dễ dàng quên, cô có một loại khí chất rất khó hình dung lại đặc thù, khó quên mất.
Diêu Phỉ Vũ cười cười: "Chúc mừng, rượu thì nhất định sẽ uống."
Người tới tham gia hôn lễ rất nhiều, cho nên cùng Từ Húc Khiêm nói mấy câu liền rời đi.
"Đi, mình dẫn cậu đi gặp chị dâu." Từ Thiên Thiên xem ra, vẫn là rất thích tân nương tử của anh trai, nói "chị dâu" cũng có vẻ thật thân mật.
Lý Thục Thiến ở phòng hóa trang, còn có vài chị em Lý Thục Thiến ở đây, Lý Thục Thiến thoạt nhìn rất khoái nhạc, chỉ là ánh mắt lại có chút vô thần giống như mất ngủ.
Lúc này Từ Thiên Thiên lôi kéo Diêu Phỉ Vũ vào, Từ Thiên Thiên buông tay Diêu Phỉ Vũ: "Chị dâu, đây là bằng hữu tốt nhất của em, Diêu Phỉ Vũ."
"À, Tiểu Thiên." Lý Thục Thiến cũng có vẻ rất thân mật, những tỷ muội đó đều có chút hâm mộ. Chứng kiến Diêu Phỉ Vũ thì Lý Thục Thiến ngây ngẩn cả người, đây không phải thư ký của Lam Diệc Nhiên sao? Nàng không nghĩ tới sự tình có thể trùng hợp như thế.
Diêu Phỉ Vũ cũng thoáng lặng đi, rốt cuộc, biết nguyên do Lam Diệc Nhiên tâm tình bất hảo, bất quá vẫn là rất nhanh kịp phản ứng: "Xin chào, tôi là Phỉ Vũ, chúc mừng cô."
"Cám ơn, mời ngồi." Lý Thục Thiến nghe được Diêu Phỉ Vũ vấn an, không biết cô quên bộ dáng của mình, hay là làm bộ không biết, chỉ là bất kể như thế nào, ở loại tình huống này, như vậy đối với mình, có lợi nhất không phải sao?
Ngồi một hồi Từ Thiên Thiên lôi kéo Diêu Phỉ Vũ rời khỏi, nói muốn giới thiệu cha mẹ cho Diêu Phỉ Vũ làm quen, Lý Thục Thiến mất tự nhiên cười cười, nàng căn bản không nghĩ tới thư ký của Lam Diệc Nhiên quen thuộc em chồng như vậy, trong lòng không khỏi có chút không yên.
Cha mẹ Từ Thiên Thiên ở mặt ngoài rất hoà nhã dễ gần, nhưng Diêu Phỉ Vũ đã gặp qua nhiều sự hào nhoáng giả dối của kẻ lắm tiền, bắt chuyện xong liền không nhiều lời nữa.
Hôn lễ sắp bắt đầu, MC khấn niệm một đoạn, sau đó cô dâu chú rể xuất tràng, mọi người vỗ tay,
Diêu Phỉ Vũ có chút buồn bực, đi đến góc sáng sủa, cầm một ly nước chậm rãi uống.
Lam Diệc Nhiên đến rất chậm, nàng tính thời gian tốt lắm, như vậy có thể giúp mình đứng ở hôn lễ ngắn hơn một chút. Khi cô dâu chú rể sắp lên sân khấu thì Lam Diệc Nhiên mới đi vào phòng, một số người thấy Lam Diệc Nhiên, liền chậm rãi đi về phía Lam Diệc Nhiên, ai không biết, đây là thiên kim Lam thị xí nghiệp – Lam Diệc Nhiên?
Khá là thích chương này ^^
Và bài thơ đã được phổ thành nhạc phim Bộ Bộ Kinh Tâm ~