Nạp Lan Nhược Thấm cho cô ấn tượng đầu tiên khá đẹp, nhưng đây chỉ là biểu tượng, Diêu Phỉ Vũ luôn lý trí tuyệt sẽ không chỉ bằng ấn tượng đầu tiên liền hoàn toàn tín nhiệm người khác, Nạp Lan Nhược Thấm thật sự có năng lực như Nhạn Công Đức nói hay không, vẫn phải chờ khảo sát. Về chuyện đầu tư phòng điền sản, xem như đi ra bước đầu tiên, cô có thể tích luỹ tư bản ở H thị, nhưng kế hoạch của cô thủy chung không hề tiến triển, Lam Chí Bảo, nhân vật chủ yếu khiến cô đến H thị, qua nhiều tháng nhưng mới gặp mặt một lần, hơn nữa cô cảm thấy Lam Chí Bảo cũng không có hảo cảm với cô, muốn dựa vào tiếp cận, cùng Lam Chí Bảo thân mật để tham thủ chân tướng sự tình năm đó, cơ hồ là hư vô mờ ảo.
Diêu Phỉ Vũ làm việc, cũng không đem hi vọng đặt ở hư vô mờ ảo, nếu con đường này đã không giúp Diêu Phỉ Vũ đạt tới mục tiêu, như vậy, chỉ có thể sử dụng phương pháp khác. Phương pháp gì đây? Nếu không thể tiếp cận Lam Chí Bảo, không bằng khiến Lam Chí Bảo đến gần mình, sử dụng phương pháp nào, Diêu Phỉ Vũ cũng lên kế hoạch, không thể khiến Lam Chí Bảo thân mật với mình, vậy hãy khiến bà ta hận mình đi, cùng Lam Diệc Nhiên phát sinh chút gì đó, tính cách như Lam Chí Bảo, phỏng chừng vững chắc sẽ tìm tới cửa.
Cô tà khí cười, quay đầu nhìn ảnh chụp Lam Diệc Nhiên thật to ở phòng khách, lấy điện thoại ra, tìm số của Lam Diệc Nhiên, gọi đi.
Lam Diệc Nhiên lái xe ở trên đường, nàng chuẩn bị đi tham gia tụ họp, những người bạn này đều là bạn thời đại học của Lam Diệc Nhiên, có thể cùng nàng trở thành bằng hữu, tự nhiên trong nhà đều có tư bản. Nhưng vẫn có ngoại lệ, là Gia Cát Vi Vũ.
Gia Cát Vi Vũ không có gia thế gì, gia đình rất bình thường. Lúc ấy Lam Diệc Nhiên là Hội trưởng hội học sinh, Gia Cát Vi Vũ là Bí thư trưởng, mấy năm trước Lam Diệc Nhiên có ý tưởng thu mua cổ phần Lam thị, khi thành lập đoàn thể, người thứ nhất Lam Diệc Nhiên nghĩ tới là Gia Cát Vi Vũ. Hiện tại người chủ đạo đoàn thể đã bị Lam Diệc Nhiên phái qua Ai Cập, Gia Cát Vi Vũ ở lại Z thị, quản lý toàn bộ đoàn thể. Tiểu tụ họp lần này, Gia Cát Vi Vũ cũng có mặt.
Di động vang lên, xem màn hình chính là Diêu Phỉ Vũ, chẳng biết vì cái gì, trong lòng Lam Diệc Nhiên có một tia kinh hỉ, bắt máy.
"Lam tỷ, là tôi."
"A, Phỉ Vũ, có chuyện gì sao?"
"Tôi nhàm chán, không có việc gì làm. Lam tỷ đang làm cái gì vậy?" Trong điện thoại, thanh âm Diêu Phỉ Vũ hơi phờ phạc.
"À..., tôi chuẩn bị đi tụ họp bằng hữu..." Lam Diệc Nhiên hỏi: "Em đi không? Tôi qua đón em." Lam Diệc Nhiên nói xong mới cảm thấy ngang ngạnh, vì sao mình sẽ nghĩ tới việc dẫn theo Diêu Phỉ Vũ đi tham gia tụ họp? Nàng cảm thấy mình đã mất đi lý trí với Diêu Phỉ Vũ, nàng mới cùng Lý Thục Thiến chia tay không lâu, thương thế còn chưa qua, chẳng lẽ mình lại ưa thích Diêu Phỉ Vũ sao? Mình là người bạc tình như vậy? Cảm giác này khiến Lam Diệc Nhiên có chút chán nản.
Không đợi Lam Diệc Nhiên đổi ý, Diêu Phỉ Vũ đã cao hứng nói: "Tốt, tốt! Vậy tôi chờ Lam tỷ."
Lam Diệc Nhiên rầu rĩ cúp điện thoại, trong lòng buồn bực, vì sao mình luôn nhịn không được a, muốn đối xử tốt với Diêu Phỉ Vũ, chẳng lẽ thật sự chỉ là thương tiếc muội muội sao? Chuyển đầu xe, chạy về phía nhà Diêu Phỉ Vũ.
Tới nhà Diêu Phỉ Vũ, lấy điện thoại ra, muốn gọi Diêu Phỉ Vũ, nhưng ở lúc sắp thông điện thoại, Lam Diệc Nhiên bấm dừng, nàng muốn nhìn một chút nhà Diêu Phỉ Vũ là cái dạng gì, xuống xe đi vào đình viện.
Tới cửa, Lam Diệc Nhiên đưa tay ấn chuông, chẳng biết vì sao, trong lòng khẩn trương, cảm giác tựa như muốn mở chiếc hộp Pandora, trong lòng tràn ngập chờ mong, sắp hiện ra trước mắt nàng sẽ là cái gì. Lam Diệc Nhiên hít sâu một hơi, thử làm cho mình bình tĩnh, chỉ là một căn nhà bình thường, chính mình đến tột cùng là làm sao vậy?
Chuông cửa vang lên ba bốn phút, cửa mới "cạch" một tiếng, mở ra một đường nhỏ, Diêu Phỉ Vũ theo trong kẽ thò đầu ra, thấy là Lam Diệc Nhiên, tùy tiện cười cười: "Lam tỷ, nhanh như vậy a."
Lam Diệc Nhiên cảm thấy có nhiều chỗ không thích hợp, nàng rõ ràng chứng kiến Diêu Phỉ Vũ ở thời khắc thò đầu ra, biểu tình cẩn thận, nàng không hiểu, chẳng lẽ, Diêu Phỉ Vũ sợ bị ai uy hiếp? Bảo vệ trong tiểu khu tuần tra 24/24, cô đang sợ cái gì? Chẳng lẽ là sợ hãi ở một mình sao?
Diêu Phỉ Vũ mở cửa, từ trong đi ra. "Đi thôi, Lam tỷ, tôi chuẩn bị xong rồi."
Lúc Diêu Phỉ Vũ mở cửa, Lam Diệc Nhiên nhìn vào trong một cái, thấy màu sắc chủ đạo ở trong là trắng và đen, phong cách hệt mình. Nàng không có cách nào quan sát tiếp, bởi vì Diêu Phỉ Vũ đi ra liền đóng cửa lại.
Diêu Phỉ Vũ make-up trang nhã, một thân váy ngắn màu đen, dưới váy ngắn là đôi chân trắng nõn hoàn mỹ, mang giày cao gót tỏa sáng lấp lánh. Lam Diệc Nhiên âm thầm đánh giá, khuôn mặt và kiểu tóc phối hợp hoàn mỹ, khuôn mặt và dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, trang phục và khí chất tương xứng, giày cao gót và make-up hoàn toàn hợp gu, hết thân hình, lại quay về kiểu tóc.... Lam Diệc Nhiên nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không biết chính mình hôm nay là làm sao vậy.
Lên xe, Diêu Phỉ Vũ mở miệng nói trước: "Lam tỷ, chị dẫn tôi đi tham gia bằng hữu tụ họp, xem như thực hiện hứa hẹn lần trước, Lam tỷ quả nhiên giữ chữ tín."
"Hứa hẹn?"
"Đúng, lần trước Lam tỷ không phải đáp ứng tôi, dẫn tôi đi chơi sao?"
"A... À, tôi nhớ rồi."
"A...! Nguyên lai chị không nhớ kỹ à? Này cũng không hay, Lam tỷ chị là đại nhân vật, một chữ ngàn vàng, sao có thể tùy tiện nói chứ?" Diêu Phỉ Vũ trêu ghẹo.
"Hừ! Đừng khoa trương như vậy. Phỉ Vũ, em càng ngày càng to gan rồi."
"Đa tạ khích lệ..." Diêu Phỉ Vũ cũng không phản bác, chỉ cười, môi hồng răng trắng, thật khả ái.
Lam Diệc Nhiên sững sờ, nhìn Diêu Phỉ Vũ tươi cười, một khắc đó, nàng cảm thấy linh hồn xuất khiếu, thoát ly khống chế, quay đầu, tiếp tục lái xe không nói lời nào.
Xe chạy đến địa điểm tụ họp, Diêu Lam hai người xuống xe, Diêu Phỉ Vũ tiến lên trước, kéo tay Lam Diệc Nhiên.
Diêu Phỉ Vũ khoác tay mình, Lam Diệc Nhiên đờ đẫn, trong lòng khẩn trương. Diêu Phỉ Vũ vãn tay Lam Diệc Nhiên không phải lần đầu tiên, vì sao mỗi lần đều mang đến rung động cho mình? Chẳng lẽ mình thật sự yêu thích Diêu Phỉ Vũ sao?
Ở một không gian nhỏ, trên bàn bày biện các loại rượu, mấy phụ nhân ngồi xung quanh, quần áo đẹp đẽ quý giá.
"Thục Thiến, khi cậu kết hôn chỉ mời mỗi Lam Diệc Nhiên, nói như thế nào thì chúng ta cũng là bằng hữu đi?" Một nữ nhân nói với Lý Thục Thiến.
Lý Thục Thiến cười lạnh trong lòng, cũng là bạn học cũ, trước kia cùng Lam Diệc Nhiên, những người này biết thân thế của nàng, xa cách nàng. Hiện giờ nàng thành Từ thị Thiếu phu nhân, bọn họ lại giả vờ thân thiết, nhẹ nhàng cười trả lời: "Các cậu đều bận rộn cả, tôi sợ quấy rầy các cậu."
Mọi người bật cười.
Lý Thục Thiến từ lúc ngồi xuống thì luôn nhìn cửa, nàng biết Lam Diệc Nhiên sắp tới, nàng nhớ Lam Diệc Nhiên, Nhiên Nhiên trong nội tâm nàng.
Cửa bị gõ nhẹ ba cái, sau đó nắm cửa bắt đầu chuyển động.
Thân thể Lý Thục Thiến căng cứng, chờ mong nhìn cửa, Nhiên Nhiên của nàng đến đây.
Cửa mở ra, Diêu Phỉ Vũ lôi kéo Lam Diệc Nhiên đi vào.
Lam Diệc Nhiên bởi vì có được thân phận tiểu thư xí nghiệp Lam thị, ở trong nhóm người này là trung tâm, chứng kiến Lam Diệc Nhiên đều thân thiết. "U..., Diệc Nhiên cậu đã tới, mau mau tới bên này ngồi xuống." Một nữ tử ăn mặc trang điểm xinh đẹp kéo ghế bên cạnh mình, nói.
Thấy Lý Thục Thiến, Lam Diệc Nhiên đơ mặt, nàng không nghĩ tới Lý Thục Thiến sẽ xuất hiện. Trong lòng co rút một cái, nhưng diễn cảm không hiện một phần, cười nhẹ: "Ngượng ngùng, tôi đến trễ, tự phạt ba ly được không?"
Một mảnh ồn ào, nàng lập tức cầm ba cái ly, rót đầy rượu.
Lam Diệc Nhiên cùng Diêu Phỉ Vũ vào trong phòng, Lam Diệc Nhiên cầm một ly, trực tiếp nốc, tiếp tục lấy ly thứ hai.
"Kiềm chế chút." Diêu Phỉ Vũ nhắc nhở một câu.
Từ khi Diêu Phỉ Vũ xuất hiện, đám người kia đã chú ý đến cô, bọn họ sắp thành tinh, thấy rõ khí chất trên người Diêu Phỉ Vũ, đều đoán Diêu Phỉ Vũ tuyệt đối không đơn giản, khí chất của Diêu Phỉ Vũ ngang ngửa Lam Diệc Nhiên, không phải hạng xoàng.
"Không có việc gì." Lam Diệc Nhiên nốc xong hai ly rượu, cùng Diêu Phỉ Vũ ngồi vào một bên.
Từ khi Lam Diệc Nhiên tiến vào, Lý Thục Thiến không nói chuyện nhiều, chỉ lạnh lùng quan sát Diêu Phỉ Vũ kéo tay Diêu Phỉ Vũ, không biết đang nghĩ gì.
"Vị này chính là?" Một nữ tử khác hỏi Lam Diệc Nhiên.
"À, quên giới thiệu với mọi người, đây là Diêu Phỉ Vũ."
"Xin chào mọi người, tôi là thư ký của Lam tỷ." Diêu Phỉ Vũ trả lời.
"Ôi chao, Diệc Nhiên đi ra chơi còn dắt theo thư ký a? Đúng là bất đồng với chúng ta ha..." Mọi người trêu ghẹo, rõ ràng mất đi hứng thú với Diêu Phỉ Vũ, gì chứ? Chẳng qua, là một tiểu thư ký.
Lam Diệc Nhiên quay đầu lại nhìn Diêu Phỉ Vũ, nàng biết thế lực của bằng hữu, nàng chỉ không nghĩ tới Diêu Phỉ Vũ sẽ tự nhiên nói ra việc bản thân là thư ký.
"Nhiên Nhiên, cậu và thư ký quan hệ không sai a, đến chỗ nào đều dẫn theo, thật khiến người ta hâm mộ." Lý Thục Thiến uống xong một ly rượu, trong giọng nói mang theo trào phúng.
Lam Diệc Nhiên khẽ nhíu mày, mọi người cũng đều ngừng khẩu, đều nghe ra Lý Thục Thiến có ý khó xử Lam Diệc Nhiên.
"Đúng, Lam tỷ chiếu cố tôi lắm. Khiêm tẩu, Tiểu Thiên có khỏe không, tôi đã lâu không gặp cậu ấy." Diêu Phỉ Vũ cướp lời.
Mọi người ngẩn người, thư ký này là nhân vật nào? Kêu Lý Thục Thiến là "Khiêm tẩu", còn hỏi Từ thị Từ Thiên Thiên, chẳng lẽ thư ký này và Từ thị có giao tình không đơn giản?
Lý Thục Thiến ngẩn người, Diêu Phỉ Vũ ở trước mặt Lam Diệc Nhiên gọi mình là "Khiêm tẩu", xem ra đây là khiêu khích rõ ràng, trong lòng càng khẳng định Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ chính là loại quan hệ đó, nội tâm co rút đau đớn. "Cậu lại bạc tình như thế!"
"Tiểu Thiên tốt lắm." Lý Thục Thiến trả lời một câu, uống xong ly rượu, nói với mọi người: "Tôi không thoải mái, đi trước. Các vị, ngượng ngùng." Đứng lên trừng Lam Diệc Nhiên một cái, trực tiếp đi ra ngoài.
Mọi người sửng sốt, không biết đây là chuyện gì xảy ra, đều chứng kiến Lý Thục Thiến trước khi đi trừng Lam Diệc Nhiên, chẳng lẽ Lam Diệc Nhiên và Lý Thục Thiến mâu thuẫn? Hai người kia lúc trước chính là bằng hữu tốt nhất a. Bọn họ quay đầu nhìn Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ, hi vọng có thể được giải đáp.
Lam Diệc Nhiên cúi đầu không nói, Diêu Phỉ Vũ khó hiểu cười cười.
Nhiên dính thính rồi =v=